Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 44: Thư Từ Man Hoang




Được sự đồng ý của mẫu thân, Phương Vân xoay người lại, trước thi lễ với Trương Nhượng một cái rồi nói.
- Trương đại nhân, có thể được sự tán thưởng của Thái Phó đại nhân, đây là phúc phận của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân còn nhỏ, năm nay cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Có thể đạt được vị trí thứ nhất của thi văn cũng chỉ là may mắn mà thôi. Được lọt vào mắt xanh của Thái Phó gây cho Phương Vân sự mừng rõ cùng kinh hãi. Mừng rõ là được Thái Phó tán thưởng, còn lo lắng là lo mình tài học chưa cao, sẽ làm xấu mặt Thái Phó. Đại nhân, Phương Vân hi vọng ngài có thể trở về chuyển lời cho Thái Phó, hi vọng Thái Phó đại nhân có thể cho Phương Vân một chút thời gian, để Phương Vân có thể đi học, tích lũy tu dưỡng học vấn. Như vậy, trong tương lai học trò sẽ không làm tổn hại đến mỹ danh của Thái Phó.
Lời nói này của Phương Vân, câu nào câu nấy đều uyển chuyển lo lắng cho Thái Phó. Mấy người Trương Nhượng cùng với mấy người hầu của Hàn Lâm viện cũng gật đầu lia lịa. Có mấy lời như vậy, ít nhất khi gặp được Thái Phó đại nhân cũng có thể nói được.
Nói xong mấy câu này, Phương Vân lại chuyển hướng thi lễ với Lý Ký một cái.
- Lý đại nhân, Vũ Mục đại nhân trấn áp vận mệnh Đại Chu, chức cao quyền trọng, là thần của Đại Chu. Phương Vân từ nhỏ đã cực kỳ ngưỡng mộ Vũ Mục đại nhân. Lần này có thể được Vũ Mục hỏi thăm là phúc ba đời của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân vừa mới qua lễ trưởng thành, dựa theo thông lệ cũ của Đại Chu thì sĩ tử sau khi làm lễ trưởng thành phải đi đến mỏ rèn luyện. Phương Vân hi vọng Vũ Mục đại nhân có thể cho tại hạ một chút thời gian. Vào năm sau, hoa xuân hé nở, tại hạ sau khi từ mỏ rèn luyện trở về, sẽ cho quyết định.
Bên Vũ Mục, Phương Vân cũng không có mạo muội đáp ứng. Cái chuyện này, nếu cứ như tùy tiện đáp ứng một bên mà bỏ qua bên kia thì sẽ là biểu hiện cực kỳ thất thố, sẽ rước tới tai họa ngập đầu. Nhưng mà, Phương Vân cũng không có cự tuyệt lời mời của bên Vũ Mục. Cho dù là vào triều làm quan hay là gia nhập quân ngũ cũng là con đường phải chọn của Phương Vân. Nếu có sự chiếu cố của Vũ Mục cùng Thái Phó thì cho dù là bước lên con đường nào, cũng là bước đều trên mây, tiền đồ vô lượng!
Lý Ký sau khi nghe được cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà, hắn đối với Phương Vân thật sự là yêu tài. Biểu hiện của Phương Vân càng tự nhiên hào phóng, càng nổi bật thì cái lòng muốn Phương Vân gia nhập quân ngũ của hắn càng nhiều hơn.
- Lời của tiểu hầu gia, ta sẽ chuyển lời cho Vũ Mục đại nhân. Nếu như có hồi âm, ta sẽ lại tới làm phiền rồi. Hi vọng năm sau khi tiểu hầu gia từ mỏ rèn luyện trở về sẽ có thể cho Vũ Mục đại nhân một câu trả lời chắc chắn.
Lý Ký lúc này đứng lên, võ quan Đại Chu trước giờ tới nhanh mà đi cũng nhanh trước.
- Hoa Dương phu nhân, hạ quan cáo từ trước.
Trương Nhượng lúc này cũng đứng lên dẫn theo mấy tên người hầu theo.
- Lời của tiểu tướng công, ta cũng sẽ chuyển cho Thái Phó đại nhân. Hoa Dương phu nhân, trong Hàn Lâm học viện còn có chút chuyện, Trương Nhượng làm phiền rồi.
Lần này, mặc dù không thể lấy được câu trả lời chắc chắn của Hoa Dương phu nhân, nhưng ít ra Hoa Dương phu nhân cũng không có đồng ý với Vũ Mục. Kết quả như thế cũng đã được rồi.
- Để mệnh phụ tiễn hai vị đại nhân rời đi.
Hoa Dương phu nhân đứng dậy, tiễn Trương Nhượng cùng với Lý Ký ra khỏi hầu phủ. Một cơn nguy cơ đã được một câu nói của Phương Vân vô hình hóa giải.
"Vân nhi, con đã trưởng thành rồi."
Sau khi đưa hai vị đại nhân rời đi. Hoa Dương phu nhân trở lại chính sảnh, ánh mắt nhìn Phương Vân đầy phức tạp. Cách nói chuyện cùng làm việc của Phương Vân so với trước kia đã có sự biến hóa một trởi một vực. Điều này làm cho Hoa Dương phu nhân hết sức vui mừng.
"Hài tử đã lớn, đã không cần ta che chở nữa rồi."
Hoa Dương phu nhân nghĩ tới đây, đột nhiên rơi lệ.
- Mẫu thân, người sao vậy?
Phương Vân thấy thế sợ hãi hỏi.
- Không có chuyện gì, mẫu thân cao hứng thôi.
Hoa Dương phu nhân lau đi nước mắt, ôm Phương Vân.
- Con ta văn võ song toàn, đồng thời đạt được đệ nhất của thi văn lẫn thi võ. Có một người con như thế mẫu thân làm sao không thể cao hứng đây.
Phương Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới chuyện vừa rồi, ánh mắt không khỏi buồn đi.
- Mẫu thân, thật xin lỗi. Con chỉ muốn được phần thưởng của hoàng thất trong tết Nguyên Tiêu. Không nghĩ tới lại lọt vào đấu tranh của Vũ Mục cùng Thái Phó! Để cho mẫu thân quan tâm rồi!
- Hài tử, không nên tự trách mình. Con nghĩ thử xem, cả kinh thành này có nhà ai có thể đồng thời lọt vào mắt xanh của Vũ Mục cùng với Thái Phó? Đây chính là vinh quang đầy trời của nhà chúng ta, coi như là những thế gia khác, kể cả Mãng Hoang hầu cũng muốn cầu mà không được.
Hoa Dương phu nhân lúc này lại có một chút hi vọng. Dù sao, tệ nhất cũng chỉ là từ hầu về quê mà thôi. Nghĩ đến phu quân mình, Hoa Dương phu nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện. Nàng đưa tay vào trong ngực, lấy ra một phong thư có đóng dấu trong quân ra.
- Vân nhi, mấy tháng trước, sau khi săn bắn ở Đông Giao kết thúc, ta đã có viết cho phụ thân con một bức thư. Hôm nay, phụ thân con đã hồi âm về rồi. Trong đó có một phong thư là viết cho con. Phong thư này, sau khi con về phòng hãy mở ra xem.
Hoa Dương phu nhân nói xong rồi đem phong thư đưa tới. Phương Vân theo bản năng lấy, ngơ ngác nhìn phong thư trong tay.
- Phụ nhân đưa thư cho ta....
Nắm lấy bức thư được gửi từ hoang dã xa xôi. Trong lòng Phương Vân đột nhiên sinh ra cảm giác xa xôi và lạ lẫm.
Cái từ phụ thân này đối với Phương Vân phải nói là quá mức xa xôi và mơ hồ. Vào kiếp trước, phụ thân rất ít khi trở về kinh thành. Thậm chí khi hắn chết ở bên ngoài, cũng chỉ có mấy người ở cùng về nói tin 'Tứ Phương Hầu Phương Dận âm mưu tạo phản đã bị Nhân Hoàng đánh chết!'
Phương Vân cố gắng nhớ lại hình dáng của phụ thân, nhưng trong đầu chỉ là một mảnh hỗn loạn. Ấn tượng duy nhất là phụ thân vô cùng cao lớn, khôi ngô, hơn nữa vô cùng uy nghiêm. Đang nhớ đến đây thì đột nhiên bên tai nghe được thanh âm của Hoa Dương phu nhân.
- Lần săn thú ở Đông Giao, Dương Bưu mặc dù chết ở trong miệng của Hoàng Kim Giác Mãng, nhưng Bình Đỉnh hầu phủ lại không cho là vậy. Hiển Hoa phu nhân khi đó cũng cho là con cùng với Lâm nhi hại chết Dương Bưu. Mẫu thân lo lắng cho sự an nguy của các con nên đã nói với phụ thân cho người đến hộ vệ.
- Hộ vệ?
Phương Vân lúc này mới hồi phục tinh thần lại. Từ lần bị tập kích trước cửa cung trước, Phương Vân cũng cảm giác được là cần phải có hộ vệ theo, nhưng mà lấy thực lực hiện giờ của Phương Vân, những hộ vệ bình thường không thể bảo vệ hắn được.
"Phụ thân tọa trấn Nam Man, thủ hạ dưới tay cao thủ nhiều như mây. Lần này phái ra cao thủ thì tu vi của người đó hẳn là không kém.'
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ, cũng không có ý cự tuyệt. Lấy tu vi của hắn hiện tại chỉ là Khí Tràng cảnh đỉnh phong, nhìn khắp các sĩ tử ở kinh thành đã không còn ai là đối thủ của hắn. Nhưng đây cũng là giới hạn trong các sĩ tử mà thôi. Người nam tử mặc áo bào đen chặn đánh hắn hôm trước, thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của hắn.
- Ra đi!
Thanh âm của Hoa Dương phu nhân vừa phát ra, thì sau tấm bình phong của chánh đường đã xuất hiện một bóng người đi ra. Thấy người này thì Phương Vân lại vô cùng kinh hãi, không ngờ lại là một nữ nhân!
Người nữ này vóc người mê hoặc, làn da trắng như ngọc, trên người mặc một bộ đồ màu xanh. Trên mặt của nàng lại có mang một cái mặt nạ bằng bạc lạnh như băng, toát ra một cỗ hơi thở thần bí, quỷ dị.
"Quân doanh ở Hoang Dã là trọng địa của quân ngũ Đại Chu, phụ thân lại quanh năm trấn giữ ở biên hoang, tất cả người trong quân đều là nam nhân, sao người lại phái một người nữ tới làm hộ vệ cho ta!"
Phương Vân trong lòng tràn đầy khiếp sợ, có nhiều nghi hoặc nhưng không giải đáp được.
- Khổng Tước, ra mắt phu nhân!
Vào lúc này, người này thi lễ với Hoa Dương phu nhân ở bên cạnh. Thanh âm của nàng lạnh như băng, giọng nói của nàng cũng không có cung kính bao nhiêu, phải nói là giống như làm theo lệnh thì đúng hơn.
- Ừ, ngươi tới ra mắt tiểu hầu gia đi, đây chính là người mà hầu gia kêu ngươi tới bảo vệ.
Hoa Dương phu nhân chỉ vào Phương Vân nói.
Cô gái tên Khổng Tước này quay lại, một đôi tròng mắt lãnh khốc vô tình đập vào mắt của Phương Vân. Lòng của Phương Vân tràn ngập rung động, có cảm giác giống như là bị kim châm vào, cực kỳ nguy hiểm.
-Khổng Tước ra mắt tiểu hầu gia!
Người nữ này lúc này mới cúi đầu, khẽ nói.
"Ta xem nhẹ nàng rồi, nàng đang thị uy với ta!"
Phương Vân cũng có thể thấy được tu vi của người này rất cao, một ánh mắt thôi cũng làm cho mình có cảm giác bị kim đam, tu vi rõ ràng cao hơn mình rất nhiều.
- Ngươi có thể phi hành không?
Phương Vân đột nhiên hỏi.
Khuôn mặt vốn được che giấu của Khổng Tước không thể biết được điều gì, Chỉ thấy hai cánh tay của nàng khẽ nhếch lên, rồi dưới ánh mắt khiếp sợ của Phương Vân, hai chân của nàng nhấc lên khỏi mặt đấy, cứ như vậy mà lơ lửng trên không trung.
"Thoát Thai Cảnh, người nữ này lại là cường giả Thoát Thai Cảnh!"
Phương Vân trong lòng thất kinh, rốt cuộc đã hoàn toàn yên tâm đối với người nữ này. Thực lực như vậy nếu đặt trong quân ngũ của Đại Chu thì đã là nhân vật cấp Đô Úy, thậm chí còn có thể làm Đại Tướng Quân.
Phụ thân mình lần này cũng ra tay quá lớn rồi, trực tiếp phái một người cấp bậc Đô Úy, Đại Tướng Quân tới làm hộ vệ cho mình!
- Tiểu hầu gia, lúc ta đi thì Hầu gia cũng đã có dặn qua là ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của ngươi, còn những điều khác thì không cần. Đồng thời, hành tung của ta, ngươi cũng không thể quản, cũng không thể câu thúc.
Khổng Tước đáp xuống đất, thản nhiên nói.
- Biết rồi, lúc bình thường ngươi cứ tùy ý làm việc. Ta sẽ không quản hành động của ngươi.
Tinh thần, ý chí của người tập võ rất nặng. Phương Vân cũng hiểu rằng những cao thủ có thể đạt đến Thoát Thai Cảnh, phần lớn đều có ngạo khí, nên sẽ không thích bị người khác quản thúc.
Đột nhiên, dường như Khổng Tước cảm ứng được gì đó, thân thể khẽ động, liền quỷ dị biến mất khỏi phòng. Phương Vân trong lòng đang kinh ngạc thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, một gã hộ vệ của Hầu phủ ở ngoài nói.
- Phu nhân, hoàng thất phái cấm quân đưa tới một cái hộp, nói là đồ thiếu gia giành được ở tết Nguyên Tiêu.
"Vực Ngoại Tinh Thần Thiết của ta đã được đưa đến rồi." Phương Vân trong lòng mừng như điên, lớn tiếng nói.
- Đưa cái đó đến phòng của ta.
- Vâng, thiếu gia!
Tiếng bước chân của hộ vệ xa dần.
- Mẫu thân, vừa rồi con tham gia cuộc thi ở tết Nguyên Tiêu chính là vì phần thưởng này của hoàng thất Đây là một phần Vực Ngoại Tinh Thần Thiết, lớn khoảng đầu nắm tay! Có được khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này, năm sau khi con đi đến mỏ rèn luyện vào mùa đông, con có thể chế tạo được khôi giáp của riêng con rồi!
Phương Vân xoay người nhìn mẫu thân nói. Sau lễ trưởng thành thì các sĩ tử phải đi mỏ rèn luyện, đối với những người khác thì đây chỉ là một cái lệ cũ của Đại Chu. Nhưng đối với Phương Vân mà nói thì lại hoàn toàn khác.
Hoa Dương phu nhân nghe vậy cũng rung động không thôi. Bà mặc dù không tập võ, nhưng dù sao phu quân của bà cũng là vương hầu Đại Chu, cho nên bà cũng biết một số đồ vật của võ đạo. Vực ngoại tinh thần thiết là vật vô cùng quý báu, giá trị liên thành, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.
Sau khi bái biệt mẫu thân, Phương Vân nhanh chóng về phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.