Hoàng Tộc

Chương 340: Thử pháo (thượng)




Hắn dẫn đầu thân vệ trở mình lên ngựa, hướng tây đại doanh chạy như bay mà đi.
Tây đại doanh của Thuỷ quân trực thuộc thuỷ quân Đô đốc phủ, tuy là có tiếng thủy quân, nhưng trên thực tế quan hệ cùng thuỷ quân không quá lớn. Nơi này nguyên lai là một xưởng đóng tàu của Giang Ninh phủ, chiếm diện tích mấy trăm mẫu, bốn phía có tường vây. Mười năm trước, sau khi xưởng đóng tàu chuyển tới Kiến Nghiệp huyện của Giang Ninh phủ, nơi này liền bị bỏ trống, thuỷ quân dùng để vứt đi các thuyền hỏng.
Hai tháng trước khi Vô Tấn xuất chinh, đã đem nơi này biến thành chế tạo khu, chuyên môn dùng để chế tạo khôi giáp binh khí cùng chế tạo pháo.
Một khắc sau, Vô Tấn cùng phó tướng Trịnh Duyên Niên chạy tới Tây đại doanh. Hắn trước kia đã tới nơi này mấy lần, bên trong chất đầy các loại thuyền vứt bỏ, rất là hoang vu, nhưng bây giờ đã đổi dạng. Tất cả các thuyền hỏng đều bị tập trung chất đống, ở trên bãi đất trống dựng lên bảy lều vải cực lớn, mặt phía nam dựa vào tường vây, xây dựng hơn mười dãy phòng ốc, nơi đó là túc xá của những công tượng này.
Mấy ngàn tên công tượng cũng đang bận rộn khẩn trương, tiếng đánh đinh đinh đang đang bên tai không dứt. Phụ trách quản lý nơi này, là nguyên Giám sát quân khí Ngụy Tấn, hắn là người của Giang Ninh phủ. Ba năm trước, bởi vì sự tình nhà kho quân khí bị cháy, Giám sát quân khí bị bãi chức. Hắn nhàn cư ở Giang Ninh phủ ba năm, được Vô Tấn mời đảm nhiệm chức thuỷ quân quân khí Thự Lệnh, phụ trách chế tạo trang bị cho hai mươi vạn quân.
Năng lực của hắn rất cao, kinh nghiệm cũng phong phú, tuy thủ hạ tạm thời chỉ có chín tên, nhưng quân khí cục vẫn được hắn quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Ngụy Tấn tuổi chừng hơn bốn mươi, khôn khéo tài giỏi, mạch suy nghĩ rõ ràng, hắn mang theo Vô Tấn tới pháo doanh xem xét, pháo doanh ở phía đông của quân khí cục, có xây thêm một tường vây cách biệt với binh khí doanh ở phía tây. Vương công tượng tuy là người làm pháo tinh xảo, dạy mời đồ đệ thì có thể, nhưng bảo hắn quản lý hơn ngàn thợ rèn, hắn lại làm không được. Hắn đảm nhiệm chức tổng thanh tra kỹ thuật, mà quản lý toàn bộ pháo doanh thì do Ngụy Tấn tự mình phụ trách.
Ngụy Tấn trường kỳ làm Giám sát quân khí, có thể nói là chuyên gia chế tạo quân khí, chế tạo hỏa khí cũng rất hiểu rõ. Năm mươi năm trước, công tượng hỏa dược nắm giữ kỹ thuật kíp nổ, dần dần phát minh mũi tên hỏa dược, con diều hỏa dược, về sau lại xuất hiện hỏa dược bao, bình sứ hỏa dược. Ba mươi năm trước phát minh ra luyện gang, thì chế tạo ra Thiên Lôi cùng Thuỷ Lôi, đồng thời xuất hiện súng kíp dùng ống trúc phóng ra, sau này đã xuất hiện súng phun lửa bằng ống sắt giản dị.
Nhưng bất kể là đột súng kíp hay súng lửa, bởi vì bắn xa chỉ có vài chục bước, xa xa không sánh bằng uy lực tên nỏ, hơn nữa điều khiển rườm rà, rất dễ hư hao, cho nên triều đình không có mở rộng loại súng đạn kiểu mới này.
Nhưng Ngụy Tấn lại không ngờ, có một ngày mình có thể nhìn thấy Toại phát thương (*một loại súng thời xưa, mỗi lần chỉ bắn được một viên, sử dụng rất rườm rà) cùng pháo tiên tiến, đây quả thực làm hắn mừng rỡ như điên, đồng thời hắn cũng như say như dại mà lao vào trong đó. Lại thông qua quan hệ lúc trước, mời đến ba mươi công tượng thâm niên trong chế tạo súng đạn. Mọi người cùng một chỗ nghiên cứu, chế tạo cùng hoàn thiện pháo, khiến uy lực cùng công suất của pháo đề cao thật lớn. Hai tháng qua, bọn hắn đã chế tạo sáu trăm đại pháo hợp cách.
Ngụy Tấn hiện tại đã là chuyên gia của Toại phát thương cùng pháo, hắn mang theo Vô Tấn đi vào một dãy nhà trệt, nơi này là nhà kho thành phẩm, hắn từ trên giá gỗ gỡ xuống một Toại phát thương, hướng Vô Tấn nói:
- Loại Toại phát thương này, chúng ta tạo được ba ngàn chi, hiện tại kỹ thuật của đám thợ thủ công đã lên tay, qua một tháng nữa có thể tạo ra ba ngàn chi, hoàn thành nhiệm vụ của Điện hạ. Nhưng hiện tại có một vấn đề, chúng ta chỉ có một ngàn công tượng hợp cách, nếu như toàn lực tạo Toại phát thương, vậy tiến độ tạo pháo sẽ trì hoãn, khả năng cần điện hạ giải quyết.
Vô Tấn trầm tư thoáng một phát liền hỏi:
- Gia tăng công tượng không được sao?
Ngụy Tấn cười khổ một tiếng nói:
- Tăng thêm công tượng cũng có thể, nhưng muốn trở thành công tượng hợp cách, ít nhất phải mất một tháng thời gian, điện hạ nói thời gian gấp gáp, ta lo lắng. . .
Thời gian xác thực rất gấp gáp, còn phải có trang bị cho quân đội, lại huấn luyện, chỉ sợ không kịp, nhưng kế hoạch của Vô Tấn phải cần sáu ngàn cây, tổ kiến một chi quân đội Toại phát thương. Nhưng mà chế tạo pháo quan trọng hơn. Nếu như thật sự không được, năm ngàn chi cũng được, hắn vừa muốn nói chuyện, Ngụy Tấn lại nói:
- Còn có một phương án, để cho điện hạ tham khảo.
- Ngươi nói đi!
- Còn có một phương án, là thuê xưởng chế tạo dân gian, cho bọn hắn bản vẽ, chúng ta sẽ làm việc hạch tâm là lắp ráp, như vậy trong một tháng, có thể tái tạo ra ba ngàn cây. Như thế nhân số công tượng, ta có thể cắt giảm một nửa, tập trung tinh lực tạo pháo.
Phương án này ngược lại không tệ, cũng không cần lo lắng lộ bí mật, Vô Tấn gật gật đầu, nhân tiện nói:
- Dân gian có thể làm hợp cách sao?
- Khẳng định không có vấn đề, Tiền gia Dư Hàng quận cùng Chu gia Đông Hải quận đều là đại điếm làm đồ trang sức, có trăm công tượng, chỉ cần có bản vẽ tiêu chuẩn, giao cho bọn họ không có vấn đề, còn có thân súng cùng báng súng bằng gỗ đơn giản, cũng có thể giao cho thợ mộc bên ngoài làm.
Vô Tấn vui vẻ đồng ý, lại hỏi:
- Nếu là như vậy, cái kia bao lâu mới có thể tạo ra một ngàn hỏa pháo?
- Một tháng!
Ngụy Tấn khẳng định trả lời hắn:
- Trong một tháng khẳng định không có vấn đề.
Vô Tấn biết rõ Ngụy Tấn là một người rất chững chạc, hắn đã nói một tháng, vậy hẳn là không có vấn đề, hắn cười hỏi Trịnh Duyên Niên:
- Ngươi bên đó thế nào? Những binh sĩ ta cần huấn luyện ra sao rồi?
Vô Tấn trước kia đã thông báo Trịnh Duyên Niên, yêu cầu hắn trong hai tháng huấn luyện ra năm trăm súng kíp thủ, cùng ba trăm tên pháo thủ, xạ kích pháo thì đơn giản, mấu chốt là súng kíp thủ. Không chỉ có yêu cầu thuần thục sử dụng Toại phát thương, bắn chuẩn xác, còn phải hiểu cấu tạo súng kíp, thậm chí có thể tự mình động thủ lắp ráp, sau đó lại để cho năm trăm người này đảm nhiệm huấn luyện viên. Mỗi người mang mười tân binh, tiếp tục huấn luyện súng kíp thủ.
Trịnh Duyên Niên gật gật đầu cười nói:
- So sánh cùng tạo thương pháo, vấn đề huấn luyện của chúng ta chỉ là chuyện nhỏ, đã hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của điện hạ.
- Vậy còn ngươi? Ngươi rèn luyện ra sao rồi?
Vô Tấn lại hỏi hắn.
Trịnh Duyên Niên là xuất thân Cung Tiễn Thủ, đối với vũ khí xạ kích cự ly xa là ưa thích không rời, hắn cũng không trực tiếp trả lời, gỡ xuống một chi Toại phát thương, tay hướng Ngụy Tấn:
- Cho ta mượn thuốc súng cùng đạn!
Ngụy Tấn từ trên kệ bên cạnh lấy xuống hai cái hộp đưa cho Trịnh Duyên Niên, Vô Tấn rất ngạc nhiên mà mở hộp sắt ra, một cái là đựng đạn sắt, một cái khác là đựng thuốc súng, là dựa theo tiêu chuẩn của hắn mà làm, loại màu vàng gói giấy là ni-trát hoá dược, đó là thuốc súng, một loại khác là một chiếc bình bằng gỗ màu đỏ, bên trong là thuốc châm lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.