Hoàng Tộc

Chương 293: Phượng Vũ lo sợ (thượng)




Viên kế toán trưởng vội vàng cáo lui, Tề Phượng Vũ kéo dài âm thanh nói với nàng:
- Ta đã nói với ngươi rồi lần sau không được gọi là Tô tiểu thư phải gọi là vương phi biết chưa?
- Muội nhớ kỹ rồi.
A La đáp ứng rồi vội vàng nói:
- Tô vương phi hiện tại đang ở trong phủ của chúng ta, tiểu thư không tới xem sao?
- Nàng ta hiện tại đang ở đâu?
Ở trong viện, ở cùng một chỗ với lão phu nhân, nghe nói còn có tứ phu nhân và thất cô.
Tề Phượng Vũ âm thầm suy nghĩ, đoán chừng Cửu Thiên tới là để đàm luận chuyện thân sự không biết các nàng đã nói chuyện với nhau thế nào.
Tề Phượng Vũ trong lòng hơi loạn tim của nàng đập thình thịch nghĩ một lát rồi nói với A La;
- Ngươi vụng trộm đi nghe ngóng một chút, cuối cùng nói tình huống trò chuyện cho ta biết.
A La đáp ứng chạy như bay mà rời đi, Tề Phượng Vũ đứng ngồi không yên, cuối cùng nàng cầm lấy cái bàn tính bằng bạc, quay trở lại phòng của mình.
Ở trong phòng, Tô Hạm cùng với lão phu nhân vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, song phương nói chuyện rất ăn ý, cũng rất thành khẩn, điều kiện trọng yếu nhất đã xong, Tề gia đưa ra yêu cầu để Tề Phượng Vũ là tả thiên phi, ở Đại Ninh vương triều, mỗi thân vương đều có hai thiên phi, là tả phi và hữu phi, nếu như chiasnh phi qua đời thì tả phi sẽ kế vị, hai thiên phi đều là nhị phẩn nhưng tả phi thì ưu thế trội hơn rất nhiều.
Điều mấu chốt này Tô Hạm đã đáp ứng, thì tất cả chuyện phía sau đều dễ dàng rồi.
Mẫu thân của Tề Phượng Vũ là Lý thị cười nói:
- Vương phi còn có một chuyện là tâm nguyện của ta, hi vọng Phượng Vũ khi xuất giá có thể nở mày nở mặt, có thể ngồi kiệu hoa khua chiêng gõ trống cho miọ người biết, không biết chuyện này có thể sắp xếp được không?
Tất cả mọi người đều chờ đợi mà nhìn Tô Hạm, đây cũng là tâm nguyện của bnọ họ, bọn họ cũng biết yêu cầu của mình hơi quá phận, kiệu hoa cưới vợ bài đường thành thân đây là chuyện mà chỉ có chính thê mới đước hưởng, tất cả người khác đều thừa dịp ban đêm mà đưa vào trong phủ.
Nhưng Tề gia sĩ diện bọn họ đương nhiên hi vọng đích nữ của mình cũng có thể nở mày nở mặt, không muốn cho người ta xem thường Tề gia.
Về chuyện này Tô Hạm những ngày nay cũng cân nhắc nhiều lần theo ý của nàng thì không muốn nhưng trượng phu của nàng muốn quan hệ thân mật với Tề gia thì nàng đành phải hi sinh tôn nghiêm của mình.
Nàng cười cười nói:
- Người bình thường sẽ không đáp ứng nhưng để thể hiện thành ý của Lương tự vương và Tề gia cũng để cho chúng ta trở thành đồng minh kiên cố hơn, ta sẽ đáp ứng, không những thế sẽ dùng lục lễ bình thường tới đón Tề Phượng Vũ.
Chúng nữ của Tề gia đều đại hỉ, lão phu nhân nói:
- Lòng dạ của vương phi khiến cho chúng ta phải hổ thẹn, Tề gia cũng là người biết lễ, hôn lễ lần này chúng ta sẽ không mời khách chỉ có người trong nhà tham gia, mặt khác tổ phụ của Phượng Vũ cũng chỉ muốn ba lễ, giảm bớt ba lễ kia.
Tô Hạm khoát tay nói lão phu nhân dừng lại rồi nói:
- Lão phu nhân chuyện đồ cưới ta có một yêu cầu nhỏ.
Mọi người đều nhìn nhau tất cả đều cùng nói:
- Vương phi cứ nói ra yêu cầu.
Bọn họ đều cho rằng nhà trai định dùng công phu sư tử ngoạm rồi cũng may Tề gia tài lực hùng hậu có thể ứng đối.
Tô Hạm thấy mọi người lộ vẻ lo lắng thì biết bọn họ đã hiểu lầm, nghĩ mình sẽ hung hăng đòi tiền, nàng thầm lắc đầu thản nhiên nói:
- Đây cũng là ý của Lương tự vương, đồ cưới của Phượng Vũ ngoại trừ vật của bản thân nàng ta, của hồi môn của Tề gia đều không muốn gì hết.
Tất cả mọi người đều ngây ra, như vậy làm sao được, bọn họ còn chưa nghe qua chuyện gả con gái mà nhà mẹ đẻ không cho đồ cưới.
Vẫn là Tề Linh Lung phải ứng nhanh nhất, nàng bỗng nhiên nghĩ tới đồ cưới của Tô Hạm nghe nói là của nàng chỉ là một nghìn quyển sách, nàng đã minh bạch suy nghĩ của Tô Hạm.
Nàng vội vàng nói:
- Chuyện đồ cưới cứ theo lời nói của vương phi, ngoại trừ đồ đạc của Phượng Vũ Tề gia sẽ không có của hồi môn khác.
Mẫu thân của Tề Phượng Vũ là Lý thị không kịp phản ứng, nàng đau lòng cho con gái làm sao không chuẩn bị đồ cưới cho nó được nàng còn muốn nói nữa thì Tề Linh Lung đã khẽ đá nàng một cái, liền không lên tiếng nữa. Lão phu nhân lúc này mới kịp phản ứng:
- Là Tề gia chúng ta không cân nhắc chu toàn, đành theo ý kiến của vương phi, nhưng mà đồ đạc của Phượng Vũ cũng rất nhiều mong vương phi rộng lòng tha thứ.
Tô Hạm liền cười nói:
- Đồ vật của Phượng Vũ sẽ đi cùng với nàng, chuyện này ta không để ý quyết định như vậy đi ngày mai ta sẽ mời bà mối tới thăm sau đó chúng ta chọn ngày tốt càng nhanh càng tốt, nếu như chậm trễ sợ rằng trong triều đình có người can thiệp vào hôn nhân này.
Mọi người đưa Tô Hạm ra ngoài, Tô Hạm hướng về phía bọn họ gật đầu một cái, nàng từ từ đi vào thùng xe vừa vào trong đó nàng đã ngây ngẩn cả người Tề Phượng Vũ không biết từ lúc nào đã ngồi trong này, dựa vào thành xe mà cười nhìn nàng.
Tô Hạm ngồi xuống giả vờ giận:
- Ta cùng với tổ mẫu và mẫu thân của muội nói chuyện muội lại ở đây nói cho muội biết muội muốn thế nào cũng không còn kịp rồi.
Tề Phượng Vũ lười biếng cười nói:
- Muội cảm thấy buồn bực trong lòng nên muốn ra đây gặp tỷ.
Tô Hạm sửng sốt nàng thấy Tề Phượng Vũ hiơ lo nghĩ liền thấp giọng hỏi:
- Muội không muốn gả cho Vô Tấn sao?
Tề Phượng Vũ nhìn phong cảnh bên ngoài xe khe khẽ thở dài:
- Muội cũng không biết nhưng trong lòng muội cảm thấy hơi sợ hãi. Muội sợ rằng hôn nhân là nhà tù sau này không còn được tự do nữa.
- Muội muốn tự do? Nếu như muốn đi ra ngoài tản bộ giải sầu, hoặc là về nhà mẹ đẻ một hồi vấn đề này cũng không lớn nhưng nếu muội vẫn muốn ra ngoài làm việc thì chuyện này không thực tế rồi, Phượng Vũ muội phải hiểu rõ điều này.
- Muội không giống tỷ, thích viết sách cho dù lập gia đình cũng có thể làm chuyện mình thích, cũng không giống như Kinh Nương yêu cầu không cao chỉ cần Vô Tấn yêu thích mình là được. Trong lòng muội chỉ có một giấc mộng hi vọng có ngày nào đó không dựa vào Tề gia mà tự mình sáng lập ra một vương triều buôn bán, đáng tiếc đây chỉ là giấc mộng.
Tề Phượng Vũ câu dẫn tâm sự của Tô Hạm, Tô Hạm thở dài một tiếng, phảng phất như cũng bị ảnh hưởng bi thương, nàng nhân tiện nói:
- Phượng Vũ hiện tại muội hối hận còn kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.