- Thiền Dạ Xoa trở về chưa?
Cố Chiêu Quân hỏi, cả nhà đều ở cùng một chỗ, Tống Dương và Hổ Phách nói chuyện với nhau lại không có ý hạ giọng, dựa vào nỗ lực của mọi người, đến bây giờ vẫn chưa nghe ra hương vị nào.
Bố trí phục quốc Đại Hồng và Thiền Dạ Xoa cùng vui buồn, Yến Đỉnh đã được biết kế hoạch sắp xếp của Hồng Thái Tổ, hắn có chút tâm tái được theo đuổi, hơn một nửa là muốn đến chỗ Thiền Dạ Xoa một chuyến… Từ dự đoán của Tống Dương, năm đó, kế hoạch báo thù của Vưu Thái Y mà đến, bây giờ vẫn còn, Tống Dương muốn báo thù, trở lại núi Nam Lý để bố trí, sau sẽ chờ Yến Đỉnh một mình đi.
Nếu mong muốn như vậy thật, báo thù giống như là ván đã đóng thành thuyền, mọi người đều tốt, A Lý Hán cả đời người không nói sõi tiếng Hán, nói với Tống Dương:" Đến lúc đó tôi muốn Yến Đỉnh giải thích cho tôi thành ngữ tiếng Hán, là: ôm cây đợi thỏ."
Bạch phu nhân ngắt lời, mỉm cười nói:" Còn có: chui đầu vào lưới."
A Lý Hán là người Hồi Hột, đúng thật tiếng Hán chưa hiểu hết, trừng lớn hai mắt:" Lưới gì, ý gì chứ?"
Nói nói cười cười, mọi người từ bên ngoài đi tới, vừa đi, Bạch phu nhân nói:" Chỉ cần ra khỏi chỗ không có bóng người này, ta sẽ đưa tin về, đề phòng trong khe núi, nói không chừng Yến Đỉnh đuổi tới trước chúng ta rồi."
Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi hiện giờ đã trở lại, Tống Dương không hề biết gì về chuyến hành trình của họ cả, Bạch phu nhân thật sự sợ bọn họ không trở về Yến Quốc mà trực tiếp đi Nam Lý tìm Thiền Dạ Xoa, dùng toàn bộ sức lực để chạy trong chuyến hành trình, nhất định sẽ đuổi kịp đám người Tống Dương ở chỗ khe núi, việc này không thể không phòng, phải lập tức chuẩn bị ngay.
Trong khe núi hiện chỉ có một ngàn Thiền Dạ Xoa, nhưng còn rất nhiều trong khe suối, mấy ngàn tinh vệ hộ tống tiểu hoàng đế cùng nhau vào núi. Chỉ cần cả nhà có sự phòng bị, Yến Đỉnh đi thế này thì lành ít dữ nhiều.
Tống Dương gật đầu với Bạch phu nhân:" Đây là tự nhiên, tin tức cần phải truyền nhanh chóng một chút, lại muốn những con chó con vất vả."
Bạch phu nhân khoát tay ra hiệu Tống Dương không cần phải khách khí, cười nói:" Mong chờ quá, vẫn là Yến Đỉnh về Yến Quốc trước để lo liệu vài chuyện. Sau đó lại đi khe núi chịu chết, đến lúc này liền cho chúng ta chút thời gian trở về, cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết."
Đã từng trên đời này Tống Dương là tốt nhất, người thân cận nhất sẽ chết trong tay Yến Đỉnh, vì báo thù này, Tống Dương không tiếc máu, hi sinh thân mình, đối với hắn mà nói thì thật là rất nuối tiếc.
Nhưng không nghĩ tới, nghe vậy xong Tống Dương lại lắc đầu:" Lần này trở về, ta nhất định sẽ không ở trong khe núi…TA sẽ khởi hành nhanh thôi."
Không chỉ Bạch phu nhân, gần như mọi người nghe xong đều sửng sốt, Cố Chiêu Quân hỏi rất nhanh:" Có ý gì? Ngươi không tính ôm cây đợi thỏ sao? Không muốn xem Yến Đỉnh chết sao?"
"Yến Đỉnh lần này thành con thỏ, không chỉ một cái cây, nói không chừng sẽ làm cái khác." Tống Dương vừa trả lời lại chợt nghe thấy gì đó mơ hồ, nhưng chỉ muốn thêm cân nhắc có thể hiểu được ý tứ của hắn không… có liên quan đến kế hoạc phục quốc của Hồng Thái Tổ, hiện mọi người đã biết nội dung rõ ràng, nhất là Thiền Dạ Xoa, hai là cánh đồng hoang vu, ba là đảo nhỏ quái gở ở sâu trong Đông Hải.
Khu vực hoang vắn thì không phải nói nữa. Bọn họ và Thiền Dạ Xoa bất đồng, tộc này đối với đời sau Hồng Thái Tổ đem ra thu vì mình cũng chỉ là lừa gạt, việc này đã thua rồi, quốc sư Đại Hồng dùng thân phận đi tìm sa dân,đối phương cũng chỉ định không mua sổ sách, Yến Đỉnh đương nhiên có thể hiểu được, không đáng uổng phí sức lực.
Hai hạng còn lại, Quốc sư sẽ là người cuối cùng đi tìm Thiền Dạ Xoa, hay là sẽ đi ra đảo nhỏ xem kết quả của đệ tử?
Hai miền, con thỏ sẽ đụng vào cái nào? Tống Dương tính toán dẫn người rời bến, đi tìm một cái cây khác.
Bạch phu nhân nhíu mày:" Bỏ gần tìm xa, không có đạo lý này." Thiền Dạ Xoa ẩn thân ở những nơi hẻo lánh, dù sao vẫn là trên đất Trung Thổ, đảo nhỏ thì cô độc ở hải ngoại, cho dù Yến Đỉnh muốn đem kế hoạch của Hồng Thái Tổ thể hiện ra, theo đạo lý cũng sẽ tìm được Thiền Dạ Xoa trước.
"" Theo như ngươi nói lúc đi trên đường, đúng vậy, nhưng theo trình độ quan trọng, sự việc theo góc độ của Tống Dương và mọi người sai biệt rất khác nhau:" Thiền Dạ Xoa tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng quy mô thì có hạn. Yến Quốc vừa không thiếu tiền cũng chẳng thiếu quân, Thiền Dạ Xoa mang theo nhiệm vụ, quân đội của Đại Yến cũng có thể đảm nhiệm được,sa dân có thể làm được việc, Yến quân ngày càng thành thạo, vài thập niên này Yến Đỉnh điều tra thung lũng, vì khẳng định là quân binh của Hồng thái tổ là không có, hắn thực sự coi trọng thiết kế của Hồng Thái Tổ. dựa vào thực lực quân đội Yến, nếu có thể dùng lại bản thiết kế này, thế giới Trung thổ sẽ rơi vào trạng thái tối tăm."
"Lại nói về tòa hải đảo kia, thay mặt thông phán đệ tử, ngày đêm tính kế, không cần hỏi bọn họ có tính ra cái "thất ngũ tam" là mưu đồ phục quốc của Hồng Thái Tổ, nhưng đã bị đánh mất, Đệ tử còn lại của Hồng Thái Tổ không có kết quả gì, lại rõ ràng lên"tiểu đảo tính kế" chuyện này bị đời sau quên mất đi... kế hoạch của Hồng thái tổ phục quốc rất phức tạp, chúng ta không thể hiểu hết, nhưng có thể khẳng định chính là thiếu đi 'thất ngũ tam' nên kế hoạch này không hoàn chỉnh."
"Kể từ đó, Yến Đỉnh coi như là hiểu hết toàn bộ bố trí của Hồng Thái Tổ, hắn biết sđến cũng chỉ là bản thiết kế không trọn vẹn, muốn hiểu toàn bộ nó, Yến Đỉnh nhất định phải tìm được thông phán đệ tử." Tống Dương cao giọng, đưa ra kết luận:" Bởi vậy ta cảm thấy, khả năng Yến Đỉnh rời ra đảo lớn hơnđi thung lũng bắt Thiền Dạ Xoa."
Nói xong Tống Dương tạm dừng một chút, cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm:" hang cốc có Thiền Dạ Xoa mai phục, ta không lo lắng, Yến Đỉnh nếu muốn đi thu phục Thiền Dạ Xoa, hắn phải giả mạo thân phận của ĐẠi Hồng, không có khả năng mang theo một đại đội quân, dựa vào chúng ta ở khe núi, chỉ cần đi là hắn sẽ không có đường sống, nhưng trên đảo không có ai, vả lại trên đảo địa hình phức tạp, chiến trường càng trống trải, sợ không đánh nổi, tôi không cho qua."
Tống Dương phải về đến khe núi Nam Lý trước, nhưng hắn chỉ đi hội họp ở Tô Châu, Hàng Châu, mang cho thuyền viên mang Việt Nâm hoang lại lần nữa, lại rời bến đi…
Bạch phu nhân nhíu mày,đạo lý của Tống Dương ngày càng rõ ràng, nhỏ giọng khuyên nhủ:" Chuyện này ngươi phải nghĩ cho kĩ, nếu chẳng may Yến Đỉnh không đi ra đảo thì làm thế nào bây giờ?"
Đi xa rời bến, đi đảo nên theo Yến Đỉnh, đây không phải trò đùa, nhưng nói cho cùng việc này cũng là hắn đoán thôi, ai cũng không thể khẳng định Yến Đỉnh nhất định sẽ đến hòn đảo đó.
Hòn đảo nằm cô độc ngoài khơi, găn cách trung thổ,coi như là tạ ơn những con chó săn cũng không có biện pháp ở tiểu đảo và Đại Lục cả. Yến Đỉnh không đi đảo, Tống Dương trợn tròn mắt, uổng phí thời gian quá, liền lấy tình hình Trung thổ mà nói, Tống Dương trở về trung thổ, nói không chừng Đại Yến đã thống nhất thiên hạ.
Hơn nữa chuyện này cũng không thể cẩn thận cân nhắc, lại càng cảm thấy Yến Đỉnh nhất định sẽ không đi đảo.
Một là thuyền, Yến Quốc trước kia còn đi ra biển sâu bằng thuyền lớn, bị Tô Châu, Hàng Châu cấp mở chạy.
Hai là đảo nhỏ, thông phán đệ tử'Di lạc' cũng không nằm trong kế hoạch của Hồng Thái Tổ, đời sau con cái ngu ngốc,được Phụ thái tổ nhắc nhở, cho nên hắn ở lại trên vách đá, có vị trí của hòn đảo kia không thì cũng không rõ, cho dù Yến Đỉnh chỉ nghĩ ra biển tìm 'thất ngũ tam' không biết đảo nơi nào là tốt cả.;
Ba là bản thân Yến Đỉnh, đi tới đảo nhỏ để tìm kết quả tính toán của thông phán đệ tử, không phải bản thân hắn không thể làm được mà là tùy tiện phái cá nhân đi trên đảo…
Quả nhiên là người từng trải, côn gphu một chút, Bạch phu nhân liền đem" thủ đảo đãi thỏ" bất lợi rất nhiều, Tuy nhiên kiếp này, tích lũy được nhiều cách đối nhân xử thế, nàng nói này đó làm hắn khong sao có thể tưởng tượng được.
Nghe vậy Tống Dương cười nói:" Ta còn muốn thử xem."
Đạo lý lớn cũng không khuyên nổi người ta. Bạch phu nhân không nói… Kì thật không phải là tùy tiện chấp niệm, chính xác mà nói nó là thái độ.
Đối với những thế lực hùng mạnh gần như chỉ có thể có ở kẻ thù, cơ hội không thời điểm, Tống Dương sẽ không chán ngán thất vọng, tựa như hắn nói' Còn nhiều thời gian', tương lai không thể biết, mấu chốt ở chỗ chính mình cũng không thể vứt bỏ, như thế thì làm sao có thể báo thù được, nhưng khi có cơ hội, chẳng sợ là khả năng thành công có nhỏ bé đến đâu cũng muốn dốc hết mình. Thà rằng nói rõ rằng dù có thất bại cũng đừng nản lòng, hi vọng Tiểu Mạc lại tha cho, bất luận trong thế luân hồi, chỉ cần làm đủ 14 chữ này, kiếp này chỉ làm được hai chữ"đáng giá".
Đây là thái độ của Tống Dương.
Hặc là, cũng có thể xem việc này như một canh bạc, Tống Dương đángh cược thua thì Quốc sư lại tự mình đi ra ngoài đảo. Về phần thuyền,đảo lại là một nhân tố khác, Tống Dương có Quốc sư tin tưởng, chỉ cần Yến Đỉnh đi tìm 'Thất ngũ tam', hắn nhất định sẽ tìm được.
Bạch phu nhân không nói gì, Vô Ngư Sư Thái nói với Tống Dương:" Hoặc là…Bạch phu nhân đừng lo lắng nữa, giám sát động tĩnh của cảng Đại Yến, xác định Yến Đỉnh đã rời bến đi, ngươi lại cùng Tô trang chủ khởi hành à?"
"Phải mai phục trước khi họ đến nơi,đợi chính xác khi Quốc sư rời bến không lại không kịp." Cố Chiêu Quân tiếp lời:" các ngươi khỏi phải khuyên, để hắn đi đi. Hắn đi lần này là rất tốt đấy. Dù cho lần này hắn có thể đổ lên Yến Đỉnh, lúc trở về chác chắn không trắn tay, tất có thu hoạch."
Nói thế Tống Dương lại buồn bực:" Ngoại trừ Yến Đỉnh, còn thu hoạch cía gì chứ?"
"Tiểu Nhị Tô." Ba chữ, Cố Chiêu Quân nói như đinh đóng cột.
Tống Dương cần phản ứng một chút mới 'khụ' một tiếng, lắc đầu không biết nên khóc hay cười.
Cố Chiêu Quân không buông tha, hai tay đút trong túi áo với Tống Dương chắp tay, cười vẻ giả dối:" Chúc Thường Xuân Hầu đi Đông Hải thuận lợi, và Tô trang chủ nữa, sớm sinh quí tử, con cháu đầy đàn."
Ở đây mọi người bất kể tinh tu đại đức hay là dân tộc Hồi Hột, Tất cả đều cười gật đầu với Tống Dương, cùng chúc.
Chuyện đã định rồi, mọi người không cần nói nhiều nữa, đi qua mật đạo rời khỏi thung lũng, xuyên qua khu vực đầy tuyết, từ chỗ không người trở về cao nguyên rồi sau đó đi về hướng Nam Lý.
Trong sơn cốc, Tống Dương vừa là đoán, vừa là người đánh bạc, lại chấp nhất không thể vứt bỏ, cuối cùng lại quyết định chặn đường Yến Đỉnh, đáng tiếc hắn không thể nghe được kẻ thù đang nói chuyện sau lưng, Tống Dương lại càng không ngờ đến, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi cuối cùng cũng nhìn ra vách đá, căn bản là không để bản thiết kế của Hồng Thái Tổ trong lòng.
Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi ước định hay là vào thung lũng tìm Thiền Dạ Xoa, nhưng không phải là đi tìm ngay bây giờ, đến bản thiết kế của Hồng Thái Tổ bọn họ còn chẳng thèm để ý. Đi tìm Thiền Dạ Xoa cũng chỉ là muốn 'đi đến nơi về đến chốn' cũng không vội vàng lắm, ở vào thế bình sau đó mới đi thăm dò trong cốc, cho mình kinh nghiệm mấy chục năm cũng được.
Về phần đệ tử của Thông Phán, hòn đảo nhỏ kia, Yến Đỉnh không để nhywngx thứ đang đi tìm ở trong đầu… Nhưng sau khi trở về, Yến Đỉnh liền đổi ngay ý định.
Sẽ như vậy chỉ vì một việc: sinh ra tác loạn.
Thung lũng ngăn cách với thế giới bên ngoài, trước đó, Yến Đỉnh cũng không biết Nam hoang tác loạn ra sao cả, đợi hắn đi rồi mới biết việc này.
Đột nghe thấy tin chẳng lành, Yến Đỉnh bình tĩnh, cũng không kìm nổi uống một ngụm nước lạnh. Hoa Tiểu Phi còn nói hắn là do lo lắng cho Yến Quốc, đành khuyên nhủ:" Không cần lo lắng, tộc người đó sẽ không quấy rầy lâu đâu, gây loạn rồi lại trở về núi, mọi mối họa trước đều vậy mà." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Yến Đỉnh xua tay:" Ta lo không phải là sợ đại họa, mà là chúng nó vì sao lại tác quái như thế, nguyên nhân là ở chỗ nào?"
Hoa Tiểu Phi không ngu ngốc, một khi đã nhắc đến thì bừng tỉnh:" ngươi cảm thấy…"
Yến ĐỈnh chậm rãi gật đầu, nhưng không nói thêm gì cả, hai anh em đi nhanh hơn, xuyên qua cao nguyên trở về Đại Yến, một đường phang phác phong trần, trực tiếp trở về Tình Thành.
Được gián điệp truyền báo Quốc sư trở về, Cảnh Thái mừng rỡ, lập tức đứng dậy đi tới sau mật điện để gặp, bố con gặp nhau đều vui mừng, Cảnh thái đem mình định ra' Phá dân tộc Hồi Hột cho cao nguyên yên bình,triệt binh hồi phòng Đại Yến' chiến lược được cẩn thận báo cho Yến Đỉnh, Hoàng đế hơn 40 tuổi, thần thái khi nói chuyện này, lại mơ hồ lộ ra như đứa trẻ hướng cha mẹ giao bài giảng vậy, cùng với chút vui mừng, dấu diếm không yên.
Như thế là một kế hoạch mạo hiểm, nghe xong lại liên tục gật đầu, nói cười:" Tốt lắm." kể lại chuyện vừa nãy:" Hai việc, một là hải đồ, tất cả hải đồ của chúng ta,ta đều phải xem, càng nhanh càng tốt, mặt khác, giúp ta chuẩn bị một chiếc thuyền, hiện tại chúng ta có, có thể rời bến ngay, bất cứ lúc nào."
Cảnh Thái nhảy dựng người lên rồi chạy ra mật điện, theo lời Quốc sư chỉ bảo, khiến thần đi chuẩn bị ngay lập tức, mệnh lệnh truyền xuống sau,ới trở về, hỏi:" Ngài tính rời bến? Làm cái gì?"
"Kế hoạch phục quốc của Hồng Thái Tổ, thiếu một vài chỗ, ta rời bến đi tìm xem." Quốc sư trả lời, trải qua một chuyến, bao gồm những thứ lưu lại trên vách đá, từ đầu chí cuối đều là nói cho Cảnh Thái biết.
Người sau nghe được còn thấy dị thường, nhưng quốc sư nói xong thì Hoàng đế xem qua vách đá với đằng sau Hoa Tiểu Phi giống nhau y đúc, cười khổ nói:" Hồng Thai Tổ lưu lại cái này… Đối với chúng ta cũng chẳng có ích gì."
Vốn ta và Tiểu Phi cũng đều thấy vậy, nhưng cái đại họa với quy mô lớn lại chẳng hiểu ra sao cả, cái đảo này thật giống một bằng chứng.. Phải có sự phòng bị, mọi chuyện mà giống như lời đồn, con số kia cũng sẽ trở thành điều quan trọng, dù thế nào cũng phải đi tìm một chút." Âm thanh có vẻ như là thoải mái nhưng trong lòng lộ ra sự kiên định, tuyệt đối không dao động.