Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 274: Gặp nạn




Lại đi thêm ba ngày, đội quân lại dừng cuộc hành trình, bọn họ đã đến biên giới, người nước Yến không thể ở phía trước đối diện với Khuyển Nhung mà truyền tin tức, đội ngũ tiếp đón sứ giả cũng đang nhanh chóng tới rồi, chỉ đến ngày mai là đón tiếp hoàn thành, coi như đoàn sứ giả chính thức rời Đại Yến, tiến vào lãnh thổ của Khuyển Nhung.

Đến đây, hành trình của sứ đoàn ở Đại Yến coi như đã đến đoạn cuối, một đoạn đường không ít mạo hiểm, nhưng cũng không tổn thất quá nhiều. Đêm đó Khâu đại nhân còn đặc biệt tìm đám Tống Dương, La Quan để dâng lời tạ từ, nói rằng nếu không có sự bảo hộ của Thường Xuân Hầu thì đoàn sứ giả sớm đã toi rồi, căn bản không thể kiên trì đến được biên giới.

Tống Dương không phải đồ ngốc mà công lao gì cũng đem khoác lên người, nghe vậy lắc đầu cười khổ:

- Ta sao có thể nhận lời cảm ơn này, mật thám Yến quốc tìm ngược tìm xuôi, còn không phải là tới tìm ta sao, nếu không có ta thì tất cả mọi người sẽ không bị nguy hiểm vậy.

Về điều này thì Khâu đại nhân lắc đầu quầy quậy:

- Ta nghĩ kĩ rồi, nguồn cơn việc chúng ta bị mật thám chăm sóc kĩ như vậy vẫn là do việc Yến binh Hồng Dao thành phản bội… Nếu không phải nhờ ngươi khuyên phản quân lui bước thì đừng nói đến đám mật thám sau lưng, chúng ta sớm đã thiệt mạng ở trong tay đám loạn quân kia rồi. Việc này Khâu mỗ nhất định dâng tấu lên triều đình, vì đại nhân báo công.

Tống Dương một mực xua tay xin miễn, thật sự không cần thiết phải khoe thành tích, hiện nay chính cha vợ của mình đang giúp triều đình kiếm tiền của phong ấp, Tống Dương cũng không mong đợi triều đình khen thưởng gì cho mình…

Còn không đợi người của Khuyển Nhung tới đây, ngay đêm hôm ấy, trong doanh địa của đoàn sứ giả có khách đến thăm hỏi, là tên thủ hạ của Tạ đại nhân.

Vào trong doanh địa, tên tay sai trước tiên tìm Tạ Tư Trạc, bí mật thảo luận không lâu, Tạ Tư Trạc liền mời Tống Dương tới, nói thẳng:

- Nhà ta gặp nạn, muốn nhờ ngươi giúp đỡ chi viện.

Thật hiếm thấy ánh mắt của cô nương họ Tạ ngưng đọng chút lo lắng, Tống Dương vỗ vỗ vai nàng, ra hiệu nàng an tâm, chớ nóng vội:

- Hỗ trợ thì không thành vấn đề, tay sai của Tạ môn có chuyện ta nhất định sẽ lo liệu.

Tạ Tư Trạc ra dấu tay với tên thủ hạ, ra hiệu gã nói ra, gã liền mở túi hành lý mang theo, cẩn thận lấy từ trong đó ra khối vàng:

- Hầu gia, mời người trước tiên xem qua khối vàng này… Phải hết sức cẩn thận, nó rất kì quái.

Tống Dương còn cẩn thận hơn tên thủ hạ kia rất nhiều, còn đặc biệt mang găng tay giúp trăm thứ độc không phạm được vào da, cầm lấy khối vàng, đánh giá qua một chút, khóe mắt hơi dựng nhẹ, dường như phát hiện ra điều gì. Sau đó hắn ngửi ngửi mùi, như thể còn chưa đủ, hắn đưa lưỡi ra nếm nếm chút hương vị, rồi lập tức giương cao mắt, nương theo đèn dầu không ngừng điều chỉnh góc độ, cẩn thận quan sát màu sắc của khối vàng, cuối cùng bỏ xuống, nói với tên thủ hạ:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Người xảy ra chuyện chính là Bạch phu nhân và Đàm Quy Đức.

Hai kẻ phản tặc dẫn hơn trăm người vào núi, không cần tốn nhiều công sức liền tìm được ngay nơi giấu vàng, đào lớp bùn đất lên, từng hòm vàng đánh số ngay ngắn, mắt lão tướng hoa lên, cười không ngậm nổi miệng, hạ lệnh một tiếng các huynh đệ bận tới bận lui.

Kẻ chuyển vàng thì đi chuyển vàng, kẻ đốn củi thì đi đốn củi. Điều đáng nói đến nhất là đống đồ đáng tiền thế kia, mà hòm vận chuyển thì chẳng ra gì, chôn dưới đất chưa bao lâu đã mục nát hỏng rồi, mới dùng chút lực mà đã rơi vỡ tan. Tuy vậy việc này đối với nhóm phản tặc không thành vấn đề, chỗ hòm này vốn chẳng dùng được, bọn họ mỗi người đã mang theo một cái lưới bằng thừng chắc chắn.

Đào đất, lấy vàng, mỗi người buộc vào lưới năm mươi cân vàng, sau khi buộc chặt thì thả sang một bên… Công việc được tiến hành với khí thế rừng rực, nhưng vui quá hóa buồn, rất nhanh có một chiến sĩ thủ hạ của Đàm Quy Đức bỗng nhiên ngã nhào xuống đất.

Người này thần trí vẫn chưa mất, chỉ là cảm thấy toàn thân vô lực, đứng không nổi. Nhóm người đi cùng chạy tới hỏi han một hồi, gã cuối cùng không thể đứng dậy được nữa, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn. Nói chung chỉ cần cần người còn tỉnh táo thì cũng không có vấn đề gì lớn, đoàn người cũng không quá chú ý nữa, để gã nghỉ ngơi tại chỗ, những người khác tiếp tục lam việc… Tuy nhiên tầm một tuần hương sau tất cả mọi người đều ngã xuống.

Bệnh chứng đều y như vậy, tất cả đều tỉnh táo nhưng hoàn toàn mất hết sức lực, sau khi ngã sấp xuống thì tất cả lần lượt không có sức ngồi dậy. Tên thủ hạ sau khi kể đại khái toàn bộ sự tình xong, lại nhấn mạnh một chi tiết: người đầu tiên bị chứng bệnh này là người vận chuyển vàng, nhưng rất nhanh sau đó những người đang đốn củi ở cách đó không xa đều bị nhiễm bệnh, đều bị như vậy.

Tống Dương hỏi tên thủ hạ:

- Số vàng các ngươi đào rất lớn đúng không?

Tên thủ hạ nhìn về phía Tạ Tư Trạc, Tạ Tư Trạc cất giọng lạnh lùng nói:

- Hầu gia hỏi ngươi thế nào người đáp như thế, không được giấu diếm chút gì.

Tên thủ hạ gật đầu, nói với Tống Dương:

- Tổng cộng là bảy mươi vạn lượng.

Tay Tống Dương run lên, suýt chút nữa đánh rơi đĩnh vàng trên tay xuống đất, kinh ngạc cười lớn:

- Số tiền lớn như vậy sao?

Tên thủ hạ vẻ mặt xấu hổ… Lần này xem như mất mặt hoàn toàn rồi, lần trước lúc Tống Dương phát tài thì vui vẻ ra tay chia đều làm ba phần. Bây giờ tay sai của Tạ môn sau lưng Thường Xuân Hầu tự mình đi đào vàng, kết quả còn xảy ra chuyện phải nhờ đến Tống Dương cứu mạng.

Nhưng vẻ mặt Tạ Tư Trạc vẫn rất mực bình tĩnh, đến giờ cũng không có biến đổi đặc biệt gì.

Tống Dương quay lại đề tài: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Là độc, cũng là bệnh, do trúng độc mà thành bệnh, tuy rằng không hoành hành bằng bệnh dịch nhưng bị truyền nhiễm lây lan cũng có thể coi là hung tàn… Có chuyện ta nghĩ không ra, độc trên vàng phát tác, tất cả mọi người đều trúng độc, ngươi sao còn có thể chạy ra ngoài loan báo tin tức?

Tên thủ hạ thuật lại y nguyên sự thật, lần này Bạch phu nhân đại nạn không chết, tất cả đều vì một sự cẩn thận, sự cảnh giác với Đàm Quy Đức.

Bảy mươi vạn lượng, Bạch phu nhân không có ý đả thương người, nhưng cũng có ý phòng người, bà và Đàm Quy Đức dẫn quân vào núi, âm thầm bố trí hơn mười người. Hai canh giờ sau khi đại đội vào núi thì họ sẽ dùng cách truy tìm dấu vết để theo sát đại đội từ xa, bà sợ Đàm Quy Đức thấy tiền thì nổi máu tham, đem dã tâm mưu hại bạn cùng hội cùng thuyền, nên dẫn theo tiểu đội quân đi hộ vệ phía sau.

Thật ra bà kiên quyết muốn dùng cách dùng mạch nước để chuyển vàng, cũng là xuất phát từ sự suy xét cẩn thận này. Đàm Quy Đức muốn dẫn mấy ngàn quân vào núi, thì tất cả sự việc hoàn toàn đều do bọn họ định đoạt, tay sai của Tạ môn sẽ không còn đường sống.

Tống Dương gật đầu, ước chừng khối vàng trong tay một lát:

- Trên khối vàng đã bị người ta hạ độc, theo kinh nghiệm về độc dược mà Vưu Thái y ghi chép lại, vốn là có cái tên dễ nghe, nhưng ta nhớ không rõ. Ta chỉ cảm thấy gọi nó là " Quá tam ba bận" thì rất chuẩn xác.

Cách hạ độc "Quá tam ba bận" so với "loạn hoa" của Tống Dương năm đó ở cung điện Phượng Hoàng thành cũng có vài phần tương tự, ba loại thuốc trải qua quá trình bí mật luyện chế, không mùi không vị, lại bám trên kim loại, người thường tuyệt đối không nhìn ra được. Độc này thông qua da mà ngấm vào người, sức thẩm thấu của ba loại thuốc này cực mạnh, cho dù là dùng găng tay làm bằng da thú mà tiếp xúc với kim loại, bột cũng có thể xuyên thấu qua găng mà dính vào da.

Tống Dương tiện tay từ trong túi lấy ra ba bình thuốc, đặt lên bàn, nói:

- Xem ra ba khối vàng lần lượt mỗi khối chứa một loại thuốc, chạm vào một khối không sao, hai khối không vấn đề, chạm vào khối thứ ba thì ba loại thuốc hợp lại mới phát tác. Không gọi là " Quá tam ba bận" thì gọi là gì.

Giải thích qua một lát tên thủ hạ liền bừng tỉnh ngộ:

- Ý của Hầu gia, vàng được đánh số, lấy ra thế nào cũng phải có trình tự, hơn nữa còn cần phân công vài người hợp tác, nếu không thì không tránh khỏi trúng độc.

Mỗi hòm vàng đều xếp hỗn loạn đan xen, khối nọ chồng khối kia, bất kể cao thấp trên dưới, mỗi ba khối liền nhau đều có thể tiếp xúc hợp thành một bộ thuốc độc. Khi đánh mã số hẳn rất mất công, khi lấy ra cũng phải có người trong nghề chỉ dẫn, người không hiểu rõ không thể tùy tiện động vào, đừng nói là Bạch phu nhân, nếu Tống Dương không phòng bị cũng bị trúng độc rồi.

Tính một cách chi li thì "Quá tam ba bận" cũng coi như một loại bệnh độc, sau khi phát tác sẽ lây lan nhanh chóng, nhưng căn bệnh truyền nhiễm này cũng tản ra thật nhanh, người mới trúng độc trong thời gian uống tầm một chén trà, sẽ lây bệnh cho những người khác. Nhưng không lâu sau khi độc phát tán, người trúng độc sẽ không thể truyền bệnh cho người khác nữa. Cho nên so với lao dịch, sức sát thương của nó còn kém xa, nhưng dư sức đối phó với đám đạo tặc này. Điều này nói tiếp thì hơi có chút không thuận miệng, nhưng Tạ Tư Trạc và tên thủ hạ đang thấp thỏm lo âu thì đều đã hiểu cả rồi.

Cuối cùng cũng vì điều này mà lúc tên thủ hạ theo đội quân đi sau đến nơi thì cũng cách lúc đào vàng vài canh giờ rồi, đám người của Bạch phu nhân đã trúng độc lâu rồi, không còn là độc ban đầu nữa, cho nên tên thủ hạ đi sau mới bình yên vô sự như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.