Không lâu về sau tại chỗ phế tích đã xây dựng lên một ngôi nhà mới, so với lúc đầu cơ hồ không có gì khác nhau, chỉ là từ nóc nhà, vách tường đến bếp lò, đồ dùng trong nhà, đều là đồ mới. Không biết là do cái mũi linh mẫn, hay là do tâm tình, Tống Dương vẫn có thể ngửi thấy một mùi khét.
Một đêm, Tống Dương cầm xẻng, từ giữa sân trước đào lên cái hòm gỗ thứ ba mà Vưu thái y chôn, vừa cậy nắp ra, một luồng ánh sáng ánh lên, xua tan bóng đêm xung quanh, thoáng chốccái sân nho nhỏ đã sáng ngời. Tống Dương chấn động, vội khép hờ cái nắp lại, may mắn, đang lúc nửa đêm, mọi người còn đang say giấc ngủ nên không có ai chú ý tới.
Cây san hô cao ba thước, đỏ thẫm như máu; Long Nhãn, Dạ Minh Châu, huyền quang lưu chuyển; bảy miếng ngọc bích cổ, bản điêu khắc văn tự cổ đại, không biết ghi cái gì; một cái lư hương nhỏ đẹp tinh xảo trong suốt, so với băng còn trong hơn, giống như bảo vật chỉ có trong truyền thuyết... Vưu thái y lưu lại cái hòm, đúng là một hòm lớn kỳ trân dị bảo.
Tùy tiện lấy ra một thứ trong đó, đều có "giá trị liên thành".
Đến lúc này Tống Dương mới biết được, hai người bọn họ hóa ra trông coi một tòa báu vật suốt 18 năm. Tống Dương đột nhiên nở nụ cười, xem ra "cậu" còn không quá đần, không có đem những bảo bối này mang đi đổi tiền... Tùy ý chọn lấy một thứ, chỉ cần xuất hiện trên thị trường, sẽ đưa tới vô số phiền toái.
Tống Dương vuốt ve mấy khối bảo thạch sáng chói, suy nghĩ linh tinh, "cậu" kiếm đâu ra nhiều bảo bối vậy... Bảo thạch trong tay không ngừng va chạm, leng keng rung động, êm tai cực kỳ.
Cuối cùng Tống Dương chỉ chọn một miếng ngọc mắt mèo trong hòm, sau đó đậy hòm vùi lại, miếng ngọc này giữ xem như một vật kỷ niệm.
Hôm sau, Tống Dương đi tìm Lưu Nhị ngốc, Nhị ngốc không biết từ đâu làm ra mấy sợi dây thừng, buộc mấy con dê vào cái xe ngựa, vung vẩy roi giả làm cái phu xe, chơi có vẻ thích thú, liền bằng hữu thằn lằn của hắn cũng bị ném sang một bên... Khi Tống Dương đem xe ngựa kéo trở về, nói với Nhị ngốc có rảnh sẽ sang nhà hắn, leo lên xe ngựa đi chơi.
Tống Dương không cấm gã, cơ quan trong xe đều được lắp đặt bí mật, Nhị ngốc không thể tìm thấy được. Bất quá điều này khiến hảo cảm của Nhị ngốc với Tống Dương càng tăng, ồn ào nói muốn tặng cho hắn một đầu dê, nhưng mãi không thấy gã mang dê đến.
Phong tục của Nam Lý, khi trưởng bối qua đời, không được đi xa, phải ở nhà túc trực linh cữu trong vòng sáu tháng. Tống Dương làm đủ quy củ của vãn bối, đặt linh đường, bài vị, mỗi ngày sáng trưa chiều đều thắp hương đầy đủ.
Thời gian yên ả trôi qua, Tống Dương mượn khoảng thời gian này ổn định tâm tư, chăm chỉ luyện công. Ngẫu nhiên có chim tước từ kinh đô bay tới, Nhâm Tiểu Bộ chưa từng nói chuyện đứng đắn, hoàn toàn là lời ong tiếng ve; Tống Dương không có đem tin tức Vưu thái y chết nói cho nàng biết, dù sao, Vưu thái y cùng Nhâm Tiểu Bộ cũng không có gì liên quan. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Sáu tháng nháy mắt đã qua, Tống Dương tuổi tròn mười tám.
Thuật luyện huyết thất bại trong gang tấc, Vưu thái y mưu đồ nửa đời, chỉ chậm sáu tháng cuối cùng này.
Thời gian túc trực bên linh cữu đã hết, cùng lúc thời gian ước định gặp mặt Cố Chiêu Quân cũng đã đến.
Đêm đó Cố Chiêu Quân đúng hẹn tới, vẫn là thần khí như cười như không, trong miệng không ngừng khách khí nói "quấy rầy, quấy rầy" vào cửa ngồi xuống, hai tay trước sau như một, đều đút vào trong tay áo, như vậy thật tốt, Tống Dương không cần châm trà cho lão rồi.
Bất quá Tống Dương cũng bởi vậy tò mò:
- Trước mặt mọi người tay của ngươi không lấy ra?Thế thì ăn cơm kiểu gì?
Cố Chiêu Quân đáp:
- Có người bón cho ta, từ nhỏ đã như vậy, vài thập niên rồi.
- Kẻ có tiền.
Tống Dương bình luận một câu, mới đi vào chính đề:
- Tra được cái gì không?
- Ngươi thực muốn nghe? Hoặc là nói, ngươi thực muốn báo thù cho Vưu thái y? Ta khuyên ngươi, cẩn thận suy nghĩ lại...
Tống Dương không kiên nhẫn nói:
- Đã nghĩ kỹ rồi, nói đi.
- Thanh Long Tước đao ngươi nói đã xuất hiện rồi.
Chẳng biết tại sao, ngữ khí của Cố Chiêu Quân có chút trầm thấp, lập tức nhìn ra hai hàng lông mày của Tống Dương nhấc lên, lão lại lắc đầu nói:
- Đừng vội, trước nghe ta nói hết. Ba tháng trước, Khả Hãn Khuyển Nhung ở biên cương phía bắc gửi thư cho Cảnh Thái hoàng đế Đại Yến, ý tứ đại khái là, Khuyển Nhung muốn phái mười vị võ sĩ nhập quan, khiêu chiến mười hai vị cao thủ đứng đầu Đại Yến, hỏi Cảnh Thái hoàng đế có dám ứng chiến hay không.
Những năm qua Khuyển Nhung cùng Đại Yến tranh đấu ngày càng kịch liệt, trước sau đánh qua mấy trận đại trận chiến, có thắng có thua, tuy quân Yến thương vong nặng nề, nhưng gót sắt Khuyển Nhung cũng thủy chung không cách nào bước vào quan nội nửa bước.
Cảnh Thái hoàng đế đối với trong nước cường ngạnh, đối với ngoại nhân y cũng rất thích đấu tranh tàn nhẫn, tự nhiên ứng chiến, bất quá y cảm thấy chỉ hai nước đánh nhau không náo nhiệt, dứt khoát gửi thư cho dân tộc Hồi Hột phía Tây Bắc, Tây Vực Thổ Phiên cùng Nam Lý, mời ba quốc gia kia tuyển chọn võ sĩ, đến Yến đô tỷ thí. Qua ý tứ của Cảnh Thái hoàng đế, hẳn y muốn phá tan thể diện của Khuyển Nhung, muốn đoạt giải nhất trong năm nước mới thấy có hương vị.
Bộ mặt của quốc gia, nên tất cả mấy nước đều đồng ý, ước định Đoan Ngọ sang năm, tại đô thành Yến quốc, tại trước mặt dân Yến toàn thành tranh đấu giành giải nhất, đoạt danh hiệu 'Nhất Phẩm'.
Nghe qua tưởng như trò đùa, bất quá Tống Dương biết rõ Cảnh Thái năm đó làm được sự kiện để giết 'Thiên Sát yêu tinh ", vô số hài nhi đã bị mất đầu, chuyện nhỏ này đối với y cũng chỉ coi như đùa giỡn.
Giới thiệu qua tiền căn hậu quả, Cố Chiêu Quân ho khan một tiếng, hắng giọng nói đến trọng điểm:
- Nếu là đấu võ sinh tử, cũng nên có một phần thưởng... Long Tước đao ngươi muốn tìm, chính là một trong những phần thưởng.
Cố Chiêu Quân vốn tưởng rằng lời này vừa nói ra, Tống Dương hoặc là trợn mắt há mồm, hoặc là nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài ý muốn, Tống Dương lại rất bình tĩnh, chỉ là nhẹ nhíu lông mày:
- Long Tước trong tay Cảnh Thái hoàng đế sao?
Phản ứng như vậy bâng quơ nhẹ nhàng, khiến Cố Chiêu Quân có cảm giác trọng quyền đánh vào khoảng không.
Tống Dương không có chú ý thần sắc Cố Chiêu Quân, ngữ khí bình thản tiếp tục nói:
- Hung thủ là hoàng đế? Hoặc là hung thủ hiến thanh đao cho hoàng đế... Còn nữa, đao là của ta, ta phải lấy lại nó.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Chiêu Quân:
- Lấy đao cũng tốt, truy tra hung thủ cũng thế, ta đều phải tham gia cuộc thi "Nhất Phẩm" này.
Cố Chiêu Quân có chút bất đắc dĩ:
- Ngươi tưởng muốn tham gia là tham gia được hay sao? Thi 'Nhất Phẩm' là việc quốc gia, cũng là tranh đoạt giữa các quốc gia, không quản ngươi có danh tiếng trên giang hồ hay là nhân tài kiệt xuất của võ lâm, hoàn toàn đều không có tư cách lên đài, điều đầu tiên phải được quốc gia chọn trúng, liệt vào võ sĩ được dự thi mới có cơ hội.
Tống Dương nở nụ cười, lầm bầm câu:
- Sao giống như thế vận hội Olympic vậy, vận động viên nghiệp dư không vào được.
Cố Chiêu Quân không hiểu gì hỏi:
- Nói linh tinh cái gì thế?
Tống Dương khoát tay bảo lão không cần để ý mà nói tiếp chuyện đứng đắn:
- Nam Lý cũng muốn tuyển võ sĩ chứ, vậy thì ta có cơ hội.
Võ sĩ đạt chữ Đinh Thiên can, trong số thanh niên tài tuấn đã là siêu việt rồi, Tống Dương cảm giác mình có lẽ có hi vọng, huống chi hắn còn có bản lĩnh phóng độc dùng dược, vô luận như thế nào hắn cũng phải tham gia hội thi 'Nhất Phẩm' kia.
Không nói đến báo thù, chỉ nói đến Long Tước đao là do Vưu thái y truyền cho hắn, hắn sao có thể không đi tranh.
Tống Dương không ngờ tới, Cố Chiêu Quân vẫn là lắc đầu:
- Không được, theo ta được biết, Nam Lý không tuyển người trong dân gian, hoàng đế đã sớm truyền chỉ, chọn những cao thủ từ Khôi Đường.
Khôi Đường là nơi có nhiều cao thủ được tuyển từ khắp nơi của Nam Lý, đã có mấy trăm năm lịch sử. Không chỉ Nam Lý, mấy nước lớn đều có tổ chức như vậy.
Tống Dương nhíu mày:
- Còn bốn quốc gia kia thì sao?
Nước nào tuyển chọn từ dân gian, hắn liền đi nước đấy, đại diện cho ai đi tham gia 'Nhất Phẩm' hắn không quan tâm, Tống Dương chỉ rõ ràng một điều, hắn vì "cậu" mà đi thi.
- Dân tộc Hồi Hột quá xa, không biết. Khuyển Nhung sớm đã chọn xong người; Đại Yến không có động tĩnh gì, hơn phân nửa cùng Nam Lý như vậy, ngược lại Thổ Phiên gần đây rất náo nhiệt, các bộ lạc đều đang tuyển võ sĩ, bất quá bọn họ sẽ không chọn người Hán. Mặt khác ta cũng khuyên ngươi trước chờ một chút...
Nói xong, Cố Chiêu Quân dừng một lúc, lại lần nữa mở miệng:
- Không cần chờ quá lâu, chỉ cần hai canh giờ, sự tình có lẽ sẽ có biến hóa.
Tống Dương khó hiểu, nhưng cũng không có hỏi nhiều, bưng lên chén trà uống vài ngụm:
- Ngươi khát thì tự đi mà nghĩ biện pháp, đừng mong ta giúp ngươi uống.
- Ta không khát, không cần ngươi quan tâm.
Tống Dương có hỏi, Cố Chiêu Quân tất có đáp, trước sau như một...
Còn chưa tới một canh giờ, trên bầu trời đêm bỗng nhiên vang lên tiếng chim kêu, Cố Chiêu Quân huýt sáo đáp lại, một lát sau, một con chim đầu đỏ từ bên ngoài bay nhanh tới. Ở Trung Thổ, chim chóc là công cụ đưa tin chủ yếu, mà chim tước thượng phẩm vừa mới ra đời sẽ được tiếp nhận huấn luyện, ăn dược vật, có thể vượt qua bệnh quáng gà.
Chim con đậu xuống bờ vai Cố Chiêu Quân, líu ríu hót không ngừng. Mà trên mặt Cố Chiêu Quân, vẻ vui mừng càng ngày càng nồng đậm.
Tình hình trước mắt, rõ ràng là một con chim nhỏ đang hướng Cố Chiêu Quân 'Báo cáo công tác', Tống Dương dù lạnh nhạt thế nào cũng không nhịn được mở to hai mắt, một sự tình không thể nào tưởng tượng được, cho dù Cố Chiêu Quân có thể nghe hiểu tiếng chim, nhưng dựa vào bộ óc nhỏ tí của loài chim, nó có thể truyền một thông điệp phức tạp vậy sao?
Con chim màu đỏ kêu nửa ngày, xem ra 'Nói xong' sự tình, liền cất cánh mà bay. Tống Dương chớp mắt, nhìn xem phương hướng nó rời đi, lại quay đầu lại nhìn về phía Cố Chiêu Quân:
- Nó, ngươi... Thực có thể nghe hiểu được?
Cố Chiêu Quân sững sờ, đột nhiên ha ha phá lên cười:
- Sao nghe hiểu được! Chim tước màu đỏ là tin tức tốt, chim tước màu đen là tin tức xấu, không cần biết tiếng chim, chỉ cần nhìn màu sắc là được!
Tống Dương ngạc nhiên:
- Vậy nó kêu cái gì?
- Hơn nửa đêm phi xa như vậy đến cho ta đưa tin tức, cũng phải cho nó kêu vài tiếng chứ?
Cố Chiêu Quân trả lời như không có gì.
Tiếp theo, lão thu lại vẻ mặt tươi cười, nói lại:
- Chim tước màu đỏ, là tin tức tốt. Nếu ta đoán không sai, không bao lâu, triều đình Nam Lý sẽ phát bảng cáo thị, tuyển chọn võ sĩ trong dân gian. Ngươi an tâm chờ đợi.
Tống Dương khó hiểu:
- Vì cái gì? Không phải muốn lấy từ Khôi Đường sao.
- Khôi Đường đột nhiên bị cháy, thương vong nặng nề. Các cao thủ trong đó, tất cả đều bị đốt thành tro bụi.