Hoàng Tộc

Chương 106: Trò chuyện với Tuệ Minh




Tiểu sa di thi lễ rồi vội vàng đi, Tuệ MInh thiền sư lúc này mới nói với Vô Tấn:
- Ta biết ngươi đi theo chính đạo trong lòng cảm thấy an ủi, Vô Tấn hi vọng ngươi có thể kế thừa chí của phụ thân, dốc lòng khắc khổ, đừng để kỳ vọng của mọi người trở thành thất vọng.
Vô Tấn khom người đáp:
- Vãn bối lần trước vô lễ, trước xin lỗi đại sư, sự tình xảy ra đột nhiên khiến cho vãn bối khó có thể tiếp nhận, mong đại sư thông cảm.
Tuệ Minh thiền sư gật đầu cười tỏ vẻ hiểu được cảm thụ của Vô Tấn, Vô Tấn lại nói:
- Vãn bối mặc dù đã quyết tâm kế thừa chí của phụ thân nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc và bất an rất nhiều, thời gian bốn mươi năm rồi, chúng ta còn hi vọng sao?
- Hi vọng là ở lòng người bất cứ chuyện gì cũng không thuận buồm xuôi gió nhưng chỉ cần có hi vọng, ý chí của ngươi không phai mờ thì cho dù bốn mươi năm cũng có thể thành công, Vô Tấn nếu như ngay cả ngươi cũng mất đi hi vọng thì những người khác làm sao có thể phụ tá ngươi?
Vô Tấn kiếp trước là một người thuộc phái duy vật, hắn chú trọng lực lượng của mình trong tay của mình có bao nhiêu binh mã, có bao nhiêu người ủng hộ, có bao nhiêu tiền bạc.... đối với tinh thần cổ vũ hắn chưa bao giờ coi trọng.
Tuệ Minh thiền sư giải thích một hồi khiến hắn đau đầu, hắn càng hi vọng Tuệ Minh thiền sư lộ ra một chút thực lực của bọn họ, ví dụ như Tuệ Minh thiền sư là phụ thân của Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn, vậy y nhất định hiểu rõ tình hình ở Hà Lũng, hăn shi vọng từ trong miệng của Tuệ Minh thiền sư biết rõ tình huống nơi đó.
Tuy nhiên Tuệ Minh thiền sư chỉ truyền hi vọng, y đã là phụ thân của Trương Sùng Tuấn, vậy Trương Sùng Tuấn sẽ ủng hộ bọn họ, điều này rất trọng yếu, trong tay của Trương Sùng Tuấn có hai mươi vạn quân Tây Lương cho dù toàn bộ không tạo phản được thì ít nhất mười vạn quân cũng có thể sử dụng, đây là lực lượng tối trọng yếu của bọn hắn.
Vô Tấn nhịn không được hỏi:
- Đại sư không biết bao lâu thì tại hạ được gặp Trương đại soái.
Tuệ Minh thiền sư mỉm cười y hiểu được Vô Tấn lo lắng điều gì tuy nhiên có một số sự tình không thể nói thấu triệt được, phải để Vô Tấn từ từ dung nạp bọn họ, nếu như thoáng cái đã nói cho Vô Tấn biết thì đã mất đi quá trình nhận thức, điều này sẽ làm cho Vô Tấn về sau bị bất lợi.
- Vô Tấn quân Tây Lương cũng không an tĩnh cho ngươi nghĩ, vị trí địa vị cao đều bị người khác nhìn chằm chàm, phía dưới có người không phục tùy thời mà động, Trương Sùng Tuấn không thể tùy ý rời khỏi, nếu có cơ hội hắn sẽ gặp ngươi.
- Con hiểu đa tạ đại sư dạy bảo.
Lúc này một tiểu sa di ở trong nội viện chạy tới bẩm báo:
- Chủ trì bên ngoài chùa có hai nữ thí chủ hành hương, nói là ước hẹn cùng với Hoàng Phủ công tử.
Vô Tấn mừng rỡ đây nhất định là Cửu Thiên và Tô Y tới, hắn vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Hôm nay đa tạ đại sư dạy bảo con ngày khác sẽ tới bái phỏng đại sư.
Tuệ Minh thiền sư cười ha hả:
- Hóa ra công tử tới Thiên Tích Tự là có tính toán khác, rất tốt chỉ mong công tử có thể kết lương duyên ở Thiên Tích Tự.
Vô Tấn đỏ mặt lên lại thi lễ sau đó mới cáo từ.
Hôm nay Thiên Tích Tự khách hành hương rất nhiều, cả trai lẫn gái, cả già lễn trẻ tất cả đều như nước chảy, Cửu Thiên và Tô Y đứng ngoài cửa lớn hai người theo dòng người tiến vào trong chùa.
Hôm nay Cửu Thiên mặc một chiếc váy dài, lan da trắng nõn như bạch ngọc mỹ mạo tuyệt luân mái tóc được cố định bởi một chiếc trâm lông chim choàng sau bả vai, mái tóc đen rủ xuống mặt, lộ ra vẻ vũ mị xinh đẹp vô cùng.
Muội muội Tô Y ở bên cạnh thì mặc váy đỏ, trên khuôn mặt có bôi chút son phnấ, trên trán còn có một điểm sa hồng, giống như Hồng Hài Nhi trong Tây Du Ký, đây là mẫu thân sắp xếp cho nàng mặc, giống tiểu long nữ bên cạnh Quan Âm như vậy sẽ hóa giải phật oán trên người nàng.
Tô Y cảm thấy trang phục của mình buồn cười ngây thơ vô cùng không thích tuy nhiên không có cách nào cãi lời mẹ được, đành một đường phàn nàn đến chùa.
Nàng thấy tỷ tỷ bốn phía nhìn quanh liền thấp giọng nói:
- Muội mang dáng vẻ này tới gặp người còn không bằng không gặp.
Cửu Thiên nắm tay Tô Y, hé miệng cười nói:
- Huynh ấy có lẽ vẫn chưa tới, dù sao chúng ta đã chào hỏi tăng nhân tiếp khách hắn sẽ tới tìm chúng ta không bằng chúng ta đi trước bái phật, ta đang ở trong chùa nên kính phật một chút.
- Tỳ tỷ, dù sao thì tốt nhất là huynh ấy không tới.
Cửu Thiên kéo tay Tô Y tới trước Đại Hùng bảo điện nơi này có rất nhiều khách hành hương, lư hương bốc khói mờ mịt, hai nữ tử trẻ tuổi các nàng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của mọi người.
Đông Hải bảo điện đã xếp hai hàng đội ngũ, Cửu Thiên mang theo muội muội đi tới bậc htang, lúc này trên hành lang có một đám người cầm đầu là ba công tử phú quý trẻ tuổi, chính giữa là một người dáng người cao cao, đôi mắt đen nhánh ánh mắt tràn ngập ý dâm tà.
Người này tên là La Khải Ngọc, là đệ đệ của vương phi Tề vương, em vợ của Tề vương, phụ thân của hắn là La Tượng, là tiết độ sứ Tề thanh, chưởng quản ba mươi vạn đại quân Tề Châu, La Khải Ngọc ỷ vào bối cảnh hiển hách của gia đình mình lại là con trai độc nhất của La gia cho nên hắn không e ngại ai, việc ác chất thành từng đống nhưng bị che giấu nên rất ít người biết rõ.
Bên cạnh hắn là hai người một người là Hoàng Phủ Anh Tuấn vừa bị mất chức một người là con của Tương Dương quận vương Hoàng Phủ Tử Kỳ, ba người bọn họ hôm nay không phải đi thắp hương mà là ra ngoại ô đi săn ghé Thiên Tích Tự nghỉ ngơi.
Bọn họ đang định rời khỏi Thiên Tích Tự thì nhìn thấy Cửu Thiên, La Khải Ngọc thấy Cửu Thiên mỹ mạo tuyệt luân thì hơi ngây dại giống như bị sấm đánh vậy.
Trong tay của hắn thị thiếp mỹ mạo vô số nhưng nữ tử mỹ mạo như Cửu Thiên thì hắn mới nhìn thấy lần đầu, hắn thoáng dừng bước, đám gia đinh đằng sau cũng dừng lại.
Hoàng Phủ Anh Tuấn cùng với Hoàng Phủ Tử Kỳ cũng nhìn thấy Cửu Thiên hai mắt sáng ngời, trong lòng thầm than, đẹp quá thay!
La Khải Ngọc nhìn Cửu Thiên nuốt nước miếng ừng ực, hắn khoát tay một cái hơn mười tâm phúc gia đinh hiểu ý liền lao tới.
Lúc này Cửu Thiên cũng nhìn thấy ánh mắt bất lương của đám người kia, nàng liền kéo Tô Y, đang muốn rời khỏi Đại Hùng bảo điện không ngờ vừa mới lên bậc thang, một đám gia đinh như lang như hổ đã xếp hàng chặn lại khiến cho khách hành hương một hồi đại loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.