Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 270: Tranh chấp




Rốt cuộc, Ô Đạt không thể như trước đây cứ như vậy tiếp nhận pháp chỉ, gã phủ phục xuống đất bái lạy mà hỏi:

- Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ chỉ dạy.

Với pháp chỉ của Đại Lạt Ma, Ô Đạt sẽ không do dự mà thi hành, dù chết cũng cam lòng, nhưng gãhoàn toàn không hiểu dụ lệnh hiện tại. Vì không hiểu nên khó có thể thi hành. Sau này tạ tội là chuyện nhỏ, hiểu nhầm mưu tính của Đại Lạt Ma muôn lần chết cũng không chuộc tội được.

Đại Lạt cười bí hiểm nói:

- Hỏi đi.

Ô Đạt ngẩng đầu lên, muốn nói điều gì nhưng không mở miệng được, đến lúc này mới phát hiện căn bản không biết phải hỏi từ đâu, nên lại một lần nữa ngớ người ra.

Đại Lạt Ma lại càng cười to… Y rất hiểu đồ đệ của mình, y biết Ô Đạt là người thông minh, có tài, cũng chính vì như vậy nhìn thấy Ô Đạt đoán không được ý của mình, Bác Kết mới càng vui. Việc này vốn là Bác Kết đã định nói với đồ đệ, nhưng trước khi bắt đầu y muốn được hưởng thụ một chút cao ngạo, sự sung sướng ở trên khắp thiên hạ.

Vui vẻ một hồi, Bác Kết mới nói một câu:

- Trước kia trong kim điện này, ta đã nói một lần với ngươi, mưu đồ có liên quan đến quỷ binh tập kết ở biên giới phía đông, sự việc có liên quan đến Quốc sư, ngươi còn nhớ không? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Từng lời sư phụ nói, Ô Đạt đều ghi tạc trong lòng, nay sư phụ nhắc đến gã liền nhớ ra nói:

- Sư phụ từng nói, Yến quốc sư Yến Đỉnh đang giúp sư phụ hành sự, quỷ binh tập kết ở Đông cương là để đánh Đại Yến.

Bác Kết hài lòng gật đầu, lại tiếp tục nói:

- Tình hình của Yến quốc ngươi đã đại khái nắm rõ rồi sao?

Câu hỏi không rõ ràng, nhưng với địa vị của Đại Lạt Ma "tình hình" trong mắt y đương nhiên là vấn đề có ảnh hưởng lớn nhất, nghiêm trọng nhất. Ô Đạt hiểu được đáp án y muốn biết:

- Ở nước Yến, hoàng đế và quốc sư là hai thế lực không đội trời chung, đấu đá nhau không ngừng, từ sau vụ Nhất Phẩm Lôi năm đó xung đột lại càng trở nên kịch liệt… Đệ tử còn nghe nói, không lâu trước đây một đội binh mã của Yến quốc tạo phản, khơi mào chính là lá cờ "Hộ pháp", nói không chừng việc lần này cũng có liên quan đến Yến Đỉnh.

Nói xong, trong kim điện lại bao trùm một không gian tĩnh lặng…

Ô Đạt hiểu được, hai câu hỏi của Đại Lạt Ma kì thực nêu ra để nhắc nhở chính y. Nhưng việc này quá lớn, lớn đến nỗi Ô Đạt không dám tự phỏng đoán, nên lần thứ ba lại bái lậy thi lễ:

- Xin sư tôn chỉ giáo.

Mấu chốt của vấn đề gần đúng rồi, nếu cứ làm ra vẻ bí hiểm để lý giải sẽ muộn giờ cơm tối, Bác Kết cười khoát tay áo, nói:

- Ngươi đứng lên, bình thân đã.

Sau đó nói thẳng vào vấn đề:

- Yến Đỉnh hòa thượng ở Đại Yến sắp xoay xở không nổi nữa, lão muốn sống, thì Cảnh Thái phải chết, nhưng dựa vào thực lực của lão trực tiếp khởi binh thì không nghi ngờ gì là tự tìm đến cái chết.

Hòa thượng Yến Đỉnh mười năm trước đã biểu hiện thành ý với ta, lấy Phật gia đệ tử cha truyền con nối, cầu mong cao nguyên ủng hộ. Ta vốn không đồng ý với lão. Nhưng khi đó lão còn chưa tới bước đường cùng, tìm ta cũng chỉ là xin một con đường lui; Sau vụ Nhất Phẩm Lôi không còn giống như trước nữa, giờ lão đang đứng trước bờ vực thẳm, ta là đường lui duy nhất của lão. Lúc này ta mới bàn đến việc "hợp tác".

Đại Lạt Ma nheo mắt lại:

- Lão muốn ta giúp lão, thì phải làm cho ta chút chuyện trước đã.

Tiếp đó là một hồi phân tích về thực lực của Quốc sư, tuy rằng từ ngữ dông dài nhưng thực ra cách nói của Đại Lạt Ma có thể hiểu quốc sư quỷ chủ của Vọng cốc là dầu, phải có lửa mới phát huy uy lực dường như cũng hoàn toàn giống nhau.

Bác Kết nói tiếp:

- Vì vậy khi bắt đầu, Yến Đỉnh dẫn quân nhập quan làm loạn, có quỷ binh của lão tiếp ứng đương nhiên sẽ thắng càng thêm thắng …

Đại Lạt Ma nói đến đây, Ô Đạt đã hiểu được câu chuyện liền tiếp lời:

- Quân Yến tan tác, lòng dân oán thán, cơ hội của Yến Đỉnh đã đến lúc rồi.

Bác Kết nói:

- Quỷ binh quấy nhiễu, phía tây nướcYến tan vỡ, Yến Đỉnh phát động chiến tranh, Yến quốc sẽ loạn, chỉ có điều khi mới làm phản, Yến Đỉnh hòa thượng không có cách nào để tự tập trung được đại quân. Lão muốn ta cho lão mượn tám vạn binh, giúp lão trong vòng sáu tháng, nửa năm sau, sẽ hoàn trả đủ quân số, thiếu một người sẽ đền hai mươi lượng vàng.

Ô Đạt thoáng chút suy nghĩ:

- Cho nên… trong số hai mươi vạn tinh binh mà sư tôn cho tập trung ở Đông cương, có tám vạn quân là cho Yến Đỉnh mượn, thừa cơ khi quỷ binh biên giới phía đông tấn công, đám binh mã này mượn cơ hội tiến vào Đại Yến, chờ lệnh Yến Đỉnh giúp lão khởi binh.

- Đúng vậy, giúp Yến Đỉnh hành sự, chúng ta có hai cái lợi. Một là quỷ binh… Bọn họ rốt cuộc không về được nữa, bất luận tình hình trước mắt thuận lợi thế nào, cuối cùng chúng đều sẽ chết dưới sự truy sát của Yến quân. Đây là việc Quốc sư đã nhận lời trước. Lão lấy tổ tiên vạn đại ra hứa sẽ không để cho quỷ binh sống mà rời khỏi Đại Yến. Quỷ binh là cái gai trong mắt ta đã mấy chục năm, cuối cùng nên nhổ ra rồi. Cái lợi thứ hai là Yến Đỉnh đã kí vào giao kèo, sau khi ta giúp lão lấy lên ngai vàng, lão sẽ cắt năm châu Tây Nam làm lễ vật tạ ơn báo đáp ta.

Ô Đạt mắt sáng lên, Đại Yến giàu có và phồn hoa, năm châu làm lễ vật khiến động lòng người, có điều toàn bộ sự việc nghe xong có vẻ như có chút quá dễ dàng vậy sao, nêngã do dự mà nói:

- Việc đối nhân xử thế của Yến Đỉnh đệ tử không rõ, nhưng trước kia cũng đã từng nghe nói qua, người này làm việc thần bí, tâm cơ sâu nặng, hợp tác với lão…

Không đợi Ô Đạt nói xong, Bác Kết liền lắc đầu cắt ngang:

- Có ba điều quan trọng, một là quỷ binh, Đông tiến Đại Yến là cơ hội tốt của Vọng Cốc, chúng nhất định sẽ đi, nhưng trước khi đi cũng nhất định sẽ nghĩ trước đường lui. Vạn nhất sự tình có biến, bọn chúng lập tức sẽ rút lui về cao nguyên. Hai là ở Cảnh Thái, binh mã của Đại Yến không phải là giấy, mấy năm gần đây hết đánh đông lại đánh tây, Yến Đỉnh hòa thượng nói đến làm loạn, xét cho đến cùng có thể đối phó được với Cảnh Thái hay không vẫn phải chờ vào số của lão. Nếu lão thất bại, đương nhiên năm châu làm lễ vật không có chúng ta cũng trắng tay. Điều cuối cùng đúng như ngươi nói, Yến Đỉnh đối nhân xử thế như thế nào có đáng tin được không, sau khi lão giành được giang sơn sẽ nuốt lời, trở mặt không giữ lời hứa. Tình huống này chưa chắc không xảy ra.

Nói xong, dừng một lúc, Bác Kết đột ngột mỉm cười:

- Vì vậy ta mới cần ngươi tập trung hai mươi vạn hùng binh đi Đông cương, trừ đi tám vạn quân cho Yến Đỉnh mượn, ta còn muốn tìm tám mươi ngàn dân ở biên giới phía đông tập trung bù lại để đủ số quân hai mươi vạn… trước tiên là đám quỷ binh, đánh tan cửa phía tây của Đại Yến, lại thêm tám vạn quân cho mượn thông qua, cuối cùng là, hai trăm ngàn binh mã của ta cũng tiến vào Đại Yến.

- Có hai trăm ngàn quân đuổi sau lưng, quỷ binh không còn đường lui, chỉ có đường duy nhất là Đông tiến, cho đến khi bị dân Yến tiêu diệt tan thành mây khói. Yến Đỉnh khởi sự tất cả đều phải dựa vào tám vạn dân của chúng ta, biết chúng ta phái hai mươi vạn quân nhập cảnh, lão có nếu có lòng như thế, lại càng thêm nôn nóng. Yến Đỉnh là nội gián của nước Yến, người Yến tự hủy hoại môn hộ, Vùng phía Tây của Đại Yến trở nên hỗn loạn, quỷ binh đi qua chỉ để cướp bóc, không chiếm thành, việc đó sẽ do chúng ta phụ trách. Bản tọa không có dã tâm lớn, huy động hai mươi vạn quân chỉ chiếm của lão ba châu là tốt rồi.

- Quỷ binh chắc chắn sẽ chết rồi, nhưng trong cuộc chiến giữa Yến Đỉnh và Cảnh Thái, … nếu Cảnh Thái thắng, chúng ta tốt xấu gì cũng chiếm được ba châu của Đại Yến, nếu Yến Đỉnh thắng thì càng tốt.

Đại Lạt Ma lại tươi cười:

- Lão cam kết dâng lễ vật cảm ơn cho ta chỉ nói là cắt năm châu Tây Yến cho ta, chứ không nói cụ thể là những châu nào. Lúc đó, ba châu đã bị Thổ Phiên cướp đi đương nhiên là không tính, nào có thể dùng tiền của ta mà làm lễ vật trả lại ta đó là đạo lý gì? Ngươi cũng biết, khi đó Yến Đỉnh vừa gây chiến với Cảnh Thái một trận, trong tay ta lại có bằng chứng bán nước cầu vinh của lão, ta sẽ bắt lão giao năm châu, lão sẽ không dám trở mặt… Ta không có lòng tham, cũng không hủy lời hứa, nói năm châu là năm châu… Oa, ba châu cộng thêm năm châu là chiếm non nửa lãnh thổ nước Yến. Tạm thời cứ như thế đã. Vì vậy nói từ tận đáy lòng, ta còn muốn Yến Đỉnh thắng Cảnh Thái, mong cho vị quốc sư này có thể tranh điểm khí.

Nói xong Đại Lạt Ma cười rất to một lúc sau mới nói tiếp:

- Ngươi điều vận hai trăm ngàn binh cũng không phải là việc đơn giản, phải khiến thần không biết quỷ không hay, bí mật tập kết chờ mệnh lệnh, một là qua mặt được "quỷ binh" hai là qua mặt được người Yến. Ngoài ra còn chuẩn bị tập hợp thêm tám vạn dân…

Ô Đạt hiểu được ý của sư phụ:

- Một đội nhân mã được tuyển chọn phải là những kẻ thân tín, mặc dù nhập để vào nước khác dâng tặng cho tay đầu sỏ quân địch, nhưng chỉ cần chờ có tin tức truyền đến lập tức phản chiến. Chỉ có như vậy, mới có thể tùy cơ ứng biến, tránh để cho Yến Đỉnh nghi ngờ.

Đội quân cho quốc sư nước Yến mượn, nhất định phải là những người tuyệt đối trung thành mới được, Đại Lạt Ma vui vẻ gật đầu:

- Hiểu được như vậy là tốt rồi, không có việc gì nữa, lui ra đi.

Nhưng không giống như trước kia, Ô Đạt lần này không cáo lui, mà cung kính hỏi:

- Đệ tử vẫn còn có điều muốn hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.