Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 441: Thiên Ma




Thân thể của Tạ Phiên Phiên rõ ràng vẫn còn đang ở trong Thiên Địa vạn hóa chung, tại sao lại xuất hiện ở cho này?
Trong lòng Phương Vân khiếp sợ cực độ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên vài suy nghỉ, và lập tức cả kinh.
Khi cái suy nghĩ này hiện lên trong đầu, thật sự làm cho Phương Vân lạnh cứng cả tay chân, vừa sợ vừa hối hận, tuy rằng tính cách của Tạ Phiên Phiên có đôi khi hơi thô bạo một chút, nhưng nếu bởi vì hắn mà ngày hôm nay gặp phải ô nhục trong Thiên Cương thế giới, vậy thì quá thật không thể tha thứ được.
Phương Vân tuy rằng rất muốn thay đổi vận mệnh, nhưng cũng không được như ý, bởi vì tất cả cái này thành lập trên tính mạng của những người vô tội khác.
Mà lúc đó, trong hoa viên, hai người đang hợp thể tựa hồ bị Phương Vân làm cho kinh động, một nữ tử tóc bạc chỉ mặc một cái áo đơn mong, thân thể hấp dẫn ẩn hiện bên trong cũng đã xoay mặt lại, để lộ ra một khuôn mặt và ánh mắt quen thuộc.
"Tạ Phiên Nhiên!"
Toàn thân của Phương ý ân còn run rẩy dữ dội hơn nữa, cô gái trước mắt này tuy rằng có mái tóc bạc của Tạ Phiên Phiên nhưng mà lại có khuôn mặt giống Tạ Phiên Nhiên, khi quay đầu lại nhìn Phương Vân, xuân ý bắt đầu khởi động, trên khuôn mặt còn lưu lại xuân tình thật nhiều, mê say và mê hoặc.
Lần này Phương Vân đã cả kinh đến nỗi thành một con gà mắc thóc rồi, đối với Tạ Phiên Nhiên, hắn vẫn còn có hảo cảm cực độ, hồn nhiên mà ngay thẳng, đặc biệt là trong thư phòng, lúc nàng cởi dây cột tóc xuống, để mái tóc như mây của mình rồi lả tả xuống, hình dạng ấy đã khắc thật sâu vào trong lòng Phương Vân, hắn thật không ngờ lại tự nhiên nhìn thấy cảnh này.
Mái tóc bạc, khuôn mặt thẳng thang, hai khuôn mặt có bảy phần tương tự bỗng nhiên hòa vào cùng một chỗ.
"Hai nàng tự nhiên lại cùng một người!"
Phương Vân không thể tin vào con mắt của mình, Tạ Phiên Phiên có mái tóc bạc, còn tóc Tạ Phiên Nhiên lại là màu đen, hai người tuyệt đối khác nhau, vậy trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Thời gian trong nháy mắt tựa hồ trở nên cực kỳ thong thả, tư liệu về hai tỷ muội Tạ Phiên Phiên và Tạ Phiên Nhiên lập tức hiện ra trong đầu. Phương Vân phát hiện ra, trừ việc Tạ Phiên Phiên từng nói với mình là chị của Tạ Phiên Nhiên ra, thì Tạ Phiên Nhiên lúc ở thành Hoài An, lại chưa từng đề cập với mình rằng bản thân nàng còn có một tỷ tỷ khác.
Hồi tưởng lại, Tạ Phiên Nhiên và Tạ Phiên Phiên có sự khác nhau rất lớn, đó là mái tóc và diện mạo.
"Tóc bạc.., tóc bạc..." Trong nháy mắt khi Phương Vân suy nghĩ, đầu óc lập tức hoạt động nhanh gấp mấy lần, và có rất nhiều chi tiết bình thường không chú ý bỗng nhiên được phóng đại lên trong đầu, sau đó cấp tốc phân tích:
"Người Trang tho, từ trước đến giờ đều là tóc đen, căn bản không có tóc bạc gì cả, cho dù là Thập T am hoàng tử Lưu Triệu, thì cùng lắm cũng là mái tóc vàng kim, cũng bởi vì hắn tu luyện công pháp hoàng thất, cho nên mới có chuyển biến như vậy, chứ nguyên bản của hắn cũng là mái tóc đen, con người không có khả năng trời sinh ra đã tóc bạc được, tóc của Tạ Phiên Phiên là do công pháp tạo thành".
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, làm cho Phương Vân chấn động giật mình, đem tóc của Tạ Phiên Phiên trở về màu đen, thì sẽ không có khác biệt lớn, tướng mạo hai người tuy rằng kém ba phần, nhưng mà Phương Vân vẫn rất rõ ràng, nếu như mình muốn, thì vẫn có thể biến thành hai người tuyệt đối giống nhau.
"Tạ Phiên Phiên và Tạ Phiên Nhiên lẽ nào thật sự là một người!"
Phương Vân chấn động mãnh liệt một chút, đối với Tạ Phiên Phiên thì hắn có thể thản nhiên một chút, dù sao quan hệ cũng không có gần gũi, mà Tạ Phiên Phiên cũng chẳng có hảo cảm gì với hắn cả, nhưng mà Tạ Phiên Nhiên thì lại khác, Phương Vân tuyệt đối không muốn nhìn thấy nàng ở chỗ này.
"Phương Vân!"
Lúc này Tạ Phiên Phiên tựa hồ cũng nhận ra Phương Vân trong miệng phát ra một âm thanh ngọt ngào, đó là âm thanh của muội muội Tạ Phiên Nhiên.
Tạ Phiên Phiên tự hồ cũng cảm giác được vấn đề, âm thanh lập tức biến đổi, khôi phục lại bản sắc, lạnh lùng nói:
"Phương Vân, ngươi đến đây làm gì?"
Cái giọng nói này lạnh như băng vậy, thản nhiên như xa cách ngàn dặm, và bản thân Phương Vân cho dù có quen thuộc với giọng nói của Tạ Phiên Phiên, cũng cảm thấy trong lòng lạnh như băng, biểu hiện của Tạ Phiên Phiên, đã càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn.
Tạ Phiên Phiên xích lòa thân người, đùi đẹp thon đài, thần sắc tự nhiên, đứng dậy và cứ như vậy đối mặt với Phương Vân, những cho bí ẩn trên người nữ nhân cứ thế mà bại lộ ra hoàn toàn.
"Ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Vân nhìn chằm chằm vào Tạ Phiên Phiên lạnh lùng nói.
"Chuyện gì là chuyện gì? Ngươi là người quản lý chung thân đại sự của ta và Phiên Nhiên à?"
Tính tình thẳng thắn, nên Tạ Phiên Phiên nói rất thản nhiên.
"Phiên Phiên nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng".
Một âm thanh thuần hậu vang lên phía sau Tạ Phiên Phiên, ngay sau đó, một nam nhân cao to khôi ngô, vừa mặc quần áo vào, vừa đứng thẳng lên, người nam nhân này trong lúc vô ýngẩng đầu lên thần sắc bỗng nhiên thay đổi:
"Tiểu đệ! Sao đệ lại ở đây?"
Cái người này, tự nhiên lại chính là đại ca của Phương Vân, Phương Lâm.
Sắc mặt của Phương Vân lập tức trở nên tái nhợt, tay giấu trong áo cũng run lên nhè nhẹ, cái này khiến cho hắn chấn kinh còn hơn chuyện hồi nãy giờ nữa, hắn hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, dưới tình huống như vậy mà gặp phải đại ca Phương Lâm.
Mặc kệ là ở bảy mươi hai tầng thế giới Địa Sát, hay là ba mươi sáu tầng Thiên Cương thế giới, thì đều rộng lớn vô biên, võ giả đi vào trong nay, theo lý thuyết mà nói, cũng có thể gặp mặt nhau, nhưng mà cái tỷ lệ này cực kỳ nhỏ, bởi vì vị trí khi tiến vào, là tùy duyên, giống như tiến vào trong Thượng cổ chiến trường vậy, tất cả mọi người đều bị tách riêng ra một cho.
Nhưng mà, Địa Sát thế giới và Thiên Cương thế giới thì càng rộng lớn hơn Thượng cổ chiến trường không biết bao nhiêu lần, ít nhất cũng hơn trăm vạn lần, một khu vực khổng lồ như vậy, theo lý luận mà nói, thì hai người quen biết nhau mà muốn gặp nhau thì khó càng thêm khó, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Tại một nơi như vậy, gặp phải Tạ Phiên Phiên đã rất bất ngờ rồi. Phương Vân không nghĩ rằng lại gặp phải đại ca Phương Lâm nữa.
"Đại ca!"
Phương Vân không thể tin vào con mắt của mình, hắn cảm thấy cả người như không còn chút lực.
"Tiểu đệ, đệ không phải theo Bình Yêu đại tướng quân đến thành Hoài An sao? Tại sao lại gặp đệ ở đây? Lẽ nào đệ đã đạt cấp Thiên Tượng nhanh như vậy? Thiên Cương thế giới vô cùng lớn, sao đệ lại ở đây?"
Ngụ ý của Phương Lâm cũng chính là vô cùng ngạc nhiên vì sao Phương Vân lại xuất hiện ở chỗ này.
Phương Vân đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, hoàn toàn không thể tin tường được tất cả, người hợp thể với Tạ Phiên Phiên lại tự nhiên là đại ca mà mình kính trọng nhất!
"Ha ha, mặc kệ thế nào, có thể nhìn thay đệ ở đây, đại ca cũng rất vui".
Phương Lâm cho rằng Phương Vân nhìn thấy mình, quá mức bất ngờ, quá mức vui mừng, hắn cũng không ngại, vẻ mặt đầy nụ cười, đi qua hoa viên, xuất hiện trước mặt Phương Vân, làm ra vẻ muốn ôm hắn một cái.
"Đại ca, huynh..."
Phương Vân nói được một nửa, nhìn thoáng qua Tạ Phiên Phiên bên cạnh, rồi bản thân cũng vô thức giơ tay ra ôm lấy đại ca, trong giây phút hai huynh đệ chuẩn bị ôm lấy nhau, thì thần sắc của Phương Lâm đột nhiên biến đổi cười lớn:
"Nhân loại, đi chết đi!"
Trong tiếng cười lớn, bàn tay của Phương Lâm đột nhiên hóa thành một mũi khoan sắc bén, xoắn thẳng vào trong thân thể của Phương Vân!
"Ầm!"
Một nắm đấm cứng như thép đâm thăng lên ngực của Phương Lâm. Phương Vân đứng bên ngoài hoa viên, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong con mắt hiện lên từng cơn gợn sóng, cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Cánh tay của 'Phương Lâm' cũng không thể nào đâm tới được, nhưng cũng không chết ngay, mà trên mặt hắn chỉ lộ một vẻ kỳ quái:
"Ta thật sự vô cùng kinh ngạc, ta chuẩn bị Tạ Phiên Phiên hẳn là có thể bắn trúng chỗ yếu hại của ngươi rồi, để một nữ tử vô tội vì ngươi mà bị ô nhục, ngươi tất nhiên sẽ cảm thấy lương tâm bất an, mà trên thực tế, ta cũng cảm thấy được, tâm linh của ngươi xuất hiện khe nứt, điểm này, ta hẳn là không có làm sai chứ?"
Phương Vân thản nhiên nói: "Sao vậy? Lẽ nào Thiên Ma có thói quen hấp thu giáo huấn để không ngừng hoàn thiện?"
"Trả lời ta!"
'Phương Lâm' trầm giọng nói.
"Được rồi, nể cái khuôn mặt của ngươi, ta trực tiếp nói cho ngươi biết, thứ nhất, thật ra mặc kệ ngươi làm ra cái gì, chỉ cần hợp lý, thì trên lý thuyết mà noi, ta tuyệt đối không dám hạ thủ, dù sao ba người đồng thời xuất hiện cùng một chỗ, tuy rằng cảm thấy rất khả nghi, nhưng cũng không phải là không có khả năng, huống chi, nếu như đại ca ta xuất hiện ở cho này, xem như cũng là trùng hợp, nếu ta chỉ vì một khả nghi, mà ra tay giết chết đại ca của ta, vậy thì chết trăm ngàn lần cũng không kịp hơi, cái tổn thất này, ta không gánh chịu nổi!" Phương Vân hờ hững nói:
"Đáng tiếc, ngươi không nên biến thành đại ca trong ấn tượng của ta, đại ca ta đã tòng quân hơn một năm rồi, nếu là tướng mạo, thì đương nhiên sẽ không thay đổi nhiều, nhưng mà khí chất, thì không thể nào giống như hình dạng lúc còn đi săn bắt ở Đông Giao nữa, cái đó không có khả năng, bất luận kẻ nào sát phạt trong quân đội hơn một năm, thì không thể không có khả năng không thay đổi".
Chiến trường chính là nơi làm thay đổi con người nhanh nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, trên chiến trường cứ phải giết người liên tục, mà hầu hết mọi người, trước khi tòng quân rất có khả năng ngay cả gà cũng chưa từng giết qua.
Đại ca Phương Lâm từng giáo huấn Hứa Quyền tại khu vực săn bắt, cũng không dám đánh chết hắn ta! Một người chưa từng giết người, vào cái nơi mà mỗi ngày phải giết người để sinh tồn, thì làm sao mà không có chút biến hóa nào?
"Hơn nữa, ta rất hiểu đại ca của ta, huynh ấy và Phúc Khang công chúa đang rất tốt, tuyệt đối không bất trung với nàng ta, tuy rằng ngươi chiếm được tư liệu trong lòng ta, nhưng vẫn còn nghiên cứu quá ít về nhân tình" Phương Vân lắc đầu, hờ hững nói tiếp.
"Thì ra là thế"
'Phương Lâm' nở nụ cười, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái: "Nhưng mà, ngươi cao hứng quá sớm rồi, chỉ cần tâm linh võ giả các ngươi sinh ra khe hở, thì Thiên Ma chúng ta có thể nhân cơ hội mà vào, cho nên ta khuyên ngươi một câu, sau này đừng vì nữ nhân mà sinh khe hở".
Dứt lời, thân thể của 'Phương Lâm' liền nổ mạnh, còn thế giới trước mắt Phương Vân, toàn bộ đều đỗ nát, tất cả cung điện, lâu vũ, hoa viên, ao nho, tiên nữ, tiên tử, ngay cả Tạ Phiên Phiên, cũng hoàn toàn đổ nát và biến mất.
Phương Vân phát hiện ra bản thân không biết từ lúc nào mà đã bị một đống vật nhỏ ngũ sắc vây quanh trên không trung, không nhúc nhích được, trong ngực hắn, vì trí ngay tim có mở ra một cái khe, và những vật nhỏ năm màu ấy hóa thành một dòng nước lũ, không ngừng tiến vào trong cái khe ấy. Giống như những con kiến vậy, không ngừng cắn nuốt.
Phương Vân lúc này mới phát hiện ra, trong bất tri bất giác, lực lượng của hắn tự nhiên đã giảm xuống rất nhiều.
"Tất cả đã kết thúc, nhân loại, đi chết đi!"
Một âm thanh to vang lên trên không trung, rồi một bàn tay khổng lồ năm màu từ trên trời ập xuống, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh, chụp về hướng của Phương Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.