Hoàng Tộc

Chương 307: Điểm mấu chốt của Tề Phượng Vũ




Phượng Vũ cũng âm thầm nói:
- Điểm mấu chốt của mình là gì nhỉ? Tiền? Không phải, vậy là cái gì? Hẳn là lừa gạt.
Phượng Vũ không thể dễ dàng tha thứ người khác lừa gạt nàng, lúc trước nàng không cho phép nhân viên thu chi làm giả sổ sách để lừa gạt nàng, hiện tại nàng cũng đồng dạng, không thể cho phép trượng phu lừa gạt nàng.
Vô Tấn ở ngoại thư phòng cùng hai người kia nói chuyện gần một canh giờ, lúc tiễn bọn hắn ly khai, trời đã mờ tối.
Vô Tấn trở lại hậu viện, hắn hiện tại có hai vợ một thiếp, dựa theo phương pháp xử lý mà mọi người định ra, là sáu ngày một vòng. Trong sáu ngày, Vô Tấn cùng chính thê Tô Hạm ở ba đêm, cùng vợ lẽ Phượng Vũ ở hai đêm, cùng thiếp Kinh Nương ở một đêm, nếu đi xa ra ngoài, bình thường sẽ mang Kinh Nương theo, chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn.
Đêm qua hắn ở phòng Tô Hạm, đêm nay đến phiên Kinh Nương, hắn trực tiếp đi tới tiểu viện của Kinh Nương, không ngờ Kinh Nương lại nói thân thể không thoải mái, đêm nay không thể cùng hắn, Vô Tấn liền an ủi nàng một hồi, lại đi tới tiểu viện của Phượng Vũ, cùng Phượng Vũ đàm luận sự tình buôn bán, nói nửa canh giờ, lúc này mới trở lại chủ viện, là nơi ở của Tô Hạm.
Đi vào gian phòng, lại phát hiện Tô Hạm đang xới cơm cho hắn, trên bàn có vài món ăn, còn có một bầu rượu. Vô Tấn bỗng nhiên cảm giác bụng đói cồn cào, hắn nở nụ cười:
- Vẫn là hiền thê nghĩ chu đáo, biết rõ ta chưa ăn cơm.
Hắn cũng không khách khí, ngồi xuống liền ăn liên tục, lại mơ hồ không rõ hỏi:
- Sao nàng biết ta sẽ tới?
Tô Hạm điềm nhiên như không có việc gì, cười nói:
- Thiếp vừa rồi bảo nha hoàn đi tìm chàng ăn cơm, nghe Kinh Nương nói, chàng buổi tối không ở chỗ nàng, cho nên thiếp mới chuẩn bị.
Vô Tấn tâm tình vô cùng tốt, hắn cười vui nói:
- Không thể tưởng được ta sắp làm cha rồi, Hạm nhi, chúng ta đêm nay phải hảo hảo cố gắng, để ngươi cũng mang thai hài tử.
Tô Hạm mặt đỏ bừng, bên cạnh còn có nha hoàn mà! Hắn ăn nói lung tung, hai nha hoàn mặt cũng đỏ lên, mất tự nhiên mà quay mặt đi, Tô Hạm trừng mắt nhìn Vô Tấn, hướng nha hoàn nói:
- Trời không còn sớm, lấy nước ấm cho công tử đi.
Hai nha hoàn đáp ứng một tiếng, đi xuống lầu lấy nước, Tô Hạm lúc này mới hung hăng véo hắn một cái, giọng căm hận nói:
- Về sau có mặt nha hoàn, không được ăn nói lung tung.
Vô Tấn cười ha ha:
- Hiền thê nói phải, ta biết sai rồi, ta hôm nay là cao hứng, về sau sẽ không nói lung tung.
Hắn thấy bên cạnh không người, liền thấp giọng cười nói:
- Ta nói thật, ta tính qua thời gian của nàng, buổi tối hôm nay rất có thể.
Tô Hạm đối với hắn vừa tức vừa hận, lại không có biện pháp trị hắn, nghĩ đến việc trượng phu phải ly khai hai tháng, trong nội tâm nàng lại không nở bỏ, yêu hắn ghét hắn, trong nội tâm nàng tràn đầy mâu thuẫn, liền nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy tối nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong đêm, hai vợ chồng ân ái triền miên, lại cùng nhau xem xuân đồ, biến hóa đủ dạng, mãi cho đến hai canh, mai nở mấy bận, hai người mới mỏi mệt mà nằm xuống.
Bên trong phòng của bọn hắn, có treo một cây đèn bằng Dạ Minh Châu, ánh sáng dìu dịu, Tô Hạm đứng dậy mặc áo lót, lại nằm ở bên cạnh trượng phu.
- Ta cảm giác nàng có chút tâm sự?
Vô Tấn ôm thê tử cười nói:
- Trước kia nàng đều nằm ở trên ngực ta mà ngủ, không mặc nội y, hôm nay sao vậy?
- Thiếp không có tâm sự gì, thiếp chỉ là đang nghĩ, chàng lần này ra biển, ai sẽ chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho chàng? Hẳn là Kinh Nương, nhưng nàng có thai, không thể đi cùng huynh được. Phượng Vũ phải thay chàng làm việc, cũng không thể đi cùng, nếu không, để cho A La đi với chàng ra biển, chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho chàng, ta cảm thấy như vậy tốt nhất, huynh thấy sao?
- Không cần!
Vô Tấn có chút mỏi mệt nói:
- Lần này là diễn luyện quân sự, không tiện mang gia quyến, cũng không cần dẫn theo.
- Tốt nhất là nên mang theo!
Tô Hạm kiên trì nói:
- Chàng là đi thuyền, hơn nữa cũng không phải chính thức tác chiến, lần trước không phải chàng nói cho ta, chỉ cần không phải chính thức tác chiến, cũng có thể mang theo gia quyến sao? Mang A La theo, thiếp cũng yên tâm một chút.
Vô Tấn không chịu đáp ứng như trước:
- Đây là lần thứ nhất ta thống soái đại quân diễn luyện, dẫn theo thị nữ, để cho người khác thấy sẽ nghĩ thế nào về ta? Mặc dù là diễn luyện, nhưng ta cũng nên ước thúc chính mình, tốt nhất vẫn là không mang theo, nói sau A La sẽ say sóng, còn chưa biết là ai chiếu cố ai.
Tô Hạm thấy Vô Tấn sao cũng không chịu, mà xác thực A La cũng say sóng, nên cũng thôi đi ý nghĩ này.
Vô Tấn ngáp một cái:
- Ngủ đi! Ta rất mệt.
Tô Hạm tâm sự nặng nề, nàng muốn tìm cơ hội nói lên chuyện tình nàng cần hỏi, nàng thấy trượng phu muốn ngủ, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Phu lang, thiếp có chút sự tình muốn hỏi chàng một chút.
- Chuyện gì?
Vô Tấn mơ mơ màng màng đáp một tiếng, hắn đã một chân bước vào mộng đẹp.
Tô Hạm xoay người, nhẹ nhàng nắm lỗ tai của hắn hỏi:
- Chàng nói, có thể đem Trân Châu từ Lưu Cầu đảo mang về nhà hay không?
Vô Tấn thoáng cái bị nhéo tỉnh dậy, hắn sửng sốt một chút:
- Trân Châu gì?
Tâm niệm xoay chuyển, hắn có chút kịp phản ứng:
- Nàng nói là... Trần Hồng?
- Phu quân, chẳng lẽ ngoại trừ Trần Hồng, còn có người khác sao?
Tô Hạm giống như cười mà không phải cười hỏi.
Vô Tấn đã trầm mặc, kỳ thật hắn cũng muốn tìm cơ hội nói cho thê tử sự tình Ngu Hải Lan, nhưng hắn không mở miệng được, ngắn ngủn trong vòng mấy tháng, hắn đã có ba thê thiếp, khiến cho hắn cảm thấy loại sự tình này rất khó mở miệng. Nhưng lúc này, Tô Hạm đã nhắc tới sự tình này, hắn quyết định vẫn nên nói cho nàng biết.
- Hạm nhi, có chuyện ta một mực chưa nói với nàng...
- Chuyện gì?
Tô Hạm có chút hiểu ra, trượng phu là muốn nói chuyện sư tỷ cho nàng, nàng thật không ngờ hắn lại có thể chủ động nói ra, tức giận trong nội tâm nàng lại tiêu tan hai phần, dù sao chủ động nói ra, chứng tỏ trượng phu vẫn có nàng ở trong lòng, cái này rất trọng yếu, cái này là tôn trọng tối thiểu nhất đối với nàng.
Vô Tấn trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Ta trước kia có đeo một khỏa ngọc tương tư đậu, nàng cũng từng thấy, còn nhớ không?
- Thiếp nhớ, đây không phải là Trần Kỳ đưa cho chàng sao?
- Không! Không phải nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.