Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 403: Tiến binh




Tình trạng hiện giờ của Yến quốc: Bắc cảnh ổn định, Khuyển nhung nguyên khí đại thương co đầu trở về sâu trong thảo nguyên, Đàm Quy Đức bị tiêu diệt hoàn toàn, tan thành mây khói, hai lần chiến sự làm cho phương bắc không còn hậu cố chi ưu, không thể nghi ngờ, đây là công của Cảnh Thái.

Đại quân phía Tây xuất kích xâm nhập cao nguyên, kết quả bị Hồi Hột bẫy một hố to, cả đội quân lâm vào thế bị động. Nhưng cũng chỉ là bị động mà thôi, đại quân Yến nhân vẫn còn, chiến lực không thể khinh thường, không sợ Hồi Hột cùng phiên chủ phụ cận kết thành đồng minh, muốn nuốt xuống chi Yến binh này cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi phiên chủ cùng quân đội không đội trời chung. Nói thật ra, xuất binh lên cao nguyên xem như là một sai lầm của Cảnh Thái.

Nhưng trọng binh tập kết Nam Cảnh, Nam hạ xâm nhập Nam Lý, chính là một cái sai lầm hoàn toàn! Không tính chuyện quân viễn chinh bị tiêu diệt hoàn toàn ở Nam Hoang, phòng ngự ở phía Nam Đại Yến trở thành hư không, môn hộ Hồng Dao bị Nam Hỏa phế bỏ, tộc man tiến quân thần tốc, Nam cảnh gần như vô lực ngăn cản…

Ngày thứ bảy sau khi Hồng Dao rơi vào tay giặc, Ngự Thư phòng, trước khi Cảnh Thái tới, bốn vị đại thần đứng đầu nghiêm trang, Thượng Thư hai bộ hộ, binh, Vũ Di vệ chủ quản Gia Cát Tiểu Ngọc cùng đương triều thư lệnh Ôn Cẩm Thiên Ôn đại nhân.

Ôn Cẩm Thiên mấy ngày nay bế bộn công việc, hắn cùng Gia Cát Tiểu Ngọc hợp tác, một bên không ngừng thư thật tin tức có liên quan tới tộc man, điều tra số lượng của chúng, không bên vùi đầu vào kho sách, lật xêm điển tích cỏ, tra tình những sự kiên trong dĩ vàng của Tộc man, sau đó không lâu hắn kinh ngạc cho ra một kết luận: lấy quy mô hiểu biết hiện tại của Tộc man, lúc này là đại họa đến từ Nam Hoang, so với tai nạn đồng dạng trong dĩ vàng càng đáng sợ hơn.

Theo số lương cùng lực phá hoại xem ra, đại họa ba trăm năm trước chỉ là chuyện vặt.

Khi Hộ bộ phỏng đoán tổn thất do Tộc man tạo thành, Binh bộ trình báo lại chuyện phòng ngự và chiến đấu ở phía Nam xong, Ôn Cẩm Thiên cũng bẩm báo lại với Hoàng Đế phất hiện gần đây của hắn, tuy nhiên Ôn Cẩm Thiên nói cũng không chú ý tới, chính mình vừa nói vừa không ngừng lắc đầu… Chính hắn đều cảm thấy chuyện này thật không tưởng tượng nổi. Ba trăm năm trước là địa hỏa xung mạo, hung mãnh thiên tai là cho quái vật ở sâu trong Nam Hoang cảm thấy khủng hoảng; lần này thiên địa an ổn, cản bản là không có tai nạn dị tướng gì phát sinh, dùng cái gì làm kinh động tới nhiều Tộc man như vậy xâm nhập nhân gian.

Cảnh Thái nghe xong cũng đã tính đến, hắn mới không có hứng thú hỏi đến cùng, ứng phó với địa họa như thế nào mới là cấp bách, lúc này hỏi:

- Tình hình lúc này, có cách gì không?

Hộ bộ, Binh bộ hai vị đại nhân không mở miệng, Ôn Cẩm Thiên thì nói thẳng, đây là hắn bổn phận:

- Hiện giờ Tộc man tác loạn ở Nam cảnh, nhưng chân chính kham ưu chính là Trung Lục và Đông Cương.

Yến Nam Cảnh bị Tộc man đánh vào, tuy rằng trú quân địa phương ra sức chống cự, nhưng cũng không khó đoán, Nam cảnh bị đánh thủng cũng chỉ là chuyển sớm muộn, đến lúc đó căn cơ trung tâm Đại Yến là Trung Lục, Đông Cương, sẽ bị lộ dưới sự uy hiếp của Tộc man.

Cảnh Thái không trả lời, chuyển mắt nhìn Binh bộ Thượng Thư, người này lập tức mở miếng đáp, Yến quóc Tây chinh Nam thảo, cơ bản đều là từ tây, bắc hai bên điều động, tập kết binh lực, đối với Trung, Đông cũng không có ảnh hưởng lớn, đặc biệt Trung Lục là chỗ sở tại của Tình thành, cảnh vệ càng phải kiên cố, theo ý tứ ở Binh bộ Thượng Thư, thực lực của bọn họ đủ để ứng phó kiếp nạn, không cần lo lắng.

Đại chưởng quỹ Vũ Di vệ Gia Cát Tiểu Ngọc lại lắc đầu, mặt lạnh mồm lạnh:

- Tộc man trong Đại Yến Nam cảnh ta, bây giờ còn không nhiều bằng Tộc man trong Nam Lý, mặt khác theo thăm dò, hiện giờ từ Nam Hoang vẫn có quái vật tiếp tục đi ra, cụ thể trong núi còn ẩn giấu bao nhiêu… không thể biết hết.

Thượng Thư nghe vậy giật mình mười phần kinh hãi thất thanh:

- Sao lại nhiều như thế?

Tộc man chạy vào Nam cảnh Yến quốc, còn mới chỉ là tiên phong thôi, dựa theo tình thế phát triển hiện nay, vẫn ở trong núi, còn có Tộc man ở Nam Lý, sơn hay muộn cũng dũng mãnh chạy vào đại yến, hiện tại xem như là củng cố Trung Lục, Đông Cương, đến lúc đo có thể an toàn hay không, khó nói lắm.

Nghe tiếng kinh hô của Binh bộ Thượng Thư, Cảnh Thái nhìn hắn lành lạnh:

- Cẩm Thiên vừa mới nói rồi, lần này đại họa hơn lần trước nhiều, quy mô Tộc man khổng lồ, ngươi không nghe rõ sao?

Thượng Thư đại nhân không dám lên tiếng trả lời, Ôn Cẩm Thiên đúng lúc nói chuyện khác, xem như giảng hòa, đại quân chủ lực thảo phạt thảo nghuyên đã trở về Yến Quốc, binh lực ở Bắc Cảnh sung túc, kế sashc hiện nay chính là đưa cỗ lực lượng này điều tới đây, Nam Cương xem như không được trợ cứu, không cần để ý, chỉ cầm tăng mạnh phòng vệ ở Trung, Đông, cam đoan Tộc man sẽ không đột phá thêm được bước nào nữa, căn cơ Yến quóc không bị dao động. Chờ cho giữ vựng một thời gian, xao động ở Tộc man cũng bình ổn lại, chúng nó tự nhiên sẽ rút về.

Đám quái vật này ăn thịt, giết người, nhưng không phá nổi nhà cửa ruộng đồng, cũng không cướp của cải vàng bạc, chỉ chờ đến khi chúng rút về, đến lúc đó Nam Cảnh hay Nam Lý, vẫn đều là của Đại Yến.

Ôn Cẩm Thiên nói vẫn không dễ nghe:

- Chỉ bằng quân đội phương Bắc, không nhất định là có thể ngăn được Tộc man, bảo vệ Trung, Đông.

Binh bộ Thượng Thư tiếp lời:

- Vì cầu vạn toàn, có nên triệt hạ binh mã trên cao nguyên đi không?

Lấy hình thức Tây chính của Yến quốc mà xem, đại quân mà rút lui sẽ bị Hồi Hột truy đánh, tổn thất không thể tránh, nhưng quốc gia có khó cũng không chấp nhiều như vậy, không có gì so với việc bảo vệ căn cơ Yến quốc quan trọng hơn.

Đối với đề nghị của Binh bộ Thượng Thư, trong Ngự Thư phòng mấy người đều gật đầu nên bàn lại, nhưng hoàng đế Cảnh Thái lại không có ý kiến, cúi đầu tự suy nghĩ …

Một lúc lâu sau, Cảnh Thái mới lại ngẩng đầu lên, nói lời cùng với cục diện hiện tại không liên quan:

- Ta vốn tính chờ bình định Nam Lý rồi, lại phái đại quân lên cao nguyên, để Mục Đồng tiếp viện Chu Cảnh, hai quân liên kết, vững vàng đánh vỡ Nhân Khách, sau đó lại tiến quân thần tốc, tiếp công tập kích Hồi Hột. Về phần binh mã rút về từ phương Bắc, lưu lại cho trong nước làm hậu bị, bất bức lưc nào có việc bọn họ đều có thể xuất chinh.

Nói tới đây, Cảnh Thái hỏi Ôn Cẩm Thiên:

- Cẩm Thiên, ta hỏi ngươi, binh lực của Hồi Hột ở cao nguyên, cùng với quốc lực của hắn, so với binh lực của ta, rốt cuộc là tình trạng gì?

Vấn đề của Vạn tuế không rõ ràng, nhưng Ôn Cẩm Thiên vẫn hiểu được, trả lời rất tỉ mỉ:

- Binh lực Hồi Hột lẻn vào cao nguyên, kết kể là nhân số hay là thực lực, so với đại quân mà bệ hạ phái đi Thổ Phiên kém hơn vài phần, tuy nhiên bị bọn họ chiếm lấy tiên cơ, mới làm chúng ta bị động.

- Về phần quốc lực, cũng đã rất rõ ràng rồi, nhân mã Hồi Hột đánh lên cao nguyên, chiếm năm phần binh lực trên Toàn Cương đại mạc, binh mã Tây chinh của chúng ta, chủ lực đều là dến từ bản bộ Tâu Cương, so với chỉnh thể quân lực chung ở Thần Châu bang quốc của chúng ta, nhiều lắm hơn hai phần.

Cảnh Thái cười cười, hơi có vẻ tự hào:

- Đại Yến ta hơn hai phần, chính là Hồi Hột năm phần.

Ôn Cẩm Thiên gật đầu xác nhận, Cảnh Thái thì thở dài một hơi, giọng điệu mơ hồ hơi mang tham lam:

- Trên cao nguyên, hầu như đều có binh lính bán nước của Hồi Hột … Nếu có thể đánh bại chúng, Hồi Hột chỉ cần nửa ngày là sụp đổ, quân ta lại tiến quân, đánh tan Thiên quan, tiến vào đại mạc… không nhất định bắt sống được Đại Khả Hãn, nhưng đánh một trận nữa, Hồi Hột nguyên khí đại thương là khó tránh được. Kể từ đó… Nam Lý vong, Thổ Phiên rối loạn, Khuyển nhung không đủ gây họa, Hồi Hột bị thương nặng, đại cục Trung thổ sơ định… Còn lại là chuyện chi tiết, trẫm và các khanh lại nỗ lực thêm nữa, Đại Yến ta định là có thể chế bá thiên hạ, tái hiên thế giới đại nhất thống chi thịnh cảnh Trung Thổ. Trẫm và Yến quốc… cùng chư vị cùng nhau lưu danh sử sách, chẳng không vui sao.

Lảm nhảm một lúc, Cảnh Thải nói hết kế hoạch ban đầu nói ra, sau đó lại chuyển, lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc a! Ngàn suy vạn nghĩ, cũng không nghĩ đến quái vật trong Nam Hoang chạy ra phá rối… toàn quân phái đi Nam Lý đều bị diệt, quái vật làm loạn ở Nam Cảnh ta, sớm hay muộn còn có thể đánh vào Trung Lục và Đông Cương, tương lai không thể thiếu một hồi kéo dài, chờ quái vật thối lui… Sợ là Đại Yến cũng bị thương không nhẹ!

Hoàng Đế nói tình hình thực, đánh giặc phải có người chết, đánh giặc phải tiêu tiền, lấy số lượng Tộc man hiện tại không khó suy đoán ra quy mô ác chiến.

Đại Yến giàu có nhất thiên hạ là không sai, nhưng gánh vác một hồi đại chiến như thế, thương gân động cốt không thể tránh được.

Cảnh Thái nói không ít lời, Tiểu Trùng Tử như thuận, đúng lúc hiến lên một chén dược trà để Hoàng đế nhuận hầu, Cảnh Thái cười gật đầu với tiểu thái giảm, lấy kì biết ơn, lúc đối đãi với người của mình, hắn không phải là một tên Hoàng đế điên cuồng, rõ ràng chính là một vị bề trên chu đáo thân thiết.

Uống một miếng nước, ánh mắt Cảnh Thái lại nhìn lại Binh bộ Thượng Thư:

- Quốc gia gặp nạn, quan mã bên ngoài nên trở lại làm phòng bị, nói là đúng, nhưng để Chu Cảnh quay về, nghĩa là đem cao nguyên tặng cho Hồi Hột. Chúng ta ác chiến với Tộc man … trước tính là hai năm, ác chiến hai năm liên tục, Tộc man rút đi, Yến quốc tan vỡ; Hồi Hột hưởng thụ thắng lợi ở Thổ Phiên, từ từ đưa thắng lợi thành lợi ích thực tế, không ngừng lớn mạnh… Chuyện này kéo dài, đến lúc đó chúng ta có đánh thắng được Hồi Hột nữa không?

Đánh giặc sẽ tiêu hao quốc lực, Đại Yến đánh Tộc man là chuyện chỉ mất không lời. Mà chiến tranh xâm lược, tỷ như hiện tại Hồi Hột đánh Thỏ Phiên, còn có một chuyện khác, Hồi Hột đánh tháng, chẳng sợ là chết không ít chiến sĩ, tiêu mất một số tiền quân phí lớn, tương lai cũng có thể kiếm lại được, nhưng trong đó có một cái mấu chốt: thời gian.

Không nói là Hồi Hột đánh thắng Thổ Phiên, chiến thổ địa, sẽ lập tức trở nên hùng mạnh phú cường, còn cần một quá trình, chậm rãi đem thành quả thắng lợi tiêu hóa, từ đó biến thành của cải và thực lực của chính mình.

Hiện tại, Hồi Hột vừa mới đánh hạ Nhân Khách, khẳng định là suy yếu hơn binh lính trên cao nguyên của hắn; nhưng nếu theo thời gian, chờ hắn dung hóa xong chiến lợi phẩm, hai năm sai Hồi Hột nhất định càng cường đại.

Thuyết pháp của Hoàng Đế không sai, Binh bộ Thượng Thư không còn nói được gì nữa. xem tại TrumTruyen.vn

Đều không phải do Thượng Thư ngu ngốc, ngay cả đạo lý đơn giản như thế cũng không nghĩ ra, mà là đại quân Tây chinh có trở về hau không, vốn cũng là cái lựa chọn khó khăn, muốn trách cũng chỉ có thể trách đám Tộc man trời đánh.

Hoàng đế đã nói ra ý tứ của mình đại khái thế nào, lấy tính tình của hắn, các vị trọng thần cũng không dám khuyên, chỉ có Ôn Cẩm Thiên giữ vững bổn phận, có chuyện sẽ nói, chẳng sợ làm phật thánh ý:

- Tây quân không về, tương lai chủ lực Tộc man đột kích, chuyện phòng ngự sợ không vững chắc.

- Không phải không để họ về, mà là chờ thêm một chút, chờ bọn họ đánh tan chủ lực Hồi Hột rồi hãy về.

Cảnh Thái lắc đầu mỉm cười:

- Ngươi cũng nói "tương lai chủ lực Tộc man đột kích", đại họa còn ở "tương lai", chúng ta còn nhiều thời gian.

Ôn Cẩm Thiên đầu tiên là sửng sốt, lấy thế cục ở cao nguyên, quân viễn chinh muốn tự bảo vệ mình thì còn miễn cưỡng làm được, nếu trong thời gian ngắn đánh tan Hồi Hột, đó là người si nói mộng.

Nhưng rốt cuộc là tâm phúc thần tử, Ôn Cẩm Thiên rất nhanh liền đoán được ý của Cảnh Thái, sắc mặt lại thay đổi.

Cảnh Thái vẫn giữ vẻ mặt như cũ, nhưng giọng điệu lại nặng thêm:

- Ở phương bắc không phải trẫm có đại quân sao? Các người tính đi, tới kịp không.

Hai vị Thương Thư đại nhân nhìn trộm nhau, trong mắt là mê man, tính một cái? Tính cái gì? Cái gì kịp không kịp?

Ôn Cẩm Thiên cũng hiện ta một chút hoang mang, khom người hỏi Cảnh Thái:

- Bệ hạ là muốn chúng thần tính… tính đại quân Yến Bắc, nếu trước lên cao nguyên, giúp Chu Cảnh đánh Hồi Hột, sau lại quay về tiếp viện, thời gian có kịp được không? Có thể về trước khi chủ lực Tộc man tới hai không?

Cảnh Thái không có biểu lộ gì, nói một câu:

- Không tồi!

Sau khi nói xong hắn đột nhiên mỉm cười, chuyển mắt nhìn hai vị Thượng Thư:

- Còn không cám ơn Ôn đại nhân, hắn đang giả hồ đồ, để giải nghi hoặc cho các ngươi.

Ôn Cẩm Thiên đoán được ý Hoàng Đế, nhưng hai vị Thượng Thư vẫn không hiểu, hắn lại không dám nhắ nhở ngay trước mặt Hoàng Đế, liền làm ra bộ dnagj không xác định, mặt ngoài là hướng Hoàng đế chứng thực, thực tế là nói là đồng nghiệp, rốt cục Hoàng đế muốn bọn họ tính cái gì.

Binh bộ Thượng Thư vẻ mặt hoảng sợ, đang muốn nói cái gì, nhưng Cảnh Thái nhìn ra ý hắn, căn bản không để hắn mởi miệng, lạnh lùng nói:

- Trẫm bảo ngươi tính, không bảo ngươi khuyên, mấy lời vô vị vô dụng ấy, đều để trong bụng cho mục nát cho trẫm.

Ý tứ của Hoàng đế đã quá rõ, hắn muốn đại quân cùng tộc man đoạt thời gian.

Không phải ngu ngốc, chỉ là có chút điên cuồng.

Lúc trước Cảnh Thái đã nói đạo lý rất minh bạch, triệt binh phòng ngự là biện pháp cơ bản, nhưng khi Yến quốc đối kháng với Tộc man, Hồi Hột phát triển lớn mạnh, trải qua chuyện này, ưu thế mà Yến quốc trước đây chiến được chẳng còn sót lại chút gì, nếu không phải là quốc gia hùng mạnh nhất Trung Thổ, giấc mơ tranh hùng thiên hạ hoàn toàn tan biến… Đây là chuyện mà bất kể thế nào Cảnh Thái cũng không chịu được.

Vị Hoàng đế này muốn binh hành hiểm chiêu, đại họa không tránh được, tổn thương của Yến quốc không tránh được, nhưng trước đó, hắn phải đả kích mạnh Hồi Hột, làm cho bọn họ trong vòng vài năm không thể chuyển thế được!

Nếu như có thể thành công, viễn chính quân chính là người sẽ tiêu diệt đại mạc, Hồi Hột bị thương nặng như vậy, ba năm năm năm cũng đừng nghĩ tới việc phục hồi như cũ, bên này Đại Yến chống đỡ qua địa họa, Đại Yến vẫn là quốc gia hùng mạnh nhất Trung Thổ.

Nhưng lần mạo hiểm này quá lớn! Không chỉ không đưa quân Tây chinh rút về, còn phái đại quân phương bắc vốn dùng để phòng ngự đi, nếu chẳng may cả hai cánh quân đều khong trở về được đúng lúc thì sao? Chiến trường thay đổi thế cục trong nháy mắt, làm sao có thể tính toán ra được ngày chính xác.

Ai cũng không thẻ cam đoan, Tây, Bắc hai đại quân sẽ nhanh chóng đánh được quân viễn chinh Hồi Hột, cũng đoạt được trước khi chủ lực Tộc man đánh đến Yến Trung Lục mà trở về; như nhiên cũng như vậy, ai cũng không thể khẳng định hai đạo đại quân này không thể hoàn thành nhiệm vụ. Là mạo hiển, nhưng đích xác có cơ hồi…

Dù sao Tộc man chỉ mới tiên phong tới Nam Cảnh, khoảng cách chờ chủ lực của chúng hội tụ, chạy vào Đại Yến Trung, Đông hai vùng còn có một đoạn thời gian, vả lại Trung, Đông Đại Yến vốn có tinh binh đóng giữ, đại họa thổi đến, cũng có thể cố gắng giữ được một đoạn thời gian.

Dù sau, khi đại quân phương bắc tiến vào cao nguyên, hội hợp với quân đội, Yến nhân sẽ hình thành ưu tế rõ ràng, chỉ cần vận dụng thích đáng chiến thuật, chưa chắc không thể một lần là xong, một phát đính tan đại quân Hồi Hột.

Cường đại đế quốc muốn tiếp tục quật khởi, muốn tẫn khả năng chiếm được chủ động, có đôi khi nhất định phải mạo hiểm. Tâm ý của Cảnh Thái đã quyết, trong Ngự Thư phòng chuyện thương thảo cũng định ra, thánh chỉ cùng quân lệnh đồng thời truyền ra, đại quân phương bắc lập tức xuất phát, hỏa tốc chạy tới cao nguyên trợ giúp Chu Cảnh.

Quân lệnh viết rõ, viện quân đi vội, trên đường phải tránh xa các cuộc chiến đấu, xuất quân trước Nam Hỏa, xuất quân sau lãnh địa Mặc Thoát không cần để ý, chỉ cầu hỏa tốc tiến quân, mau chóng đến Nhân Khách, mai chóng phát động công kích Hồi Hột.

Đại quân muốn tranh thủ thời gian, mối họa nhỏ nhỏ này không rảnh để ý. Tuy nhiên Cảnh Thaasi không biết là, Nam Hỏa trước đã ẩn thân Tây Cương, cũng không cần hắn để ý, không kém lúc Trịnh Chuyển dẫn người phá Hồng Dao là mấy, Từ Oa Oa tự làm chủ, mang Nam Hỏa ly khai Đại Yến, lại lên cao nguyên, ở tạm trong lãnh địa Mặc Thoát.

Cảnh Thái từ Ngự Thư Phòng đi ra, trên mặt không nhận ra có gì không ổn, cũng chỉ có chính hắn hiểu, chính tim hắn đanh đạp tính thịch rất mạnh; cẩn thận suy nghĩ, 'Bắc quân tiếp viện, trước phá dân tộc Hồi Hột tái hồi viện bổn quốc' là từ khi hắn đăng cơ tới nay, độc lập làm ra quyết định trọng đại nhất.

Hoàng đế phải đánh cuộc một phen, bây giờ còn không thể nhìn ra thắng thua, nhưng kiểu cùng ông trời đấu thời gian, cảm giác vật lộn số mệnh, thật không thể tốt hơn!

Tiểu Trùng Tử đi theo sau Cảnh Thái, đang đi thì lảo đảo một cái, chân trái vấp vào chân phải, ngã úp mặt xuống, Cảnh Thái bị hắn làm cho phát hoảng, dừng bước muốn dìu hắn, những tay chân Tiểu Trùng Tử nhanh nhẹn, không đợi Vạn tuế xoay mình đã tự đứng lên.

Cảnh Thái cười nói:

- Đất bằng mà cũng ngã, người đang nghĩ gì trong đầu thế?

Tiểu Trùng Tử vỗ bụi đất trên áo, động tác rất nhỏ nhẹ, sợ bụi bán đến trên người Vạn tuế, đồng thời vẻ mặt đau khổ đáp:

- Không nghĩ gì cả, là bị khí phách của Vạn tuế dọa thôi.

Cảnh Thái nhếch lông mi:

- Thế nào, ngươi sợ ta thất bại? Sợ đại quân không về kịp?

Tiểu Trùng Tử vội vã lắc đầu:

- Không sơ… Nhất định kịp… Chỉ là chuyện này quá lớn, nô tài nghe xong tâm tư không được yên, một lòng bất ổn.

Cảnh Thái lại cười:

- Không cần kích động, ta đã nghĩ rõ ràng… Mấu chốt không phải ở chỗ đại quân của ta có về đúng lúc không, mà là bọn họ có đánh tháng Nhân Khách kia không!

Nói đến đây hắn hỏi Tiểu Trùng Từ:

- Quốc nội gặp nạn, đại quân tác chiến bên ngoài tâm tư thế nào?

Vấn đề đơn giản, Tiểu Trùng Tử không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

- Mọi người nhất dịnh sẽ liều mạng đánh, liều mạng đánh, đánh cho Hồi Hột tàn phế sau đó mau mau trở lại cứu nước.

- Chính là như thế, đại họa quốc nội đối với binh sĩ ở ngoài, là một cách khích lệ trọng đại. Chờ đánh thắng Hồi Hột, bọn họ đúng lúc trở về là tốt nhất, nếu không kịp cũng không sao, chớ quên tay ta còn có sáu vạn Cẩm Tú lang, cùng lắm thì điều đội quân này ra, để bọn họ hộ tống ta ngươi cùng nhau đến Thổ Phiên hội hợp địa quân.

Cẩm Tú lang là quân tinh nhuệ của Yến quân, từ lúc Yến thái tổ khai quốc đã có uy danh khắp thiên hạ.

- Có hiểu không?

Cảnh Thái thì tiếp tục cười:

- Trên cao nguyên có hai địa quân của ta, chỉ cần bọn họ đánh bại Hồi Hột, lại hồi hợp với Cẩm Tú lang của trẫm, nhìn khắp thiên hạ, có quốc gia nào có thể chống lại? Cùng lắm chúng ta buông ra Đại Yến Đông Thổ, sống trên cao nguyên, lại một lần nữa đem thiên hạ đánh về!

- Chiếm được cao nguyên, cũng đủ để nuôi sống chúng ta, lại tấn công đại mạc, Hồi Hột có năng lực ngăn cả gì?

Tiểu Trùng Tử há to miệng, lăng lăng nhìn Hoàn đế, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Hoàng đế chỉ cần quân đội, không cần quốc gia? Vẫn là ý niệm trong đầu của kẻ điên, nhưng không thể không nói, ý tưởng của Cảnh Thái có chỗ hay… phái binh lên cao nguyên, nếu có thể về kịp cứu Đại Yên; nếu dám không trở lại, ít nhất trên cao nguyên còn có đại quân, quốc nội có Cẩm Tú lang, Hoàng đế thoát vòng vây không lo. Tựa như lời hắn nói: mấu chốt chỉ ở chỗ, hai đại quân Tây Bắc có thế đánh bại quân viễn chinh Hồi Hột được không, từ đó, không sợ Đại Yến mất nước, Cảnh Thái vẫn giữ được quân vũ trang mạnh nhất thiên hạ, không ai có thể chống lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.