Hoàng Tộc

Chương 483: La Chí Ngọc đầu hàng (hạ)




Ở phía Tây Hoàng Hà đã có gần hai vạ binh sĩ lên bờ rồi nhưng sau khi bờ đông bị tập kích không đầy một nén nha bờ tây cũng đại loạn, hai vạn Ung quân liên tục quay đầu trở lại mà Đông Hải Tây Lương kỵ binh đã càng ngày càng gần, đem bộ binh Ung Kinh bức xuống sông Hoàng Hà, La Chí Ngọc cùng thân binh cũng bị đẩy xuống sông.
Tình thế hỗn loạn mười vạn binh mã Ung kinh không biết phải làm sao kinh hoảng một mảng, mà hai bên bờ sông xuất hiện mười vạn kỵ binh Tây Lương bọn họ chằng chịt đứng ở độ khẩu lạnh lùng nhìn vào trong sông.
Lòng La Chí Ngọc so với băng còn rét lạnh hơn, đây không phải là mấy vạn kỵ binh vây khốn mà là hai mươi vạn kỵ binh Tây Lương bao vây mình hắn hít một hơi lạnh chuyện này có ý nghĩa thế nào, có ý nghĩa là Hoàng Phủ Vô Tấn đã sớm chú ý tới tình thế Ung kinh rồi nên mới dốc sức điều binh tới đây.
Hơn mười vạn người đuổi tới Hoàng Hà, đối phương là kỵ binh bọn hắn là bộn binh hơn nữa đối phương còn gấp đôi, bọn họ không cách nào chống lại được.
Đường ra duy nhất của bọn họ chỉ có thể hướng theo mặt băng lên phía năm hoặc phía bắc phá vòng vây, nhưng vùng này độ khẩu rất nhiều La Chí Ngọc cũng không dám tùy tiện hành quân.
Ở bên bờ đông Hoàng Hà chủ soái quan Tây Lương Trương Sùng Tuấn tự mình lĩnh quân, lạnh lùng chăm chú nhìn lên trên mặt sông, hơn mười vạn đại quân trong lòng rất phức tạp vô luận địa hình sĩ khí hay chiến lực bọn họ đều có ưu thế tuyệt đối thậm chí chỉ cần ba vạn kỵ binh là có thể quét ngang mười vạn bộn binh này nhưng Trương Sùng Tuấn không hạ lệnh, Hoàng Phủ Vô Tấn đã ra lệnh cho hắn là phải bức bách La Chí Ngọc đầu hàng, không cần phải chém giết.
Ở bên cạnh hắn, hữu tướng Trương Tấn Tiết cũng tự mình chạy tới, hắn ở trong Đại Ninh vương triều có uy vọng rất cao lại là quan văn, hắn tới đây chính là để khuyên La Chí Ngọc đầu hàng.
- Trương đại soái hiện tại có thể đi tới không?
Trương Tấn Tiết thấy các binh sĩ ở trên mặt băng lạnh run quả thật không đành lòng.
Trương Sùng Tuấn lắc đầu:
- Tướng quốc chờ một chút, quân tâm của bọn họ chưa tới thời khắc cuối cùng.
Hai mươi mấy vạn quân đội ở trên mặt băng, quân đội của La Chí Ngọc liền ở vào vị trí yếu thế bọn họ không dám bật lửa chỉ sợ tan băng lúc này uy hiếp lớn nhất không phải là kỵ binh mà là rét lạnh thấu xương.
Bọn họ đứng ở trên mặt băng, rét lạnh vô cùng gió thổi mang tới từng luồng hàn khí, áo giáp cơ hồ muốn đông cứng, mà ở trên bờ kỵ binh lại đốt không ít đống lửa để sưởi ấm.
- Đại soái uống một hớp rượu đi.
Thân binh mang tới một bầu rượu cho La Chí Ngọc, La Chí Ngọc lắc đầu đẩy bầu rượu ra, hắn bây giờ đang chờ tin tức của thám tử, lúc này có người thấp giọng hô:
- Quay trở lại rồi.
Chỉ thấy ở phía nam và phía bắc có mấy tên thám tử cùng nhau trở về, La Chí Ngọc ngây ngẩn cả người sao lại nhanh như vậy?
- Đại soái.
Một thám tử chạy vội tới nói lo lắng mà bẩm báo:
- Ở ngoài phía nam năm dặm đã xây một bức tường băng, Sở quân ở trên mặt sông tạo thành một lớp tường đất rồi dội nước lên đó.
- Bẩm đại soái phía bắc cũng thế đã dựng lên một lớp tường băng.
La Chí Ngọc ngây dại như vậy hi vọng của bọn họ đã bị đoạn tuyệt.
- Không được ngồi xuống.
Cách đó không xa truyền tới từng thanh âm mắng mỏ chỉ thấy rất nhiều binh sĩ không chịu nổi giá lạnh và mỏi mệt ngồi xuống mạt băng, phó tướng Tống Viễn tiến tới nói:
- Đại soái đường lui đã đoạn, lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, tiếp tục như vậy các huynh đệ đều bị đông lạnh mà chết, ty chức đề nghị chém giết xông ra ngoài hoặc là...
Lúc này tất cả các quan quân đều đưa mắt nhìn về phía La Chí Ngọc, chờ hắn ra quyết định cuối cùng, hoặc là giết ra ngoài hoặc là đầu hàng không còn có con đường thứ ba.
- Đại soái.
Một binh lính chạy tới bẩm báo:
- Trương tướng quốc tới rồi.
La Chí Ngọc cả kinh vội vàng nói:
- Mau mời Trương tướng quốc.
Chỉ thấy Trương Tấn Tiết mang theo hai tùy tùng tiến đến, hắn cười hỏi các tướng quân:
- Các vị tướng quân đã lâu rồi không gặp mọi người.
Trương Tấn Tiết ở thời kỳ của Hoàng Phủ Huyền Đức là hữu tướng quốc địa vị cao cao tại thượng, các đại tướng liên tục khom mình hành lễ, La Chí Ngọc cũng không lãnh đạm tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Trương tướng quốc.
- Aizzz.
Trương Tấn Tiết thở dài nói với chúng tướng:
- Tất cả mọi người đều là người nhà tại sao phải giết nhau? Ta đã phụng ý chỉ của hoàng thái hậu hi vọng các vị tướng quân có thể vì Đại Ninh vương triều mà dốc sức, không vì Thân gia mà bán m ạng các vị có bằng lòng nghe Thân thái hậu khích lệ không?
Chúng tướng đều hổ thẹn cúi đầu, bọn họ làm sao có thể không muốn, mấu thốt là chủ tướng La Chí Ngọc, La Chí Ngọc cũng thở dài:
- Trương tướng quốc ý của tướng quốcsta đều minh bạch kỳ thật ta cũng biết Trương Sùng Tuấn nếu phát động tấn công thì trong một canh giờ hơn mười vạn quân đội sẽ bị diệt, tướng quốc không muốn quân Đại Ninh chém giết lẫn nhau La Chí Ngọc ta cũng rõ tuy nhiên chỉ là Ung Kinh bên kia.
Trương Tấn Tiết mỉm cười:
- La tướng quốc xin yên tâm, Đồng Quan hiện tại có hai vạn quân coi giữ nhiếp chính vương điện hạ đã tự mình suất quân tới, vây quanh sau lưng Đồng Quan ta đoán chừng bây giờ đã lấy được Đồng Quan, lúc đó Sở Châu đại quân sẽ trực tiếp tiến công Ung Kinh, ngươi cho rằng lúc đó Ung kinh có khả năng bị Thân Tể đánh hạ sao?
- Thế nhưng mà thái hậu?
- Về phần thái hậu thái hoàng thái hậu đã hạ chỉ nếu như nàng ta nguyện ý quy hàng thì có thể cho nàng ta ở Hoa Thanh cung.
Nói tới đây Trương Tấn Tiết lấy ra một ý chỉ cao giọng nói:
- Truyền ý chỉ của thái hậu, La Chí Ngọc tiếp chỉ.
La Chí Ngọc quỳ xuống tất cả các đại tướng đều quỳ xuống, Trương Tấn Tiết cao giọng đọc:
- Vũ lâm đại tướng quân La Chí Ngọc trấn thủ lục nguyên không đụng tới quân đội bảo vệ xã tắc bình an đặc biệt phong làm Thái Ưng lưu thủ, Soái Kỵ đại tướng quân, Phần Dương quận công, thuộc hạ đều giữ chức, khâm thử.
Đây thật ra là một bậc thang cho La Chí Ngọc, hắn không phải đầu hàng Trương Sùng Tuấn mà là thuần phục thái hoàng thái hậu thuần phục Đại Ninh vương triều.
La Chí Ngọc trong lòng cảm kích, hắn trầm giọng nói:
- Thần La Chí Ngọc nguyện vì thái hoàng thái hậu thuần phục.
Các đại tướng liên tục cao giọng nói:
- Bọn thần nguyện thuần phục vì thái hoàng thái hậu.
La Chí Ngọc lập tức đứng lên hạ lệnh:
- Mệnh cho tất cả các binh sĩ bỏ vũ khí xuống lên bờ đông đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.