Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 427: Thượng Cổ Thỉnh Tiên Tông




Sau khi mọi việc đã được an bài thỏa đáng, Phương Vân và Tạ Phiên Phiên nhảy lên một thuyền nhẹ. Trên thuyền có thêm tám gã quan binh thủy sư đồng thời nước ngọt và thức ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, xuất phát về phía Đại Doanh Châu.
Cùng lúc Phương Vân và Tạ Phiên Phiên lên thuyền đi đến Đại Doanh Châu, ở hai hướng khác, công chúa Kế Đô và hoàng tử Lưu Khải cũng lên cương thiết lâu thuyền của mình đi đến Đại Doanh Châu.
Công chúa Kế Đô ở phía trước hoàng tử Lưu Khải ở phía sau. Hai người cách nhau xấp xỉ một ngày lộ trình.
“Hết thảy đều tự tại, thần ma do tấm lòng! Ha ha, lần này đi đến Đại Doanh Châu, vừa vặn thử thời vận xem có thể đoạt được Viêm Ma Quân Vương chi tâm hay không? Mà cho dù không được, thì kiến thức cường giả Thiên Trùng Cảnh một chút cũng không tệ.”
Trên biển rộng mênh mông, một thanh niên mặc áo trắng, tay áo phiêu phiêu, đạp sóng mà đi, nhìn rất tiêu sái.
“Thác Bạt Thạch, lần này đến Đại Doanh Châu, nếu có thể đoạt được Viêm Ma Quân Vương chi tâm là tốt nhất, nếu không thể thì phải cấp tốc dùng phù hoàng mà ta luyện chế cho ngươi trở về tông môn!”
Một giọng nói già nua, hùng hậu đột nhiên truyền đến.
Hơi ngừng chân, Thác Bạt Thạch quay người thi lễ giữa biến, ha ha cười nói: “Sư phụ yên tâm, nếu thực sự gặp phải cường địch, cùng lắm thì thỉnh tổ tiên của họ ra là được. Dù thế nào thì tên tuổi Thỉnh Tiên Tông của chúng ta cũng không kém, sư phụ nói xem có đúng hay không chứ?! ”
Tồn tại ở noi sâu trong hư không chỉ đành lắc đầu: “Tên tiểu tử nhà ngươi! Thỉnh Tiên Tông chúng ta tuy rằng không sợ bất luận môn phái nào, nhưng cũng không nên chọc giận người khác. Nếu như ngươi mời tổ tiên họ đến, khiến người ta tức giận, thì sư phụ ta cũng không thể cứu được ngươi đâu!”
“Ha ha, sư phụ yên tâm, đồ nhi biết thân phận mà Huyền Thủy Chân Quân thượng cổ nghe lệnh, mau lên thân ta!... Đi!”
Thanh niên áo trắng Thác Bạt Thạch đột nhiên quát lớn một tiếng, niết pháp quyết. Chỉ nghe một tiếng ầm giữa biến trời mênh mông, một đám mây đên từ bốn phía kéo đến, chớp mắt đã che kín bầu trời. Cùng lúc, giữa thiên địa, từng cỗ ý niệm mạnh mẽ như muốn nghiền nát tất cả từ khắp nơi hội tụ, tiến vào cơ thể Thác Bạt Thạch.
Khí chất Thác Bạt Thạch lập tức biến đổi trên người toát ra một cỗ khí tức đức cao vọng trọng, lão luyện, thành thục.
“Thiên địa chân thủy, nghe lệnh ta, hóa nước thành hình, thủy thần hiện thể…
Trong miệng Thác Bạt Thạch đột nhiên phát ra một giọng nói già nua, cùng lúc tay đánh ra một pháp quyết huyền ảo. Thanh âm vừa dứt, trong phương viên mấy ngàn trượng, sóng lớn lệch trời ào lên, nước biển vô cùng tận lập tức hội tụ.
“Hống!”
Trong tiếng gầm gừ rất lớn một người khổng lồ bằng nước biển từ giữa biển nước đứng dậy, cánh tay nó còn lớn hơn cả một ngọn núi. Tên khổng lồ này đưa tay nâng Thác Bạt Thạch lên, sau đó quay người chạy băng băng giữa biển nước. Mỗi bước chân của hắn vượt qua mấy trăm trượng. Biển trời mênh mông mơ hồ vang lên những tiếng bọt nước sôi trào, liên miên không dứt.
Thời gian chỉ vài hơi thở qua đi, người khổng lồ bằng nước mang theo Thác Bạt Thạch, biến mất không thấy tăm tích.
“Sao có thể chứ?! Đây... đây là quái vật gì vậy?!”
Dưới đáy biển, vài tên hải tộc phụ trách việc tuần tra nhìn thấy một màn như vậy, cả kinh, trợn mắt há mồm.
“Đi, mau đi bẩm bảo cho điện hạ!.
Hai gã hải tộc nửa người nửa rắn vội vã gập thân lại, bơi vào đáy biển sâu.
Tại một nơi rất xa trong đáy biển, hết thảy đều là màu tối đen, ánh mặt trời không thể nào chiếu đến, ngay cả hải tộc cũng không dám tiến vào nơi này. Bởi vì thủy áp ở nơi này thực sự rất lớn. Ngay cả những hài tộc có khả năng chịu được thủy áp cũng bị bóp vỡ, hóa thành máu bùn hòa vào nước biển.
Một âm thanh thật dài từ trong nước biển tối đen truyền ra. Tựa hồ là một người đã câm lặng quá lâu lúc này chợt phát tiết. Một lát sau, giữa vách đá khổng lồ trơn trượt lộ ra một cửa động đen kịt. Từng đợt ánh sáng màu xanh biếc từ trong động phát tán ra bên ngoài tựa như là bảo tàng dưới đáy biển đang phát ra ánh sáng.
“Lục bục!”
Từng chuỗi bọt khí từ trong động nổi lên. Chốc lát sau, một lão già vóc người to lớn, đứng chắp tay tại cửa động. Lão già này mặc bộ áo bào xanh, tóc màu bạc dày, cặp mắt đen kịt, rất đáng sợ.
Lão già đứng trong động phủ, ngẩng đầu nhìn ra xa, tròng mắt đen kịt chuyển động vài lần, thầm thì tự nói:
“Nhiều người đến Đại Doanh Châu như vậy, ta cũng nên đi xem một phen, kẻo người ta lại quên mất cái tên Nam Điền Lão Tổ do ta bế quan quá lâu.”
Chủ ý đã định, khoa chân bước một bước, lập tức Nam Điền Lão Tổ từ trong động phủ phá nước, vượt qua tầng tầng nước biển bay đi.
“Ào!..”
Nước bị Nam Điền Lão Tổ chia làm hai phát ra những tiếng ầm ỹ. Phía sau lưng, đột nhiên hình thành một cơn lốc.
Vào lúc Nam Điền Lão Tổ bước ra khỏi động phủ, từ đáy biển phá nước bay đi, trong hải dương mênh mông, từ những nơi khác, cũng có hơn mười nhân ảnh trước sau phá nước bay về phía Đại Doanh Châu.
Diện tích hải dương so với Trung thổ Thần châu cùng với bốn hoang gấp năm, sáu lần. Đáy biển rộng lớn như vậy, không biết có bao nhiêu cường giả ẩn tàng bên trong, lợi dụng thủy áp nơi biển sâu để tu luyện tuyệt học võ đạo!
Trên biển rộng mênh mông, một cương thiết lâu thuyền của Đại Chu leo sóng vượt gió, đi về phía Đại Doanh Châu, ở trên cương thiết lâu thuyền không phải là cờ hiệu hắc long của thủy sư Đại Chu, mà là một cây cờ in hình trảo rồng năm ngón màu vàng.
Ngũ Trảo Kim Long, đại diện cho hoàng thất. Loại long kỳ này, chỉ có thảnh viên hoàng thất mới có quyền sử dụng. Người trên thuyền có vẻ vô cùng tôn quý.
Cộp! Cộp! Cộp!
Cùng tiếng bước chân, công chúa Kế Đô từ trong phòng đi ra. Nàng hơi cúi đầu, thần sắc lãnh khốc, trong mắt lại có vẻ trầm tư, tựa như đang lo lắng việc gì đó.
“Công chúa!”
Ở hai bên khoang thuyền, vài gã quan binh thủy sư cúi đầu, hô to một tiếng hành lễ. Trong tay bọn họ bưng một chậu nước, cúi đầu, tựa hồ cực kỳ sợ hãi công chúa Kế Đô.
“Ừ!”
Công chúa Kế Đô hờ hững gặt đầu, đưa hai bàn tay đầm đìa máu vào trong chậu nước, tùy ý để cho nước gột rửa hai bàn tay. Nhìn máu loãng tan vào nước, khóe miệng công chúa hơi lộ ra nét vui vẻ biến thái. Hiển nhiên, nàng ta vừa mới tiến hành một hồi cung hình tàn khốc.
“Bao lâu nữa mới đến Đại Doanh Châu?”
Công chúa Kế Đô vừa rửa tay, vừa hỏi “Bẩm công chúa, chừng bảy tám ngày nữa.”
Một gã tổng binh thủy sư mở miệng.
“Hả?” Công chúa Kế Đô trừng mắt: “Ngu xuẩn! Bảy ngày là bảy ngày, tám ngày là tám ngày. Rốt cuộc là bảy ngày, hay là tám ngày?”
“A!..”
Đúng vào lúc này, từ trong buồng trên thuyền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, tựa như bị một con dã thú phanh thây.
Công chúa Kế Đô chợt quay đầu lại, chỉ điểm:
“Kêu thế chưa đủ. Rắc thêm muối lên vết thương của hắn. À, đừng để cho hắn ngủ! Nếu như không được thì cắt đứt mí mắt hắn. Hừ, không cần phiền phúc như vậy, cắt đứt mí mắt hắn luôn đi!”
“Dạ... công chúa!”
Giọng rụt rè của một nữ tử từ trong phòng truyền ra. Nghe qua có phần run rẩy.
“Làm cho thật tốt, sau này bản cung sẽ điều ngươi vào cung, thu làm thiếp thân, nghe chưa?”
Công chúa Kế Đô lạnh lùng nói.
“Nô tài... tuân mệnh!”
Thiếu nữ run rẩy nói.
Tổng binh thủy sư cùng với mấy tên quan binh thủy sư đứng xung quanh nghe qua đối thoại như vậy, thoáng cái mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, nuốt nuốt nước bọt, khổ sở nói:
“Công chúa, nếu không có gì ngoài dự kiến, không có bão lớn, thì bảy ngày là đến nơi.”
“Hừ, sau này ăn nói cho rõ ràng một chút!”
Công chúa Kế Đồ hừ lạnh một tiếng rồi lướt qua mấy tên quan binh, đi về phía khoang thuyền. Mấy tên quan binh xoa xoa mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm.
“Đại nhân, phía Đông có một con thuyền! Hình như là thủy sư Đại Chu chúng ta!”
Một gã binh sĩ thủy sư đứng ở mạn thuyền đột nhiên kêu lớn.
“Hả?” Tổng binh thủy sư bất chấp công chúa Kế Đô, vội đi tới, nhìn lướt qua ở phía Đông ngoài khơi xa quả thực có một chiếc thuyền nhẹ.
“Phát cờ báo hiệu, xác nhận thân phận đối phương. Nếu là hải tộc lập tức đánh chìm nó.”
Tổng binh thủy sư nói.
Từ khi Thủy sư Đại Chu và hải tộc xảy ra chiến tranh đến nay, cũng không phải mỗi lần Đại Chu đều thắng. Cho nên có cả thuyền nhẹ lẫn cương thiết lâu thuyền đều bị đối phương thu được.
Ngoại trừ hải tộc đôi khi có cả tán tu cũng sẽ công kích thủy sư triều đình. Sau khi đoạt được chiến thuyền liền dụ dỗ thủy sư triều đình điều khiển các chiến thuyền đó.
Nghe tổng binh nói như vậy các binh sĩ lập tức phát cờ ra hiệu cho chiến thuyền ở phía xa. Một hồi sau, binh sĩ thủy sư quay đầu lại nói:
“Đại nhân, là chiến thuyền của Triều Tịch Hầu. Có điều kỳ lạ ở chỗ là nó chỉ có một mình, hơn nữa hình như cũng đang đi về phía Đại Doanh Châu.”
Người nói vô ý, kẻ nghe hữu tình. Công chúa Kế Đô ở bên cạnh mắt sáng rực, lấy ngữ khí ra lệnh mà nói:
“Phất cờ lần nữa, ra lệnh cho họ lập tức tiến đến đây!”
Vào thời gian đặc biệt như hiện tại, đi đến Đại Doanh Châu, ngoại trừ nàng và tên thủ hạ tâm phúc của Thập Tam thì còn ai nữa.
“Có ý tứ, không ngờ lại đụng phải thứ tử Phương gia trên biển. Ta thực sự muốn xem rốt cuộc Thập Tam đệ dựa vào cái gì mà tiến cử hắn làm phu quân ta.”
Công chúa Kể Đô khẽ đưa ngón tay ngọc vuốt vuốt cằm, ngẫm nghĩ.
Khi công chúa Kế Đô phát hiện ra Phương Vân và Tạ Phiên Phiên, Phương Vân cũng phát hiện ra cương thiết lâu thuyền của nàng.
“Đại nhân, họ yêu cầu chúng ta đi đến đó.”
Một gã binh sĩ thủy sư ngừng vẫy cờ tín hiệu, nói với Phương Vân.
“À…” Phương Vân liếc mắt nhìn ra xa. Mặc dù cự ly không gần, nhưng cương thiết lâu thuyền rất lớn. Nếu so sánh với nhau, chiến thuyền nhẹ của Phương Vân so với nó quả thực như một trời một vực.
“Có biết thân phận của đối phương hay không?” Phương Vân hòi.
“Họ dùng long kỳ, có vẻ là đệ tử hoàng thất rồi.”
Binh sĩ cầm cờ cung kính nói.
“Đệ tử hoàng thất?”
Phương Vân hơi nheo mắt, lộ ra vẻ suy ngẫm. Nhưng trong chốc lát cũng không đoán ra được thân phận của đối phương. Hắn được công chúa Kế Đô điều lệnh, nhưng hắn lại không biết công chúa Kế Đô định đi đến Đại Doanh Châu để giết chết
“Đại nhân, họ lại phất cờ hiệu, lần này là mệnh lệnh, buộc chúng ta phải nhanh chóng tới đó.”
Binh sĩ thủy sư cầm cờ hiệu lại nói.
“Mệnh lệnh?” Phương Vân cười lạnh. Hiện tại hắn đang khoác tạm tấm da hổ của hoàng tử Thập Tam, cho nên hắn cũng không sợ đệ tử hoàng thất khác:
“Tới đó đi. Ta muốn xem đó là ai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.