Triệu lão công tượng lại đem một công tượng khác kéo lên cười nói:
- Điện hạ, vị Lý sư phó này là cao thủ súng đạn, làm Thuỷ lôi hai mươi
năm, hắn dùng nguyên lý của Thuỷ lôi, phát minh một loại đạn pháo mới,
nhờ vậy chúng ta đã giảm bớt được phiền toái kíp nổ đạn pháo, lúc
châm dây dẫn, kíp nổ đạn pháo sẽ tự động bắt lửa.
Đây cũng là một rất phát minh rất giỏi, Vô Tấn nhớ rõ lúc thí nghiệm, mỗi lần đều phải
châm lửa kíp nổ đạn pháo, rồi lại châm lửa dây dẫn, vô cùng phiền toái,
nói đến Thuỷ lôi, Vô Tấn liền hiểu ra vấn đề.
Lúc này, Ngụy Tấn đem một đạn pháo đưa cho Vô Tấn:
- Điện hạ xem một chút sẽ minh bạch.
Đạn pháo hình dạng hồ lô, phía trước lộ ra một đoạn kíp nổ, nối sâu vào
thuốc nổ bên trong. Lúc hỏa dược nổ tung, một bộ phận hỏa diễm từ khe hở buồn đốt thẩm thấu đến đạn pháo phía trước, trực tiếp đốt kíp nổ lộ ra
bên ngoài của đạn pháo, đạn pháo bắn đi ra, kíp nổ tiếp tục cháy vào
thuốc nổ bên trong đạn pháo, cuối cùng bạo tạc nổ tung. Thuỷ lôi chế tạo cũng là như vậy. Đương nhiên, không có khả năng trăm phần trăm vừa rơi
xuống đất là nổ tung, có đôi khi chưa rơi xuống đất đã nổ, cũng có đôi
khi rơi xuống đất cả buổi rồi mới nổ, và tất nhiên không nổ cũng có, đây là việc không có biện pháp, dù sao đây cũng là thời cổ đại, không có
khoa học tiên tiến như hiện đại.
Vô Tấn gật gật đầu, khen tự đáy lòng:
- Triệu lão sư phó phát minh khuôn đúc, Mạc sư phó cải tiến thân pháo, Lý sư phó phát minh đạn pháo, ba vị hợp lại, chính là một Gia Cát Lượng,
ta muốn trọng thưởng cho các vị, tất cả các sư phó tạo pháo đều có ban thưởng. Hiện tại, sẽ do ba vị đặt tên cho pháo.
Vương gia đã mở
miệng, mọi người nhất trí mời bọn hắn đặt tên, ba người chối từ không
được, thương lượng một lát, Triệu lão sư phó nói:
- Hồi bẩm điện
hạ, thân pháo của đại pháo này cố định trên mặt đất, ngoại hình như hổ
ngồi, chúng ta lấy Hổ làm tên, gọi nó là Hổ Uy Đại tướng quân.
Tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, Vô Tấn khen:
- Tốt! Cái tên này rất uy phong, chúng ta gọi nó là Hổ Uy Đại tướng quân.
Lúc này, một gã thân vệ tiến lên, hướng Vô Tấn thấp giọng nói vài câu, Vô Tấn liền hướng mọi người cười nói:
- Ta phải đến bến tàu, vừa có một đám vật tư mới đến, mọi người tiếp tục
tạo thương tạo pháo, mấy ngày nữa, ta lại tới thăm mọi người.
Bến tàu Giang Ninh huyện, tám mươi chiếc thuyền năm ngàn thạch tạo thành
đội tàu chậm rãi tới Giang Ninh cảng, trong thuyền vận chuyển vật tư
chiến lược cực kỳ trọng yếu, một tăm vạn gánh cỏ khô cùng năm mươi vạn
con dê, đây là Tề Phượng Vũ lợi dụng giao tình giữa Tề Thụy Phúc thương
hội cùng Khiết Đan, bỏ ra năm mươi vạn lượng bạc mua được từ Khiết Đan.
Kỵ binh là chi quân đội ít nhất của Sở Châu, chủ yếu là vì không có nơi
chăn ngựa, cũng không đủ cỏ khô, nuôi một con ngựa, ít nhất phải có bốn
mẫu đất trồng cỏ. Ở Giang Nam nuôi ngựa là không thực tế, mà một chi
quân đội, nếu như không có chiến mã, vậy năng lực tác chiến cơ động của nó sẽ hạ thấp rất nhiều.
Vô Tấn cướp Bạch Sa đảo, đã có nơi để
chăn nuôi chiến mã, hắn sẽ đem một vạn chiến mã mà Tề Phượng Vũ mua
được, vận chuyển đến Bạch Sa đảo, có thể trên đường cần hơn một tháng thời gian, cỏ khô trên đường giải quyết như thế nào, hơn nữa đậu đen
sắp hết, không có cỏ khô bổ sung, ngựa sẽ xuất hiện nạn đói, nhóm cỏ khô này đến, quả thực là nắng hạn gặp mưa rào.
Còn có năm mươi vạn
con dê thịt, đây là quân lương trọng yếu, có thể đặt trong hầm chứa đá
dưới mặt đất của bến tàu Giang Ninh, mùa hè cũng sẽ không hư thối.
Lúc Vô Tấn đuổi tới bến tàu, đội thuyền đã bỏ neo trên mặt sông, đang dỡ
hàng xuống bến, mấy ngàn công nhân bến tàu, phảng phất như bầy kiến bận
rộn, đem từng túi thịt dê đóng băng cùng cỏ khô từ trên thuyền lớn dỡ
xuống. Thịt dê được đặt lên xe trâu, sau đó vận chuyển tới hầm chứa đá
cách đây một dặm, mà cỏ khô thì trực tiếp bỏ lên thuyền nhỏ, chuẩn bị
mang đến Thái Hồ Đông Sơn, một vạn con chiến mã đang nuôi dưỡng tại đó.
- Vô Tấn!
Vô Tấn vừa đến bến tàu, liền nghe có người gọi hắn, hắn theo thanh âm nhìn lại, lập tức hắn vừa mừng vừa sợ. Chỉ thấy Tề Vân Hoán chia tay ở Bạch
Sa đảo đang hướng hắn ngoắc ngoắc.
Hắn bước nhanh đi tới, cười hỏi:
- Ngươi sao cũng ở trên thuyền?
Tề Vân Hoán cười nói:
- Ta lần nữa từ La quốc đi ra, ở trên biển gặp được đội tàu này, ta cùng bọn họ rất quen thuộc, liền lên thuyền của bọn hắn.
Tề Vân Hoán nói xong, lấy ra một phần khế ước đưa cho Vô Tấn:
- Cái này là khế ước mua Bạch Sa đảo, bên trên có ấn ngọc tỉ của quốc vương La quốc, không có vấn đề gì rồi.
Vô Tấn mừng rỡ trong lòng, tuy hắn đã chiếm được Bạch Sa đảo, hải đảo trên thực tế đã thuộc về hắn. Nhưng không có được La quốc thừa nhận, loại
chiếm lĩnh này, thủy chung có lưu tai hoạ ngầm, mà bây giờ đã có phần
khế ước này, thì trở thành hợp pháp hóa, Bạch Sa đảo chính thức trở
thành lãnh thổ của Đại Ninh vương triều, cái này là căn cứ chiến lược
trọng yếu trong tương lai khi bọn hắn đánh Tân La cùng Cao Ly.
Lúc này, Tề Vân Hoán lại chỉ vào một trung niên nam tử cười nói:. Xin hãy đọc t𝒓𝗎yện tại { t𝒓ù𝐦t 𝒓𝗎yện﹒ⅴn }
- Vị này là chủ nhân đội tàu này, họ Lý, cũng là thương nhân nổi danh
Giang Ninh phủ đại, hắn mở Thông Thiên thương hội, chuyên vận chuyển
cùng muối gạo. Tề Thụy Phúc gần đây cùng hắn hợp tác rất tốt, người này
cùng Thứ sử Bắc Bình quận quan hệ không tầm thường, cho nên những vật tư này mới có thể theo chuyển ra khỏi Bắc Bình quận, nếu không Triệu
Vương nhất định sẽ can thiệp.
Vô Tấn cảm thấy người thương nhân
này có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu đó, nhất thời lại nhớ không
ra, trung niên nam tử đi đến trước, hướng Vô Tấn thi lễ:
- Thảo dân kính chào Vương gia điện hạ, Điện hạ còn nhớ thảo dân không? Thọ yến của Tề phủ ở Kinh thành, chúng ta từng gặp nhau.
- Ngươi là Thông Thiên Lý, Lý Tiễn!
Vô Tấn chợt nhớ ra, lúc thọ yến của Tề phủ, hắn gặp được Hoàng Tứ Lang, vị này là hảo hữu của Hoàng Tứ Lang, là thương nhân rất có bản lĩnh.
Vô Tấn cười ha hả:
- Nguyên lai là bằng hữu cũ, lần này đa tạ ngươi thay ta vận chuyển hàng hóa.
- Đâu có! Có thể cống hiến sức lực cho điện hạ, là vinh hạnh của ta.
Biểu hiện của Lý Tiễn vô cùng khiêm tốn.
Lúc này, Tề Vân Hoán lại nói nhỏ với Vô Tấn:
- Giao tình của người này rất rộng, cùng quân phủ Giang Bắc Dương Châu
quan hệ không tầm thường, ngươi nhất định sẽ cần dùng đến hắn.