Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 993: Hành Tung Phương Vân ( Thượng )




“ A, ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”
Phương Vân đứng trong không trung, xoay người lại nhìn về một địa phương phía xa xa. Nơi đó có một đoàn khí màu lam nhạt gợn lên từng gợn sóng giống như hơi nước lẳng lặng huyền phù trong hư không. Từ trong quang đoàn tản mát ra một dao động linh hồn như có như không.
Đối với khí tức đoàn linh hồn này Phương Vân không hề xa lạ. Chính là yêu nữ thượng cổ Yên Thị Mị Hành Lý Cơ Dao. Người này cũng giống như Xích My, đều là cường giả đứng đầu tán tư thượng cổ. Có thể tu đến cảnh giới Địa hồn tất nhiên không phải hạng người đơn giản.
Chẳng qua lần tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên này chẳng những không kiếm được chỗ tốt mà còn bị đầu sinh vật tà ác kia oanh kích mà thiếu chút nữa hình thần câu diệt. Lúc này tuy rằng nàng ta còn chưa chết nhưng cũng đã trọng thương rất nặng.
“ Cứu…cứu ta, cầu ngươi…”
Yên Thị Mị Hành Lý Cơ Dao phát ra một thanh âm cầu xin yếu ớt mỏng manh. Thần hồn nàng cực lực muốn ngưng tụ thân thể nhưng lần lượt thất bại, năng lượng lại không ngừng giảm xuống. Hơn nữa bên trong linh hồn có một đoàn khí màu đen giống như con giòi bám vào, không ngừng hấp thu thôn phệ năng lượng linh hồn đã không còn nhiều lắm của nàng.
Hắc khí này chính là năng lượng của sinh vật tà ác kia. Nếu ở vào trạng thái toàn thịnh, bằng vào công pháp linh hồn mạnh mẽ còn có thể áp chế một chút nhưng hiện tại, Yên Thị Mị Hành ngay cả thân thể cũng không thể ngưng tụ ra, càng không nói tới khả năng khu từ đi tà lực này,
Lúc này toàn bộ cường giả tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên người trọng thương người ly khai. Nếu Phương Vân không cứu nàng thì vị yêu nữ thượng cổ danh lừng thiên hạ này chỉ có con đường chết. Nhưng hắn thật sự không tìm ra lý do để cứu nàng.
Nàng tu luyện một môn mị công, cũng không có lai lịch tốt đẹp gì. Hơn nữa thời điểm hắn mới tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên còn bị yêu nữ này đánh chủ ý lên người. Nhưng điều này khiến hắn không có hảo cảm với nàng.
Trên thực tế, Yên Thị Mị Hành bị lớp sóng xung kích lúc cuối cùng đánh rơi vào một nơi cách Phương Vân không xa. Gần như vậy hắn tự nhiên đã sớm phát hiện ra. Chính vì trong lòng không muốn cứu nàng nên hắn mới mặc kệ.
Phương Vân lắc lắc đầu, hờ hững nói:
“ Ta thật sự không tìm ra lý do để cứu ngươi. Ngươi nói đi, ta vì cái gì mà phải cứu ngươi. Nếu nói hợp ý không chừng ta sẽ đổi ý đó.”
Phương Vân phất tay áo một cái, làm ra bộ dáng có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Yên Thị Mị Hành đã gần như hấp hối, dùng thanh âm tuyệt vọng nói với Phương Vân:
“ Cứu…cứu ta…ta có thể làm thuộc hạ của ngươi. Van cầu ngươi, chỉ cần ta có thể sống sót, ta có thể làm bất cứ điều gì cho ngươi.”
Người tu luyện càng cao càng không muốn chết, mấy ngàn năm khổ tu, thật vất vả mới đạt được đến cấp Địa hồn. Yên Thị Mị Hành tuyệt không muốn chết ở nơi này. Nàng nhìn Phương Vân với ánh mắt cầu xin cùng với chờ mong.
Tuy nàng xác định Phương Vân sẽ không ra tay cứu giúp nhưng đây lại là cơ hội cuối cùng. Trong lòng nàng gần như cảm thấy tuyệt vọng.
“ Lựa chọn nguyện làm thuộc hạ của ta sao…”
Phương Vân nhiu mày, trong mắt chợt lóe hàn quang. Một cự đầu cấp Địa hồn làm thuộc hạ dù sao cũng có lực hấp dẫn rất lớn. Cho dù Yên Thị Mị Hành chỉ mới đạt đến tu vi Địa hồn sơ cảnh nhưng phóng nhãn khắp thiên hạ cũng là cường giả đỉnh cấp. Đặc biệt, là một thượng cổ cự đầu nàng biết rất nhiều bí ẩn, thậm chí có thể chỉ điểm hắn trên con đường võ đạo. Điều này đối với hắn mà nói là cực kỳ hữu dụng.
Nhưng hành động này cũng tương đối nguy hiểm. Cự đầu cấp Địa hồn, có thể tu luyện đến bước này đã phải trải qua tôi luyện, dùng cửu tử nhất sinh cũng không đủ để hình dung. Một cường giả như vậy tất nhiên không dễ dàng có tâm thuần phục, đặc biệt là thuần phục người yếu hơn mình.
Nếu Yên Thị Mị Hành không chân thành thuần phục, một khi bùng phát sẽ là một uy hiếp cực lớn đối với hắn. Tuy rằng hắn cũng không sợ nàng nhưng lưu nàng bên người không khác gì một quả bom hẹn giờ, thời nào khắc nào cũng phải phòng bị. Đây tuyệt đối không phải là một hành động sáng suốt
“ Nếu ngươi sợ hãi ta đối phó với ngươi…có thể hạ linh hồn cấm chế.”
Yên Thị Mị Hành vốn là người trong tà đạo, thế nào lại không biết suy nghĩ trong lòng Phương Vân. Nói xong câu đó cũng hoàn toàn buông thả linh hồn. Trên thực tế hiện giờ nàng cũng không còn có lựa chọn nào khác.
Phương Vân nhìn thoáng qua thấy Yên Thị Mị Hành quả thực buông thả linh hồn để hắn hạ cấm chế. Dưới tình huống hiện tại, một khi bị hạ cấm chế sẽ chân chính không thể phản lại hắn, về sau chỉ có mãi mãi thuần phục.
Lần này hắn không có chần chờ, ngửa mặt lên trời cười lớn: “ Ha ha, Yên Thị Mị Hành, ngươi cũng đừng trách ta. Đối với cường giả như ngươi ta không thể không đề phòng.
“ Phanh!”
Phương Vân phát ra một đạo chân khí, phất nhẹ một cái đã thu hết hắc khí ẩn trong linh hồn nàng, đồng thời cùng lúc hạ cấm chế linh hồn. Cảnh giới hắn không bằng Yên Thị Mị Hành, hạ cấm chế quả thực có thể bị nàng khu trừ.
Nhưng Phương Vân lại không hề có chút lo lắng.
Những cấm chế này là hắn lấy từ Thiên Địa Vạn Hóa Chung, ẩn chứa năng lượng đặc thù của nó, tuyệt đối không ai có khả năng phá giải.
Phương Vân chụp ra một trảo rồi thu lại đã đem linh hồn của Yên Thị Mị Hành thu vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, lấy năng lượng của nó chậm rãi uẩn dưỡng. Đối với thương thế của linh hồn, Thiên Địa Vạn Hóa Chung có hiệu quả trị liệu quả thực là bất khả tư nghị. Hơn nữa với công lực cường đại của bản thân Yên Thị Mị Hành, hắn dự tính khoảng nửa tháng là nàng có thể khôi phục được công lực.
Nhưng muốn khôi phục hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, chỉ sợ phải tiêu tốn một thời gian khá dài.
“ Hô!”
Phương Vân thu Yên Thị Mị Hành xong cũng mặc kệ nàng. Thân hình nhoáng lên một cái lập tức hướng về nơi vốn là Ai Hào Đại Thâm Uyên mà đi. Thời điểm hắn tiến vào trung tâm Ai Hào Đại Thâm Uyên đã không ngừng thả ra Bạch Cốt Yêu Linh, Oán Linh, Tà Linh trong Tà Đế Quốc Độ. Hiện giờ chúng liên tục phản hồi, một lần nữa nhập vào bên trong Tà Đế Quốc Độ của hắn.
Vì tìm tung tích phụ thân, tổng cộng hắn phải thả ra trăm vạn các loại Yêu Linh, Tà Linh và Oán Linh. Chỉ là hiện giờ phản hồi lại cũng chỉ chưa đủ một vạn. Hiển nhiên sau vụ nổ mạnh kia bọn chúng đã bị hủy diệt đi không ít, chỉ còn lại một số lượng nhỏ.
Nhưng cho dù không tìm thấy tung tích của Tứ Phương Hầu thì cũng tìm được một số tin tức hữu dụng khác. Khi hắn bước vào Cuồng Bạo Lôi Trường lúc trước cũng đã đem chúng nó thả đi ra ngoài. Thời gian dài như vậy cũng để chúng nó tìm tòi trong Ai Hào Đại Thâm Uyên được một số tin tức có thể dùng được.
“ Ông!”
Hư không vặn vẹo, một đạo thân ảnh hiện lên. Khoảng cách đến trung tâm Ai Hào Đại Thâm Uyên còn khoảng ngàn dặm, thân hình Phương Vân đã hiện ra. Phía trước người hắn là một ngôi sao không trọn vẹn. Ngôi sao này hẳn là vốn huyền phù ở phụ cận Cuồng Bạo Lôi Trường, sau vụ nổ mạnh kia mới trực tiếp bị đánh bay đến nơi này.
“ Tin tức cuối cùng mà phụ thân lưu lại, chính là nơi này sao…”
Hắn liếc mắt một cái đánh giá lại ngôi sao này một chút, hơi chần chờ rồi bước đến. Một bước này hắn không bước về ngôi sao kia mà lại hướng về sâu trong không gian đoạn tầng. Dưới chân hắn không gian tỏa ra từng gợn sóng như nước.
Không gian bốn phía bắt đầu phát sinh ra biến hóa, từng mảnh không gian đoạn tầng mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Phảng phất như vô số trang giấy trong suốt cùng với từng ngôi sao không trọn vẹn chồng chất lên nhau. Tại trung tâm phiến không gian đoạn tầng có một điểm hào quang màu xanh mỏng như giấy, tản mát ra ánh sáng rạng rỡ.
Loại ánh sáng này Phương Vân vô cùng quen thuộc, đó chính là chân khí sinh ra khi tu luyện “ Thanh Long bát thức” thuộc khí tức thuần khiết của nhất mạch Vũ đế.
“ Là khí tức phụ thân.”
Trong lòng hắn run run một chút. Khí tức này quả thực là của Phương Dận không thể nghi ngờ. Hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm được. Phương Dận đã sớm dự đoán được hắn sẽ tìm lại đây nên đã lưu lại tin tức trước đó. Lấy thủ pháp đặc thù hắn đem giấu tin tức ở chỗ sâu trong không gian đoạn tầng, cũng đem một khỏa ngôi sao đưa lại đây. Hiển nhiên là phòng bị phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến Phương Vân không nhận ra được dấu hiệu lưu lại.
“ Phệ!”
Phương Vân hít sâu một hơi điểm ra một cái, lấy ra một ấn ký từ trong không gian đoạn tầng. Khi ngón tay hắn vừa tiếp xúc với đạo ấn ký, một thanh âm uy nghiêm vang lên trong đầu:
“ Vân nhi, thời điểm con tìm được tinh thần lạc ấn này phụ thân hẳn là đã khôi phục không sai biệt lắm. Hơn nữa cũng có thể đã ly khai khỏi Ai Hào Đại Thâm Uyên. Vi phụ vốn tưởng rằng khi khôi phục cũng là lúc phụ tử ta gặp nhau nhưng sự tình có chút biến hóa. Có một số sự tình rất quan trọng chờ ta phải đi làm. Bởi vậy phụ tử chúng ta phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể gặp nhau.”
“ Về tin tức ta chưa chết, con hẳn là đã biết được, không cần thiết lộ cho bất kỳ kẻ nào. Sự tình khẩn cấp, mẫu thân giao có con chiếu cố. Nhớ lấy…nhớ lấy…”
Thanh âm vừa dứt, quang đoàn màu sanh trong tay Phương Vân lập tức biến mất, hóa thành hư vô.
Phương Vân kinh ngạc đứng thẳng trong hư không, trong lòng hắn vừa vui mừng vừa buồn bã. Tin tức là do trước đó phụ thân hắn tự tay lưu lại, thanh âm cũng không sai biệt, điểm ấy không thể nghi ngờ. Hắn đã ở Man Hoang đợi lâu như vậy, tuyệt đối không thể nhận sai.
Lần này đến Ai Hào Đại Thâm Uyên tuy rằng không thể tìm về được phụ thân nhưng có thể tìm được tin tức người lưu lại, hơn nữa cũng biết được người bình yên vô sự, đây không thể nghi ngờ là ngạc nhiên vui mừng lớn nhất. Không gì quan trọng hơn so với điều này, hiện giờ hắn đã có thể an lòng rồi.
Chỉ là làm cho hắn phải sầu lo, biến hóa xuất hiện mà phụ thân hắn nhắc tới không biết là chuyện gì. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút mê man, hiện giờ không biết nên đi đâu làm gì. Hơn nữa việc này cũng không biết có gì nguy hiểm không nữa. Nếu phụ thân biết hắn đã đạt đến cấp Truyền kỳ, hơn nữa thực lực thật sự không chỉ có vậy, có khi có thể giúp được người rất nhiều.
Phương Vân vẫn nhớ rõ, phụ thân hắn trước đó chính là Thiên Trùng Hoành Phong. Tuy rằng lấy thực lực của người có thể đã sớm tiến vào cảnh giới Mệnh tinh nhưng ở Ai Hào Đại Thâm Uyên, cho dù là cảnh giới Mệnh hồn cũng xa xa còn chưa đủ.
“ Chỉ hy vọng phụ thân bình an vô sự. Lấy thực lực của người hẳn là có thể đối phó được.”
Trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.