Bạch phu nhân phụng mệnh truyền lệnh, cụ thể hành sự thế nào bọn Tạ Môn tự có cách, không cần nàng phải lo lắng gì hết, rất nhanh liền quay trở về.
Nếu Bạch tiên sinh bỗng nhiên dắt về một nhi tử, Bạch phu nhân cảm thấy mình chắc chắn là không vui vẻ gì, suy bụng ta ra bụng người, nàng sợ trong lòng tiểu thư không thoải mái, cố ý đến bên Tạ Tư Trạc, tán gẫu khuyên giải, nhưng chủ đề lại thành ra thế này, đang yên lành, vì sao lại muốn đi tì Phó Trình đó…Phản quân Trấn Khánh đã từ lâu không có tin tức, dù cho là còn có binh sĩ, có lẽ là ẩn náu ở chốn rừng hoang núi thẳm nào rồi, trở thành đại vương sơn cước, đối với chiến sự trước mắt hoàn toàn không giúp được gì nhiều.
Tạ Tư Trạc trả lời, lại từ "Trấn Khánh" tán gẫu sang "nhi tử" rồi: "Nhi tử của Tống Dương quay về rồi, chuyện này…có lẽ chàng không hề cố ý che giấu, nhưng cũng không thẳng thắn nói với tôi, âu là chuyện thường tình thôi. Huống hồ cho dù là chàng muốn thông báo, trực tiếp nói với tôi là được rồi, đâu phải đưa cho tôi những bức thư kia. Trừ phi trong thư còn có tin quan trọng khác là ngài hy vọng tôi hiểu được, truyền đạt bằng lời nói thế nào cũng không bằng tự xem trong thư mới rõ ràng hơn."
"Trong thư nói tất cả ba chuyện, nhi tử, tộc mọi, thât ngũ tam, chuyện thứ nhất không cần nói tới, chyện sau cùng bây giờ còn chưa có đầu mối, vả lại liên quan đến sự bố trí do Hồng thái tổ để lại thời gian qua đều là do Tống Dương đi điều tra, không liên quan nhiều đến tôi, ngoài ra còn có một chuyện khác nữa: tộc mọi ở mười vạn hồng hoang xáo động."
Từ Oa Oa yên lặng, đưa ra kết luận: "Tống Dương rất quan tâm đến việc này, e là chàng đã nghĩ ra cách rồi. Lúc ban đầu tôi cũng không chú ý lắm, nhưng xem qua quân tình vừa truyền về ở Nam Lý, thì có được vài đầu mối…Về việc liên lạc với Phó Trình Trấn Khánh, chỉ là nói trước để chuẩn bị, cụ thể có dùng đến hắn hay không hiện tại nói ra thì không chắc, tất cả đều phải đợi chủ kiến của Tống Dương, mọi người bàn luận kỹ càng rồi nói tiếp, tóm lại là đề phòng bất trắc mà."
Lời nói của Tạ Tư Trạc không rõ ràng, nhưng nàng không giảng giải thêm nữa, Bạch phu nhân cũng không truy vấn điều gì, luận về kinh nghiệm giang hồ, nàng là một nhân vật kiệt xuất ở trung thổ, nhưng những ngày qua nàng theo tiểu thư chiến đấu ở nhiều nơi, đã nhận ra rõ ràng từ lâu rồi. Sở trường của Tạ Tư Trạc nàng theo không kịp, những chuyện liên quan đến điều động quân đội, hoạt động binh gia, hợp tác giữa các quân. Bạch phu nhân chỉ cần nghe lệnh là được rồi, thật sự không cần phải nghiên cứu sâu xa.
Nói được một lúc, Tạ Tư Trạc không tán gẫu nữa, binh sĩ Nam Hỏa đóng ở doanh trại đi hết, bắt đầu lên đường. Trong khu vực địch đánh du kích, sào huyệt không giấu kín còn không an toàn bằng không có sào huyệt, cứ qua một khoảng thời gian, bọn họ liền chuyển nhà, Tống Dương dẫn người đi đánh trận rồi, thì việc chuyển nhà đều đặt lên người Tạ Tư Trạc và tướng lĩnh Nam Lý ở lại.
Tô Hàng, Hổ Phách và đám người trên cao nguyên Yến Tử tiến vào vùng núi. Cách nói thì là "chuyển đi", thực ra không khác với chạy nạn.
Lúc Tống Dương phát động tấn công trước, chỉ đem theo hai nghìn năm trăm thiền dạ xoa, số còn lại thì đóng quân tại tiểu trấn, bây giờ đoàn binh mã này cũng hộ tống đám người Phong Long cùng tiến vào núi.
Lý công công đi theo sau Phong Long. Dưới chân con đường tiến vào khe núi gập ghềnh khó đi, trong lòng hắn càng uốn lươn gấp khúc trùng trùng điệp điệp hơn, rất khó chịu.Dù gì cũng từng là đại thái giám đệ nhất của thiên tử nước Nam Lý. Tấm lòng ái quốc của Lý công công so với tuyệt đại đa số người dân Nam Lý lại càng sâu nặng hơn.So với năm trước đất nước còn tốt đẹp thái bình vô sự. Đến bây giờ ngày hôm nay đã biến thành đầy rẫy đau thương, không có nơi nào yên bình, rốt cuộc phải chạy vào núi sau mới tránh được tai họa, bảo ngài làm sao không buồn khổ được đây.
Thật may. Trong hàng ngũ còn có Tiểu Tiểu Tô, đứa bé này thực là đáng yêu, bôn ba gian gian khổ mãi, mà cả ngày cười nói hớn hở với kẻ mù, túi áo thì túi nào túi nấy chất đầy sô cô la luôn luôn đền đáp cho người khác, khiến cho mọi ngừi đều khá vui vẻ.
Đến đứa trẻ còn như vậy, chẳng phải là nguồn khích lệ cho người lớn sao.
Lý công công rất thích Tiểu Tiểu Tô, so với lão lão thì chỉ thua kém đôi chút, nghe nói Tiểu Tiểu Tô à lại chưa có một tên chính thức, Lý công công cảm thấy vô cùng không ổn, chạy đến trước Phong Long nhắc đi nhắc lại chuyện này, muốn vạn tuế gia ban cho tiểu oa một cái tên thật vang dội.
Phong Long xua tay cười nói: "Tiểu oa chưa có đại danh, đó là đợi phụ thân đặt tên đấy, không khiến chúng ta vượt quá chức phận."
"Là như thế này…Thường Xuân hầu về tư chất, võ công, bản lĩnh đều vượt xa thiên hạ, cóđiều nói về thi phú văn chương thì…Tóm lại là còn thiếu sót rất nhiều còn xa mới bì được với bệ hạ," Lý công công dè dặt lắc đầu: "Theo vi thần, hay là người cứ ban cho một tên họ thật hay, đợi Thường xuân hầu quay trở về, ắt sẽ vui vẻ tiếp nhận, như thế nhi tử không ngờ lại có một cái tên hay, người cũng là giúp hắn một việc lớn rồi."
Lời nói của Lý Công công, ba phần là tâng bốc chủ nhân, ba phần là tìm việc vui vẻ để làm trong lúc buồn khổ, nhưng còn lại bốn phần, hắn thực sự cảm thấy Phong Long chọn tên chắc chắn sẽ cao minh hơn Tống Dương, hắn cũng thật lòng trông ngóng tiểu oa có một cái tên hay, vừa dũng mãnh vang dội lại có ngụ ý sâu sắc.
Phong Long bị Lý công công xúi giục dần dần cũng có chút dao động, nhưng dù sao thì ngài còn chưa hiểu rõ tính tình của Tống Dương, tự ý giúp hắn chọn tên, Tống Dương nếu như mà không phục, thì có phải mất mặt không. Liền lập tức kiên quyết lắc đầu.
Lúc này Hổ Phách đi phía sau bọn họ cười, nói chêm vào: "Có tên nào hay, đừng ngại cứ nói thử xem."
Hổ Phách cũng không nghĩ sẽ để mấy người bọn họ đặt tên cho tôn nhi bảo bối, có điều dùng để nói chơi, nói nói cười cười để giết thời gian thì cũng không phải là tệ.
Phong Long vẫn lắc đầu, không đáp lại những chuyện vô ích tự làm khó mình này, đồng thời đẩy cho Lý công công: "Lý Tam, ngươi nghĩ xem tên nào hay, nói ra mời Hổ phách đại nhân nghe thử."
Lý công công vội vàng lắc đầu, mỉm cười: "Thần tài hèn sức mọn…"
Phong Long cười cắt ngang lời: "Nói thử đi, đừng ngại, cũng đâu phải chắc chắn đặt theo tên ngươi nói đâu." Lý công công vẫn lắc đầu, định từ chối, nhưng lần này không đợi hắn lên tiếng, Hổ Phách đã thốt ra một chữ, không dễ chối từ: "Nói."
Lý công công hoảng sợ, vị nãi nãi Hổ Phách này là nhân vật như thế nào hắn đã nghe danh từ lâu, mệnh lệnh của Hoàng đế hắn dám giả bộ ngơ ngẩn để lừa đảo, lời của Hổ Phách hắn không dám không nghe, ngay lập tức bày ra một dáng vẻ vắt óc suy nghĩ, trầm ngâm nói rằng: "Tôi cảm thấy…Tổ Anh, Tổ Đức đều không tệ."
Lý công công giở ngay thủ đoạn, chỉ sợ tên không hay thì rước lấy khổ sở, lão yêu bà giết người không chớp mắt này, nhưng không nói thì lại càng rắc rối to, vì vậy lúc chọn tên cố ý không chỉ là nghe hay hay không, mà còn tâng bốc hai bậc trưởng bối của vị tiểu Tô này.
"Tống Tổ Anh? Tống Tổ Đức…" Phong Long nhắc lại, cười nói: "Cũng coi như là đúng mực."
Nói xong, quay đầu hướng về phía Tô Hàng cách đó không xa, người phía sau cười: "Trùng tên với người quen rồi, không được."
Tô Hàng khinh thường thế giới này, chỉ có thể dùng thành kiến để hình dung về suy nghĩ bảo thủ, nhưng nàng không phải là nữ nhi khó giao thiệp, vừa cười vùa bổ sung thêm: "Còn có Tống Giang Tống Từ Tống Đan Đan…Tất cả là nguời quen, hết thảy đều không được, không cần nghĩ nữa."
Theo phong ấp đến sào huyệt của ve Dạ xoa trước đây. Thời gian đi mất khoảng hơn mười ngày, lúc bọn họ vào trong khe núi đã tập trung rất đông người ở đấy rồi. Trong đó bao gồm cả phật đồ ngoan đạo Cát tường trước đây, cư dân của tiểu trấn cao nguyên Yến Tử, con trai cưng quả nho của Tả thừa tướng, nam uy và thợ thủ công tiêu kim oa vân vân, tất cả trước đây đều là người trong phong ấp.
Những người này ở bên Tống Dương đốt cháy phiên quân lúc trước thì rút lui vào núi lớn. Đợi Tống Dương đánh lui người Thổ Phiên xong suy xét đến thế cuộc vẫn còn chưa thái bình, mọi người tạm thời ở lại trong núi không xuất hiện. Định bụng sau khi ổn định mới xuất sơn không ngờ phiên cẩu vừa mới đẩy lùi Yến tặc cũng đến, vì thế bọn họ trước tiên không cần ra đi nữa.
Vài ngày sau các bộ cũng lần lượt tụ tập rất nhiều ở khe núi vùng sơn dã này, hơn nữa lại có thêm hai nhị soái thống ngự Lưu gia quân. Trong khe núi nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Hơn mười ngày trôi qua, hình bộ Đỗ đại nhân mang đến Tiểu Bộ, thừa cáp và gia quyến một số trọng thần khác, dưới sự bảo vệ của một trăm binh sĩ tiến vào khe núi, ngài xem như là đi tiền trạm, tiểu hoàng đế Phúc Nguyên và Hồ Đại nhân cùng nhau đi phía sau. Lại cần công sức mấy ngày nữa mới đến nơi.
Gặp gỡ Phong Long, đại nhân tìm một nơi yên tĩnh, Đỗ đại nhân nói với ngài sơ qua về tình hình quân ngũ. Lại bảo rằng Trấn Tây vương dẫn quân về phía nam ở một nơi gọi là Bình Châu, đang chuẩn bị cho trận chiến sau cùng. Cuối cùng Đỗ đại nhân nhấn mạnh giọng điệu, nói rằng: "Nam hoang ngày càng kích động rồi, đứng trên tháp canh gác, đều có thể nghe được tiếng dã nhân trong núi gào hí, tiếng giết chóc. Trong núi không có gió mà rừng cây vẫn cứ rung rung, ngày đêm không dứt."
Không cần hỏi. Tộc mọi ở trong chốn sâu thẳm Nam hoang đã nhảy vào địa bàn của dã nhân bình thường rồi, đang dấy lên giết hại đáng sợ, đến khi chúng nó giết hết dã nhân rồi sẽ xông vào nhân gian thôi!
Tộc mọi một khi tiến vào nhân gian, thì Nam Lý sẽ không còn là nơi an toàn nữa, vùng núi sau Phong Ấp cũng không phải là ngoại lệ, khe núi dẫu có to lớn mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản được bọn chúng. Nếu như chỉ vì trốn tránh Yến quân, mọi người chỉ cần rút lui vào trong núi là đủ rồi, nhưng đối với tộc mọi, thì không trốn vào trong khe núi bí mật kia thì không được.
Phong Long gật gật đầu, đang muốn nói gì đó đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu truy vấn Đỗ đại nhân: " Vừa nãy ngươi nói, Vương thúc ở Bình Châu chiêu mộ nghĩa dũng, triển khai chiến trận chuẩn bị nghênh kháng quân Yến, quyết một trận cuối cùng?"
Đỗ đại nhân nặng nề gật đầu.
Suy cho cùng đã từng là Hoàng đế của Nam Lý,thì đối với địa lý của Nam Lý tự nhiên có nhiều hiểu biết, chỗ Trấn Tây Vương bày binh bố trận, ở phía sau không xa chính là Nam Hoang, nhưng nhìn từ hoàn cảnh hiện nay, Bình Châu đang nằm ở vị trí miệng bầu hồ lô, tộc mọi ví như xuất sơn thì nơi này sẽ đứng mũi chịu sào. Ba trăm năm trước quái vật man hoang xông vào nhân gian gây chuyện, chính là lao đến chỗ này đầu tiên.
Trấn Tây Vương một đời binh mã, tinh thông binh pháp, sao có thể phạm một sai lầm như vậy, lựa chọn một chỗ như thế để bày binh bố trận? Nếu như biết nếu tộc mọi xuất sơn, đội quân của ngài sẽ bị bao vây tứ phía, tức khắc rơi vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục…Phong Long vừa nôn nóng vừa trách cứ, nhưng không đợi ngài nói ra gãy gọn, Đỗ đại nhân liền lắc đầu, ngắt lời: "Dù cho không có tộc mọi, dựa vào binh mã trong tay Vương gia đối đầu người Yến, cũng chắc chắn thất bại."
Phong Long cả giận nói: "Cái đó cũng không thể…"
Nhưng vừa nói ra năm tiếng, ngài liền bất giác ngộ ra.
Đúng vậy, tự ngài cũng vừa nói, theo hiểu biết của Trấn Tây Vương làm sao lại có thể phạm một sai lầm như vậy.
Trừ phi là Vương gia cố ý.
Không có tộc mọi, đoàn quân cuối cùng của Nam Lý cũng chắc chắn thất bại; nhưng nếu có tộc mọi…như thế toàn quân sẽ bị tiêu diệt, nhưng còn người Yến thì sao? Bọn chúng còn có cơ hội sống mà rời khỏi chiến trường được sao.
Trấn Tây Vương điều động rất nhiều thuốc pháo, trống trận, kèn lệnh và dầu hỏa, không khó tưởng tượng, khi khai chiến với người Yến, trong quân sẽ pháo hiệu không ngớt, tiếng vang như sấm, khói mù mịt bao phủ bốn vùng. Hơn nữa lưỡng quân chém giết kịch liệt và mùi máu tanh nồng nặc trên chiến trường, chắc sẽ có thể kích động thêm nữa cách đó không xa, lũ tộc mọi bản tính hung ác vốn đã bị xao động rồi chăng? Vương gia không chắc chắn, nhưng ngài quyết định thử xem.
Suy nghĩ sau cùng của Trấn Tây Vương, quân đội cuối cùng của Nam Lý còn được xem có chút quy mô. muốn kích động tộc mọi rời núi.
Trấn Tây Vương muốn chết, chỉ cần là cùng nhau đến chỗ chết, chết một cách có ý nghĩa.
"Trước đêm thần khởi hành, đã đàm đạo với Vương gia trắng đêm, lúc đó Vương gia nói ba câu, thần không dám quên…"
"Nói." Phong Long muốn nghe.
"Đại ca giao phó, muốn ta bảo vệ Nam Lý được bình yên. Vài chục năm trước cũng không tệ, quốc gia cơ bản là yên bình, đến khi già thì Tây quan thảm bại, biên giới phía bắc thì khó giữ nổi, không tiêu diệt hết được bọn cẩu ngoại bang cũng không giết hết được Yến tặc…nhưng ta không cảm thấy bản thân vô dụng, chỉ là đã phụ lòng huynh trưởng, phụ lòng tổ tiên…Nếu như nghĩ đến sống cho qua ngày thì không khó, nhưng sau này chết đi ta còn muốn gặp lại mọi người, nên còn phải giữ chút thể diện, ta già rồi, chết trận thì tốt hơn chết bệnh rất nhiều."
Sắc mặt Đỗ đại nhân không chút biểu hiện: "Câu khác: Tộc mọi chắc chắn nhập cảnh, không thể ngăn cản, cho dù là ta,chúng nó sẽ xông vào nhân gian. Nhưng dù vậy, ta vẫn muốn kích động bọn chúng, dẫn dụ bọn chúng, để phát động đại nạn này sớm hơn. Có lẽ trời sẽ trừng phạt, Hồng Ba vĩnh viễn không người hương khói. Nhưng ta nguyện một mình chịu hết, đừng ảnh hưởng đến long mạch."
Phong Long kinh ngạc: "Câu cuối cùng là gì?"
Đỗ đại nhân dẫn theo không ít gia quyến của các đại thần vào sơn cốc, trong đó không có nam đinh của phủ Hồng Ba, Phong Long vốn tưởng rằng tôn nhi nối dõi của Trấn Tây Vương có thể đi cùng tiểu Phúc Nguyên, Tả Thừa tướng.
"Số nam đinh còn lại ở phủ Hồng Ba, vốn là rất ít rồi. Đỗ đại nhân đáp: "Hơn quá nửa qua đời với Phượng Hoàng thành.Trong chiến dịch sau này lại thêm thương vong, con cháu của Trấn Tây Vương, sẽ không còn nam nhi rồi."
Lúc trước Yến quân đánh úp, tiểu Hoàng đế và trọng thần trong triều đều rời khỏi quốc đô, nhưng không có nghĩa là Nam Lý chắp tay dâng tặng Phượng Hoàng thành cho người Yến. Ngược lại, sự chống cự của Phượng Hoàng thành, là trận chiến oanh liệt nhất với Yến quân xâm lược Nam Lý từ trước đến nay. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Khi đó không ai biết rằng trong Nam hoang đại họa sẽ xảy ra, sách lược của Nam Lý là dần dần chống cự, nếu Phượng Hoàng thành còn muốn chống lại kẻ địch, dù sao cũng phải có nhân vật trọng yếu ở lại để khích lệ tinh thần của binh sĩ, nắm bắt đại cục. Ở lại lúc đó chính là mấy con trai nối dõi của Trấn Tây Vương. Bọn họ đã là tướng quân, lại có huyết thống hoàng thất trong người, dựa vào tình thế lại luận về thân phận thì bọn họ là thích hợp nhất.
Phượng Hoàng thành bị phá hủy, tổn thất của Hồng Ba phủ nặng nề nhất, sau đó trong chiến đấu, cháu trai còn lại duy nhất cũng găp phải tai họa bất ngờ. Đường đường Hồng Ba phủ, ngoại trừ Trấn Tây Vương chỉ còn lại nữ nhi!
Dẫn dụ tộc mọi nhân gian khốn khổ lầm than. Dù có thể bị thần phạt, Trấn Tây Vương chi mong rằng vĩnh viễn rơi xuống bản thân ngài là được rồi, đừng làm liên lụy đến hoàng thất.
Đỗ đại nhân tiếp tục nói: "Câu cuối cùng, Vương gia nói vẫn là về tộc mọi: Nếu như ở tộc mọi Nam hoang hiện nay là yên ả, thì dù ta có cách để dẫn dụ chúng vào nhân gian, thì ta có thể dụ chúng vào được không? Khói nói, vô cùng khó khăn. May mà, bây giờ không phải chọn nữa, bớt đi rất nhiều khổ não."
Tất cả đều là thuật lại, không có nửa lời bình luận, Đỗ đại nhân tiếp tục kể lại: "Vương gia còn muốn thần chuyển một lời đến bệ hạ: Hoàng đế còn, là còn hy vọng. Nam Lý còn chưa mất, người Yến cũng chưa thắng. Càng những lúc như thế này không được hoảng loạn tinh thần…Bệ hạ cần hiểu rõ ràng, sau khi máu gột rửa hết, không hẳn là càn khôn sáng sủa; bệ hạ khắc ghi Phúc nguyên vẫn là hoàng đế duy nhất của Nam Lý; bệ hạ đừng quên, khi gặp người thì kiềm chế, xin dịch dung (thay đổi khuôn mặt)."
Mặc dù đã tới nông nỗi này rồi, Trấn Tây vương vẫn nghĩ về cơ nghiệp của Hoàng đế, Phong Long không biết nên nói gì nữa.
Sau một hồi lâu, Phong Long dùng tay áo lau nước mắt, lại thở dài, chuyển ánh mắt hướng về nhóm người đang ngồi cạnh Tiểu Bộ: "Tiểu Phất, mang giúp ta dịch dung."
Tiểu Bồ gật đầu.
Đến hôm sau, cảm xúc có chút bình ổn lại Phong Long phát hiện ra điều dị thường khác, hỏi Hồ đại nhân: "Gia quyến trọng thần trong triều đều đã đến rồi? Sao mà ít người thế này?" Gia quyến Đỗ đại nhân dẫn đến tất cả không đến hai trăm người.
"Khe núi tuy lớn, nhung chung quy là có hạn, dẫn theo một đám nữ nhân, người già cũng không có ích gì, chi bằng dành vị trí cho quân sĩ, là quyết định của mấy vị đại thần phụ chính lúc chuyển đi, theo lệnh của Trấn Tây Vương, Tả thừa tướng, mỗi nhà chỉ cho phép bốn người vào núi, không có ngoại lệ." Giọng nói của Đỗ đại nhân nhẹ nhàng, hoàn toàn không có ngữ khí.
Theo Đỗ đại nhân nói, quyết tâm tử chiến của Trấn Tây Vương mọi người giờ đều biết cả, bầu không khí trong khe núi trở nên kìm nén hết sức, ngày đến Tiểu Tô không hiểu gì cũng nhận ra được, không dám chạy nhảy lung tung. Nhưng tâm tính của cậu nhóc, không ngăn được thích ngay nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, không nhịn được cầm ra một thỏi sô cô la, luôn hướng về phía Tiểu Bộ, đi cạnh Sơ Dung.
Công chúa, quận chúa sớm đã biết thân phận của Tô Hàng, đương nhiên cũng hiểu rằng tiểu tử này là nhi tử của người nào. Nếu như là gặp gỡ trong ngày thường, có lẽ thật sự có chút lúng túng, trong lòng rất khó chịu. Nhưng bây giờ, nước mất nhà tan, phụ thân đang ở phía nam sắp bước một trận ắt chết, lòng người đang ở Tây Bắc như thoi đưa từ Quỷ môn quan…Tình hình như thế này, có sự tình gì cũng chẳng tỏ ra quan trọng.
Lúc Tiểu Bộ chạm mặt với cậu nhóc thì luôn cười, nhưng lúc ôm nó trong lòng, thì không kìm nén được nước mắt.
Công chúa như vậy, quận chúa như thế.
…
Lại nửa tháng nữa trôi qua, Tiểu Hoàng đế Phúc Nguyên và Tả thừa tướng, thần tử trọng yếu trong triều, và một nghìn cấm quân trung thành tiến vào khe núi, đồng thời cũng mang đến tin tức về chiến sự ở bên ngoài, quân chủ lực của Yến quân đang cấp tốc tiến về chỗ quân của Trấn Tây Vương, đại chiến sắp đến rồi.
Nhưng lúc này, biên giới phía tây Đai Yến Tống Dương đang triệu tập tất cả tướng lĩnh Nam Hỏa, bàn bạc một chuyện đại sự: chàng muốn tách quân, xuyên qua vùng đất của địch, từ biên cương phía Tây nước Yến nhanh chóng xâm nhập vào Hồng Dao quan tọa lạc ở đông nam Đại Yến.
Trước đó còn xảy ra một chuyện: chó săn Tạ Môn đã tìm được phản quân Trấn Khánh rồi, sự tình gần giống như kế hoạch đầu tiên, thế lực của Phó Trình đã bị Yến quân làm cho thiệt hại nghiêm trọng, bây giờ chỉ còn sót lại hơn nghìn người, đang chiếm ở một ngọn núi, sống những ngày thảm đạm.
Trấn Khánh từng đóng quân ở phụ cận Hồng Dao, Tống Dương muốn đánh Hồng Dao, hắn có thể giúp ích rất nhiều.
Tuy nhiên Trấn Khánh, Phó Trình đều không phải là nhân tố quyết định, điều thự sự làm cho những tướng lĩnh Nam Hỏa nghi hoặc là, Thường Xuân Hầu dẫn đầu đội quân hung ác làm loạn ở Tây Bắc, lấy chiến trận nuôi chiến trận lăn lộn nơi sương gió, không ngờ lại muốn lao thẳng xuống phía nam, không chớp mắt đi lại đi đánh Hồng Dao thành. Là dự tính để đạt mục đích gì?
Đợi Tống Dương giải thích suy nghĩ của mình rõ ràng, ngoài Tạ Tư Trạc ra, mọi người trong trướng vẻ mặt đều kinh hãi, thì đúng lúc đó Tiểu cẩu đột nhiên thông báo, có quân tình quan trọng truyền đến…Cay đến mức không thể cay hơn được nữa, là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Không phải là chiến sự Nam Lý cũng không phài là tình hình kẻ địch gần đây, mà là đến từ cao nguyên phía Tây, một phong thư của Phiên chủ Mặc Thoát.