Tần Truỳ không ngờ còn sống, thật sự là bất ngờ.
Trận chiến Bình Châu Trấn Tây Vương để tử Minh Chí, bất luận tộc mọi đến hay không đến ông đều phải xả thân báo quốc, chỉ mong trên đường xuống hoàng tuyền gặp lại cố nhân không thẹn. Theo hiểu biết của Tống Dương về Tần Truỳ, Trấn Tây Vương nếu muốn chết tên xấu xí cũng tuyệt sẽ không sống một mình. Sự thật cũng đích thực như vậy, trong trận ác chiến đó, Tần Truỳ đuổi xung quanh theo đại soái, cho đến khi giết đến kiệt sức, ngã sấp xuống trên chiến trường nặng nề ngất đi.
Đợi Tần Truỳ hồi tỉnh trở lại, trận ác chiến sớm đã kết thúc, tộc mọi tản đi không thấy nữa, bên cạnh gã chỉ có núi thây biển máu, sự yên lặng của cái chết, Tần Truỳ không thể tìm thấy thi thể của Trấn Tây Vương, con đường đấu tranh miễn cưỡng tiến vào núi sâu, lúc này thương thế chưa lành, đang ở trong khe núi tu dưỡng.
Tin đại hỉ.
Tống Dương ôm Tiểu Tiểu Tô cười nói:
- Chuẩn bị chocolate thượng hạng, cùng cha đi tặng lễ.
Lập tức cất bước tiến vào chỗ khe núi sâu thăm Tần truỳ.
Khi Tần Truỳ trở lại khe núi, đám người Hổ Phách đã đi cao nguyên, trong khe núi tuy rằng cũng có danh y, nhưng hắn vốn là có một vết thương cũ, vết thương mới lần này làm vết cũ phát tác, bệnh tình thực không nhẹ, hiện giờ vẫn còn lâu mới khỏi hẳn, nằm mê man trên giường, nửa ngủ nửa tỉnh, hắn căn bản không biết Tống Dương đã trở lại, khi nhìn thấy Tống Dương, trên mặt tên xấu xí hơi có vẻ mơ màng.
Nhìn chăm chú vào Tống Dương một lúc, Tần Truỳ mới hồi phục tinh thần, hỏi:
- Ngươi không phải ở Đại Yến sao?
Nói xong, gã lộ ra nụ cười xấu xí:
- Ta còn nghĩ đợi vết thương khỏi rồi liền nhảy vào Nam Hoả giúp ngươi đánh giặc, không ngờ ngươi lại quay lại trước.
Tiếng cười yếu ớt, nhưng hào khí ấy không thay đổi, vẫn giống như khi Thanh Dương tuyển hiền năm đó, gã đứng trên cao đài hướng về phía bách tính trong thành khoe ra một thân thể đầy sẹo, giải thích là uy phong khi chiến sự ở Tây quan.
Tống Dương thả nhi tử xuống, tạm thời không nói gì, kéo chăn ra thay Tần truỳ kiểm tra thương thế, Tiểu Tiểu Tô trước kia chưa từng gặp qua Tần Truỳ, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người xấu xí đáng sợ đến vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới trắng bệch, nhưng nó vẫn nhớ dặn dò "tặng lễ" của cha, tuân thủ lấy ra một miếng chocolate đặt lên giường bệnh, lúc này mới nhanh như chớp chạy về bên mẫu thân, trong miệng thì thầm "Làm ta sợ muốn chết".
Tống Dương bên này thì lẩm bẩm trách mắng lang băm chẩn đoán nhầm…Kế thừa Vưu Thái Y, há nào thầy thuốc khác có thể bằng được, kỳ thật các thầy thuốc lúc trước xử lý thương thế cho Tần Truỳ, đã được cho là bản lĩnh thượng thừa rồi.
Xé mảnh vải rách trên người Tần Truỳ đi, Tống Dương đích thân ra tay lấy nước sạch rửa đi các loại thuốc ban đầu, lại thêm vào một loại thuốc mới, sau một hồi bận rộn, hắn vỗ vỗ tay, nhìn vào khuôn mặt của Tần Truỳ, thở phào một hơi dài:
- Trên người bị thương không nhẹ, nhưng may là trên mặt không bị thương, nhìn chung là không hốc hác.
Tần Truỳ bị hắn trêu cho vui vẻ rồi, chợt hơi thở khàn đi, bắt đầu ho khan dữ dội.
Tống Dương không để ý tới, đi thẳng xuống dưới nói:
- Chiến sự Nam Hoả ta tạm thời không quan tâm, người vẫn muốn đánh trận…có cơ hội mai phục Yến Đỉnh, ngươi đi theo ta không?
Tần Truỳ vừa nghe xong ánh mắt sáng lên, cố gắng ngừng ho, cố sức hỏi:
- Giống như lần trước?
Lần trước phục kích Yến Đỉnh ở Yến Tử Bình, chính là Tần Truỳ giúp hắn thiết kế vòng mai phục, Tống Dương mặt mày hớn hở:
- Gần như vậy.
Tần Truỳ cười hà hà một tiếng…cười một tiếng lại bắt đầu ho:
- Tính, tính, tính…
Tống Dương cười:
- Thôi đi, ngươi không đi?
- Tính ta là một người!
Tần Truỳ vừa ho vừa cười…kiếp sau tái sinh, kiếp sau tương phùng, Tần Truỳ và Tống Dương không bàn về số kiếp, chỉ nói tới giết người.
Mọi người trong khe núi vẫn không biết kế hoạch của Tống Dương, bây giờ nhắc tới việc này, Tống Dương sai người mời cả Phong Long, Tả thừa tướng, Đỗ đại nhân tới, nói ra đầu đuôi ngọn ngành quyết định của chính mình.
Sau khi nói xong, Tống Dương nhìn về phía Tô Hàng:
- Thuyền lớn có thể chở được bao nhiêu người?
- Trừ thuyền viên của ta, tối đa có thể chứa được ngươi thêm một trăm năm mươi người.
Tô Hàng hiểu rõ thuyền của mình như bàn tay, không cần suy nghĩ trực tiếp trả lời, lại hỏi:
- Ngươi định khi nào xuất phát?
- Càng nhanh càng tốt, có thể đi trong đêm nay thì không đợi sáng sớm ngày mai.
Tô Hàng gật gật đầu:
- Cần không ít đồ, người đợi một chút.
Lập tức nàng đi tìm thuyền viên tâm phúc bàn bạc về chuyện ra khơi, chưa đến một canh giờ đã quay lại, đưa cho Tống Dương một tờ danh sách, bên trên viết chi chít các loại vật dụng, đều là quân nhu tiếp viện cần chuẩn bị cho chuyến hành trình dài.
Tống Dương trực tiếp chuyển danh sách cho Tả thừa tướng, Hồ đại nhân sớm đã kêu Ti Khố tới chờ ở một bên, nhanh chóng xác nhận những đồ quân nhu này cơ bản đều có sẵn, một hai ngày là có thể chuẩn bị xong.
Không có gì có thể nói, nhóm người trước kia hộ tống Tống Dương đi qua cánh đồng tuyết tiếp tục theo hắn ra biển, ngoài ra còn chọn ra trong khe núi tám mươi vị cao thủ tập hợp thành một chiến đội tinh nhuệ, mang theo ngạnh nỗ nhuyễn kiện.
Rõ ràng có thể đưa theo một trăm năm mươi người đi, Tống Dương lại chưa thu thập đủ số lượng, vì Tô Hàng đề xuất với hắn, đem theo ít người chút, đồ quân nhu cũng ít thôi, trên thuyền có thể giải phóng được một phần chỗ trống, dùng để chứa lễ vật —— lễ vật cho dân bản xứ trên đảo.
Tô Hàng đã từng tiếp xúc qua với dân bản xứ trên đảo, cảm thấy muốn mua chuộc bọn họ không khó, Quốc sư nếu cũng ra đảo, ai mà biết được lão sẽ đưa bao nhiêu người đi cùng, nếu bên cạnh Yến Đỉnh cũng có một nhóm cao thủ đi theo, chỉ dựa vào sự phục kích của một trăm mấy mươi người sợ là không xong, nhưng nếu thổ dân đồng ý giúp đỡ, như thế thật sự trở thành tái diễn trò hay Yến Tử Bình.
Mặt khác trong khe núi còn có một nghìn năm trăm Thiền Dạ Xoa đóng quân, đội tinh binh này cùng xuất trinh với Tống Dương, nhưng bọn họ ra biển, chỉ phụ trách vận chuyển đồ quân nhu xuyên qua đất Man hoang, tới bờ biển nơi thuyền lớn dừng.
Hiện giờ tộc mọi làm loạn, quái vật đáng sợ khắp nơi làm loạn, thời điểm này phải vượt qua Nam hoang chắc chắn đặc biệt nguy hiểm, tuy nhiên có Thiền Dạ Xoa hộ tống, lại thêm trong đội ngũ có một nhóm cao thủ áp trận, chỉ cần cẩn thận tránh xa khỏi quân đoàn quy mô lớn của tộc mọi, an toàn ngược lại không phải lo lắng.
Sự tình cơ bản đã ấn định, Tiểu Bộ lại nhíu mày, nói với Tống Dương:
- Nhanh như vậy đã đi…thương thế của Tần đại ca còn chưa khỏi hẳn, sợ là có không ổn thoả.
Tần Truỳ không phải thị vệ nô bộc bình thường, khi Trấn Tây Vương vẫn còn, tiểu quý nhân cùng lứa trong phủ, bất luận là công chúa quận chúa hay là vương gia thế tử, đều gọi gã là đại ca, đối đãi như người nhà, hiện giờ Hồng Ba phủ không còn sót lại chút gì, còn lại lác đác vài người, bởi vậy mọi người cũng càng thân thiết hơn chút, huống chi Tần Truỳ một lần từng là cận vệ của công chúa, Tiểu Bộ đương nhiên thật sự có chút lo lắng cho gã.
Tống Dương giơ tay vỗ vai Tần Truỳ:
- Ngươi đi nổi không?
Tần Truỳ thử cử động cơ thể, đau tới đổ mồ hôi, đáp:
- Ta cử động không nổi, nhưng ta đi.
Tiểu Bộ không rõ vì sao, Tống Dương lại hiểu ý của gã, nói với gã:
- Được rồi, không phải là bắt ta cõng ngươi sao, không vấn đề gì.
Trên đường có Tống Dương, Hổ Phách hai đại "Yêu y" chăm sóc, Tần Truỳ có bị thương nặng trở lại cũng không thành vấn đề, chuyến hành trình xa này cũng phải mất vài tháng trên đường, đợi đến nơi Tần Truỳ sớm đã khỏi hẳn rồi, vẫn là một người đàn ông sinh long hoạt hổ, Tống Dương nắm chắc điều này.
Tiểu Bộ gật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thoải mái, bộ dạng muốn nói lại thôi, do dự một hồi, mới lại nhỏ tiếng nói:
- Còn có…còn có chính là…
Không đợi nàng nói ra còn có cái gì, Tống Dương bỗng nhiên mỉm cười:
- Còn có chính là, cùng đi đi, mọi người cùng đi.
Vừa nói vừa gật gật đầu với Tiểu Bộ và Sơ Dung.
Từ trước tới giờ, Tiểu Bộ đều rất ngoan, Tống Dương đi đại sát tứ phương, mạo hiểm vật lộn với mạng sống, nàng trước giờ đều sẽ không đi theo, đương nhiên không phải không lo lắng, hoàn toàn ngược lại, nàng lo lắng muốn chết, thậm chí có một hai lần, nguy hiểm là thật sự lo lắng tưởng chết đi, nhưng nàng chưa bao giờ đề xuất muốn đi theo, chỉ vì sợ hắn phân tâm, sợ chính mình sẽ liên luỵ.
Tuy nhiên lần này àng không thể nhịn được nữa…nhà đã không còn rồi, người thân còn lại không có mấy, Tiểu Bộ lẻ loi, không thể rời khỏi hắn được rồi.
Nhâm Sơ Dung lại làm sao bình thường không phải như vậy.
Tống Dương làm sao có thể không hiểu cảm giác này, khi vẫn còn trên đường hắn nắm chắc chú ý, chuyến đi xa lần này phải dẫn theo người bên cạnh mình đi cùng: nhìn ngắm biển, giải khuây, tốt nhất lại giết một người.
Hai ngày kế tiếp Tống Dương không có việc gì, tạm thời dứt bỏ hết thảy, đem toàn bộ tâm tư chăm sóc nhi tử, Tiểu Tiểu Tô cũng dễ lừa gạt, nhanh chóng trở thành cái đuôi nhỏ của Tống Dương, cha đi đâu nó đi đấy.
Về phần ra khơi, tất cả công sức chuẩn bị trước khi lên đường, đều đặt hết lên người Tô Hàng, nàng mới là đại hàng hải gia thật sự quan trọng trên thế giới Trung thổ, kế hoạch báo thù của Tống Dương lần này, tất cả đều dựa vào sự hỗ trợ của nàng.
Trở lại với tính toán của Tống Dương, sau ba ngày ngắn ngủi, đại đội người ngựa rởi khỏi khe núi, ngày đếm tiến nhanh tới chỗ thuyền lớn neo đậu.
Khe núi và hải đảo đều là "gốc cây đãi thỏ", bất luận là ai cũng không thể xác nhận Quốc sư nhất định sẽ ra hải đảo mà không tới khe núi, nhưng bên này có mai phục, việc chờ đợi kẻ địch không cần Tống Dương lo lắng gì, thủ hạ của tả thừa tướng, Đỗ thượng thư đều có người tài ba, chỉ cần Quốc sư dám đến thì đừng hòng quay trở về. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Ngoài raTtả thừa tướng trên mình còn đảm nhận một trọng trách: trông nom Tiểu Tiểu Tô.
Bất luận nói thế nào, lần ra khơi này cũng là chuyến đi mạo hiểm, các đại nhân đi là được rồi, bất luận thế nào cũng không nỡ để đứa bé tham dự vào trong đó, Tiểu Tiểu Tô không nghe theo cũng không được, từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc tổng cộng khóc ầm lên bảy tiếng, khi đang muốn căng họng khóc tiếng thứ tám, Tô Hàng nói lại đem một thuyền chocolate về cho hắn, hắn liền không khóc nữa.
Tiểu Bộ từ một bên nhìn xem không nhịn được cười, nói nhỏ với Tống Dương:
- Tiểu tử này thật dễ dụ.
Nói xong, lại ngậm nghĩ một chút, bổ sung thêm:
- Điểm này giống ta.
Quốc sư cũng nhờ phúc của Tô Hàng.
Nhà Hán Trung thổ cho rằng vùng Thiên Viên biển rộng mênh mông, đương nhiên không có tiêu chuẩn đo lường kinh tiêu vĩ khắc, Hồng thái tổ nói đến hòn đảo nơi liên kết với đệ tử trên vách đá, nhưng vị trí liên quan cũng chỉ đề cập đến một chút, vùng đi qua, manh mối lưu lại thật sự có hạn, Yến Đỉnh hiện tại muốn đi tìm hòn đảo này, trực tiếp chui đầu vào biển rộng khẳng định không có hy vọng, cho nên lão phải chọn đọc tất cả hải đồ của đại Hồng hoàng gia, để mong tìm được nơi tương ứng hoặc cùng loại với nơi ghi trên vách đá để tính toán tiếp.
Kết quả là giở đi giở lại trong vô số hải đồ, Quốc sư cuối cùng cũng tìm thấy một tấm thật sự hữu ích—— là hải đồ Tô Hàng đem về sau lần đầu tiên ra biển.
Tô Hàng ra biển, đến mỗi nơi đều sẽ sai thuyền viên làm bản đồ, sau chuyến đi tiểu đồ tụ lại thành đại đồ, nàng từng tới hòn đảo nhỏ đó, vậy bản đồ nàng lưu lại hiển nhiên ghi lại tất cả trên giấy.
Có thể nói, nếu không có Tô Hàng, Quốc sư kiếp này cũng đừng hòng tìm thấy hòn đảo đó.
Hải đồ cùng với chứng thực ghi lại trên vách đá, Yến Đỉnh như lấy được báu vật.
Không lấu sau tin tức của con thuyền cũng được xác nhận, thuyền lớn như vậy của Tô Hàng thiên hạ chỉ có một chiếc, Quốc sư không mong chờ gì được, tuy nhiên trong tay Đại yến còn có một con thuyền cỡ trung tương đối kiên cố, sau khi tính toán hành trình và tải trọng, tạm thời có thể ứng phó được, bởi vậy Yến Đỉnh cũng không đợi lâu nữa, lập tức khởi hành ra bờ biển, đi cùng ngoại trừ Hoa Tiểu Phi ra, còn có hơn hai mươi cao thủ của danh Đại Lôi Âm tự còn sót lại.
Xác nhận hai thứ hải đồ và thuyền, trước trước sau sau làm cho Yến Đỉnh trì hoãn thời gian gần hai tháng, trong lúc này bọn họ đã biết, Đạo Thảo ái đồ của Hoa Tiểu Phi thích sát Mặc Thoát chưa trở về, Hoa Tiểu Phi còn đặc biệt đi một chuyến, vội vàng xuất quan đi về hướng tây lãnh địa Mặc Thoát, nhưng khi gã đến nơi mới phát hiện, Mặc Thoát sớm đã bỏ thành mà chạy, nghĩ ra tên Phiên chủ này hiểu rõ Đại Yến sẽ không bỏ qua cho gã, trước tiên liền ẩn nấp rồi.
Nhân vật trọng yếu trong thành An Gia chạy tứ tán sạch sẽ, tung tích của Đạo Thảo tự nhiên cũng không chỗ tìm hiểu, Hoa Tiểu Phi trở về vô ích.
Hoa Tiểu Phi trở về Tình thành, sau khi đem sự tình trải qua đại khái nói với Yến Đỉnh, gã lại thở dài:
- Sợ là dữ nhiều lành ít.
- Đạo Thảo không phải một đứa nhỏ tầm thường, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Phúc ngữ nhu hoà, Quốc sư an ủi bằng hữu duy nhất trên đời của hắn:
- Hoặc là…chuyền ra biển này người không cần đi, ở lại tìm Đạo Thảo đi, đợi ta trở lại, nếu vẫn không có kết quả, ta lại giúp người cùng nhau tìm.
Hoa Tiểu Phi lại lắc lắc đầu:
- Không có nơi nào để tìm, không cần phải uổng phí sức lực…Không cần lo lắng, nó biết mình là ai, cũng biết mình làm nghề gì, coi như là…nó sớm có giác ngộ.
Quốc sư lặng im một lát, đáp:
- Khi chúng ta trở về, nếu vẫn không thấy bóng dáng hắn, ta bảo Cảnh Thái nhận ngươi làm cha.
Hoa Tiểu Phi cười, vẫn lắc đầu:
- Không cần, Đạo Thảo chỉ là đệ tử của ta, lại không phải nhi tử của ta…ta cũng không muốn có nhi tử, Đạo Thảo đều có giác ngộ, người biết ta không có sao?
Giác ngộ là cái gì?
Sớm muộn cũng phải trả nợ.
Đạo Thảo giết người vô số, khó tránh có một ngày ngã xuống.
Hoa Tiểu Phi tính tình phóng khoáng, thái độ ngay thẳng, sau khi nghệ thành mấy mươi năm đều ở trong thung lũng mở cánh cửa kia, bình sinh cũng không đại ác, duy độc một chuyện: thẹn với sư môn.
Trung hiếu không thể lưỡng toàn, Hoa Tiểu Phi khi xưa vì đạo nghĩa không thể chùn bước lựa chọn giúp đỡ Yến Đỉnh, bất hiếu với sư môn, gã cũng không hối hận, nhưng việc này cũng khiến gã sớm đã có giác ngộ, sớm hay muộn cũng phải trả nợ.
Hoa Tiểu Phi không lấy vợ, không sinh con, gã chờ trả nợ.
Hoa Tiểu Phi không sợ báo ứng, chỉ cầu kiếp này nghiệp, kiếp này báo.
Bàn về lộ trình trên đất liền, Quốc sư ở gần hơn nhiều so với Tống Dương. Cho nên tuy rằng xuất phát muộn gần hai tháng, nhưng khi Yến Đỉnh từ Đông cảng Đại Yến lên thuyền, đoàn người của Tống Dương vẫn đang ở Nam Hoang vất vả gian nan.
Gần như khi Yến Đỉnh lên thuyền, Cảnh Thái trấn thủ Yến cung liên tiếp nhận được hai bức chiến báo, bức thứ nhất không có gì ngạc nhiên, luận điệu cũ rích dài dòng, tộc mọi ở Nam cảnh Đại Yến của hắn tập hợp ngày càng đông, Nam cảnh khắp nơi chiến hỏa, vô số quân nhân trở thành thức ăn trong miệng tộc mọi, bởi vì dựa vào cửa ải hiểm yếu, bọn quái vật tạm thời không có thêm bước đột phá.
Nhưng dựa vào quân lực hiện giờ của Yến Đỉnh, bọn họ có thể thủ vững được bao lâu? Hai tháng, ba tháng, hay là bốn tháng? Không ai nói chính xác được.
Bức chiến báo thứ hai lại khiến người phấn chấn nhiều, đại quân từ Yến bắc điều đi Thảo Nguyên đã tiếp cận thành Nhân Khách, sắp tập hợp với tây trưng quân lúc trước…Phải biết rằng, tin tức qua lại cũng cần thời gian, Cảnh Thái tính toán sơ lược, thời điểm hiện tại, hai tuyến quân của ta trên Thảo Nguyên gần như đã gặp nhau, nên chính thức triển khai thế trận, kìm hãm Nhân Khách, chuẩn bị đại chiến.
Nước trên lò đất sôi rồi, chất lỏng đen tuyền sôi sùng sục, lá cây không biết tên quay vòng theo bọt nước, vang lên tiếng ùng ục ùng ục nho nhỏ, một mùi chua chát lạ tràn ngập trong phòng.
So với mùi của cây cỏ xao khô còn khó ngửi hơn, lá trà đặc sản của dân tộc Hồi Hột, trà La Bố.
Không chỉ ngửi vào khó chịu, uống vào miệng càng khó chấp nhận, trong vị chua có vị đắng không tính, còn kèm theo vị mặn nồng đậm. Không có cách nào, trà dại phát triển trên đất mặn, có thể có mùi vị như vậy cũng không sai. Huống hồ đun nước trên Cao nguyên xem ra sôi sùng sục rất lợi hại, thực tế vĩnh viễn không cách nào đạt đến nhiệt độ ngâm trà cần thiết, lá trà La Bố vốn đã khó uống, lại thêm nước chỉ âm ấm, hương vị đương nhiên cũng càng kém đi.
Tuy nhiên Tạ Mộc Tạ Nhĩ lại thích uống trà của quê hương.
Đem quân đi đánh giặc luôn gặp những tình huống gian khổ, gã có thể không uống rượu, có thể đem thịt khô cho các huynh đệ, bản thân mình chỉ ăn lương khô, nhưng tuyệt không thể không có trà La Bố. Cho nên mỗi lần viễn chinh, cận vệ bên người đều vì gã mà mang theo đầy lá trà dại này.
Tên của dân tộc Hồi Hột kỳ quái, cái gì mà Cổ Lực A Cổ Lực, Mãi Mãi Đề, Mạch Địch Giang, người Hán nghe đến đều không xuôi, thậm chí có chút buồn cười, thực ra chỉ là khác biệt ngôn ngữ và văn hoá thôi, mỗi cái tên của người dân tộc Hồi Hột, đều có giải nghĩa của chính mình, ví dụ như sao trên trời, như hoa Y Lê vân vân. Ngoài ra, cũng có những cái tên của dân tộc Hồi Hột ngoài giải thích mặt chữ ra, còn có một hàm nghĩa đặc thù, ví dụ như: Tạ Mộc Tạ Nhĩ.
Bảo đao trong truyền thuyết. Được sinh ra trong thánh hoả mãnh liệt, sát diệt ác ma tứ phương, là bảo đao mang lại an bình và hoà hợp cho đại mạc.
Không phải bất cứ người dân tộc Hồi Hột nào cũng có thể lấy bảo đao trong truyền thuyết này làm tên, trừ phi gia tộc của gã đời trước từng có chiến công huy hoàng. Tạ Mộc Tạ Nhĩ chính là như vậy, xuất thân từ gia tộc quyền thế của đại mạc, gia tộc đời đời đều xuất hiện tướng lãnh xuất sắc, thống lĩnh đại binh trung thành phục vụ quên mình vì Đại Khả Hãn, bình định tứ phương…
Tạ Mộc Tạ Nhĩ cũng không thẹn với cái tên của chính mình, kế thừa tốt đẹp, tập luyện khắc khổ cùng với nhiệt huyết của tổ tiên chảy trong thân thể, khiến cho gã dần dần trở thành võ sĩ dũng cảm nhất đại mạc, trở thành tướng quân xuất sắc nhất dưới trướng Đại Khả Hãn.
Lãnh đạo binh lính công phá Thiên Quan, trên đường khai thông bắc cảnh Cao Nguyên, cuối cùng giành được uy mãnh chiến sĩ của thủ đô Nhân Khách Thụ Xuyên Thổ Phiên, thống soái đại quân dân tộc Hồi Hột nam chinh, Tạ Mộc Tạ Nhĩ.
Trà La Bố đun xong rồi.
Tạ Mộc Tạ Nhĩ cầm cốc trà trong tay, nhấm nháp hương vị quê nhà, miệng thở phào một hơi nhẹ, trong tim lại nghĩ đi nghĩ lại ba chữ: một năm rưỡi.
Ai có thể nghĩ được, chỉ là mười tám tháng, lại thật sự phá vỡ hoà bình và sự yên ổn hơn trăm năm của thế giới Trung thổ.
Thì ra thiên hạ cũng bình thường như mạng người. Một khắc trước thấy vẫn tinh thần khoẻ mạnh gấp trăm lần, một khắc sau có thể đột phát trọng bệnh không dậy nổi.
Yếu ớt.