Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 404: Nhập khẩu




Từ Ngự Thư phòng trở về tẩm cung, Cảnh Thái ngồi xuống, Tiểu Trùng Tử dâng trà cho bệ hạ, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cảnh Thái thấy thế cười hỏi:

- Có gì muốn nói sao?

Tiểu Trùng Tử gật đầu, sau lại lắc đầu:

- Vốn định khuyên bệ hạ đừng động khí, thế nhưng lại không thấy ngài có dấu hiệu tức giận chỉ có chút buồn bực.

Cảnh Thái hơi hiếu kỳ, không vội trả lời Tiểu Trùng Tử, mà phẩn vấn:

- Ta tức giận còn có dấu hiệu? Là cái gì?

- Trước khi bệ hạ nổi giận, trên trán sẽ hiện lên ba đường long văn sát, trong đen lóa sáng, phảng phất mơ hồ như trong Thiên quỳnh mặc vân, tựa như lão thiên gia...

- Khái, chính là trán hiện ra sát văn, ngươi cũng không càn nói khoa trương như thế.

Không chờ cho nói xong Cảnh Thái đã cười cắt đứt, lại quay lại vấn đề của tiểu thái giám:

- Chuyện tức giận này…. Giống như là ngươi pha cho ta chén trà, ta uống một hớp, dĩ nhiên là nhạt, thì tức thôi, mà nếu như ta sớm biến chén trà này vị đạo vốn không tốt, trong lòng có chuẩn bị, lại uống vào miệng, cũng sẽ không quá tức giân, không có cách nhịn lại, nhưng cũng có thể "phòng", đó là như vậy đấy hiểu chưa?

Tiểu Trùng Tử kinh ngạc:

- Nói như vậy… Vạn tuế đã sớm dự liệu tới việc tộc mọi sẽ làm loạn.

- Nói bậy, nếu có thể dự liệu tới cái hạo kiếp này, ta cò ngu ngốc tới mức đưa quân đi đánh Nam Lý không? Tự tìm xui xéo sao?

Cảnh Thái cười:

- Hạo kiếp không thể dự liệu, nhưng có thể sớm đoán tới chính là: phải chinh phục thiên hạ, nhất định có có hằng hà sa số phiên phưc trắc trở… Trong lòng đã có suy nghĩ như vậy, có phiền phưc thế nào cũng sẽ không quá tức giận rồi trước khi hắn đi có khuyên ta một câu: bởi vì khó nên mới có thư vị, bởi vì phiên nên mới có dũng cảm… cách nói này có ý tứ, ta nghe vào tai rồi.

Tiểu Trùng Tử nghe được cũng không quá rõ, bất quá chỉ cần Vạn tuế không tức giận là được, hắn không muốn truy cứu tới cùng, lại nói đến chuyện khác:

- Mặc kệ nói như thế nào, vùng đất mọi rợ Nam Lý này cuối cùng cũng xong rồi, chúc mừng Vạn tuế.

Trong lúc nói trên mặt Tiểu Trùng Tử toàn à tươi cười, kỳ thực trong lòng hắn khái niệm về Nam Lý cũng không nhiều lắm bất kể quốc gia nào thịnh vượng phát đạt hắn cũng không muốn vui mừng, ở đâu bị diệt vong hắn cũng không thấy khổ sở.

Sở dĩ hiện tại nói như vậy, lộ ra bộ dạng vui vẻ, đều là vì dỗ cho Cảnh Thái vui lòng mà thôi.

Nhưng Cảnh Thái không có chút gì vui vẻ, nghe đến đây chỉ cười nhạt:

- Thứ nhất ta hận Nam Lý tới tận xương tủy, nhưng vẫn nhịn mấy năm không đối phó bọn họ ngươi biết vì sao không?

Tuy là câu hỏi nhưng không đợi Tiểu Trùng Tử mở miệng, Cảnh Thái đã trực tiếp nói ra đáp án:

- Trước đây không đánh Nam Lý, đều không phải vì ta nghĩ Nam Lý mạnh thế nào, mà vì cái tiểu quốc bị cao nguyên cùng thảo nguyên kiềm chế vẫn không lọt được vào mắt ta, ta chỉ cho Nam Lý là cái rắm thôi… Nhưng mà ta sai rồi Nam Lý có thể tồn tại ở Trung Thổ trăm năm, lại càng ngày càng cường thịnh, cũng không phải không có đạo lý.

Tiểu Trùng Tử vô cùng kinh ngạc, nghe ý của Vạn Tuế, hắn đang khen Nam Lý sao? Lấy tính tình cùng thái độ của Vạn Tuế mà hắn có thể khen Nam Lý sao? xem tại TrumTruyen.vn

- Nói đến tài lực, quân lực, quốc phú dân cường, cùng bốn cường quốc khác trong Trung Thổ so sánh, Nam Lý không thể được nhắc tới vô luận là Thổ Phiên xâm lược hay là Đại Yến ta Nam hạ, nó cũng chẳng có lực để đánh lại, nên chết luôn rồi nhưng lại có thể đánh bại được cả hai lần, ngươi xem lại hậu quả: đại quâ Thổ Phiên có đi không về, Nam Lý không chỉ đánh bại đám Thổ Phiên xâm lược còn phản công đánh lại cao nguyên, trả thù; đến Đại Yến ta hùng binh Nam hạ, Nam Lý lại tìm cơ hội lật bàn còn dẫn phát hạo kiếp, kéo theo hơn nửa thiên hại bồi táng cho bọn họ là quốc gia như thế nào? Bọn họ sao lại độc ác như vậy?

Tộc mọi ở Nam Hoang chạy đến nhân gian nguyên nhân là lời đố chưa có giải đáp, bất quá hiện tại Cảnh Thái cũng có thể đoán ra, mặc dù Nam Lý không phải là "kẻ khởi xướng", chí ít bọn họ cũng thành công dụ dỗ Tộc mọi, bỏ thân hạo kiếp, bằng không làm sao có thể trùng hợp như vậy được.

- Mà cùng lần hạo kiếp này, trong tay Đại Yến ta, Vương gia của bọn Man Tử Nam Lý này ở dưới cửu tuyền, hẳn là đang cười ha hả.

Lúc nói Cảnh Thái có chút kích động, nhưng không có liên quan tới tức giân, chỉ là trong lòng kích động hắn hít dài một hơi, để cho tâm tình bình ổm một chút mới nói tiếp với Tiểu Trung Tử:

- Đến bây giờ, Nam Lý bị diệt trong tay ta mà chẳng có chút vui mừng khoái hoạt nào, trong lòng ta chỉ có một điều may mắn cùng tiếc niếu: may mà Nam Lý thiên về ngung, hoàn cảnh cũng chỉ có vậy, không có cách cho nó phát triển, nếu nó có quy mô như Thổ Phiên, Hồi Cốt, thiên hạ còn ai có thể diệt được nó, còn ai không bị nó tiêu diệt.

- Về phần tiếc nuối…

Nói đến đây, trong mắt Cảnh Thái hiện lên quang thảo, thái độ điên cuồng ẩn hiện:

- Đáng tiếc, ta là hoàng đế Đại Yến, không phải là vua của Nam Lý, nếu ta sinh ra trong hoàng thất Nam Lý, ngồi ở long ý ở Nam Lý… Thống trị đán hung binh phong dân của một nước… ha ha, thật là thống khoái.

Nói chuyện không bình thường được mấy câu Cảnh Thái lại phát điên lên, từ xưa đến nay, cũng có có quốc vương nước khác mơ ước ngôi hoàng đế của Đông Thooe, nào có vị hoàng đế Đông Thổ nào lại hy vọng đi nơi hoang dã, Thát Lỗ quốc làm vua.

Tiểu Trùng Tử không dám tiếp lời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, thẳng thắn lại chuyển đề:

- Chuyện Tộc mọi, có nên báo cho sư phụ không?

Cảnh Thái vẫn chìm trong huyễn tưởng bị câu này kéo về hiện thực, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu:

- Ông ấy đang làm chuyện quan trọng, huống hồ coi như là ông ấy cũng không ngăn được hạo kiếp, báo tin đến, vừa không cần… lại không có tác dụng, thôi quên đi.

Cảnh Thái nói không sai, quốc su lúc này cũng không thể phân tâm hơn được, thì là Cảnh Thái có muốn báo tin, dối phương cũng không nhận được… Yến Đỉnh cùng Hoa Tiểu Phi dữ thế cách tuyệt.

Chân chính ngăn cách.

Trước đây không lâu hắn tới Tuyết Vực cốc hội hợp với Hoa Tiểu Phi, bởi vì trước đó chuẩn bị đầy đủ, hai người liên thủ không tốn phí quá nhiều thời gian thì đã mở được cảnh cửa kia, nhưng rất đáng thất vọng là, phía sau cửa không phải là một gian phòng, một ngôi mộ, mà là một cái địa lộ, âm u ẩm ướt, quanh co khúc khuỷu chẳng biết đi thông đến nơi nào... Đến thế rồi còn nói gì nữa? Hai người lại khóa cửa lại, dắt tay nhau sóng vai đi vào địa lộ

Không ngoài sở liệu, trong địa lộ bố trí nhiều cấm chế, từng bộ cơ quan, mặc dù là thiên hạ đệ nhất, đệ nhị hai người liên thủ, tiến lên cũng dị thường gian nan, hiện tại bọn họ hai người từ từ tiến lên, thì dĩ nhiên không có khả năng thu được tin tức từ bên ngoài.

May mà cấm chế ở đây đều là dùng độc, người thường tiến đến có chết không sống, nhưng Yến Đỉnh cùng Hoa Tiểu Phi lại là đại hành gia trong nghề này, tương đối mà nói nguy hiểm giảm nhỏ đi rất nhiều bất tri bất giác qua rồi năm ngày, quay đầu lại nhìn, hai người dĩ nhiên mới đi chưa được hai dặm đường, tính tình Hoa Tiểu Phi táo báo, nhịn không được chửi ầm lên, chiếu như vậy tiếp tục trời biết phải đi bao lâu tài năng đi hết đường, mà đến cuối đường không biết còn có cái gì quỷ môn chặn đường không.

Yến Đỉnh lại không hề sốt ruột, đứng trong địa đọa nhỏ hẹp nghe tiếng Hoa Tiểu Phi chửi bới, hắn còn cười ha hả có vẻ rất hài lòng.

Hoa Tiểu Phi dùng ngưu nhãn nhìn hắn:

- VÌ sao còn vui vẻ thế kia?

Yến Đỉnh cười lắc đầu:

- Con đường càng khó đi thì càng nhiều mai phục, thì càng không có khả năng là đường dài.

Ở nơi không người tạo ra con đường cao thâm đầy cấm chế đáng sợ không phải là chuyển dễ làm, Hồng thái tổ cũng không có khả năng dùng vô cùng vô tận nhân lực vật lực nhập vào đây, dưới chân càng hung hiểm, càng nói rõ con đường này không dài.

Nhập khẩu ở sơn cốc có cấm chế, trên cửa ngầm có cơ quân, hai thứ này là để "ngăn cản", mai phục trong ám đạo là để giết, tới chỗ này thủ đoạn bảo mật, bảo hiểm có lên quan có lẽ là đã dùng tới cực hạn, giai đoạn cuối cùng đi qua, cũng có thể tới nơi công bố chân tướng rồi, đó là lý do Yến Đỉnh không tức giận mà còn vui vẻ.

Tạm dừng cước bộ hau người thương lượng rồi trỏ lại mất đất, sau đó không lâu lại phản hổi, lấy từ doanh địa ra một lượng lớn thức ăn nước uống làm tốt chuẩn bị hai huynh đệ lại một lẫn nữa chui xuống địa lộ.

Đối với chuyện bên ngoài hai người vẫn không biết gì, Hoa Tiểu Phi không biết ái đồ Đạo Thảo đã chết, Yến Đỉnh không biết đại quân chính Nam đã bị tiêu diệt, không nhận ra rằng Tộc mọi hạo kiếp đã lan tới Yến nam.

Đương nhiên hai người bọn họ không biết, Tống Dương đang càng đi càng gần, đưa cao thủ tinh nhuệ hướng về phía bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.