Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 401: Tử chiến




Mặt trời từ từ mọc ở đằng Đông.

Ánh ban mai mang sức sống tràn đến khắp mọi nẻo, đánh thức vạn vật tỉnh dậy, làm gã vô cùng phấn chấn. Gã trở mình khoan khoái, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông trên người như giãn nở, hít lấy khí trời, không lời nào có thể tả hết được sự khoan khoái của gã. Trịnh Đồng là Nguyên Soái của Yến quốc. Tất cả tướng sĩ đánh vào Nam Lý coi gã như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Mặc dù ánh mặt trời đỏ rực như màu máu vẽ loang lổ ở chân trời, đó là huyết sắc, không bao lâu ánh nắng theo chân trời lan tràn đến bên mình, rồi dưới chân gã. Mặc dù chưa bắt đầu, nhưng dường như gã nghe được tiếng ngựa hí, và xác chết ngã xuống… Cho dù thiếu đi vị Vương gia của Nam Lý, Tĩnh Vương gia.

Đoàn người Tống Dương cũng dậy sớm, rời khỏi Đa Lan thành, đi nhanh về phía tây bắc Tuyết Đỉnh, Trịnh Chuyển cùng hai ngàn ve Dạ Xoa và ba ngàn binh lính tinh nhuệ, hợp thành liên quân, giúp đỡ Bạch tiên sinh, im lặng đi về phía nam thành Hồng Dao của Đại Yến, Trấn Tây Vương ở Bình Châu biên giới phía nam của Nam Lý, đón tiếp đội quân chủ lực của Đại Yến.

Trận chiến cuối cùng của người Nam Lý đã đến lúc rồi.

Trấn Tây Vương nhìn về phía chân trời, ông chuyển mắt hướng về phía tiền phương của địch, thuẫn trận tung hoành, cung nỏ, đao thương, kỵ binhh chừng mực, cả đoàn quân tinh nhuệ giáp nhỏ giảm nhẹ nắm chắc trường đao… Đoàn quân Yến đến từ ba hướng, mỗi một đoàn đều quân dung chỉnh tề, mỗi một đoàn đều được trang bị đầy đủ, mỗi một đoàn quân liếc mắt đều không thấy đầu mút.

Đao qua như rừng, tinh cờ phấp phới như mây che kín mặt trời, người Yến uy phong lẫm liệt.

Trước đó không lâu, dưới trướng của Trấn Tây Vương cũng có hùng binh như vậy. Ngoại trừ số quân ông chiêu mộ ở Tây Quan ra, quân tinh nhuệ so với quân Yến hiện giờ cũng không thua kém bao nhiêu, vậy mà đáng tiếc giờ đây… Vương gia thở dài nuối tiếc, quay đầu nhìn đám quân phía sau mình.

Tuy rằng không thể so sánh với quy mô của quân Yến, nhưng sáu vạn quân hiện giờ đối với Nam Lý mà nói có thể coi là đội quân khổng lồ, … Nhưng đội hình của Nam Lý hiện giờ dù thế nào Trấn Tây Vương vẫn thấy lộn xộn.

Cho dù binh lính xếp hàng thẳng tắp, hay bọn họ triển khai đội hình ngay ngắn, nhưng trong con mắt người lành nghề, vẫn là một chữ: loạn.

Loạn là bởi sự phối hợp không ăn ý, phân bố lực lượng không hợp lý. Đại quân sáu vạn binh lính, chỉ là một ngàn tay cung, kị binh chiếm bốn thành toàn quân trở lên, hóa ra bọn họ là thủ ngự phương, kỵ binh thì quá nhiều dẫn đến bó buộc, về phần bộ binh phối hợp không ăn ý… Chớ nói Trấn Tây Vương mà ngay cả đến quân của Hoa Nghiêm tiểu tướng bình thường cũng đều không ra gì.

Trong chiến trận, hai bên đánh giáp lá cà thì sự phối hợp hài hòa ăn ý giữa các đạo quân là yêu cầu vô cùng quan trọng. Nhưng đội quân của Nam Lý bây giờ, các chiến sĩ không có nhiệt huyết chiến đấu, đến khi đánh nhau cũng chỉ là làm cho có lệ.

Nếu là trước kia, có người chỉ vào đội quân Bình Châu Nam Lý mà nói với Hoa Nghiêm:

- Đây là nguyên soái nổi tiếng nhất của nước ngươi, là đội hình Trấn Tây Vương sắp xếp ra trận. Hoa Nghiêm không khỏi cười phá lên, nhưng giờ đây hiện thực này lại phơi bày ra trước mắt.

Không phải Trấn Tây Vương không hiểu được cách bày binh bố trận, ông cũng không còn cách nào khác. Cánh quân Nam Lý này không phải được điều động từ các doanh trại ra mà tạm thời nó được lập ra.

Chủ lực của sáu vạn binh đến từ hai phía: một là tiểu đội, bại binh từ các nơi du tán hợp thành, cánh khác thì từ nhóm thanh niên nghĩa dũng mà nên.

Đạo lý mặc dù đơn giản, bại binh có thể giữ được tính mạng, đương nhiên chỉ muốn chạy cho mau, kị binh chiếm phần lớn, còn về phần thanh niên nghĩa dũng thì không cần phải nói, Trấn Tây Vương có thể cấp cho bọn họ áo giáp và vũ khí cũng đã đáng quý, nhưng không có thời gian huấn luyện về năng lực và khả năng phối hợp chiến trận cho bọn họ.

Đội quân binh lính bại trận và đám thanh niên nghĩa dũng, so sánh ra trước kia đóng ở Bạch lầu canh, huấn luyện không cần, quân vụ không nặng, gần như chưa bao giờ chịu qua binh đao như đội quân của ông và Hoa Nghiêm, đội quân gần như trung thành tuyệt đối …

Vì vậy đội kỵ binh của Hoa Nghiêm được điều quân tới sớm đã được sắp xếp.

Cường địch càng lúc càng gần, nhìn uy thế của quân địch, lại nghĩ đến thực lực của mình, Hoa Nghiêm cười đau khổ, không khỏi sợ hãi… ngay cả đến gã cũng không ngờ rằng, vì sao mình lại không thấy sợ, chỉ có chút căng thẳng.

Tham gia trận chiến này, quyết tử đến cùng, mặc dù bên ngoài tuyệt đối không nói, trong lòng không thèm nghĩ, nhưng tận sâu thẳm trong tim ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết. Biết rõ phải chết mà còn đi, đương nhiên binh sĩ không phải là đồ ngốc, chiến sĩ phải đền nợ nước, nghĩa dũng muốn báo thù nhà, mà càng quan trọng hơn là đền nợ nước, một nguyên nhân quan trọng hơn báo thù: quân Yến quá tàn ác.

Chỉ nhìn người Yến một đường đánh tới có thể thấy được: hôm nay ham sống nhục, kiếp này sẽ bị ức hiếp cả đời.

Có lẽ kiếp trước đã phạm trọng tội kiếp này mới gặp đại nạn như vậy, nếu có thể luân hồi… Đã có ý chí quyết tử, tất cả những chuyện khác đều trở nên đơn giản, nếu xui xẻo có thể chôn cùng mồ.

Nếu có thể kéo thêm một vài tên lính nước Yến cùng xuống hoàng tuyền là hoàn mỹ nhất. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Đang lúc nghĩ ngợi liên miên. Bỗng tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần, Trấn Tây Vương mang theo quân tướng phóng ngựa tuần binh, mặt ông không chút thay đổi, ánh mắt đục ngầu không chút cảm xúc, duy chỉ có chút khác là đôi môi ông mấp máy, không biết trong mà đêm tối đang nhắc tới cái gì.

Hoa Nghiêm nhìn miệng Vương gia cẩn thận phân tích khẩu hình, một lát sau rốt cuộc như bừng tỉnh ra, Vương gia luôn lặp đi lặp lại ba chữ: Qua Nha Tử.

Bên này vừa tuần binh xong, bên kia quân Yến vào trận.

Theo tiếng quân lệnh, đại quân Yến quốc dừng lại, vốn là tràn ngập trời đất, ầm ầm đập vào màng nhĩ người Nam Lý, lần lượt tản đi.

Đột nhiên không gian lại trở nên yên tĩnh, khiến không khí càng thêm nghẹt thở.

Trước khi chính thức khai chiến, hai bên cuối cùng phải nói vài câu, hơn nữa Đại Yến và Nam Lý đều là người Hán, quy củ bề ngoài cũng phải chú ý, không thể giống bọn mọi rợ đánh nhau không ai nói gì mà chỉ xông vào sống mái với nhau. Nhưng từ khi hai nước đánh nhau đến bây giờ, trước chiến trận quát mắng đã thành một nghi thức.

Nam Lý sẽ chửi người Yến tham lam, vô tín mạo phạm đến người nước khác.

Quân Yến hướng về phía kẻ thù để chiêu hàng, nói rõ sau khi khai chiến, trong lúc chém giết, chỉ cần binh lính Nam Lý hạ vũ khí đầu hàng, quân Yến sẽ không xuống tay sát hại. Đây là những lời lẽ ngon ngọt của người Yến, mới nghe qua tưởng rằng rất nhân đạo, bởi nếu trước khi giao chiến, binh lính Nam Lý mà đầu hàng chắc không thoát khỏi cái chết, để làm gương cho kẻ khác. Nhưng trong lúc hỗn chiến, tướng lĩnh không thể quản hết được sĩ tốt, đến lúc đó chỉ cần buông vũ khí, quân Yến nhất định không ra tay, như vậy sẽ giữ được tính mạng.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là đòn đánh tâm lý kẻ thù mà thôi. Hoàng đế nước Yến sớm đã có hiệu lệnh, truyền cho quân Nam chinh: trong chiến trận không tha cho kẻ địch, đặc biệt là những chiến sĩ cường tráng…

Nam Lý là chủ Đại Yến là khách, theo phép tắc, Nam Lý phải là phía kêu gọi đầu hàng, Trấn Tây vương liền dẫn ngựa tiến lên phía trước. Vương gia lớn giọng, Trấn Tây Vương so với Tống Dương "kẻ chết đi sống lại" cũng không phải kém cỏi gì, nội công thâm hậu, khí phách oai hùng, quất ngựa hướng về phía quân Yến lớn tiếng chỉ:

- Các anh em binh sĩ người Yến, trong trận chiến, chỉ cần buông kiếm là có thể giữ được mạng sống.

Nói xong một câu, Vương gia lại quay ngựa trở lại, bọn binh lính Nam Lý phía sau Vương gia là người ngạc nhiên trước tiên, bởi lần này Vương gia không mắng quân Yến là kẻ xâm lược, mà lại dỗ ngọt kẻ thù.

Lẽ ra như trong vở kịch mỗi người phải nói một lời thoại riêng, nhưng Trấn Tây Vương lại nói lại lời thoại của quân Yến, vậy quân Yến phải nói tiếp cái gì đây?

Rất nhanh, trong đám binh sĩ Nam Lý cười rộ lên, hồi hộp theo dõi tình hình.

Tướng soái quân Yến không nghĩ tình huống diễn ra như vậy, cau mày, cười khẩy nói:

- Vậy không còn gì để nói nữa, đánh đi!

Chợt cờ lệnh múa liên hồi, kèn hiệu lệnh gióng lên, quân Yến triển khai đội hình lao lên phía trước, tướng sĩ toàn quân reo vang, quân Yến bắt đầu tấn công.

Trấn Tây Vương quay người lại, nhìn binh lính của mình một lần nữa, chăm chú nhìn một lát rồi cười to:

- Kề vai sát cánh, cùng đi xuống Hoàng tuyền, đợi đến Sâm la bảo điện, thấy được Diêm Vương, chúng ta đến sớm cũng được, đến lúc đó… người nào cũng không quỳ lạy, xem lão làm gì được chúng ta.

Câu phát biểu trước trận chiến chẳng ra gì, Trấn Tây vương cười lớn, vung tay lên:

- Nổi trống làm hiệu, đám thanh niên, theo ta xuất quân!

Trước tiên là tập trung hỏa lực, chớ nói Nam Lý chỉ có sáu vạn quân, chỉ lấy bọn họ dự trữ, cũng đủ một cánh quân quy mô đến hai mươi lần, đại quân hàng triệu người.

Tiếng pháo nổ long trời lở đất, cuối cùng một đội quân có sẵn của Nam Lý đi theo phía sau Vương gia, xông vào trận tiền, biết chắc rằng trước sau gì cũng phải chết, chỉ mong trước khi chết kéo theo vài tên người Yến cùng xuống mồ, quyết tâm khi chết gặp Diêm Vương vẫn không quỳ gối.

Đội quân lao vào lộn xộn, quyết luyệt rất hài hước.

Hai bên giao chiến, chém giết rất ác liệt. Nhưng quân Yến không biết, người Nam Lý không nhìn thấy, kêu hét thảm thiết, binh khí giao kích, tiếng kèn trống trận giục giã, ẩn chứa nhiều điều đáng sợ, chỉ chờ thời điểm nổ tung. Ở phía nam chiến trường ngoài mười dặm, bên cạnh nam hoang đám binh lính đang hoang mang run rẩy bỗng im bặt.

Im lặng một hồi lâu, một tên to lớn cường tráng hơn cả người phương Bắc, nhưng diện mạo giống vượn nhiều hơn. Hắn cẩn thận chui ra từ rừng núi, bước chân thăm dò rồi nhanh dần, cuối cùng chạy chầm chậm đến trú binh cảnh vệ, giờ Nam Lý bỏ quên trạm lầu gác.

Trạm canh gác có mười người canh, đối với quái vật mà nói, không thể so sánh được như những tên tí hon tay chân loạn xạ, nhảy vọt ra ngoài.

Cùng lúc đó, lại có hơn trăm tên quái vật người vượn từ từ chui ra từ rừng cây, nhưng chúng chưa lên lầu trạm gác, mà ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn về phía đồng tộc trên trạm gác.

Chiến trường cách lầu gác hơn mười dặm, lũ quái vật có cố gắng đến mấy cũng không thể nhìn thấy chiến trường rốt cuộc đã xảy ra điều gì, nhưng không lo ở trong rừng sâu bản năng sinh tồn được phát huy, không phải ánh mắt lợi hại mà là cái mũi rất thính, rõ ràng quái vật nhắm mắt, ngửa mặt lên trời, nhưng mũi không ngừng đánh hơi.

Đánh hơi hồi lâu.

Chiến trường chưa hề ngừng nghỉ nhưng bọn quái vật đã nghe quen cũng không cảm thấy đáng sợ, vẻ mặt đề phòng và sợ hãi cũng không còn. Mà trong một ngày, từ trong núi rừng tộc mọi đi ra nhiều không đếm xuể, đứng chật cả trạm lầu gác và khoảng đất trống. Lúc này nhìn đến, không biết còn bao nhiêu tên ẩn giấu trong rừng, ánh mắt không thể nhìn thấy.

Trắng sáng treo cao. Trong bóng đêm một đôi mắt lóe ra những tia hào quang sâu kín, tất cả tộc mọi cũng bất động, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn theo đồng tộc đang đứng trên trạm gác.

Rốt cuộc, quái vật trên trạm gác đã có động tĩnh. Mùi vị máu tanh thổi qua đây, biến gương mặt xấu xí kia nổi lên nồng đậm vẻ tham lam. Ba nhảy hai nhún nó đã từ tháp cao đáp xuống đất, nhưng nó cũng không lùi về sau hội hợp cùng đồng tộc, mà hướng về phía chiến trường chạy đi.

Bốn chân chạm đất, nó chạy không nhanh không chậm, nó không phải dã thú ngốc nghếch, nó có trí tuệ, biết con mồi ở xa, tập kích bất ngờ trên đường cần bảo tồn thể lực. Mặt khác, đáng nhắc tới chính là. Nó ở trên trạm gác, nhặt được mũ giáp binh lính bỏ lại khi rút lui, thuận tay nó đội lên đầu mình, đáng tiếc khiến nó nhức đầu không thôi. Chạy được vài bước cái mũ rơi xuống, vài lần nó đều không thể không dừng bước nhặt lại cái mũ, đến khi không thể nhẫn nại được nữa, nó vung móng vuốt lên. Dễ dàng đem miếng sắt lá bọc chiếc mũ xé cho nát nhừ.

Vừa động một chút, núi rừng ào ào run rẩy, lay động cả trời đất không yên!

Hoa Nghiêm cảm thấy mình điên rồi! Ở trong ác chiến giết đến điên loạn, đồng thời cũng bị vận khí của chính mình kinh ngạc muốn phát điên, Từ sáng hôm qua khi bắt đầu cuộc ác chiến, đến hiện tại đánh đã mười mấy canh giờ, giờ phút này mặt trời đang nhô cao, đã là chính ngọ của ngày hôm sau.

Trong hỗn chiến, người Yến chưa từng theo lệ đêm xuống ngừng chiến, vừa không dừng tay, lại rõ ràng đã sớm đem sinh tử dứt bỏ rồi. Rõ ràng là ác chiến còn gì!

Ở trong chí nhớ của gã, hẳn là vào buổi chiều ngày hôm qua. Hoa Nghiêm cảm thấy cái gáy đầu tiên trầm xuống, theo đó đau đớn truyền đến trước mắt sao kim vòng quang, gã không biết bị ai đánh trúng đầu, thân mình mềm nhũn liền ngất đi. Gã tưởng rằng mình đã chết nhưng đợi khi tỉnh lại, ánh mặt trời chói mắt khiến gã đau, xung quanh tiếng giết rung trời, Hoa Nghiêm lúc này mới hiểu chính mình chỉ mới ngất đi.

Người Yến, người Nam Lý. Đã ngã xuống mấy vạn thi thể, phía trước không có địch nhân đến bổ cho gã một đao, cũng không có đồng bạn lại đây hỗ trợ ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, Hoa Đại tướng quân nằm ở nơi nào, ở trên chiến trường rộng lớn ngủ được. Sự trải nghiệm này, loại vận khí này trước kia nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, cứ thế tỉnh lại, biết rõ sự tình phản ứng đầu tiên của Hoa Nghiêm là: nằm trên sa trường đánh một giấc đến hừng đông, chuyện này cũng đủ để bố mày khoe khoang cả đời.

Nhưng lập tức gã phản ứng lại, nếu muốn khoe khoang dù sao cũng phải còn sống… Cũng không chắc nữa, trên đường đi tới hoàng tuyền nói chuyện này cũng làm nở mày nở mặt! Hoa Nghiêm run rẩy tay chân. Hạ bả vai xuống nhặt cây đao lên, cảm giác ngủ dậy, vẫn thực là thoải mái…

Quân Yến quy mô hơn xa Nam Lý, một đội binh lính thay phiên nhau, nhiều nhất đánh hai canh giờ có thể nghỉ ngơi. Tiêu chuẩn đầu pháp xa luân chiến; người Nam Lý đã ở luân thay, nhưng từ đêm khuya ngày hôm qua đến giờ bắt đầu không còn đủ kết cấu, nhân số không đủ, làm thế nào để thay? Từ khi đó trở đi, quân trận hoàn toàn tán loạn.

Nhưng khiến người Yến không ngờ chính là, chẳng sợ người Nam Lý rối loạn, vỡ trận, nhưng họ vẫn không trốn, vẫn tử chiến, muốn hoàn toàn tiêu diệt hết bọn họ cũng không phải việc dễ dàng. Thông thường nhiều nhất đến sáng sớm có thể giải quyết trận đánh, không ngờ người Nam Lý vẫn kéo dài đến chính ngọ, vả lại còn chiến đấu rất hăng hái!

Bọn họ còn lại bao nhiêu người? Hai vạn? Hay là hai lăm vạn?

Chúng ta đã chết bao nhiêu người? Bốn vạn? Hay là năm vạn?

Mục Đồng có chút ngồi không yên, đây không phải thành trì khó giải quyết, lại càng không phải là thế lực ngang nhau chém giết, mà là ưu khuyết một trời một vưc tất đánh một trận chắc thắng, thắng là nên, vô công, vả lại thương vong cũng quyết không thể lớn, đạo lý đơn giản nhất, mười người đánh ba người, thắng liền thừa ra bảy người thậm chí sáu người, vậy đó là lỗi nặng rồi!

Nam Lý còn có hai vạn người, đó có phải Yến tốt chỉ cần chết hai vạn thì có thể kết thúc cuộc chiến hay không? Mục Đồng triệu tập các tướng lĩnh, gã cần một chiến thuật mới, có thể nhanh chóng đánh tan kẻ thù ngoan cố, đòng thời giảm bớt thương vong. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên thân binh vội vã đi vào, nói quân thám báo tuần tra sau lưng địch phát hiện phía nam có đàn dã thú lớn.

Mục Đồng không rõ nên hỏi lại:

- Cái gì dã thú?

Còn chưa đợi thân binh trình báo cẩn thận, đột nhiên một trận hí hào, từ xa truyền tới… Tiếng kêu kia là dạng gì, mười ngàn hay một trăm ngàn âm thanh bén nhọn như dao hội tụ cùng một chỗ, cứ như vậy lập tức tan ra trong trời, tan ra trong rất, từ màng nhĩ đâm thẳng vào đáy lòng, khiến người ta kinh hãi đảm chiến. Cứ thế tay Mục Đồng không kìm nổi run lên.

Sợ không phải bởi nhát gan, có thể ở trên chiến trường người xá tử khổ chiến vốn không nhát gan, sợ hãi đến từ bản năng, vì trong tiếng hí hào đến từ phía nam, đầy đặn vang vọng, lắng đọng sự hung tàn của Nam hoang, hàm chứa cả những thứ chưa biết về thiên nhiên, khiến người ta không có cách nào không sợ hãi, không run rẩy.

Tộc mọi tiếp cận chiến trường, liền không chút bước khẽ ẩn tiếng, tất cả đám quái vật gào rống, phát lực tiến lên, đập vào mắt chúng nó là máu thịt mỹ thực!

Tất cả mọi người không kìm nổi lòng ngừng tay chém giết, chuyển mắt nhìn về phía nam. Chợt… Mắt nhỏ dần nứt ra.

Đám tộc mọi đột nhiên xông vào tầm mắt, khoảng cách mãnh thú rơi vào tầm mắt, rậm rạp thẳng phía chân trời, dường như một mảng mây đen, hừng hực quay cuồng thúc giục từ trên đỉnh đè xuống.

Nhìn đến chỉ thấy một đoàn quái vật, nhìn không tới cũng thấy quy mô như biển, chính đám binh lính đang giao chiến cũng không biết, khi đám tộc mọi tiên phong vọt lên trước mắt, chúng nó tạo thành dòng nước lũ, sau đuôi còn lại trong núi rừng, vẫn chưa qua được trạm gác biên giới.

Không cần thăm dò báo lại càng không cần miêu tả, nhìn liếc mắt một cái Mục Đồng có thể hiểu được tộc mọi đáng sợ, mà chúng nó tới đột ngột như thế, khi tiến lên nhanh hơn gió táp, chưa cho người Yến thời gian thong dong rút binh? Mục Đồng quyết định thật nhanh:

- Truyền kỳ lệnh cùng người Nam Lý, hung vật giết, hai quân tạm thời dừng đấu, đồng tâm hợp sức ngăn cản quái vật.

Đại kỳ lắc tư truyền ra tin tức, đổi lại Trấn Tây Vương cười lớn như sấm sét, lão nhân không cần tín hiệu cờ, trực tiếp mở miệng đáp:

- Nằm mơ!

Theo đó Vương gia lớn giọng truyền lệnh, bảy chữ chấn triệt chiến trường:

- Bỏ qua mọi tộc, giết Yến địch.

Tàn binh bại tướng rầm rầm đồng ý, đao trong tay máu trong trời, hoàn toàn không để ý tới chính đám tộc mọi càng lúc càng tiến lên, toàn tâm toàn lực giết về phía kẻ thù.

Hoa Nghiêm trong trận dường như thật sự vui đến điên loạn, hoa chân múa tay vui sướng cười khanh khách không ngừng, gã trước kia chính là quan canh gác trên trạm gác Nam Cương, tuy rằng chưa thấy qua mặt, nhưng tính ra cũng là mỗi ngày đều giao tiếp. Cho tới nay gã đều cực kỳ sợ hãi đám quái vật trong rừng, nhưng hiện tại không ngờ cảm thấy rất tự hào, giống như đám tộc mọi này được gã nuôi dưỡng trong nhà vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.