Hoàng Tộc

Chương 273: Mời chào La Vũ (hạ)




Vô Tấn khẽ giật mình hắn không ngờ người này đã biết, hắn vội vàng đỡ La Vũ lên rồi cười nói:
- La chưởng quỹ miễn lễ, ai nói cho ông biết thân phận của ta?
- Là Hắc Mễ nói, hắn ngày hôm qua mới tới.
- Hắc Mễ hắn hiện tại còn ở Duy Dương huyện sao?
- Đúng thế, tuy nhiên hắn mấy ngày nữa phải đi, hắn nói hắn không ở Duy Dương huyện được nữa rồi.
Vô Tấn gật đầu Hắc Mễ hẳn là ở lại Lưu Cầu đảo hắn chỉ Tề Phượng Vũ rồi nói:
- Để ta giới thiệu một chút vị này chính là đông của chủa Tề Thụy Phúc Tề tiểu thư.
La Vũ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lần trước Vô Tấn đã cho hắn làm giả một trăm vạn lượng ngân phiếu của Tề Thụy Phúc trong lòng hắn vô cùng lo lắng, hiện tại Tề gia đã biết, mạng nhỏ của hắn còn giữ được sao?
Vô Tấn biết hắn sợ hãi liền vỗ vai hắn:
- Không sao, chuyện ngân phiếu lần trước bỏ qua rồi hiện tại nói chuyện khác.
La Vũ run sợ trong lòng hắn vội vàng nói:
- Hai vị mời vào trong phòng ngồi.
Hai người tiến vào trong gian phòng ngồi xuống, lúc này La Vũ rót hai chén trà cho bọn họ rồi hỏi:
- Điện hạ tìm ta có chuyện gì sao?
Tề Phượng Vũ đang muốn mở miệng, Vô Tấn lại dứt khoát đưa tay ngừng lại, hắn cười hỏi:
- Hắc Mễ tìm ngươi làm gì?
La Vũ thở dài nói:
- Hắc Mễ muốn tìm ta làm một chút sinh ý, nhưng ta không đáp ứng, con của ta còn nhỏ ta không muốn theo hắn ra biển, hắn lại nói để ta suy nghĩ hai ngày.
Hắc Mễ nhất định là muốn La Vũ đi Lưu Cầu đảo người này có quỷ tài, ở đó nhất định sẽ được trọng dụng Vô Tấn liền hỏi:
- Vậy ngươi quyết định thế nào, theo hắn đi sao?
La Vũ lắc đầu;
- Không được.
Hắn chỉ một chút bao phục ở góc phòng:
- Không dối gạt điện hạ, Hắc Mễ người kia thuộc hạ rất hiểu người kia, hắn nhất định sẽ trói ta đi, ta chuẩn bị đê nay mang nhi tử rời khỏi Duy Dương huyện, ra bên ngoài tránh một chút.
- Nếu như ta muốn ngươi đi làm một chuyện lại có đãi ngộ hậu, ngươi có đi không?
La Vũ nhìn thoáng qua Tề Phượng Vũ rồi nói:
- Ý của điện hạ là muốn cho ta đi Tề Đại Phúc?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Tề Phượng Vũ vội vàng tiếp lời nói:
- Tề Đại Phúc chúng ta nguyện ý thuê người làm người nghiên cứu ngân phiếu chuyên môn chế tạo kỹ thuật phòng ngự, chúng ta hàng năm giao cho ngươi một vạn hai nghìn lượng bạc thù lao, được không?
Giá tiền này khiên cho Vô Tấn cũng thầm kinh hãi hắn không ngờ Tề Đại Phúc lại chịu bỏ ra một cái giá lớn như vậy, motoj tháng làm in ấn tối đa cũng được ba mươi vạn lượng mà thôi, mà Tề Đại Phúc một tháng trả tới một nghìn lượng, khó trách Tề Đại Phúc có thể làm được đại sự. Thuê người có bản sự chân chính dĩ nhiên không tiếc tiền.
La Vũ kích động phát run, một năm một vạn hai nghìn lượng, hắn làm ở đây một năm còn chưa tới một trăm lượng, chuyện tốt như vậy hắn làm sao có thể từ chối hắn nuốt nước miếng gật đầu:
- Ta đồng ý.
Tề Phượng Vũ đại hỉ:
- Vậy tiên sinh hiện tại theo chúng ta đi được không?
La Vũ gật đầu nói:
- Ta còn có nhiều thứ phải thu thập, tiểu thư nói rõ ở nơi nào ta sẽ nhanh tới.
Vô Tấn cười cười đi tới cửa gọi một tiếng, hơn mười Mai Hoa vệ chạy tới, Vô Tấn dùng một ngón tay chỉ La Vũ rồi nói;
- Đi giúp vị tiên sinh này thu dọn đồ đạc, lại thuê hai cỗ xe ngựa tới dọn nhà.
Chúng quân sĩ đáp ứng lập tức vén tay áo lên hành động.
Buổi tối Tề Phượng Vũ cùng với thiếp thân nha hoàn của nàng cùng chạy tới tiền trang, Tề Phượng Vũ bị Tô Hạm giữ lại, cùng với các nàng ở cùng một chỗ, sân vườn có năm nữ tử lập tức trở nên náo nhiệt.
Vô Tấn sáng sớm đã bận rộn tới giờ, hắn hơi mỏi mệt rồi, hắn ngồi trên mặt ghế lẳng lặng dưỡng thần, chỉ thấy ở trên người có động tĩnh, Vô Tấn lúc này mới mở mắt ra, là thê tử Tô Hạm mang chăn mền tới cho mình.
- Đánh thức chàng rồi.
Tô Hạm hơi áy náy cười nói:
- Ta sợ chàng bị bệnh cho nên mang chăn mền đến cho chàng.
Vô Tấn nắm chặt tay của nàng kéo nàng lại bên cạnh mình ôm eo nàng rồi nói:
- Xế chiều nàng đi quận nha thăm nhị thúc rồi sao?
Tô Hạm lắc đầu cười:
- Ông ấy bề bộn nhiều chuyện ban ngày không gặp được buổi chiều thiếp mang theo Kinh Nương tới chỗ cữu cữu, mang về không ít sách.
- Mọi người có nói tới ta không?
Tô Hạm thò tay khẽ chọc hắn một cái rồi cười nói:
- Tiểu tử ngốc này huynh nói xem có thể nói tới huynh hay không?
Vô Tấn thấy thần sắc nàng kiều mị trong lòng rung động không nhịn được khẽ luồn tay vào áo nàng, Tô Hạm hoảng sợ vội vàng đẩy hắn ra.
Vô Tấn không cho nàng cơ hội kéo nàng xuống để nàng nằm lên trên người của mình, ôm nàng ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Buổi tối chúng ta ngủ chung.
Tô Hạm đỏ mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu lúc này truyền tới thanh âm của Kinh Nương ở bên ngoài:
- Công tử quân sĩ Mai Hoa vệ nói là có chuyện cần bẩm báo.
Tô Hạm vội vàng đứng dậy kéo hắn lên đẩy về phía cửa ra vào rồi nói;
- Mau đi đi tốt nhất là bề bộn một đêm sáng mai trở về.
Vô Tấn tâm tình rất tốt hắn cười ha hả, đẩy cửa ra bên ngoài, một thị vệ vốn được phái giám thị Lý Bạch Sa liền quỳ xuống nói:
- Bẩm tướng quân ba con thuyền cũng không ra biển mà dọc theo sông Bình Giang mà đi hai huynh đệ còn lại vẫn theo sát bọn chúng.
Tin tức này khiến cho Vô Tấn cảm thấy kỳ quái, Bạch Sa hội không ra biển mà lại trở về đất liền đây là lý do gì, bọn họ không phải muốn mua cái gì đó chứ?
Hắn trầm tư một lát rồi nói:
- Hai huynh đệ kia có biện pháp gì liên lạc không?
- Bọn họ chỉ mang bồ câu đưa thư mà thôi.
Vô Tấn gật nhẹ đầu chuyện này đúng là có phần kỳ quặc nhưng trực giác nói cho hắn biết, Bạch Sa hội tuyệt đối không đơn giản hắn cần phải lưu ý.
- Khổ cực cho ngươi rồi thưởng cho ngươi mười lượng bạc lui xuống dưới nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ tướng quân.
Quân sĩ thi lễ rồi lui xuống.
Lúc này Vô Tấn đã không còn tâm tư nghỉ ngơ, hắn bước nhanh tới trước tiền trang, ở đó lúc này có hơn trăm tên tiểu nhị đang bề bộn sửa sang lại biên lai sổ sách, đem từng rương bạc mang vào trong phòng, quản sự và tiểu nhị của Tề Đại Phúc đã vào vị trí, qua nửa canh giờ nữa bọn họ phải tiếp những người tễ đoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.