Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 474: Đế Vũ Giáp Trụ




Phương Vân gặp Doanh hoang Hoàng thái tử, nghe hắn chích đề cập tới bốn Đế trong Ngũ Đế, không đề cập tới Đế Vũ trong lòng liền mơ hồ có chút dự đoán, nhưng mà cũng không dám khẳng định, cho đến khi nghe được chính miệng phụ thân nói ra, mới xác định suy đoán này.
Phương Lâm sau chấn kinh ngắn ngủi, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn hôm nay tâm tính lịch lãm, trầm ổn rất nhiều. Cũng không bởi vì một việc mà khiếp sợ quá nhiều, ở trong lòng Phương Lâm, mặc kệ tổ tiên Phương gia có lai lịch gì, có huyết thống gì, đều là thuộc về quá khứ. Mà hiện tại, Phương gia chỉ là một một gia đình vương hầu bình thường, là thần dân Đại Chu triều.
Phương Lâm ánh mắt bỗng nhúc nhích, cũng không có cắt ngang phụ thân nói chuyện, chỉ là lộ ra vẻ lắng nghe, đối với lai lịch của gia tộc, Phương Lâm cũng không phải quá rõ ràng.
“Năm đó vì trấn áp các hoang dị tộc, Đế Khốc trấn áp Địch hoang, cũng lưu lại huyết thống trở thành Địch hoang hoàng thất, thống trị Địch hoang; Đế Nghiêu trấn áp Man hoang, lưu lại huyết mạch, trở thành Man hoang hoàng thất, thống trị Man hoang; Đế Thuấn trấn áp Di hoang, lưu lại huyết mạch, trở thành Di hoang hoàng thất, thống trị Di hoang. Doanh hoang hoàng thất Đại Doanh châu, Vân nhi con đã gặp, chính là hậu đại thượng cổ Đại Đế Thang. Đại Đế Vũ tổ tiên chúng ta trấn áp, là Mãng hoang cường đại nhất, cũng là Đại Đế cường đại nhất trong Ngũ Đế. Mãng hoang đều là yêu tộc, không phải tộc của ta. Đế Vũ, không có khả năng như các Đại Đế khác mà ở lại Mãng hoang. Vào lúc đó, Mãng hoang yêu tộc thực lực đại tổn, hơn nữa thần phục tại Đại Đế Vũ, Đế Vũ lòng mang nhân từ, để cho yêu tộc tại Mãng hoang nghỉ ngơi lấy lại sức, sau đó cũng giống như Đế Thang, từ đó về sau ẩn cư, biến mất không thấy, mà Phương gia chúng ta, chính là con cháu của Đế Vũ!”
“Vân nhi, con có phải kỳ quái, con cháu Đại Đế Thành Thang, tại sao lại cam nguyện đến nhà ta làm hộ vệ? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, Trong Ngũ Đế, Đế Vũ cùng Đế Thang đặc thù nhất, hai người chính là quan hệ thầy trò. Đế Vũ là thầy của Đế Thang! Đế Thang xuất thân thấp kém, được Đế Vũ một tay đưa lên, lại thành tựu Đế vị, trở thành thiên cổ Đế vương! Hơn nữa Đế Vũ lúc ấy chính trực tráng niên, lại thành tựu công lao sự nghiệp trấn áp Mãng hoang bất thế. Đế Vũ nếu như không chuyển vị, Đế Thang có thể bởi vậy mà mai một, bởi vì bất luận lúc nào cũng chỉ có thể tồn tại một vị đại đế, những người khác bất luận chói mắt như thế nào, chỉ cần không cách nào siêu việt Đại Đế lúc ấy, thì sẽ hào quang che dấu. Vì thành tựu Đế Thang, Đế Vũ chuyển vị, hơn nữa ẩn cư biến mất, để không ảnh hưởng đến Đế Thang thống trị. Bởi vì tầng quan hệ này của tổ tiên, cho nên Doanh hoang Thành Thang thị, một mực đều cùng Phương gia chúng ta có liên lạc!”
Phương Dận trầm giọng nói. Trong lời nói đem một số chuyện thời Thượng cổ ít người biết đến nhất nhất nói ra.
Trong đại trướng, hai huynh đệ Phương Vân, Phương Lâm ánh mắt chấn động, như có suy nghĩ, đây là bọn họ lần đầu tiên biết được lai lịch của Phương gia.
“Phụ thân. Thượng cổ Đế Vũ tựa như cũng không phải họ Phương?” Phương Lâm đột nhiên nói.
“Họ Phương, là họ của Đế Vũ sau khi ẩn cư mới lấy. Đế Vũ có rất nhiều huyết mạch truyền xuống. Không chỉ là họ Phương, còn có họ Lưu, họ Hạ, toàn bộ đều là mẹ mẹ. Đế Vũ vốn vô tâm Đế nghiệp, cũng không quan tâm huyết thống các loại, cho nên con cháu đều là theo họ mẹ. Họ Phương chúng ta, chỉ là nhất mạch trong đó, nhưng mà trải qua thượng cổ, trung cổ, cận cổ mấy thời đại, huyết mạch Đế Vũ lưu truyền tới nay đã không nhiều lắm. Cho tới hiện tại, cũng chỉ có rải rác hai nhánh huyết mạch truyền thừa!” Phương Dận nói.
“Phụ thân, không biết còn có một nhánh huyết mạch là ở nơi nào?” Phương Lâm nói.
Phương Vân cũng không có hỏi, nhíu mày nhưng trong lòng có đăm chiêu khác, Đế Vũ nếu có hai nhánh huyết mạch truyền xuống, Doanh hoang Thành Thang thị không có khả năng nặng bên này nhẹ bên kia, chỉ hậu đãi một nhánh, ngay cả Khổng Tước cũng phải đến Phương gia. Mà không phải là nhánh huyết mạch khác
Phương Lâm chỉ hỏi qua bình thường, lại làm cho Phương Dận lâm vào trầm tư.
Sau một lát, Phương Dận vừa mở miệng đã long trời lở đất, nói ra một bí mật khác: “Đế Vũ lưu lại một nhánh huyết mạch khác, chính là đương kim Đại Chu hoàng thất Lưu thị nhất tộc!”
Phương Lâm, Phương Vân hai huynh đệ, thân hình run rẩy dữ dội, như gặp phải sét đánh. Trong doanh trướng yên tĩnh càng giống như chết chóc, tin tức này đối với hai huynh đệ mà nói, quá mức kinh người. Hai người căn bản không có nghĩ tới, là vi thần thuần phục Đại Chu hoàng thất, lại là đồng tông huyết mạch!
“Đế Vũ vô tâm Đế nghiệp, cho nên mai danh ẩn tích, nhưng cái này chỉ là nguyện vọng của Đế Vũ, con cháu huyết mạch của Đế Vũ, chịu tổ tiên ảnh hưởng, vứt bỏ võ theo buôn bán, người theo văn cũng không phải số ít, thậm chí không ít người trực tiếp về làm nông, sống bình thường. Nhưng mà dù sao, cha mẹ sinh con trời sinh tính, cũng có khác biệt. Con cháu Đế Vũ, từ trung cổ đến cận cổ, tham dự tranh bá cũng không phải số ít. Lưu thị hôm nay, chính là một trong số đó, cũng chỉ có nhất mạch Đại Chu thái tổ, mới thành tựu vĩ nghiệp bất thế!”
“Vi phụ trấn thủ Man hoang gần hai mươi năm, cực ít phản hồi kinh thành, cũng không phải là ngu trung, cũng không phải đối với mẹ con các con cay nghiệt thiếu tình cảm. Mà là vì tránh cho hoàng thất nghi kỵ. Chỉ có ba mẹ con các con lưu thù ở kinh thành. Phương gia chúng ta mới có thể bình an không việc gì! Vi phụ một mực không nói cho các con những cái này, cũng là bởi vì thời cơ chưa tới, nói cho các con biết cũng vô dụng! Bất quá hiện nay, các con sắp song song phong hầu. Cũng nên cũng đã đến lúc biết được điều này!”
Phương Dận ánh mắt nhìn qua hai người, chậm rãi nói.
Phương Lâm, Phương Vân trong lòng chấn động.
“Phụ thân, con không muốn phong hầu” Phương Lâm đột nhiên nói: “Nếu như con phong hầu, chỉ sợ đối với Phương gia chúng ta là họa không phải phúc!”
“Việc phong hầu, không phải con muốn không phong sẽ không phong, triều đình từ trước đến nay phong vương bái hầu đều là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Con lần này tại Địch hoang lập nhiều đại công, công lao đã đưa đến Binh bộ, không phải con muốn không phong, là có thể không phong!” Phương Dận nói.
Phương Lâm trầm mặc không nói, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nếu không phong hầu, hắn sẽ không lấy được Phúc Khang công chúa, nhưng mà phong hầu, Phương gia sẽ nhiều hơn một đại họa.
Phương Lâm sa vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Đại ca. Huynh không cần phân vân như thể, lúc trước Vũ Mục cùng Nhân Hoàng ước định, chỉ là sau khi huynh phong hầu mới có thể cưới Phúc Khang công chúa làm vợ. Huynh nếu quả thật lo lắng cái này, chỉ cần sau khi cưới Phúc Khang công chúa làm vợ, giao ra binh quyền ở tại kinh thành. Thậm chí tìm lý do khiến cho triều đình lột bỏ vương hầu phong hiệu, là có thể giải quyết vấn đề này”.
Phương Vân liếc đã nhìn ra đại ca Phương Lâm sầu lo, đại ca Phương Lâm đang ở trong cuộc, một khi liên lụy tới Phúc Khang công chúa, tránh không được lo được lo mất. Nhưng Phương Vân thân ở ngoài cuộc, tỉnh táo hơn nhiều.
Ánh mắt quay qua, nhìn về phá phụ thân đại mã kim đao, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dựa, Phương Vân trong lòng thở dài một tiếng, rốt cuộc nói: “Phụ thân đại nhân, con thật ra cũng không muốn phong hầu, cũng vô tâm luyện võ. Con suy nghĩ, bất quá để cho người một nhà bình an, vui vẻ, phụ thân trấn áp Man hoang gần hai mươi năm, lại lưu mẫu thân một người thủ vệ Phương phủ.
Phụ thân quyền thế càng nặng, mẫu thân ở kinh thành càng chịu sức ép. Năm trước, con phản hồi kinh thành, đã cảm thấy mẫu thân già đi rất nhiều. Phụ thân đại nhân, theo như lời người, quyền thế đối với Phương gia chúng ta là họa không phải phúc, về phần phú quý, trên người của con hoàng kim cũng đủ Phương gia chúng ta mười đời dũng không hết. Xin thứ cho Vân nhi cả gan, không biết phụ thân đại nhân có thể vì mẫu thân buông tha cho công danh lợi lộc, giải giáp quy điền hay không! Phương gia chúng ta rời khỏi kinh thành, xa rời công danh. Học theo tổ tiên Đế Vũ, mai danh ẩn tích, được hưởng bình an!”
Phương Vân dứt lời, đầu đã cúi xuống, quỳ rạp trên đất, vẫn không nhúc nhích.
Phong vương bái hầu, cường đại vũ lực! Những cái này đối với Phương Vân mà nói, chỉ là thủ đoạn, mà không phải kết quả muốn có, nếu như bắt đầu, Phương Vân đối với Phương gia xét nhà diệt tộc, vẫn nghi hoặc khó hiểu lời nói. Thì hắn hiện tại đã rõ ràng.
Phương gia truyền thừa Đế Vũ huyết mạch, mà lại là một nhánh huyết mạch chính của Đế Vũ, đã trở thành mầm tai họa của Phương gia, Phương gia trèo càng cao, quyền thế càng lớn, nguy cơ lại càng nặng.
Kinh qua cửa nát nhà tan, thật sự quá khắc sâu, mặc dù đây bất quá là chuyện phát sinh trong “Chu Dịch” thôi diễn. Nhưng đối với Phương Vân mà nói, cùng chân thật phát sinh cũng không có gì khác nhau. Hắn muốn không phải vương hầu tướng quân, không phải đệ nhất thiên hạ. Mà là cha mẹ gặp nhau. Ca ca cùng Phúc Khang công chúa đến với nhau. Công danh lợi lộc dù sao cũng là hoàng thất cho, hoàng thất cũng có thể thu hồi, nếu như vì vậy, đánh đổi tính mạng của cả nhà. Quả thực là quá ngu xuẩn!
Trong đại trướng một mảng tĩnh mịch. Thật lâu, mới truyền đến một tiếng thở dài của Phương Dận: “Vân nhi, vi phụ cũng không phải là tham luyến quyền thế, chỉ là những lời này đã muộn hơn hai mươi năm Nếu như biết là kết cuộc này, ta tuyệt sẽ không đặt chân vào quân ngũ”.
Phương Dận tay vung lên, một giáp trụ cao thấp chừng năm tấc, hoa lệ, tôn quý cổ lão hiển hiện ở trong bàn tay của hắn. Bộ giáp trụ này vừa mới xuất hiện, lập tức tản mát ra một cỗ khí tức mênh mông, uy áp, chung quanh giáp trụ, khí lạnh bốc lên, vô số hư ảnh thần ma, quỳ ở trên hư không trong, làm ra bộ dáng thần phục.
Cùng một thời gian, Phương Lâm, Phương Vân chỉ cảm thấy toàn thân máu huyết sôi trào, trong tối tăm cảm nhận được một cỗ triệu hoán nguyên từ huyết mạch, mà cổ triệu hoán này, chính là đến từ bộ giáp trụ ở trước mắt này!
“Đây là Đế Vũ giáp trụ! Vi phụ hai mươi lăm tuổi, nhân duyên tế ngộ, tại Man hoang tìm được chiến giáp! Đế Vũ tử tôn huyết mạch quá nhiều, rất khó khảo chứng. Nhưng có một điểm, là không thay đổi. Bất luận người nào có thể cùng Đế Vũ giáp trụ tâm thần tương thông, hẳn là Đế Vũ tử tôn, hơn nữa còn là chủ mạch trong huyết mạch Đế Vũ! Hiện tại đã không phải là vấn đề công cao chấn chủ, mà là huyết mạch của chúng ta uy hiếp đến Lưu thị hoàng tộc, nếu như ta giải giáp về làm nông. Sợ là Phương gia chúng ta, quả thực đã cách cái chết không xa!” Phương Dận thở dài nói.
Chức cao quyền thế, trước mắt bao người. Hoàng thất lòng có băn khoăn, ngược lại không dám tùy ý ra tay, mà nếu như vứt quyền lợi khỏi tay, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ phơi thây sơn dã, hơn nữa sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý!
“Đế Vũ giáp trụ mất tích không biết bao nhiêu năm, ta cũng không còn nghĩ đến sẽ tìm được chiến giáp này. Ngũ Đế giáp trụ, cho tới hiện tại đều là huyết mạch truyền thừa. Hôm nay, cho dù ta muốn đem Đế Vũ giáp trụ giao ra, cũng đã không có khả năng, sau khi ta chết, Đế Vũ giáp trụ do các con kế thừa, nếu như ba cha con chúng ta toàn bộ chết trận, Lưu thị hoàng tộc mới có thể tìm được Đế Vũ giáp trụ chân chính!”
Phương Dận trầm giọng nói, trong lời nói hơi có chút bất đắc dĩ: “Vân nhi, chuyện này. Không phải chúng ta nhượng bộ là có thể giải quyết, Phương gia chúng ta, hiện tại đã là đâm lao phải theo lao, đương kim Nhân Hoàng sau khi được Ngũ Đế thoái vị, võ học lưu lại trung thổ dùng để trấn áp khí vận, luận võ đạo tu vi, sau Ngũ Đế, chỉ sợ không có vị quân vương nào tại phương diện võ đạo tu vi so vượt qua hắn. Phương diện tiên thiên số thuật, càng có Lan Đài Bí Uyển cùng nho gia diễn toán. Hơn nữa, ta nếu như đoán không sai, hắn đã được “Hoàng Cực Kinh Thế” Phu tử tự tay viết ra, tại phương diện Thiên Cơ giải toán, ngoại trừ tam đại Thiên Cơ tiên sinh, cùng thánh giả Phệ Đà châu, so với “Hoàng Cực Kinh Thế” của Phu tử, hầu như không có ai là đối thủ của hắn!”
“Thiên Cơ diễn toán, đối tượng diễn toán công lực càng cao, càng khó diễn toán. Ta tuy che mắt cảm giác của hắn hơn hai mươi năm, nhưng mà, hắn cũng đã sinh nghi. Chuyện Đế Vũ giáp trụ, sớm muộn cũng không thể gạt được hắn. Đương kim Nhân Hoàng, bất luận võ công thao lược, hay tâm kế mưu tính. Đều có thể xưng là tuyệt đại hùng chủ. Nhưng mà, ta cùng với hắn quân thần một hồi. Lại biết hắn có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là dã tâm quá lớn! Đây chính là mầm tai họa của Phương gia chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.