Hoàng Tộc

Chương 472: Hoàng tộc tức giận (thượng)




Nửa năm trước Đại Ninh vương triều xuất hiện phân liệt, lúc đó cơ hồ chín thành hoàng tộc đều tập trung ở Quan Trung, không kịp rút về Lạc Kinh, những người ở đây cũng bị bức bách phải thừa nhận Ung Kinh làm chính thống.
Cách đây hơn một tháng, hoàng tộc ở Quan Trung khắp nơi đều phẫn nộ kháng nghị lại chuyện đất đai của bọn họ bị tước đoạt ở Dự Châu liên tục yêu cầu Ung Kinh xuất binh tiêu diệt Hoàng Phủ Vô Tấn, đoạt lại đất đai.
Thậm chí triều đình Ung kinh cũng trấn an thề lên thề xuống một khi đánh bại được Lạc kinh điều đầu tiên làm là trả đất đai cho họ khiến cho đám hoàng tộc này tràn ngập chờ mong đối với Ung kinh, nhưng chờ mong còn chưa đến thì lúc này tin dữ đã xuất hiện.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai vấn đề lương thực và quân lương xuất hiện, Thân thái hậu tiếp thu ý kiến của tả tướng Bạch Minh Khải hạ lệnh xây dựng đội hiến binh do 5000 Tú Y vệ làm nòng cốt, lại sai hai vạn quân đội hiệp trợ bắt đầu đối với các đại hoàng trang viên toàn bộ xét nhà.
Trong nhất thời toàn bộ Quan Trung mấy trăm hộ hoàng tộc gặp phải tai ương ngập đầu binh sĩ xông vào trong trang viên và kho lúa, dùng danh nghĩa quân đội mà tiến hành trưng dụng, tiến hành xét nhà điều tra, truy tìm vàng bạc vải vóc và tơ lụa đáng giá toàn bộ tịch thu.
Ngày hai mươi sáu tháng mười hai nhiều đội hiến binh ở trong Ung Kinh toàn bộ tiến tới nguyên một đám hoàng tộc tập trung ở An Nhân phường như gà bay chó chạy, gần ba mươi hộ hoàng tộc bị tra xét mấy trăm vạn lượng bạc bị quân đội cướp đi tiếng la khóc chửi bậy vang rền khiến cho toàn bộ thành Ung kinh một đêm khó ngủ.
Ở trong Bình An cung Thân thái hậu đã khỏe hẳn, một đống lương thực và tiền tài so với bất kỳ linh đan diệu dược nào cũng có tác dụng hơn, Tú Y vệ đại tướng quân báo cáo nàng những con số rất lớn.
Trong ba ngày bọn họ đã tịch thu bảy trăm vạn thạch lương thực, lấy được sáu trăm vạn lượng bạc, hoàng kim tám mươi vạn lượng, tơ lụa vải vóc vô số kể.
Thân thái hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, số tiền này đủ để duy trì quân lương nửa năm và lương thực chi tiêu của bốn mươi vạn đại quân.
- Thái hậu chúng ta có nên tạm thời đình chỉ hay không?
Đại tướng quân Tú Y vệ Hoàng Tĩnh cẩn thận nói.
Thân thái hậu cầm lấy chén trà sâm trong tay rồi nói:
- Tại sao phải đình chỉ?
- Bọn họ làm quá mãnh liệt vi thần hơi lo lắng, đắc tội với hoàng tộc không phải là chỗ tốt.
- Cái này ai gia biết.
Thân thái hậu đem chén trà sâm đặt lên trên bàn thản nhiên nói:
- Nếu như không phải bất đắc dĩ thì ai gia cũng không muốn động tới bọn hắn nhưng đã động thì phải tịch biên tài sản tới cùng như vậy ít nhất hai năm sau ai gia cũng không bị Thân Trăn bóp coro nữa, nếu như dừng tay để cho đám dê béo này chạy thoát thì không phải tiện nghi cho Hoàng Phủ Vô Tấn sao, đi thôi, kê biên tài sản toàn bộ cho ai gia.
- Vi thần đã minh bạch.
Hoàng Tĩnh thi lễ lui xuống Thân thái hậu nở ra một nụ cười đắc ý nàng tự nhủ:
- Đúng là dê béo.
Nàng nằm mơ cũng không ngờ đám hoàng tộc này lại có tài phú và lương thực khổng lồ như vậy, nàng rất cần tiền và lương thực duy trì sự thống trị của mình nhưng không dám có chủ ý với tầng lớp dân chúng nàng sợ kích thích bọn họ tạo phản quan trọng hơn là nàng biết rằng đám dân đó cũng chẳng có chất béo gì, mà những hoàng tộc này nguyên một đám sống an nhàn sung sướng, mập sưng vô năng vơ vét tài sản của bọn họ không những không kích thích dân biến thậm chí còn khiến nhiều người vỗ tay khen hay.
Mặt khác Thân hoàng hậu còn có một bí mật đó chính là nàng muốn noi theo Võ Tắc Thiên đăng cơ làm đế lúc này hoàng tộc chính là chướng ngại vật lớn nhất của nàng, lúc trước Võ Tắc Thiên đối với Lý thị không phải cũng ngoan tâm thủ lạt sao?
Trầm ngâm nửa ngày xong nàng chợt nghĩ tới một chuyện liền phân phó:
- Đi tìm Trương Đức Sinh tới cho ai gia.
Không bao lâu sau Trương Đức Sinh đã tới quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu nô bái kiến thái hậu.
- Hắn thế nào rồi?
- Hồi bẩm nương nương những ngày nay hoàng thượng đọc sách vô cùng dụng tâm mỗi ngày đều đọc tới khuya mới nghỉ ngơi.
- Ừ.
Thân thái hậu gật đầu xem ra mình quá mức chiều hắn rồi, gõ hắn một chút hắn đã tỉnh ra.
- Đi thôi theo dõi hắn cho tốt, tùy thời báo cáo cho ai gia.
Từ khi ngân lương lục tục nhập kho triều đình Ung kinh cuối cùng cũng áp daugj biện pháp đưa ra thị trường năm mươi vạn thạch khiến cho giá thị trường được ổn định lại, dân chúng cuối cùng cũng đã bình thường chuẩn bị đón năm mới.
Nhưng lúc này lửa giận của hoàng tộc lại hừng hực bốc cháy, gia tài bị tịch thu, lương thực bị đoạt, tôn nghiêm của hoàng tộc mất đi không còn chút gì.
Ở góc đông bắc của An Nhân phường có một chỗ ở chiếm diện tích hai mươi mẫu nơi này chính là nhà của Bành Thành quận vương Hoàng Phủ La Tống, giống như các hoàng tộc khác, tòa nhà này hai ngày trước cũng bị cướp bóc thảm thiết khiến cho Hoàng Phủ La Tống tức giận không chịu được.
Hoàng Phủ La Tống lúc trước là một trong bốn người nằm trong Nam Sơn phái Nam Sơn phái lợi dụng cơ hội ba mươi năm trước đánh Phượng Hoàng hội sáng lập ra Bách Phú thương hội, Bách Phú thương hội đã khiến cho bốn người bọn họ tích lũy được đại lượng tài phú nhưng sau khi Hoàng Phủ Vô Tấn quật khởi Bách Phú thương hội liên tục thảm bại, mất đi Sở châu, Tề châu lạc kinh ba địa bàn buôn bán quan trọng hơn là thủ lĩnh của bọn họ Hoàng Phủ Dật Biểu sau khi chết ở Hoa thanh cung khiên cho Nam Sơn phái cơ hồ giải tán.
Nhưng lúc này đây hoàng tộc gặp tai họa ngập đầu khiến cho Nam Sơn phái cơ hồ lại trỗi dậy.
Trong một phòng yên tĩnh, Bành Thành quận vương Hoàng Phủ La Tống, Hoài An quận vương Hoàng Phủ Tuấn Thừa cùng với Nhữ Dương vương Hoàng Phủ Tử Hàn, ba người bọn họ đang đàm luận đối sách trọng yếu.
Hoàng Phủ Tuấn Thừa cùng với Hoàng Phủ Tử Hàn cũng chịu khổ sở trong tai ương xét nhà, tài sản của bọn họ cơ hồ mất đi không còn, tuy nhiên thỏ khôn có ba hang bọn họ vẫn còn những tài phú bí mật, lúc này bọn họ lo lắng nhất chính là lợi ích hoàng tộc, Lạc kinh không dung bọn họ Ung kinh không dung bọn họ bọn họ biết đi nơi nào đây?
- Nếu không thì chúng ta đi tới thục châu.
Hoàng Phủ Tử Hàn nhỏ giọng nói.
Ở trong Nam sơn phái, Hoàng Phủ Tử Hàn là tên nhát gan nhất.
Hoàng Phủ Tuấn Thừa hung hăng mắng hắn một câu:
- Ngươi có thể chạy đi nơi nào, tới Thục châu thì ngươi có thể dùng nó làm thiên đường ư? Ngươi chạy không thoát đau Thân Thấm Ngọc sau khi dùng hết tiền bà ta sẽ đến nhà ngươi nữa khi đó ngươi ra phố ăn mày.
- Vậy phải làm thế nào, bên lạc kinh kia còn hung ác hơn nghe nói điền sản ruộng đất của Hoàng Phủ Giới bị tịch thu không còn gì, nhà nát cửa tan, chúng ta còn có thể trốn đi nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.