Hoàng Tộc

Chương 274: Hai mươi mốt cung phi (thượng)




Vô Tấn nhìn thấy tấm biển hiệu Tấn Phúc Ký tiền trang đã được đổi thành Tề Đại Phúc tiền trang, đúng lúc này có người gọi hắn:
- Vô Tấn.
Vô Tấn quay đầu lại thấy cách đó không xa có người đang ngoắc hắn lại, hôm nay không có trăng cho nên không nhìn rõ bộ dạng của người này.
Vô Tấn nhanh chóng bước tới thấy ngươi này cụt tay hắn bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó.
- Là Hắc Mễ sao?.
Người kia từ trong bóng tối đi ra quả nhiên là Hắc Mễ, hắn so với trước kia thì gầy hơn rất nhiều, hắn quỳ một chân xuống, Vô Tấn liền khoát tay:
- Không cần đa lễ.
Hắc Mễ cười nói:
- Ta vừa rồi đi Thiên Hương Mễ Phố nhìn thấy công tử để lại tờ giấy cho nên liền chạy tới đây.
Vô Tấn thở dài áy náy nói:
- Đều là ta làm phiền hà ngươi, cho ngươi cụt một tay.
- Cũng không tệ lắm, chỉ cần mạng nhỏ được giữ là được, Vô Tấn hiện tại ta đã được đề bạt thăng thêm một cấp làm thống lĩnh.
Vô Tấn nắm vai của hắn, chỉ chỉ hiệu cầm đồ phía trước:
- Đi vào bên trong rồi nói.
Cửa hiệu cầm đồ nhanh chóng được mở ra chỉ thấy tiểu nhị lão thất lười biếng ngáp một cái:
- Là ai, đêm đã đóng cửa rồi.
Hắn còn chưa dứt lời thì miệng đã mở ra:
- Ai nha, là đông chủ trở về.
Hắn sợ tới mức luống cuống tay chân:
- Đông chủ mau vào bên trong.
Vô Tấn kéo Hắc Mễ vào trong tiệm cầm đồ hắn không thấy Hoàng Phủ Quý đâu thì liền hỏi:
- Ngũ thúc đâu rồi?
- Ngũ thúc cùng với Hắc Trư đi Bắc thị xem tiệm cầm đồ mới rồi, hôm nay có thể không trở lại, là do một mình tiểu nhân xem cửa hàng, đông chủ ta muốn từ chức.
Vô Tấn gõ đầu của hắn rồi nói:
- Tiểu tử ngươi không có tiền đồ chút nào, đã thành gia mà còn nông nổi như thế, hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký tùy thời vì ngươi dốc sức không phải tiểu điếm đã đóng cửa, ngươi nhớ cho kỹ, tận lực mà làm, thời gian tiếp theo ngươi chính là chưởng quầy ở đây.
Lão Thất gật đầu đáp;
- Tiểu nhân biết chưởng quầy đối với tiểu nhân rất tốt.
- Biết thì tốt, mau rót hai chén trà cho ta.
Hắn mang theo Hắc Mễ đi vào trong khách đường đốt một ngọn đèn lên rồi cười nói:
- Cứ tùy tiện ngồi xuống đi, ta cũng rất lâu rồi chưa tới, cảm giác vô cùng thân thiết.
Hắc Mễ ngồi xuống hắn lấy từ trong lòng ra một cái hộp kim loại nhỏ đưa cho Vô Tấn:
- Ngu quân y nói rằng lúc ta gặp công tử thì giao cho công tử cái này, cái hộp này ta cũng chưa từng mở qua.
- Ngu sư tỷ.
Vô Tấn trong lòng chấn động kịch liệt, tuy hắn và Ngu Hải Lan chỉ mới chia tay mấy tháng nhưng hắn có cảm giác là đã chia tay rất lâu rồi, hắn từ từ tiếp nhận hộp khắc chế cảm xúc trong lòng rồi hỏi Hắc Mễ:
- Sư tỷ thế nào rồi, nàng ta có yên lòng gả cho thiếu chủkhông?
Hắc Mễ lắc đầu:
- Ngu quân y vẫn thế chưa chịu gả cho ai, thiếu chủ đã lập gia, người cưới hóa ra vốn là công chúa của Lưu Cầu quốc.
Vô Tấn lặng yên gật đầu hắn mở cái hộp ra chỉ thấy ở bên trong là một viên dạ minh châu to bằng trứng chim bồ câu, tản ra bích quang óng ánh phía dưới có một tờ giấy, Vô Tấn mở tờ giấy ra chỉ thấy ở trên đó có bốn câu thơ:
Ngã tâm như huề châu, dạ dạ sinh quang huy, minh châu khiên tương tư, phán quân chiếu oa quy.
Khóe mũi của Vô Tấn thấy cay cay, nước mắt như suốt trào ra, hắn quay lưng đi lặng lẽ lau nước mắt rồi bỏ chiếc hộp vào trong ngực xoay người cười nói:
- Ngươi nói đi bây giờ ngươi tính làm gì?
Hắc Mễ rất bình tĩnh ở đằng sau bàn, hắn không chú ý tới chuyện lúc nãy, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ta bây giờ phụ trách toàn bộ tình báo ở Sở châu ngẫu nhiên mới tới Duy Dương huyện, vốn muốn đem La Vũ tới Lưu Cầu mà hắn không đồng ý.
- La Vũ kia để lại cho ta đi.
- Không sao thuộc hạ sẽ tìm người khác, công tử tìm thuộc hạ có chuyện gì sao?
- Có!
Vô Tấn trầm ngâm một thoáng rồi nói;
- Có một việc muốn mời ngươi hỗ trợ hiện tại đã biến thành hai chuyện, trước tiên ta muốn hỏi, ngươi biết Bạch Sa hội lên bờ mua cái gì không?
- Kim loại gang.
Hắc Mễ cất tiếng sau đó vội vàng nói:
- Bạch Sa hội vốn ở Nhật Bản mua một mẻ kim loại gang nhưng lại bị chúng ta ở đường cướp mất, bọn họ phải quay đầu về Đại Ninh muốn tới Tề châu mua nhưng triều đình đột nhiên hạ chỉ không cho kinh doanh kim loại gang bọn họ không mua được ở Tề châu đành phải mua ở nơi khác.
- Bọn họ mua gang sắt làm gì?
- Hẳn là để tăng cường quân bị một núi không thể có hai cọp họ chuẩn bị cùng với Phượng Hoàng hội quyết chiến.
- Vậy tại sao Phượng Hoàng hội hiện tại không đi tiêu diệt Bạch sa hội?
Vô Tấn nghi hoặc hỏi.
- Cái này thuộc hạ cũng không biết là do đảo chủ quyết định.
Vô Tấn nghĩ cũng không thông hắn dứt khoát cười nói:
- Chúng ta muốn nói một chuyện khác, ta hi vọng đạt được đầu xà ở Duy Dương giúp đợ, còn Bách Phú ngân phiếu kia, ta muốn ra tay với bọn họ....
...........................
Vô Tấn sau một đêm ân ái triền miên với thê tử Tô Hạm xong, Tô Hạm lúc này mềm mại nằm trong lồng ngực của hắn, sắc mặt của nàng ửng hồng nhàn nhạt hai mắt khép hờ, phảng phất như vẫn còn tận hưởng dư vị vừa rồi.
Sau nửa ngày nàng mới mở mắt ra nói:
- Phu lang kỳ thật hôm nay chàng phải ở cùng phòng với Kinh Nương mới đúng.
- Không sao, hai người các nàng cũng giống nhau phân biệt rõ ràng làm gì, ngày mai nàng cũng tới ba chúng ta ngủ cùng một chỗ.
- Hừ.
Tô Hạm véo tay của hắn rồi nói:
- Chàng nói bậy bạ gì đó, làm sao có thể thê thiếp cùng giường được?
- Ta không để ý nàng để ý làm gì?
Vô Tấn lại hôn môi của nàng rồi cười nói.
- Đó là do chàng, còn thiếp sẽ để ý bằng không chàng cưới Phượng Vũ rồi cùng nàng ta cùng giường đi, dù sao thiếp cũng không làm.
Tô Hạm nói xong đã hối hận, mặc dù vợ chồng ở trên giường lặng lẽ với nhau không kiêng kỵ nhưng làm như vậy cũng hơi bất kính với Phượng Vũ.
Nàng thấy Vô Tấn không lên tiếng liền đẩy hắn một cái rồi cười nói:
- Nói thật đi, chàng định lấy Phượng Vũ sao?
Vô Tấn từ từ nói:
- Đêm đó sau khi rời khỏi Giang Ninh phủ, tổ phụ của nàng ta đã đưa đề nghị này cho ta nhưng ta vẫn chưa trả lời thuyết phục, ta muối hỏi nàng nàng nguyện ý cho ta lấy Phượng Vũ sao?
- Theo bản tâm mà nói, thiếp không muốn chàng cùng với bất kỳ nữ nhân nào ở cạnh, thế nhưng mà thiếp biết là không thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.