Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 135: Phó bản thứ tám (Hoàn).




Phó bản thứ tám: Cổ đại (hoàn).
________________________________
Đó là giấc mộng rất kỳ quái, ở trong mộng, thiên kim thế giao tới đầu nhập vào nhà hắn không phải là Vân Sở, mà là một thiếu nữ khác, thiếu nữ kia nhiệt tình như ngọn lửa, minh diễm bức người.
Hắn cùng nàng ấy thành hôn, nhận được sự tương trợ và giúp đỡ của nàng ấy, dùng hết toàn lực tranh đấu giành thiên hạ, cuối cùng hắn thành công, hắn thành người thắng cuối cùng!
Văn võ bá quan, cúi đầu xưng thần, trên người hắn mặc long bào, cùng nàng ấy thân xuyên phượng bào nắm tay đi lên đài cao, tiếp nhận vạn dân quỳ lạy……
Thẳng đến khi bởi vì ngủ quá lâu nên bị người hầu đánh thức, Nguyên Chân cũng không thể bứt khỏi giấc mộng quá mức viên mãn và sung sướng kia, ngồi ở trên giường rất lâu, mới dần dần hoàn hồn.
Hắn thở phì phò, che lại lồng ngực kinh hoàng, nghĩ thầm hắn sao có thể mơ giấc mộng kỳ quái này? Lại còn là mơ thấy một nữ tử chưa từng gặp mặt, nàng ấy là ai? Không, vô luận là ai, giấc mộng này dường như cũng có chút quá mức hoang đường, chắc là bởi vì đoạn thời gian gần đây suy nghĩ quá nhiều……
Nghĩ như vậy, rồi sờ đến vật cứng ở ngực, hắn duỗi tay lấy ra, phát hiện là khối ngọc bội kia của Vân Sở. Vừa lúc Vân Sở đưa canh sâm tới, nhìn thấy khối ngọc bội trên tay hắn, sợ tới mức sắc mặt đột biến, canh sâm loảng xoảng nện ở trên mặt đất, dọa Nguyên Chân nhảy dựng.
“Phu nhân!” Thị nữ vội vàng tiến lên.
“Không, không có việc gì, tim nhất thời đập nhanh nên tay run, không cầm chắc.” Vân Sở vội vàng khống chế bản thân, bình tĩnh lại, đối diện với đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của Nguyên Chân, đi qua đó, duỗi tay lấy ngọc bội, “Tướng công, vì sao ngọc bội của thiếp lại ở chỗ của chàng vậy?”
“Lục Phúc nhặt được.” Nguyên Chân thấy bàn tay nàng ta vươn tới, liền thuận tay đưa ngọc bội qua.
“Thiếp đây thật đúng là phải hảo hảo đáp tạ Lục Phúc, ngọc bội này rất có ý nghĩa trọng đại với thiếp, là thứ thiếp thích nhất, nếu đánh rơi mất thì thiếp thực sự không thể an tâm ngủ ngon.” Vân Sở nắm chặt ngọc bội, trong lòng khuyên giải an ủi chính mình không được hoảng loạn, nàng mang theo ngọc bội đi vào giấc ngủ có thể nằm mơ, người khác lại không nhất định được.
Lấy cớ lại đi làm canh hầm cho hắn, Vân Sở nắm chặt ngọc bội đi ra ngoài, Nguyên Chân nhìn bóng dáng nàng ta, trong đầu vẫn còn dư vị quá mức chân thật của cảnh trong mơ, cùng với nữ tử chưa bao giờ gặp kia.
Nguyên Chânq cũng không xem trọng giấc mộng này, chỉ nghĩ là chính mình ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cho nên mới làm một giấc mộng như vậy. Chỉ là giấc mộng kia lại không mới tỉnh lại thì còn nhớ rõ ràng, nhưng cũng sẽ dần dần mơ hồ quên như những giấc mộng khác, nó vẫn luôn rõ ràng ở trong đầu, bao gồm cả gương mặt minh diễm động lòng người kia.
Hắn mỗi khi nhất thời xúc động muốn hỏi Vân Sở vị thiên kim nào của Vân gia có bộ dáng như vậy, nhưng lại ép xúc động này xuống rất mau, chuyện quan trọng nhất trước mắt là này giang sơn vạn dặm, việc nam nữ gì đó là việc nhỏ, không quan trọng.
Nguyên gia cùng An Thúy chiếm nửa giang sơn, giang sơn này to lớn, tiêu hao cực cao, cho nên mọi người đều cùng có ý nghĩ tạm thời đình chiến, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho một vòng đại chiến mới.
Nhưng mà cái gọi là đình chiến này, chỉ là tạm thời không gặp nhau thôi, có đôi khi không thấy máu mới là đòn trí mạng nhất.
Mặc dù hiện tại hai bên nam bắc đều phân chia rõ ràng, đi qua đi lại đều trở nên không quá dễ dàng, nhưng tin tức hai bên vẫn chưa bao giờ ngừng truyền qua lại.
So với miền Nam đang điêu đứng vì chiến tranh, thậm chí còn có nạn đói dịch chuột, thì phương bắc phát triển đến hừng hực khí thế, tiến vào giai đoạn phát triển xưa nay chưa từng có.
Phương nam bên này hôm nay nghe được phương bắc lại ra loại cao sản lương thực không thể tưởng tượng gì, ngày mai lại nghe được cùng phiên bang Tây Vực có giao dịch gì, ngày mốt lại nghe được bên kia ban hành chính sách mới gì, bá tánh vui mừng khôn xiết……
Sau đó rất nhanh, lại có tin tức ở trong lê dân bá tánh lặng lẽ truyền bá, nói là phu nhân Kiêu Thành không đành lòng nhìn thấy bá tánh phương nam chịu khổ, lặng lẽ an bài người đưa phương thuốc, dạy bọn họ làm như thế nào để đối phó dịch chuột, cho hạt giống, dạy bọn họ cách gieo trồng để tăng lượng lương thực…… Vốn dĩ bọn họ đã vô cùng muốn đi tới phương bắc, nếu không phải đường xá thật sự quá xa xôi chỉ sợ sẽ chết ở nửa đường, thì đã sớm di cư cả nhà, bây giờ, loại tin tức này đang được mọi người lặng lẽ truyền tai nhau, khiến cho rất nhiều người sinh ra một loại cảm giác bọn họ là một đám, và Nguyên gia là kẻ địch không đội trời chung của bọn họ, không biết bao nhiêu người bái thần cầu Phật, khóc cầu mong hai bên mau chóng đánh nhau.
Uy danh của Kiêu Thành không ngừng gieo giống ở trong lòng bá tánh bình dân, thời điểm Nguyên gia bên kia biết tin này thì đã cản không kịp, càng tồi tệ hơn chính là An Thúy thật sự phái người đến phương nam trị dịch chuột, bọn họ bắt người ta lại, khiến cho mọi người dân càng phẫn nộ thù hận lớn hơn nữa.
“Hảo a! Phu nhân Kiêu Thành Vân Châu, thật sự rất mưu mô!”
Nguyên Chân cảm thấy tâm thần và thể xác cực lức mệt mỏi, đối với An Thúy cũng là đan xen tức giận cùng thưởng thức. Trước kia ai cũng không để những bá tánh bình dân đó để mắt, họ bất quá cũng chỉ là lục bình nước chảy bèo trôi, mà hiện tại lại có người khống chế họ, khiến bọn hắn cảm nhận được đạo lý nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.
Đáng giận là một nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, thế nhưng lại gả cho một tên thổ phỉ, nếu là……
Mùa đông đã đến, phương bắc bắt đầu tuyết rơi, phóng nhãn nhìn lại, dãy núi trùng điệp, phủ một lớp áo bạc.
An Thúy cùng Hàn Kiêu ngồi dưới mái hiên uống rượu, một cây cần câu đặt ở một bên, câu cá dưới mặt băng, bên cạnh có mấy cục than không khói đang cháy, cô nằm dựa trong vòng tay cực nóng rắn chắc của Hàn Kiêu, cả người ấm áp thưởng thức hàn mai nở rộ hai bên hồ, thoải mái đến nheo mắt lại.
Bọn thị nữ hộ vệ xung quanh mắt nhìn thẳng, đối với sự nị oai của hai vị chủ công bọn họ đã tập mãi thành thói quen, thậm chí còn bởi vì chủ công cùng phu nhân của chủ công ân ái trắng trợn, thường xuyên ở trước mặt người khác dắt tay hoặc là làm chút hành động thân mật khiến người ta đỏ mặt, mà các bá tánh phía dưới cũng trở nên tương đối cởi mở theo, nam nữ dần dần dũng cảm biểu đạt cùng cầu ái, nam tử từ phương nam tới bị nữ tử đùa giỡn cũng không phải chuyện gì mới mẻ, đây chính là cái gọi là trên làm dưới theo.
Trước đây, đối với nhiều người, trải qua mùa đông giống như đi qua quỷ môn quan, luôn có rất nhiều người lạnh chết đói chết, nhưng mà phương bắc hiện giờ, bởi vì giao dịch cùng Tây Vực bên kia, nên bông đã được đẩy giá, và đưa vào trồng trọt sử dụng, trên cơ bản là không có khả năng sẽ phát sinh ra chuyện này, từng nhà cũng không thiếu lương thực không thiếu thịt.
Vẻ mặt Tần Thế Huyền vui vẻ đi tới, liền thấy nị oai bên kia, cũng chỉ có loại người đọc sách cổ hủ như hắn khi nhìn thấy hình ảnh này trong Kiêu Thành còn sẽ ở trong lòng lải nha lải nhải là lễ nghĩa không hợp, cũng may là không dám nói ra.
Hắn ta đi tới, hành lễ: “Chủ công, phu nhân. mưu kế của phu nhân rất hay, hiện tại, bá tánh phương nam đã giống như nước sôi, Nguyên gia càng muốn áp chế, thì càng làm bọn họ bỏng rát, đợi đến đầu xuân, một khi chúng ta xuất binh, thì Nguyên gia cũng chỉ có thể chạy tan tác mà thôi.”
An Thúy dựa vào sô pha hình người, vừa ấm vừa thoải mái, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mạnh đang nấu trên bếp lò, lười biếng say lòng người, nhưng lý trí lại rất thanh tỉnh.
“Không được để thành công trước mắt mê hoặc đôi mắt, Nguyên gia có thể chiếm lấy phương nam không phải là chỉ dựa vào vận khí, con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là một con lang.”
Tươi cười trên mặt Tần Thế Huyền thu liễm lại, đổi thành trầm tư, cúi người, xoay người rời đi. Chỉ là đi tới đi lui, nhịn không được quay đầu lại xem một cái, thấy nam tử ôm nữ tử vào ngực, hai người cũng không biết đang nói gì, hắn cúi đầu liễm mắt, sự lãnh ngạnh giết chóc do chém giết trên chiến trường gây ra trong mắt đều biến mất vô tung, chỉ còn lại ôn nhu, cảnh tượng trước mắt đầy hạnh phúc.
Nhưng nội tâm của hắn ta vẫn cứ tràn ngập lo lắng, trên người An Thúy có rất nhiều bí ẩn, cô biết chế tạo vũ khí có uy lực kinh người, hiểu được kỹ thuật cải tiến nông cụ và cách trồng trọt, biết rất nhiều chuyện mà bọn họ căn bản là có nghĩ cũng nghĩ không ra, mưu lược vô song, dã tâm bừng bừng, cực kỳ am hiểu nhân tâm.
Hắn ta lặng lẽ điều tra Thượng Hà Vân gia, tuy rằng là thế gia, phía dưới cũng có cửa hàng kiếm tiền, nhưng cô lại là đích nữ được sủng ái, cũng không phải là người có suy nghĩ kỳ diệu, hùng tài vĩ lược. Cô rất bí ẩn, hắn ta thậm chí còn hoài nghi cô có phải là Vân Châu hay không, nhưng giờ này khắc này, cảm giác hoài nghi của hắn ta không hề có ý nghĩa, bởi vì không có người để ý đến.
Hàn Kiêu đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta coi hắn như huynh trưởng ruột thịt, nên không hy vọng hắn cuối cùng là giỏ tre múc nước công dã tràng, thậm chí còn bị vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván.
……
Ba tháng đầu xuân, băng tuyết dần dần tan đi, nông dân bắt đầu bận rộn cày bừa vụ xuân, mà đội quân nghỉ ngơi dưỡng sức một năm cũng bắt đầu xuất phát tiếp tục chinh chiến.
Người dân vui vẻ đưa tiễn, bọn họ đạp mã, phát ra tiếng hô chỉnh tề hùng hổ, bọn lính cảm nhận được thân nhân ủng hộ, càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần nghiêm nghị.
An Thúy và Hàn Kiêu đi cùng nhau, hai người ngự giá thân chinh, Hàn Kiêu vốn không muốn An Thúy đi theo, một đường này không biết phải đánh bao lâu, hành trình gian khổ, màn trời chiếu đất, hắn không muốn để cô chịu khổ.
An Thúy lại cảm thấy cả đời chỉ có một trận đánh như vậy, đương nhiên là phải trải nghiệm hoàn toàn.
Thấy Hàn Kiêu nhìn cô, cô nở nụ cười với hắn, Hàn Kiêu nhìn trong chốc lát, đem ánh mắt thu hồi lại, chăm chú nhìn phía trước, sát khí sôi trào. Một khi đã như vậy, thì chỉ có thể nhanh chóng đánh chiếm một nửa giang sơn kia, mới có thể khiến cô hảo hảo ngốc tại hành cung ăn ngon ngủ ngon.
Những lời đồn đãi bắt đầu ăn mòn mấy thành trì phương nam, đúng như An Thúy dự đoán, tất cả người dân chịu đựng gian nan của mùa đông đã hoàn toàn kìm nén không được nữa, nghe nói là đang đánh tới, không có một chút hoảng loạn sợ hãi, tất cả đều vui mừng khôn xiết, như là con tin bị bắt cóc rốt cuộc cũng chờ được cứu viện, mở rộng cửa thành hoan nghênh bọn họ.
Tệ nhất chính là sĩ khí của quân đội rất thấp, đã tới nông nỗi chưa chiến đã bại, cẩn thận ngẫm lại thì cũng có thể minh bạch, tráng đinh là bị bắt ép, người ta cũng có cha mẹ người nhà, cũng muốn trải qua những ngày tháng an ổn.
Từ Húc Châu đến Tiêu Hà, từ Càn Kinh đến Bình Châu, không phải bị đánh đến hoa rơi nước chảy, thì chính là binh lính thủ thành bỏ thành đầu hàng, bọn họ lần nữa tới gần, thế lực Nguyên gia lần nữa tiêu giảm lui về phía sau.
Người sáng suốt đều biết, đại thế đã mất, có lẽ là đã bắt đầu từ khi An Thúy lựa chọn thu lê dân bá tánh không được người quyền quý để vào mắt kia vào tay, thì kết cục như thế này đã được chú định. Đây chính cái gọi là, có được tâm dân, thì được thiên hạ.
Nhưng Nguyên gia đã trả giá tất cả cho trận đánh tranh giành thiên hạ này, cứ như vậy mà từ bỏ không khỏi khiến người ta không cam lòng, đặc biệt là Nguyên Chân đã có chút tẩu hỏa nhập ma.
Nguyên Chân ngồi ở trên ghế, nhìn các phụ tá phía dưới nóng nảy rối ren nghị luận, trong đầu còn đang hồi tưởng giấc mộng đã lâu mà vẫn chưa quên kia, thậm chí còn suy nghĩ nhiều đến có chút si ngốc, trong mộng không phải như thế, hắn một đường từ nam đánh tới bắc, hắn được người khác kính ngưỡng, hắn trở thành hoàng đế.
Đúng vậy, trong mộng, hắn trở thành người chiến thắng cuối cùng, cho nên hắn không thể từ bỏ, có lẽ còn có cơ hội ở đâu đó? Vạn nhất cuối cùng xuất hiện thời cơ xoay ngược thì sao? Nếu bây giờ hắn từ bỏ, và đầu hàng như họ nói, thì chẳng phải là chắp tay dâng giang sơn cho người ta sao?
Chấp niệm này của hắn, khiến hắn ngoan cố chống lại, mà Vân Sở bởi vì suy nghĩ quá nhiều khiến nội tâm sợ hãi quá mức mà sinh bệnh, nàng ta ngủ cũng ngủ không tốt, ăn cũng ăn không ngon, sợ giây tiếp theo nghe được tin An Thúy đánh tới, vẫn là nha hoàn Mai Lan bên người nàng ta nhắc nhở nàng ta.
“Tiểu thư hà tất phải lo lắng như thế? Ngài và tiểu thư Vân Châu nói như thế nào thì cũng là tỷ muội, nàng ấy cho dù có thật sự đánh tới, thì những người khác có thể làm được gì, ngài tất nhiên cũng sẽ không có việc gì.” Mai Lan nhìn ra sầu lo của nàng ta, khuyên một câu.
Vân Sở lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, chuyện nàng ta bởi vì biết trước tương lai cho nên mới cố ý đổi phương hướng với cô, chỉ có mình nàng ta biết, Vân Châu không biết, nếu cô đã không biết, thì cô cũng sẽ không hận đến trên người nàng ta. Vân Vanh đến nay sinh tử chưa biết, người Vân gia liên tục truyền tin tới bên kia nhưng cũng chưa từng được đáp lại một câu, nhưng người Vân gia sinh sống dưới thế lực của cô, nhưng một người cũng không chết, không bị tính sổ, có thể thấy được cố vẫn thủ hạ lưu tình với tộc nhân.
Một khi đã như vậy, thì nàng ta có lẽ cũng sẽ không bị giết chết! Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, chuyện này cũng chưa chắc không phải là trời cao chiếu cố, một bên là trượng phu, một bên là tỷ muội, vô luận bên kia là người thắng cuối cùng, thì nàng ta đều có thể dính chút hào quang, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn bây giờ.
Nghĩ như vậy, trong mắt Vân Sở cuối cùng cũng có chút ánh sáng, có chút mong đợi với tương lai.
Nàng ta đánh một bàn tính nhỏ tốt đẹp, sau đó, dưới sự kháng cự vô nghĩa của bọn họ, An Thúy rốt cuộc cũng đánh tới “Kinh đô” chính quyền của phương nam.
Vào lúc nguy cấp, Nguyên Chân vẫn không muốn giơ tay đầu hàng, hắn ta tự mình xuất chinh, sau đó thấy được An Thúy.
Trong nháy mắt, hắn ta trừng lớn đôi mắt, như bị sét đánh.
Nữ nhân kia ngồi trên một con tuấn mã hiếm thấy, biểu tình khí chất đều rất nổi bật, trong đội quân Kiêu Thành có nữ binh mọi người đều biết, nhưng nữ tử vừa thấy tuyệt đối không phải là nữ binh, cô là nữ vương. Nhưng cô lại giống với nữ tử trong mộng của hắn ta như đúc!
Phu nhân Kiêu Thành Vân Châu…… Vân Châu……
Trong nháy mắt, trong đầu Nguyên Chân hiện lên rất nhiều hình ảnh, Vân Sở luôn cầm ngọc bội, sau khi vào nhà bọn họ tức khắc liền xum xoe rất nhiều lần, cũng đã từng mơ hồ nghe thấy nàng ta nhắc tới người vốn dĩ phải tới nhà bọn họ chính là một vị nữ tử khác, chỉ là sau đó lại làm trao đổi……
Hắn ta đột nhiên nghĩ thông suốt, mặc dù vớ vẩn, nhưng trong nháy mắt hắn tin tưởng, yết hầu dâng lên một trận tanh ngọt, hắn ta phun ra một búng máu, đôi mắt đỏ bừng thẳng tắp nhìn chằm chằm An Thúy, trong lòng đối với Vân Sở là hận ý ngập trời.
“Nàng…… vốn nên là của thê tử của ta…… hoàng hậu của ta……”
Đuôi lông mày An Thúy nhướng nhẹ.
Ánh mắt Hàn Kiêu trầm xuống, giục ngựa đi khỏi đội ngũ, muốn đánh với Nguyên Chân.
Nguyên Chân vốn đã mất đi lý trí, nhưng lại kỳ lạ là đã bình tĩnh ngay sau đó, trong lòng hắn ta biết bại cục đã định, ánh mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm An Thúy, mong cô cho hắn ta một ngày, hôm sau tất nhiên là sẽ mở rộng cửa thành, đầu hàng với cô.
An Thúy cảm thấy thú vị, thấy hắn ta chắc cả đêm cũng làm không ra chuyện gì, liền chuẩn.
Nguyên Chân trở lại bên trong thành, Vân Sở ở phía xa nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí đi tới, nơi đi qua không có một nô bộc dám phát ra âm thanh, đều bị quỳ rạp xuống đất run bần bật.
Trong lòng nàng ta lộp bộp một cái, luôn cảm thấy không xong, vì thế lui về phía sau muốn chạy trốn, nhưng đã chậm một bước.
Nguyên Chân bóp cổ Vân Sở, kéo cô ta vào trong nhà, vứt trên mặt đất, hắn ta chất vấn chuyện ngọc bội của nàng ta, có phải là nàng ta đã nhìn thấy giấc mộng kia hay không, vì thế mới muốn chiếm tổ tu hú.
Vân Sở bị dọa choáng váng, nước mắt nước mũi giàn giụa, dưới cái nhìn căm tức như muốn giết người của Nguyên Chân run rẩy nói ra hết thảy, Nguyên Chân lại lần nữa cấp hỏa công tâm, phun ra một búng máu, giơ kiếm muốn giết nàng ta.
Lúc này, mẫu thân cùng tổ mẫu của hắn ta chạy tới, Vân Sở té ngã lộn nhào trốn ra phía sau của hai người, hai vị trưởng bối vốn còn muốn cầu tình cho Vân Sở, nói cái gì mà tu luyện trăm năm mới có thể nằm chung gối, cũng đã đến nông nỗi này thì giữa phu thê còn còn nháo cái gì nữa, nhưng sau khi nghe xong Nguyên Chân nói, thì tức giận đến sắp hôn mê.
Các bà cầu thần bái phật, nên tin chuyện này là thật, sau khi nghe xong Nguyên Chân nói, đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.