Lão thái bà đã 78 tuổi rồi, nhưng mỗi khi cười vẫn còn có nét xinh đẹp, đậm chất phong tình, đến cả Tô Hàng cũng bị nụ cười của nàng làm cho choáng váng, nhưng thanh âm của Hổ Phách thì yên lặng lạ thường, nói ra thì có chút khó hiểu, nói với Hồ đại nhân: "Ngài chưa từng sống ở nơi Man Hoang (hoang vu man dại), vậy nên không biết, quái vật cũng phân ra rất nhiều loại….Ngài chờ mong ý muốn của Dã nhân xuất núi, có lẽ là vẫn chưa hiểu được đầy đủ."
Vừa nói Dã nhân không thể xuất núi cùng bà ta, bây giờ lại nói có lẽ sẽ đến nhân gian, Hồ đại nhân đã hoàn toàn bị Hổ Phách làm cho mơ hồ rồi, lắc đầu cười gượng nói: "Mời Hổ Phách đại nhân chỉ đường."
"Đơn giản, chính là lũ sài lang hổ báo, và sơn tiêu dã quỷ," ngữ khí của Hổ Phách lấy lại vẻ ung dung: "Man Hoang tiếp giáp với nhân gian, sát biên giới Man Hoang, đây là nơi ở của bọn sài lang hổ báo này, người bình thường cả gan đặt chân vào địa phận của bọn chúng, nhất định sẽ bị phanh thây đến thịt nát xương tan. Có điều, con người cũng coi như là "đại súc", luận về sức mạnh, bàn về số lượng, đều không yếu/kém hơn lũ súc sinh hung dữ đó, thế nên lũ sài lang hổ báo sống ở biên giới vùng man hoang, đối với con người vẫn có sự kính nể, bọn chúng không dám tùy tiện đặt chân vào nhân gian, đương nhiên, ngoài sự " không dám", còn vì bọn chúng đối với lãnh địa của mình xem trọng vô cùng, thà rằng chết chứ không rời đi."
" Thế nhưng Man Huang rộng lớn xiết bao, trong chốn sâu thẳm lại còn có một bầy sơn tiêu dã quỷ cư ngụ, chúng nó mới là Bá Vương, trước mặt chúng là sài lang hổ báo, nhưng chỉ như là tiểu miêu, tiểu cẩu; về phần con người, trong con mắt của chúng chỉ là bữa ăn tươi ngon mà thôi!
Nói xong, người Hổ Phách nghiêng về phía trước, tiến lại gần Hồ đại nhân một chút nữa, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt của lão nhân: "Đã hiểu rõ ý của ta rồi chứ? Những năm gần đây, ta đã thu phục được Dã nhân, chính là lũ " sài lang hổ báo" sông ở biên giới Man Hoang. Đi sâu vào bên trong thêm nữa, nhưng Dã nhân nơi ấy lại là " sơn tiêu dã quỷ", sức mạnh to lớn, tính tình nóng nảy, ăn tươi nuốt sống, quen thói giết người! Bọn chúng mới chính là lũ mọi rợ, là Bá Vương vùng Man Hoang."
Sài lang hổ báo không phải là bọn súc vật, sơn tiêu dã quỷ trong ý của bà ta cũng không phải thực sự là ác quỷ, mà đích thị là man tộc đáng sợ trong mười vạn hồng hoang(hoang vu hẻo lánh), với bản lĩnh của Hổ Phách và thế lực của bà ta trong Man Hoang mà còn không dám đụng chạm đến Man tộc, đủ để thấy sự hung ác tàn nhẫn của chúng.
" Ngài vừa nói ba trăm năm trước…" Hồ đại nhân cuối cùng đã thông suốt/ hiểu rõ một chuyện: Ba trăm năm trước đã tràn xuống giết hại nhân gian, tàn sát đẫm máu khắp nơi không phải là "sài lang hổ báo" của ngài, mà là lũ "sơn tiêu dã quỷ" sống trong sâu thẳm hồng hoang." Hổ Phách và dã nhân Man Hoang sống chung với nhau mới chỉ có vài năm. Tuy rằng ngôn ngữ bất đồng, nhưng muốn trao đổi những thông tin không quá phức tạp thì cũng không phải là chuyện khó.
Hổ Phách còn chưa nói hết, bèn mỉm cười, khóe môi giật giật hết hồn: " Kỳ thực ta đến "sài lang hổ báo" đều không thể thu phục hết được, đại khái là một chút mà thôi. Đến thời gian này năm ngoái, dã nhân ở biên giới Man Hoang sấp xỉ có khoảng sáu thành đều trở thành thủ hạ của ta rồi, ngoại trừ một số bộ tộc nhỏ không đáng kể ra, còn có một chi/ bộ tộc… tạm gọi nó là "đại liên minh" nhé, bọn chúng cũng là do rất nhiều tiểu tộc kết hợp lại mà thành, sức mạnh không bằng chúng ta nhưng cũng không kém hơn nhiều, ta vất vả cực nhọc tốn công mất sức hơn nửa năm trời chuẩn bị để đánh một trận. Tính toán đến mức tóc đã rụng không ít, nói chung mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng. Thế mà tuyệt nhiên không ngờ rằng, đợi đến lúc ta mang binh sĩ đến đánh mới phát hiện ra… "đại liên minh" đã tan thành mây khói, những người trong đó đều bị tàn sát đến cùng."
Khẩu khí của Hổ Phách bất giác nhấn mạnh hơn rất nhiều: " Khỏi cần hỏi, tàn sát hết sạch đại liên minh, chính là lũ " sơn tiêu dã quỷ" trong núi sâu đó thôi."
Dã nhân trong núi, trước khi giao tranh với tộc mọi, không có chút liên hệ nào với Nam Lý cả, dù Hổ Phách và Hồ đại nhân hoàn toàn không nói tới chuyện này, nhưng Hổ Phách là người như thế nào chứ, khi nàng ta đã nói chuyện, mà còn đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu, thì ắt phải có lý của nàng ta: "Sau đó vài tháng, ta phát hiện ra rằng, bình thường tộc mọi đều trốn ở nơi núi sâu không hiểu vì sao trở nên nóng nảy như vậy, dần dần bắt đầu có hành động hướng ra bên ngoài, chúng tôi đã đánh nhau vài lần, thua nhiều thắng ít, có lẽ tình hình số lượng địch không hề nhỏ. Không có cách nào, đều là man tộc, nhưng sức mạnh không ở cùng một cấp bậc, đánh không lại bọn chúng."
Hồ đại nhân suy nghĩ rất nhanh, đến bây giờ có chỗ nào vẫn chưa thể hiểu ra: "Có lẽ nào…chỉ à tranh chấp địa bàn không?"
" Không phải là tranh chấp địa bàn, mà là kích động, tàn sát! Không biết vì sao tộc mọi lại đi ra khỏi núi sâu, đấu đá bừa bãi trên địa bàn của ta, hoàn toàn không có chút lý do nào, hơn nữa chúng nó càng ngày càng đông, đã hoàn toàn không thể ngăn chặn được chúng rồi.Ta đã hỏi các binh sĩ, đại nạn lần đó ba trăm năm trước, cũng là giống với tình hình hiện nay, tuy nhiền mức độ nóng vội của tộc mọi lần này còn dữ dội hơn." Hổ Phách không chút do dự, ung dung lắc đầu, lại vừ thở dài: " Ta khuyên các binh sĩ cùng ta xuất sơn, trừ phi tộc mọi đột nhiên rút lui, bằng không bọn họ ở lại chính là đợi chết, nếu cùng ta xuống thế giới con người không những có thể sống tốt hơn nhiều, lại có thể giúp đỡ ta, đáng tiếc thay, những cậu chàng đó rất coi trọng lãnh địa, không chịu đi theo ta.
Chính vì như thế, ta đã xuống núi trở về."
Hổ Phách nhún vai, trên mặt ẩn chứa nỗi niềm tiếc nuối.
Sắc mặt của Hồ đại nhân trở nên tái nhợt rồi… vẫn còn chưa hiểu một chuyện, Nam Lý, có dã nhân, mọi tộc ở rừng thẳm sát biên giới, ba loại tộc nói cách khác là ranh giới phân định rạch ròi, dã nhân trước sau đối với hai bên dường như vô hại, đặt ở giữa như một "miếng đệm"để hòa hoãn xung đột, nhưng sau khi tộc mọi phá vỡ cái "miếng đệm" đó, liệu có tiếp tục tấn công vào nhân gian (thế giới con người) không? Ba trăm năm trước dã thú hung ác làm loạn lần đó có lẽ nào lại tái diễn chăng?
Nếu đúng là như vậy, thì dựa vào Nam Lý hiện tại, là dựa vào cái gì để phòng chống cơn đại họa này đây?
Nếu đúng là như vậy, thì chỉ còn lại bốn chữ: Thiên vong Nam Lý. (Nam Lý diệt vong là ý trời)
Bà ngoại tấm lòng tốt bụng, cất tiếng dịu dàng an ủi Hồ đại nhân: " Ba trăm năm trước ở sâu trong Man Hoang núi lửa phun, đến Đại Yến cũng có thể cảm thấy được chấn động ở đâu, nhìn thấy được cả khói dày bốc lên từ phương Nam, vì thế ác thú mới kinh sợ, chạy khỏi ngọn núi xuống quấy nhiễu nhân gian. Tuy nhiên gần đây không hề nghe nói đến xảy ra thiên tai gì đáng sợ, có lẽ…tộc mọi chỉ là kích động một trận rồi không sao hết, không chắc sẽ tràn vào nhân gian." Những lời nói như này có lẽ an ủi Hồ đại nhân rồi, nhưng ngài không nói gì, chỉ gật đầu với lão lão (bà ngoại), gọi là cho phải phép/lễ độ thôi, nhưng sau một hồi trầm tư suy nghĩ, ngài đột nhiên cười phá lên, không thấy nhẹ nhõm chút nào, khóe mắt nhíu lại.
Bà ngoại bị lão nhân cười đến mức sợ nổi da gà, nhìn về phía Tô Hàng như cầu cứu, người phía sau phất tay, tỏ ý rằng bà không cần lo lắng, tiếp theo mở miệng nói sang chủ đề khác, nói với Hồ đại nhân chuyện gặp phải trên đảo…
Toàn bộ thể giới Tô Hàng đều không coi trọng, chuyện loài tộc mọi nào xâm chiếm nàng cũng không hề quan tâm, thì trái lại việc đích thân tìm quyển thiên thư/sách trời khiến nàng tò mò hơn nhiều, muốn mời Hồ đại nhân tìm giúp xem sao, xem ở đất Nam Lý này có cao nhân nào biết văn tự cổ hay không.
Dây chuyền ngọc cổ quái là biểu tượng cho
Hồng thái tổ mật sử, chuyện này Tống Dương biết, hiểu rất rõ, nhưng Hồ đại nhân không hiểu, đương nhiên là không thể liên tưởng đến mưu kế của Hồng thái tổ, nghe xong thì lắc đầu. Giải văn tự cổ quái là một môn học vấn ít gặp, những học giả của lĩnh vực này thì lại không có tiếng tăm gì, đến nay tai họa của đất nước ập xuống. Không biết là bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đang chờ Hồ đại nhân lao tâm khổ trí, thì còn lấy đâu ra sinh lực để giúp Tô Hàng đi tìm một chuyện vớ vẩn không liên can đến mình, có điều là vì nể mặt Tống Dương, ngài không dám trực tiếp nói lời khước từ, mà dùng cách khác. Cũng là vì quan hệ với Tống Dương, Hồ đại nhân không đồng ý thì thôi, nhưng nếu đồng ý rồi mà không làm thì xem ra lại không đủ tình bằng hữu rồi, lão nhân trong lòng tự nhủ, nên ánh mắt ngài chuyển hướng nhìn về Hổ Phách.
Lão nhân khá giảo hoạt, hắn biết rõ rằng hai nữ nhân đã gặp nhau từ sớm, cũng có thể đoán ra lão yêu tinh có lẽ đã xem qua sách trời của lão yêu tinh kia. Nếu Hổ Phách có thể hiểu được, thì bây giờ Tô Hàng cũng không đời nào đến tìm ngài nhờ giúp đỡ. Mà hiểu biết của Hổ Phách về thiên hạ thì có ít gì, đến nàng còn không biết thiên thư (sách trời), thiên hạ e rằng cũng chẳng có mấy ai có thể hiểu được. Chỉ đợi Hổ Phách lắc đầu một cái, Tả thừa tướng liền nói ra nỗi khổ rất rõ ràng, thấu tình đạt lý, sau đó chối từ chuyện này.
Quả nhiên, Hổ Phách lắc đầu nói: "Tập sách này ta đã xem qua, đọc không hiểu. Nhưng những chữ viết đó dường như có vài nét tương đồng nào đó với sách viết của Đạo gia. Tốt nhất là có thể tìm vài đạo sĩ có học thức đến xem."
Nam Lý là nước theo đạo Phật, đạo sĩ ít thì không ít, trong đó phần lớn đều là những thầy cúng lang thang khắp các làng xã lừa tiền mua thuốc. Số còn lại cũng đều không có gì gọi là tài ba, Hồ đại nhân cười gượng lắc đầu, đang nghĩ cách thuận tiện để từ chối chuyện này, bỗng nhiên một ánh sáng lóe lên: " Nếu là đạo sĩ từ thời viết sách cổ…bên cạnh Tống Dương có một cao nhân, nói không chừng hắn có thể hiểu được."
"Ngài nói là Hỏa đạo nhân sao?" Hổ Phách cười lắc đầu rằng: " Bản lĩnh phóng hỏa của hắn thôi không nói tới, còn về học thức chính thống đạo Nho, thực sự không đáng nhắc đến, hắn ta không được."
" Không phải là Hỏa đạo nhân, là Quỷ cốc tử(thầy tướng số) kia."
Quỷ Cốc bên ngoài thì thanh cao kì thực nhát gan, nghe nói hồi đó nếu không phải là Tống Dương kéo hắn nhập hội đi phóng hòa thì hắn đã chạy rồi. Tuy rằng đánh nhau xong, hắn và Hổ Phách ngồi chung một thuyền. Thời gian sống chung không ngắn, nhưng đối vị lão yêu bà này, Quỷ Cốc xưa nay luôn trốn rất xa, dường như chưa có giao thiệp gì cả, Hổ Phách cũng biết hắn có khả năng nắm hướng gió, đoán thời tiết, còn về những cái khác hoàn toàn không biết rõ.
Thế nhưng Hồ đại nhân và Quỷ Cốc qua lại rất nhiều, hiểu rõ toàn diện, biết rằng gã mù tuy vẻ ngoài chỉ như người bình thường nhưng trên người có bản lĩnh của chính kinh đạo gia huyền môn.
Tả thừa tướng giải thích mấy câu về bản thân Quỷ Cốc, Tô Hàng và Hổ Phách đều tỏ ra hứng thú, đồng thanh nói:
- Người này bây giờ ở đâu?
- Yến Tử bình.
Tả thừa tướng đáp.
Gã mù, Chu Nho (người lùn) và một nhóm người trong Phong Ấp ban đầu đều định theo Nam Hỏa cùng đi chém giết đến cao nguyên, nhưng Tống Dương sau khi gặp đứa bé sứ quyết định chống lại Đại Yến, chiến sự tương lai cũng sẽ vô cùng nguy hiểm đáng sợ, giống nhóm La Quan, Tề Thượng Ba Hạ cùng ở bên không có vấn đề gì to tát, nhưng một số khác thì không thể giúp được nhiều, chũng không có bản lĩnh quá kiên cường để tự mình bảo vệ đồng đội thìkhông nên đuổi theo đại quân nữa, đều cùng với Trấn Tây Vương trở về Nam Lý, gã mù và người lùn cũng ở trong đó.
Sau khi về nước, gã mù và Chu Nho không đến Phượng Hoàng thành tụ hợp với công chúa, quận chúa, bọn họ viện lý do là "danh tính bất tiện",: trước đây hai anh em là từ hoàng thành lén lút lẩn trốn vào phong ấp của Tống Dương, tự mình bôi đen thân phận mệnh quan triều đình, trở thành phụ tá của Tống Dương……Kỳ thực chuyện đã lâu như thế, sau này cũng xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, hồi đó ngay cả Phong Long Hoàng đế cũng trở thành tiên sinh Lý Đại, thì đâu có ai để tâm đến danh tính của hai bọn họ?
Nguyên nhân đích thực khiến hai anh em không trở lại Phượng Hoàng thành là nghe nói Đại Yến sắp đánh Nam Lý rồi, thành Phượng Hoàng chẳng bao lâu sau sẽ biến thành nơi nguy hiểm, bọn họ mới không bằng lòng đi.
Thế nên Quỷ Cốc và Chu Nho liền đi thẳng đến cao nguyên Yến Tử, Phong Ấp đã sớm trở thành mảnh đất khô cằn, nhưng sau khi đại hỏa lụi tàn, cất một cái lều như cũ là có người ở, điểm mấu chốt là chỗ này khoảng cách với núi lớn rất gần, lúc hai anh em muốn chạy nạn thì quá sức thuận tiện.
Hiện tại ở cao nguyên Yến Tử cũng không phải chỉ có hai bọn họ, Phong Long và thái giám, thị vệ của người cũng ở đó.
Những chuyện chính sơ lược đã nói xong, Tả thừa tướng không muốn lưu lại lâu, đứng dậy nói với Hổ Phách, Tô Hàng: " Vạn tuế và Trấn Tây Vương đều đang đợi tin tức của ta, không dám lưu lại thêm nữa, đến giờ phải đi rồi." Sau đó chào hỏi, giao phó vài câu, Tả thừa tướng cũng sắp xếp một đội binh mã hộ tống hai nữ nhân, liền cáo từ ra đi. Trước khi khởi hành, lão nhân còn nói riêng với Hổ Phách vài câu: " Sơ Dung, Tiểu Phất thường hay nhắc đến mọi người, hai đứa nha đầu đều đợi để dâng trà cho ngài thôi, đáng tiếc là tình thế hiện nay quá rối ren, sức khỏe của Trấn Tây Vương cũng không tốt, hai đứa nó đều ở bên chăm sóc cho phụ thân, nên lần này không đi cùng với ta, nhất định bảo ta phải gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ngài, lại còn xin ngài đừng chê trách."
Câu nói xem ra thật đúng phép tắc, Hồ đại nhân thực ra là đang từ biệt Tô Hàng, hai người vợ khác của Tống Dương đều không ở cao nguyên Yến Tử, nàng đi chuyến này không ngại, không cần lo lắng chạm mặt trong tình huống khó xử. Lão hồ ly thì đến cuối vẫn là lão hồ ly, suy nghĩ rất nhiều, chu đáo mọi mặt.
Chỗ cao nguyên và đông thổ giao giới, có một cửa quan hùng vĩ/ hùng quan chặn đường.
Tống Dương ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn ra xa về phía tận cùng của cửa quan hùng vĩ, vương kỳ của Đại Yến trên thành lầu đang phấp phới trong gió.
Binh sĩ Nam Hỏa ngậm một cành cây, tiếng vó ngựa lẳng lặng tiến vào, bọn chúng đã rời khỏi lãnh địa Mặc Thoát rồi, khoảng cách biên giới nước Yến xa chỉ gang tấc.
Quân báo cuối cùng đã xác nhận được hành tung của kẻ địch đã nằm trong tay Kim Mã rồi, đại quân nước Yến đang hùng dũng hành quân gấp lên cao nguyên, toàn lực tiến mạnh về phía chiến trường Nhân Khách, bây giờ đã cách xa điểm bọn chúng xuất phát, cửa quan ải hùng vĩ này cách xa diệu vợi, dù cho có đôi cánh ở bên sườn, chân cưỡi tường vân (đám mây may mắn), cũng chẳng thể nhanh chóng trở về tương cứu.
Kim Mã đang cười, nhận được quân báo gật gật đầu với nguyên soái, Tống Dương hiểu ý vung tay một lần, tiếng xé gió phần phật, Nam Hỏa không ẩn núp nữa, nghìn vạn gậy đại cờ đồng loạt dựng thẳng lên, Tống Dương vung tay lần thứ hai, kèn lệnh trong quân liền phát lên không dứt, làm cho trống ngực của quân sĩ ở mọi nơi càng mạnh thêm; lần vung tay thứ ba, toàn quân tướng sĩ nhất loạt gầm lên, một chữ: giết!
Một chữ rung trời.
Thị lực của Tông Dương khác thường, chàng nhìn rất rõ ràng, quân Yến hoảng loạn chạy khỏi hùng quan, quan trên thì hốt hoảng cuống cuồng...Từng giờ từng khắc đều có có quân báo truyền về thuộc địa phụ cận hoặc là thực lực yếu kém, hoặc là án binh không dám làm bừa, hoàn toàn không có đội quân nào có thể đột phá cửa quan, nhưng đội quân trước mắt này… tác phong chỉnh tề, quy mô to lớn, bọn chúng là chui ra từ chốn nào vậy?
Lúc phất tay lần thứ tư, Tống Dương bật hơi thành tiếng, cười lớn truyền lệnh: "Đám ác quỷ, xuất hiện đi!"
Rất nhanh, Yến tốt nhìn rõ trên tường thành cờ hiệu của quân địch như nước hồ chảy xuống, bởi vậy sắc mặt của quân sỹ canh phòng ở Hùng quan trở nên càng thêm kinh hãi.
Hóa thân thành ác qủy của Nam Hỏa, đến giờ luồng sức mạnh dũng mãnh nhất của Nam Lý đã xuất hiện, căn cứ vào định sẵn bố trí điểm đột kích của người Yến vào thành cao ở hùng quan… Người Nam Lý từ cao nguyên tràn xuống giết chóc, thì người Yến đánh không lại, chính là thời điểm nhiều sai sót sơ hở.
Nam Hỏa thời gian cấp bách, không tốc chiến tốc thắng không được, nếu như không thể đột phá được hùng quan kịp thời thì còn nói gì đến làm loạn Đại Yến sau này nữa? Đánh công kiên kiểu đá chọi đá, tuyệt không thể cứu vãn được chỗ đất trống. Từ lúc hửng sáng, bình minh đến tờ mờ sáng hôm sau, 12 giờ sau, vương kỳ nước Yến treo cao trên thành lầu đã bị chém rơi, Nam Hỏa lần đầu tiên bị thương vong nghìn người, miễn cướng thu quân về nơi họ xuất phát.
Không phải Hùng quan không đủ kiên cố, không phải người Yến hèn yếu vô dụng, nhưng quân chủ lực của bọn chúng đã hành quân đi Nhân Cách, cảnh vệ trong thành thì đương nhiên là có, điều quan trọng hơn là địch đến mà không có chút dấu hiệu nào, bất ngờ lại dũng mãnh, quân canh gác trở tay không kịp.
Không bắt tù binh, lạnh lùng chém giết, sau nửa ngày Nam Hỏa đã thực sự đặt chân vào đất Yến, hướng về phương đông tuyệt trần mà đi, người nào đều cũng kiên quyêt tiến về phía trước, phía sau đại quân lửa lớn bốc lên cuồn cuộn, Hùng quan đã biến thành một biển lửa rồi. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Từ khi Hồ đại nhân từ biệt mà tính, sau hai mươi ngày, nhóm Hổ Phách đã đến cao nguyên Yến Tử.
Hổ Phách đột nhiên đến thăm, Quỷ Cốc vô cùng bất ngờ, khi nghe nói vị yêu quái này đặc biệt đến tìm mình, gã mù vừa ngạc nhiên lại có thêm chút thấp thỏm không yên, chợt nghĩ đến tính khí vui buồn thất thường của đối phương, giết hại vô tình, hắn liền đau đ ầu dữ dội.
Không dám đi gặp, lại càng không dám không gặp, gã mù dùng con mắt trắng đưa mắt ra hiệu với Chu Nho, người này chung sống với hắn đã lâu, đại khái có thể hiểu được ý tứ của hắn, đứng dậy chay đi. Đợi đạo sĩ đi rồi, kẻ mù chỉ đến gậy dẫn đường, run cầm cập đi theo binh sĩ đến báo tin, cùng đi đón tiếp Hổ Phách.
Kỳ thực, Hổ Phách nào có đáng sợ đến thế, sau khi nhìn thấy liền bật cười ha ha chào hắn, Tô Hàng cũng mang theo theo bà lão để gặp mặt, lại còn kéo Tiểu Tô đến trước mặt, mời kẻ mù sờ sờ tướng mạo, tướng tay.
Tiểu Tô lần mò từ trong túi áo ra một thanh sô cô la, nhét vào tay của Quỷ Cốc, không biết đứa bé là thật lòng mời khách hay là hối lộ, để kẻ mù nói ra nhiều điều hữu ích nữa.
Kẻ mù lòa vẫn còn chưa biết nó là con trai của Tống Dương, có điều cũng có thể hiểu rằng mối quan hệ giữa đứa bé này với Tô Hàng, và Hổ Phách không hề đơn giản, tùy tiện dò lần rồi, thì sau chỉ có thể nói những lời tốt đẹp.
Thế nhưng Quỷ Cốc lại đâu biết rằng Hổ Phách cũng đã từng tinh tu mệnh lý(bói toán,tướng số), lại là người thạo nghề ở phương diện này, lúc nàng lần đầu gặp Tống Dương trước đây, còn muốn phê cho chàng tám chữ, bây giờ Quỷ Cốc nói xằng nói xiên, làm sao qua mắt nàng được.
Nhưng thật ra Hổ Phách không tức giận, chỉ lắc đầu nói: " Ngươi cứ tính toán kỹ đi, không cần băn khoăn điều gì, để bọn ta xem xem bản lĩnh của nhà ngươi."
Không có cách nào lùa dối được, Quỷ Cốc không dám nói bừa, thực sự kỹ càng tỉ mỉ tính cho Tiểu Tô một quẻ, may mà tướng số của đứa bé không tồi, cả đời bằng phẳng, vui vẻ hạnh phúc không phải ưu sầu, nhưng không phải lo lắng chẳng may nói ra ác ngôn chọc giận đại nhân, kẻ mù vừa lần mò, vừa nói lải nhải, vừa phán lại vừa giải thích, những điều hắn đoán ra dường như tất cả đều khớp với điều Hổ Phách từng đoán.
Hổ Phách và Tô Hàng nhìn nhau mà cười, tiếp đó cười với Quỷ Cốc nói rằng: "Quả nhiên rất có lề lối, ngươi rất giỏi, ta và Tô Hàng có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Vào đúng lúc này thì, Chu Nho đạo sĩ khoác áo choàng lớn màu đỏ vội vã chạy tới, trên mặt tươi cười rạng rỡ, từ xa xa đã gọi nhóm người Hổ Phách, Tô Hàng, lão bà, theo sau hắn là Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam.
Khỏi cần hỏi, Chu Nho đã gọi cứu binh đến giúp kẻ mù rồi, thời gian Phong Long ở tại cao nguyên Yến Tử không ngắn, luốn gặp gỡ hai kỳ sĩ này, quan hệ giữa mọi người cũng không tồi, đương nhiên Hổ Phách muốn giết người Phong Long chỉ có thể tránh mặt đi, nhưng phía sau Lý Đại, còn có Lý Nhị hai thanh đao kiếm, có gã Lý che chắn ở đây, không tha cho kẻ khác lỗ mãng trước mặt vạn tuế.
Phong Long không biết tính toán của hai kẻ kỳ sĩ, ngài mấy lần nghe nói trước đây Hổ Phách là kỳ nhân đương thời, và biết là nàng từ Man Hoang trở về, trong lòng hiếu kỳ muốn đến nhìn xem sao. Nhưng sau khi gặp mặt, hai nữ nhân rõ ràng không khiến Phong Long hết hồn như đứa trẻ kia, người ngạc nhiên cười rằng: " Tiểu tử này…dung mạo sao mà giống Tống Dương đến vậy?"
Tiểu Tiểu Tô lại mò ra được một thanh sô cô la, tặng cho vạn tuế gia.