Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 877: Vũ Mục Ra Tay




Cả không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Khong ai ngờ được rằng, trong bóng tối, hữu hộ pháp ở ngay dưới mắt moi người chết tại cửa nhà. Hơn nữa lại không có bất kỳ dư địa để phản kháng nào mà chết ngay tại đó.
Người ở đây, đại bộ phần đều chưa từng gặp Vũ Mục. Nhưng nhìn thấy một thân quân phục Đại Chu chói mắt ấy, thân phận của đối phương liền đã lồ lộ ra đó. Mà chính bởi vì vậy cho nên mới có nhiều người kinh ngạc.
Người của Đại Chu vì sao lại ở đây? Vì sao hữu hộ pháp mà cũng không phát hiện ra?
Không chỉ là người của Trung Cổ minh đứng đầy trong không gian, ngay cả minh chủ Trung Cổ minh Trần Bá Tiên hóa thành một quả cầu nóng bỏng ở trên không trung vào sát na đó bởi vì chấn kinh tới cực độ mà trong đầu là một mảng trống rỗng.
Vũ Mục, không ngờ lại là Vũ Mục của triều Đại Chu!
Cảnh giới võ đạo của hắn chú định h so với hữu hộ pháp thì phải phát hiện ra sự tiềm nhập của đối phương sớm hơn. Không gian này là tạo vật của hắn, mỗi một đồ vật đều là hắn sáng tạo ra. Cho nên bất kỳ chân khí dị chủng xâm nhập nào hắn cũng đều có thể phát hiện ra ngay. Nhưng khi chân chính phơi bày ra thì Trần Bá Tiên mới phát hiện mình vẫn chấn kinh như vậy.
Vì sao lại là Vũ Mục, y không phải là ở đế đô của triều Đại Chu tọa trấn quân cơ xử ư? Y muốn làm gì? chẳng lẽ bằng vào một mình y mà muốn đơn thân độc mã, tiêu diệt Trung Cổ minh ư?
Vô số câu hỏi lướt qua trong đầu hắn, trong đầu Trần Bá Tiên là một mảng trống rỗng. Địa vị của Vũ Mục quá đặc biệt, đặc biệt tới mức y trước giờ chưa từng nghĩ, vị quân thần của triều Đại Chu này sẽ tự mình hàng lâm ở Trung Cổ minh phúc địa của hắn.
Vũ Mục không để ý tới sự kinh ngạc của người nơi đây, khóe miệng của y tuy lộ ra một nụ cười, nhưng trong lòng thì rất bình tĩnh. Tất cả, bao gồm cả phản ứng của mọi người đều nằm trong kế hoạch của y.
Đúng vào lúc mọi người bởi vì sự có mặt đột ngột của y, trong lòng không kịp có phản ứng, đang kinh ngạc không thôi thì Vũ Mục đã giơ thủ chưởng của mình lên.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, trong không gian Trung Cổ phúc địa, gió nổi mây tụ, mây đen hình lốc xoáy vô cùng từ bên trên đỉnh đầu của Vũ Mục cuốn ra. Ầm ầm, từng đạo điện xẹt từ trung tâm của lốc xoáy bắn về bốn phương tám hướng.
Khí áp trong cả không gian đột nhiên đại tăng. Trong nháy mắt, dưới ánh mắt của mọi người, một bức họa không lồ xòe ra ở trung ương của lôi vân. Trên bức họa này, địa thế nhấp nhô, sông núi dày đặc. Vô số đồi núi cao chót vót. Mà ở giữa đồi núi, chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, binh sĩ chen chúc, toàn thân võ trang đứng ở trên sông núi, cúi nhìn xuống dưới.
Bên trên bức tranh này, càng có lôi vân mịt mù, từng hoàng kim chiến thần khí tức khủng bố đứng trong hư không. Trong hai mắt, ánh sáng phóng ra giống như điện xẹt, sắc bén mà lãnh khốc. Đó chính là ánh mắt giống như hổ báo đang nhìn vật săn của mình.
"Càn Khôn đồ!"
Nhìn thấy bức họa khổng lồ đón gió mà bành trướng ra, trong không gian cơ địa của Trung Cổ minh truyền ra từng loạt tiếng kinh hô. Trấn quân chi khí Càn Khôn đồ của Chinh Tiễu đại quân triều Đại Chu, danh khí thực sự là quá lớn. Tới hiện giờ rất nhiều người đều chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn thấy bức họa trong truyền thuyết này, rất nhiều người đều lập tức nhận ra.
Ở sâu trong thượng không, mặt trời treo trên hư không phát ra ánh sáng chói mắt. Trần Bá Tiên cuối cùng cũng minh bạch, Vũ Mục đã xuất hiện ở đây rồi.
Sự giải tán của Chinh Tiễu đại quân triều Đại Chu không ngờ là một lần tập kết khác. Phải biết rằng, Càn Khôn đồ dưới Liệp Lộc viên vốn là chính là một kiện pháp khí không gian khổng lồ.
Vô số cường giả của tông phái nhìn thấy Chinh Tiễu đại quân của triều Đại Chu sau khi tập kết lại đột nhiên giải tán. Sau đó lại triệu hồi về Liệp Lộc viên, đều cho rằng quân đội của triều Đại Chu đã thôi không công kích. Nhưng lại không biết rằng, cái gọi là giải tán, chính là một điềm báo của một lần tiến công với quy mô lớn khác.
Chỉ có điều, mục tiêu của lần công kích này không phải là Quỷ Vương tông, mà là Trung Cổ minh!
Thiên hạ nho kiếp không biết bao nhiêu nho sinh, đại nho tử đã chết trong tay thích khách. Kinh thành bị tập kích, quan viên lục bộ cơ hồ toán bộ đều chết trong tay tử sĩ mà Trung Cổ minh phái ra. Thiên hạ đại loạn, Trung Cổ minh quạt gió đốt lửa, cổ động vô số cường giả ma đạo tàn sát bừa bãi, làm mưa làm gió. Tất cả những điều này, đối với triều đình, đối với Vũ Mục mà nói đều có nhiều lý do để tru diệt Trung Cổ minh.
Tất cả võ giả ma đạo đáng chết, tất cả cường giả tà đạo huyết tế thành trì đáng chết. Nhưng đáng chết nhất lại chính là Trung Cổ Minh, kẻ quạt gió thổi lửa, tạo thành tất cả họa hoạn.
"Ầm!"
Chỉ nghe thấy một trận tiếng ầm ầm, cả Càn Khôn đồ rất nhanh từ hư biến thành thực, hơn nữa còn khoách đại tới gần bằng không gian cơ địa của Trung Cổ minh, sau đó theo một trảo của Vũ Mục, đột nhiên hạ xuống, nặng nề hạ xuống đất.
"Rắc rắc!"
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cả đại địa của Trung Cổ minh giống như là điện xẹt, dùng tốc độ bất khả tư nghị biến thành bằng phẳng, sau đó đại địa đột khởi, từng gò núi, bình nguyên, đại điện vốn không thuộc về Trung Cổ minh đột nhiên từ dưới mặt đất nhô ra, bằng không đứng trong mảng không gian bồng bềnh này.
Mà ở trên những gò núi nhô lên, từng Chinh Tiễu đại quân của triều đình lúc nhúc xếp thành đội hình chỉnh tề, toàn thân vũ trang, kích qua hướng lên trời, bằng không xuất hiện trên đại địa.
"Giết!"
Không có bất kỳ sự do dự nào, tất cả Chinh Tiễu đại quân giơ cao trường kích hú dài, giống như hổ lang rời hang, lao về phía võ giả của Trung Cổ minh ở gần đó.
"Giết!"
Trời đất rung chuyển, sát khí kinh thiên xộc thẳng lên trời. Trong nháy mắt, cả nơi phúc địa của Trung Cổ minh bị chìm đắm trong hải dương của Chinh Tiễu đại quân. Chỉ thấy đao quang lóe lên, máu tươi tung tóe.
Trong nháy mắt, từng nhóm võ giả Trung Cổ minh ngã trong vũng máu.
"Giết"
Ở bên trên đại địa, ánh điện lóe lên, từng thần vệ cường giả khí tức cuồn cuộn, người mặc chiến giáp hoàng kim giống như là lưu tinh, từ trên trời hạ xuống mặt đất.
Ầm ầm ầm! Mỗi một thần vệ cường giả hạ xuống đất đều dẫn tới một trận nổ cường liệt, khói bụi mù mịt. Cả không gian phúc địa của Trung Cổ minh lập tức hóa thành hải dương của Chinh Tiễu đại quân.
"Vũ Mục!"
ở phía sau Vũ Mục, ánh sáng lóe lên, đám thất đại vũ hầu Thánh Vũ hầu, Thần Vũ hầu đều hiển lộ thân hình. Mấy người bọn họ lúc trước cũng mai phục trong Liệp Lộc viên.
"Đi!"
Vũ Mục khẽ ngẩng đầu, tay áo phất một cái, xuyên qua đám người, hướng thẳng về phía trước.
Binh pháp chi đạo, vận trù trong màn chướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Cho nên từ lúc chấp chưởng quân cơ xử, tiếp quản một ngàn sáu trăm vạn quân đội của Đại Chu tới na một mực đứng ở đằng sau, không hề lộ diện.
Khi y đứng ở đằng sau, vận trù trong màn trướng, có lẽ còn có một chút biến số, cần y phải đi điều chỉnh. Song, khi y từ hậu trường bước ra trước đài, tự mình ra mặt. Vậy thì có nghĩa là, đại cục đã định, không có bất kỳ biến số nào.
Trận chiến nà vốn không cần phải lộ mặt. Chỉ là, Trung Cổ minh đã chân chính chọc phải cái vẩy ngược của y rồi.
Rồng có vảy ngược, chỉ chạm vào cái là nổi giận. Vũ Mục cũng là hoàng tộc, cũng là long chủng, cũng có vảy ngược.
Trung Cổ minh ngàn vạn lần không nên giết những vị đại Nho sức trói gà không chặt đó. Vũ Mục tuy là binh gia, nhưng cũng từng là học tử, cũng có lão sư, cũng từng là đệ tử của Nho gia!
Nhiều năm như vậy rồi, binh nho tuy có tranh chấp. Nhưng ở trong lòng, Vũ Mục Ninh lúc nào cũng cực kỳ kính trọng những vị đại Nho trung tâm cảnh cảnh, cúc cung tận tụy vì đại Chu này.
Không phạt đại phu, không trách tội nho sĩ!
Trung Cổ minh họa loạn thiên hạ, thật sự đáng chết.
Ầm ầm ầm.
Vũ Mục đạp bước phi hành, không nhanh không chậm. Y hơi ngẩng đầu lên, trong con mắt bình tĩnh đó ánh lên nhất nhật song thần (một mặt trời, hai ngôi sao) trong thương không, chỉ còn lại minh chủ của Trung Cổ minh là Trần Bá Tiên và hai phó minh chủ.
Trong thiên không, ánh sáng lóe lên, một quả cầu lửa khổng lồ lắc lư, biến hóa thành bộ dạng của minh chủ Trung Cổ minh Trần Bá Tiên. Trên mặt đất, khói đặc cuồn cuộn, từng đệ tử của Trung Cổ minh kích hoạt hung thú chi huyết trên người, hóa thân thành từng con hung thú, ý đồ muốn phản kháng, nhưng chỉ uổng công. Dưới đồ đao của Thần Vệ đại quân, đó chỉ là sự chống đỡ nực cười.
Bắt đầu từ thời khắc hữu hộ pháp dẫn nam tử đó vào Trung Cổ minh, Trần Bá Tiên biết rằng đại thế đã mất. Nhưng, hắn vẫn không bỏ đi.
"Minh chủ, hiện tại nên làm thế nào?"
Hai phó minh chủ hớt hải nói, bọn họ cảm giác được rằng đã bị mấy đạo ý thức đáng sợ tỏa định rồi. Không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó nhất định là cường giả của Thần Vệ.
Điều này khiến họ cực kỳ bất an, ở trước mặt sự tích lũy ngàn năm của triều Đại Chu, không ai có thể thản nhiên được. Trung Cổ minh nếu như thật sự có thể đối kháng với cổ thực lực này, vậy thì không cần phải đi lôi kéo những tông phái cận cổ, trung cổ làm gì.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Trần Bá Tiên không thèm để ý tới hai vị phó minh chủ đó, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về đằng xa, hướng vào nam tử trung niên chân đi chiến ngoa hoàng kim, nói. Họa tượng của Vũ Mục hắn đã từng thấy rồi. Chỉ là hắn vẫn muốn nhận được đáp án chính xác từ miệng của đối phương.
Trong lòng hắn vẫn có chút không cam lòng. Cho dù là bại thì hắn cũng muốn biết rằng mình rốt cuộc là bại trong tay ai. Không phải là suy đoán, không phải là có thể. Hắn muốn nghe tận miệng đối phương nói ra, đây là một sự tôn nghiêm của kiêu hùng.
"Vũ Mục!"
Giọng nói hờ hững, không cao không thấp, vang vọng trong cả không gian, vừa hay đủ để cho Trần Bá Tiên nghe thấy. Hai chữ Vũ Mục vừa được nói ra, Vũ Mục tung người lên, cuối cùng cũng ra tay rồi.
"Ầm!"
Một luồng kim quang phô thiên cái địa từ trên người Vũ Mục phun ra. Cỗ chân khí khôi hoành, to lớn, uy áp, tôn quý và mang theo khí tức của ngày tận thế. Đó chính là chân khí tới từ xa xưa nhất.
Đồng thời, hai luồng ánh sáng màu xanh bắn vào hư không. Hai đại đô thống của Thần Vệ cũng phối hợp với Vũ Mục, đồng thời xuất thủ.
"Ầm ầm ầm!"
Trời đất rung chuyển, trong hư không giống như là nổ ra ngàn vạn thái dương. Va chạm kịch liệt, khiến cho cả đại địa đều lung lay kịch liệt. Chỉ một lát sau, mấy tiếng hô thảm ngắn ngủi truyền ra từ không trung. Đồng thời còn vang lên một hét sợ hãi, bất khả tư nghị.
"Tam Hoàng đạo thống! Ngươi!"
Khi ánh sáng tan hết, một thân hình mang theo máu me bay ra. Thân ở trên hư không, lập tức phun ra một bụm máu đen, đồng thời thi triển ra một môn bí pháp kích phát tiềm năng: "Hạo thiên đại pháp, độn!"
Trần Bá Tiên thân hình lảo đảo, chỉ thoáng cái lập tức bị trọng thương.
"Đuổi theo!"
Ở bên cạnh Vũ Mục, một nam tử khôi ngô, mặc hoàng kim chiến giáp, bá khí kinh thiên nói. Thân hình khẽ động, định đuổi theo.
"Không cần, để cho hắn đi!" Vũ Mục xua tay, hờ hững nói.
"Hả?"
Thần Vệ đại đô thống, nhất đại Võ hầu Võ Vô Địch quay người lại, hai mắt trong lúc đóng mở bắn ra kim quang.
"Vũ Mục, ngài có ý gì vậy? Người này là kẻ thủ ác, hiện tại truy đuổi vẫn còn kịp, ngài xác định là muốn thả cho hắn đi chứ?"
"Ừ?"
Vũ Mục khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Bá Tiên bỏ chạy, lạnh lùng nói: "Người này, ta còn có chỗ cần dùng hắn, để cho hắn đi đi! Đợi cơ hội chín muồi rồi thu hoạch!"
Nói xong, Vũ Mục phất tay áo, quay người lại, bay xuống dưới.
Thần thái của y rất thản nhiên, trên mặt không có chút ba động nào.
Vũ Vô Địch nhíu mày, có điều lập tức như nghĩ ra gì đó, trong lòng run lên: "Ngài muốn dùng hắn để khiên chế tông phái cận cổ và thượng cổ ư?"
Vũ Mục chỉ cười không trả lời. Các đại tông phái cận cổ và các tông phái thượng cổ làm việc rất thần bí, nhưng không giấu được y. Sự diệt vong của Trung Cổ minh, nhìn thì ngẫu nhiên như thật ra là tất nhiên. Đây là kết quả của các phương dung túng.
Các phương cần một kẻ chịu tội thay, để triều đình phát tiết lửa giận. Mà triều đình cũng quả thật là cần một mục tiêu để trút giận. Song phương đều đạt được thứ mà mình cần. Chỉ vậy mà thôi.
Trần Bá Tiên là một kiêu hùng, không phải là kẻ ngu. Mình lần này tha cho hắn một mạng, chắc hắn sẽ hiểu.
"Thu quân!"
Chiến tranh đã kết thúc. Trên đại địa, võ giả của Trung Cổ minh phơi thây ngoài đồng hoang. Vũ Mục giơ tay lên, vừa dứt lời liền lập tức ly khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.