Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 450: Viễn Cổ Thiên Đình




Vùng biển gần Đại Doanh châu vắng vẻ vô cùng, chỉ còn lại những tiếng sóng rì rào. Xa xa, những nhẫn giả và võ sĩ truy đuổi từ trong Đại Doanh châu ra, cảm thụ được khí tức của Nam Minh lão tổ, mặt sợ đến đối sắc, đều dừng chân lại, tách ra xa xa.
Một trận rung động lớn ngoài biển lớn, tất cả những cảnh tượng trong biển đều được kiểm tra cẩn thận không bỏ sót, toàn bộ hình ảnh đều nắm trong óc của Nam Minh lão tổ.
Cá, nước, đá ngầm, thực vật phù du toàn bộ đều bị Nam Minh lão tổ lục soát cẩn thận, thậm chí ngay cả đá ngầm cùng bùn dưới biển cũng bị quét qua luôn.
"Kỳ quái!" Nam Minh lão tổ nhíu mày, "Giang Hải Động Sát tự nhiên lại không phát hiện ra bất cứ cái gì”.
"Ta không tin! Trong khoảng thời gian ngắn mà hắn có thể chạy thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta!"
Nam Minh lão tổ vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm kiếm lần thứ hai, hầu như là lật từng tấc đất lên để tìm kiếm. Nhưng mà vẫn không có thu hoạch gì cả.
"Sao có khả năng!"
Trên mặt của Nam Minh lão tổ rốt cục đã hiện lên sự kinh ngạc, lập tức lướt qua một khu hải vực khác, tìm kiếm sâu hơn dưới biển.
Ông ta muốn mở rộng phạm vi tìm kiếm ra.
"Phù!"
Trong Thiên địa vạn hóa chung, Tôn Thế Khôn thở dài một hơi: "Làm đệ sợ muốn chết, người kia quả thật đáng sợ! Đệ thiếu chút nữa cho rằng chúng ta đã bị phát hiện rồi!"
Ý thức của Nam Minh lão tổ tìm kiếm toàn bộ hải vực này, ngay cả con cá mà Phương Vân ẩn thân. Ý thức của hắn cũng tìm vào trong nội tạng của cá, bao gồm cả thịt cá bên trong nữa, kể cả trong bụng con cá nắm trong bụng con cá này luôn, toàn bộ đều không tránh khỏi sự cảm ứng ý thức của Nam Minh lão tổ.
Nhưng mà, ý thức cảm ứng Nam Minh lão tổ chỉ đến đó thôi, tìm kiếm hai lần trong bụng cá, Nam Minh lão tổ nghĩ rằng mình đã rất cẩn thận rồi Dù sao thì khu hải vực này có hơn trăm vạn con cá, có thể tốn nhiều tinh lực trong bụng của một con cá, tìm kiếm hai lần, cũng đã là không tồi rồi.
Hắn căn bản không ngờ rằng, Phương Vân lại gian xảo như vậy, bên ngoài Thiên địa vạn hóa chung còn có ba tầng cá. Cái này còn lợi hại hơn cả giấu mình xuống khe núi nữa.
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?" Lục Vũ hỏi.
"Chờ một chút đã, lão gia hỏa này làm gì dễ dàng từ bỏ vậy. Ta phỏng chừng ông ta có khả năng quay lại ngay. Chỉ cần chúng ta vừa có bất kỳ động tác nào, thì ông ta lập tức giết ngay!"
Trong mắt Phương Vân lộ ra suy ngẫm, trầm ngâm một chút rồi nói.
Có câu "Gừng càng già càng cay, người càng già càng thành tinh", đối với loại nhân vật như Nam Minh lão tổ, thì cẩn thận một chút cũng không sai. Dù sao thì một kiện pháp bảo không gian, đối với loại cường giả như vậy cũng rất là mê hoặc. Làm ra chuyện điên cuồng gì cũng không có kỳ quái.
"Mấy ngày nay, mọi người dùng hành động thiếu suy nghĩ. Cứ ở chỗ này đi, tu luyện võ công một chút. Đến lúc đó ta có vài thứ cho mọi người!" Phương Vân thản nhiên nói.
"Biểu ca, là vật gì vậy?" Tôn Thế Khôn cười hỏi.
"Đến lúc đó sẽ biết!" Phương Vân mỉm cười đáp.
Thời gian một ngày một đêm trôi qua, ba người bế tắc ngũ thức, hoàn toàn không quan tâm đến tình huống của thế giới bên ngoài, chỉ chuyên tâm tu luyện.
Đến ngày thứ năm, mọi người cảm thấy một trận rung động yếu ớt, xẹt ra ngoài khơi, hướng về phía biển sâu. Trong sự rung động này hàm chứa một cổ ý thức hơi yếu.
"Kỳ quái, chẳng lẽ còn có người khác nhúng tay vào?"
Trên biển rộng, cách bờ biển hơn ngàn dặm, Nam Minh lão tổ đang ngồi xếp bằng ngoài khơi, mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ hồ nghi.
"Sẽ tìm thấy!" Nam Minh lão tổ vẫn không cam lòng: "Đám người này từ Trung thổ đến, mình chỉ cần trên thù tại bờ biển Trung thổ, ôm cây đợi thỏ, thế nào cũng sẽ phát hiện ra bọn chúng'
Nam Minh lão tổ trầm tư một hồi, thân hình nhoáng lên, lập tức biến mất ngoài khơi, đi đến hướng Đại Chu triều ở Trung thổ.
"Cái lão cáo già chết tiệt này, tự nhiên còn để lại ám thủ!"
Trong Thiên địa vạn hóa chung, Tôn Thế Khôn cảm thấy được một tia tinh thần lực yếu ớt trong sóng nước, căm giận mắng một câu.
"Ngươi tỉnh lại đi, cái lão già này, nếu không thận trọng như vậy, có thù đoạn độc ác, sợ rằng đã bị đánh chết. Nếu lão ta không lưu lại ám thủ, thì ta lại thấy kỳ quái" Lục Vũ châm chọc nói.
"Ngươi..."
Tôn Thế Khôn cảm thấy quê mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Vũ.
"Được rồi!" Trong lòng Phương Vân bật cười, lắc đầu nói: "Đừng làm ồn, ở đây có vài thứ cho các ngươi. Một hồi các ngươi tự tu luyện đi".
"Biểu ca, huynh cho bọn đệ pháp khí à?" Tôn Thế Khôn nhảy lên, mờ miệng nói.
"Không phải!" Phương Vân lắc đầu: "Còn tốt hơn pháp khí!"
Tâm thần của Phương Vân khẽ động, khí tức toàn thân cô đọng lại, đem hai giọng tinh huyết của mãnh thú chấn ra huyệt khiếu. Hai giọt máu này, một có màu hoàng kim, một có ngũ sắc, chính là của "Phỉ" và "Giác Thụy ".
Ngón tay Phương Vân búng ra, đem hai giọt tinh huyết được chân khí bao bọc này bắn ra ngoài. Trong giây phút bắn ra ấy, trong mắt của Phương Vân rõ ràng vẫn còn chút do dự, cuối cùng vẫn không tránh được tâm tư quấy phá, đem giọt tinh huyết của Giác Thụy cho biểu đệ Tôn Thế Khôn, giọt tinh huyết của Phỉ cho Lục Vũ.
Võ giả không phải là thần tiên bỏ qua thất tình lục dục, cuối cùng vẫn không tránh được việc thân sơ hữu biệt. Tôn Thế Khôn dù sao cũng là biểu đệ của hắn, có huyết mạch liên hệ. Phương Vân không nhịn được, nên đem Giác Thụy tốt hơn một chút cho hắn. Hơn nữa ý chí của Tôn Thế Khôn cũng không kiên định lắm, Phương Vân sợ hắn không hàng phục được ý chí của Phỉ.
Về phần Lục Vũ, với ý chí lực của hắn, muốn hàng phục tinh huyết của Phi, hoàn toàn không thành vấn đề.
"Đây là hai giọt tinh huyết của hung thú, ta bước vào cấp Thiên Tượng rồi, cũng không còn cần đến nữa, nên để lại cho hai ngươi. Với thực lực của hai ngươi bây giờ hoàn toàn có thể thuần phục được. Một lát các người nhập huyết huyệt khiếu, tế luyện là vừa. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiến vào ba mươi sáu tầng thế giới Thiên Cương, bước vào cấp Thiên Tượng!" Phương Vân nói.
"Đa tạ biểu ca!"
Tôn Thế Khôn vui mừng, không nghĩ rằng Phương Vân lại tự nhiên cho hắn món bảo bối này. Tuy rằng trời sinh tính cách của hắn dễ giải, nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn. Theo Phương Vân một thời gian, hắn cũng biết được trên người Phương Vân có hai giọt tinh huyết, một giọt là Phỉ, một giọt là Giác Thụy. Cái sau là do Tam hoàng tử cho hắn, mà hắn cũng dùng không bao lâu.
Tôn Thế Khôn chỉ cần nhìn một cái, liền biết đây là tinh huyết của Giác Thụy.
"Ừm, cảm tạ".
Lục Vũ lạnh nhạt nói một câu. Tuy rằng Phương Vân không nói gì, nhưng hắn cũng đã hiểu được. Hai giọt tinh huyết này chia ra, một giọt bay về hướng của Tôn Thế Khôn, Thụy khí rất nhiều, hiển nhiên là đồ tốt rồi.
Nhưng mà, trước khi Lục Vũ tập võ, lưu lạc rất nhiều, thời gian kém cỏi nhất cũng là hai bàn tay trắng, đói đến nổi buột bụng, lại còn bị người ta truy đuổi. Trong sự ma luyện này, tâm tính của hắn đã sớm bình tĩnh rồi, thân sơ hữu biệt chính là chuyện thường tình của con người, nếu đổi lại là hắn, sợ rằng cũng sẽ làm như vậy. Nên trong lòng hắn rất bình thản.
"Đan dược trong không gian này, các người tùy ý dùng đi, ta đi trước!"
Giọng nói vừa dứt, một tinh thần lực hùng hậu, từ trong cơ thể của Phương Vân mà ra, đánh vào trong ba mươi sáu tầng Thiên Cương thế giới.
Ầm! ầm ầm ầm!
Lúc này Phương Vân cũng không dừng lại nữa, trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng, bắt đầu từ tầng thứ nhất, đi thẳng một đường lên chỗ cao nhất của Thiên Cương thế giới.
Hắn đã tích lũy rất nhiều tại cấp Linh Tuệ, lần này hoàn toàn biểu hiện ra nhị thập thiên long chi lực, phối hợp với ý chí kiên định và tinh thần khổng lồ, đi thẳng một đường hầu như không bị cản lại. Vô số Thiên Ma, ảo cảnh đều bị Phương Vân phá hủy.
"Phàm nhân hạ giới, chết đi!" Một chiến tướng mặc kim giáp cao hơn hai mươi trượng, toàn thân đầy thụy khí mang theo một lượng lớn sĩ binh kim giáp tuần tra trên bầu trời. Liếc nhìn Phương Vân phá tan bức màn chắn, xuất hiện trên không trung, lập tức tuôn ra một quyền được bao bọc bởi khí tức ngũ sắc, lao về hướng của Phương Vân.
"Phành!"
Thần sắc của Phương Vân lãnh khốc vô cùng, trong ánh mắt không có bất kỳ sự dao động nào cả. Chỉ hóa thành một đạo gió lốc, liền đánh tan tất cả sĩ binh kim giáp cùng với kim giáp tướng quân, thành từng mảnh nhỏ, nuốt vào trong bụng, rồi lao lên chỗ cao hơn.
Tầng thứ sáu của Thiên Cương thế giới không còn là ảo cảnh nữa, toàn bộ đều giống như ngày hôm trước, đều là thân thể ngưng thực lại cả, không khác gì sự thật bên ngoài. Hơn nữa toàn thân còn toát ra thụy khí không có chút ma khí người không biết còn tưởng đây là thần nhân nữa chứ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Phương Vân giống như một cơn lốc thảm khốc, đột phá qua từng tầng thế giới của Thiên Cương.
Mười sáu tầng, mười bảy tầng, mười tám tầng...
Một tòa cung điện xa hoa, một đám vương triều không ngừng tiến vào phạm vi tẩm nhìn của Phương Vân. Tất cả cung điện, vương triều đều bị Phương Vân xuyên qua...
Hai mươi sáu tầng, hai mươi bảy tầng, hai mươi tám tầng...
Một cỗ khí tức khổng lồ từ trong những thế giới này truyền đến, Phương Vân không dừng lại chút nào, rống to một tiếng lấy tinh thần, rồi lao thẳng lên chỗ cao nhất.
Ba mươi ba tầng, ba mươi bốn tầng, ba mươi lăm tầng...
"Chỉ còn lại một tầng cuối cùng!"
Phương Vân phóng lên khôi phế tích vương triều do Thiên Ma tạo thành, nhìn lên trên, yên lặng nói. Ngay trong mắt hắn, phá trên hắn, một mặt trời còn to lớn gấp mấy trăm lần cái thế giới này, đang tản ra ánh sáng và nhiệt nóng vô cùng, ở trên nó, Phương Vân biết, nơi ấy chính là tầng cao nhất của Thiên Cương thế giới.
"Kẻ xâm lấn! Bắt hắn, giết hắn!"
ở tầng ba mươi lăm, một mảnh hỗn loạn vô cùng, từng con Thiên Ma vóc người khôi phục, tráng kiện như sắt thép, khí tức cường đại, hồn thể tản ra ánh sáng, từ bốn phương tám hướng đuổi theo Phương Vân.
Phương Vân cũng không để ý đến, bay thắng lên chỗ cao nhất của Thiên Cương thế giới.
"Oành!..."
Phương Vân chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ, cả người dường như một con kình ngư đập mạnh đuôi xuống mặt biển vậy, khi tiến vào tầng thứ ba mươi sáu của Thiên Cương thế giới, thì một thế giới tuyệt đối khác biệt hiện ra ngay trong nhận thức của Phương Vân.
Thế giới này, so với sự tưởng tượng của Phương Vân, hoàn toàn khác hẳn. ở đây sông núi trùng trùng, địa thế mênh mang tản ra một cổ khí tức hồng hoang, bao la và xa xưa. Tựa hồ giống như là ở đây là nơi khởi đầu của tất cả.
Cây cối ở đây còn khổng lồ hơn cả cung điện nữa, cao không biết bao nhiêu ngàn trượng luôn. Còn có rất nhiều hung thú khổng lồ, biến mất trong đó.
Bầu trời cũng không biết là cao hơn mười mấy vạn dặm nữa, ngay ở nơi cực xa trên không trung, một tòa cung điện màu đồng khổng lồ khó tin đang lơ lửng giữa không trung. Ngoài cửa cung điện, có một cái bảng. Cho dù Phương Vân đang ở rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những ký tự đầy khí phách trên cái bảng ấy: Thiên Đình!
"Viễn Cổ Thiên Đình!"
Phương Vân lấy làm kinh hãi, một khí tức khổng lồ kinh khủng phát ra từ bên trong tòa cung điện. Phía trên cung điện có hào quang vạn trượng. Một hư ảnh Hoàng Đế thật lớn đứng sừng sững trên không trung, tản ra khí tức trên áp bốn phương tám hướng. Mặc dù là Phương Vân cũng có cảm giác bị ép bức vô cùng lớn.
"Thiên Giới trọng địa, người nào dám can đảm xông vào Thiên Đình!"
Một giọng nói như sấm sét chợt vang lên, từ trên bầu trời truyền xuống, kéo theo những âm thanh vù vù, từ một nơi xa xôi thôi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.