Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 6: Vũ khí giết người lợi hại




Suốt một ngày.

Mãi cho đến lúc hoàng hôn, Tống Dương cuối cùng đã đứng lên.

Ở trước mặt hắn, bầy ra một đống thi thể đã được chắp vá, tổng cộng mười hai người bị hại.

Sau khi chắp vá nguyên vẹn, mơ hồ có thể thấy hình xăm trên lưng thi thể, hình xăm cổ xưa dữ tợn, đúng là dấu hiệu của Sơn Khê Man; trên ngón trỏ bàn tay trái mỗi người, đều mài ra vết chai, do những kẻ 'Gánh xác' dùng cả ngón trỏ đến treo âm hồn chiêng, dần dà, tự nhiên hình thành vết chai.

Tìm hiểu rõ ràng thân phận, những người "gánh xác" chết thảm ở đây đều là Sơn Khê Man. Hơn nữa tất cả chỉ là thi thể của những người 'Gánh xác' mà không thấy thi thể bọn hắn mang theo. Trong quá trình "Ghép xác" Tống Dương đã nhìn kỹ qua, da thịt của xác đều còn mới. Những thi thể mới chết so với thi thể cũ được bôi đầy dược vật phong trấn, khác nhau rất lớn, với hắn mà nói cũng không khó phân biệt.

Tống Dương ôm hai tay, đứng trước đống thi thể, cúi mặt xuống suy ngẫm... Không lâu sau, hắn cười khổ lắc đầu, quay người đi ra khỏi chỗ đầy máu me này, trở lại tiền đường. Tiểu bộ khoái ôm yêu đao cuộn mình trong góc, đã ngủ cả buổi chiều. Tống Dương tiến lên lay lay bả vai gã, tiểu bộ khoái bừng tỉnh, ánh mắt mơ hồ còn buồn ngủ, còn không biết chính mình đang ở chỗ nào, nói với Tống Dương rất tội nghiệp:

- Ta đói.

Tống Dương cười:

- Đói bụng? Ở đây chỉ có hương nến, sợ ngươi ăn không quen.

Tiểu bộ khoái vẫn mơ hồ, lầm bầm 'hương nến?' lúc này mới chính thức phục hồi lại tinh thần, liếc ngang Tống Dương, giơ tay chỉ vào bên trong:

- Xong việc rồi? Ta đi xem chút.

Nhảy dựng lên liền đi.

Tống Dương gật đầu:

- Sau khi xem qua ngươi hãy đi về trước, ta...

Nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên ngậm miệng lại. Chẳng biết lúc nào, bên ngoài mưa nhỏ tích tách đã biến thành mưa lớn. Trước đó Tống Dương một mực đang chuyên tâm làm việc, nên không phát giác sắc trời thay đổi.

Mưa to ngoài ý muốn, lông mày Tống Dương có chút nhíu lại.

Tiểu bộ khoái ở trong phòng xảy ra vụ án vòng vo hai vòng, rồi trở về, trong ánh mắt tràn đầy đều là ý kính nể:

- Ngươi miệng lưỡi trơn tru, nhìn không ra làm việc còn rất cẩn thận, rõ ràng đem thi thể đều ghép được hoàn chỉnh.

Nói đến đây, có chút dừng lại, tinh tế đánh giá Tống Dương một phen, lại tiếp tục nói:

- Càng khó làm được, trên quần áo của ngươi đều không có dính chút vết máu. Ta làm không được, bội phục."

Tống Dương cười đáp:

- Ngươi cũng không tầm thường, ở nơi này còn có thể ngủ ngon như vậy, còn cảm thấy đói, ta làm không được, cũng bội phục.

Tiểu bộ khoái thực sự vui mừng, nhưng không so đo mấy lời vui đùa, ha ha cười nói:

- Ta trời sinh thì có tật xấu này, bối rối lên là lại buồn ngủ, bụng đói... A..., không nói cái này nữa, vừa nhắc tới bụng càng cồn cào.

Nói chuyện phiếm một lúc, Tiểu bộ khoái tìm ra mấy cây hương nến mà Man tộc để lại chỗ này, đốt lên, lại chạy đến trước mặt Tống Dương, thò tay kéo hắn trở lại hung phòng: chỉ vào hiện trường hỏi:

- Bề bộn cả ngày, có phát hiện gì chưa?

Tống Dương vừa muốn mở miệng, không ngờ Tiểu bộ khoái lại giơ tay ngăn lại hắn:

- Đừng nói vội, để ta đoán trước xem.

Vừa nói, Tiểu bộ khoái ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, lông mày nhíu chặt, làm ra một bộ dáng thống khổ.

Tống Dương thất thanh mà cười:

- Cũng không cần khoa trương như vậy chứ?"

Tiểu bộ khoái đáp lại một câu:

- Ngươi không hiểu

Liền không hề để ý đến hắn, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, sau nửa ngày mãnh liệt ngẩng đầu:

- Là mọi rợ nội chiến!

Nói ra kết luận này, ánh mắt của gã khôi phục bình thường.

- Thế thôi à? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ, nói ra xem nào?

Tống Dương hỏi lại.

"Ách... Nguyên nhân tự nhiên là có đấy, ngươi nghe ta nói..."

Tiểu bộ khoái ánh mắt lấp lánh, nhìn chung quanh một hồi, rốt cục nghĩ tới điều gì:

- Giết người còn chưa đủ, còn muốn bầm thây vạn đoạn, chính thức bầm thây vạn đoạn a! Cho dù thực sự thâm cừu, muốn phân thây cho hả giận, cũng sẽ không chặt được như vậy gọn gàng, mảnh xác lớn nhỏ đều không khác nhau lắm."

Tiểu bộ khoái càng nói càng lên tinh thần:

- Qua đó có thể thấy được, đây giống như một 'Nghi thức " có lẽ là thủ đoạn của Sơn Khê Man bọn chúng khi muốn trừng phạt phản đồ. Lại nói cũng chỉ có mọi rợ ăn tươi nuốt sống mới có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, người Hán chúng ta sao có thể làm ra loại sự tình này.

Thảm trạng của những người 'Gánh xác' này, xa xa vượt qua báo thù bình thường hay cướp giết, cho nên coi đây như một nghi thức huyết tinh của Man tộc, cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ có điều cách xử án của Tiểu bộ khoái, hoàn toàn là ngược lại, người khác tra án, đều là căn cứ manh mối đến phỏng đoán kết quả; gã thì là trực tiếp 'Luận' ra cái kết quả, rồi sau đó lại đến tìm chứng cớ hỗ trợ.

Tiểu bộ khoái nói xong, ánh mắt đắc ý, nhìn về phía Tống Dương:

- Bản án tuy rằng còn chưa phá, nhưng ngươi có thể yên tâm rồi, là truyện nội bộ của bọn chúng, không quan hệ tới chúng ta, mọi rợ sẽ không nháo sự, càng sẽ không phiền toái tìm đến Yến Tử Bình."

- Ta thật mong rằng người nói là đúng.

Tống Dương cười khổ:

- Đáng tiếc... Hung thủ 99% là người Hán, lần này Yến Tử Bình gặp phiền toái không nhỏ!

Không để cho Tiểu bộ khoái kịp phản bác, truy vấn, Tống Dương cứ tiếp tục nói:

- Đầu tiên xem vết máu trong phòng, từ nóc nhà đến bốn vách tường, khắp nơi đều là máu tươi tung tóe, sau khi người chết lại bị phân thây, huyết dịch tuyệt không có sức lớn như vậy phun lên trên nóc nhà."

Tiếp theo, ngón tay Tống Dương chỉ từng đống thi thể trên mặt đất:

- "Ngươi lại xem kỹ bọn chúng, không thấy được là có chút không tự nhiên sao?"

Tiểu bộ khoái đáp:

- Ta vốn đã nghi vấn, ngươi sao lại đem thi thể đều ghép thành bộ dáng kỳ quái như vậy.

Mười hai thi thể 'chồng chất', cũng không phải nằm trên mặt đất ngay ngắn, đều là tứ chi mở rộng, chân lệch vai nghiêng, tư thế rất cổ quái.

Tống Dương lắc đầu nói:

- Không phải ta đem bọn họ ghép thành như vậy, mà là bọn chúng trước khi chết, đại khái chính là tư thế như vậy, khi đó bọn chúng như thế nào, ta ghép lại sẽ ra như thế ấy... Hiện tại bọn chúng nằm xuống, nhìn về phía trên rất không được tự nhiên, nhưng là trước khi chết, bọn chúng không nhất định đều là nằm."

Tiểu bộ khoái khó hiểu, nhưng tạm thời không có hỏi nhiều, mà là vung tay chân, bắt chước tư thế của cỗ thi thể trước mặt, sau một lát bừng tỉnh đại ngộ:

- Đây là tư thế nhảy về phía trước!

Tống Dương gật đầu một cái, lại duỗi ngón tay hướng mặt tường đá đối diện cửa phòng:

- Ngươi nhìn kỹ, trên mặt tường kia có cái gì?

Tiểu bộ khoái cận thận tránh né đống xác chết trên sàn nhà, đi đến trước mặt vách tường, rồi mới miễn cưỡng thấy rõ, trên mặt tường ngổn ngang lộn xộn hiển lên các vết đao dài khoảng một xích, tính ra phải mấy trăm vết.

Vết đao rất nhỏ, mỏng như cánh ve, ánh sáng trong Âm Gia Sạn lờ mờ, lại thêm trên tường tung tóe đầy máu tươi, nên lúc trước Tiểu bộ khoái không chú ý tới dấu vết này trên tường.

Tống Dương đứng tại cửa ra vào, cũng không tiến lên cùng Tiểu bộ khoái, hắn đã ở trong phòng này suốt cả ngày, tất cả tình hình đều đã hiểu rõ:

- Đây đều là dấu vết mới... Trước khi chết lại ở tư thế nhảy, khi chết máu tươi phun tung tóe, sau khi chết trên tường đá lưu lại vết đao, cũng không khó suy đoán tình hình lúc đó rồi.

Tiếp theo Tống Dương hít một hơi dài, nói thẳng ra suy luận của mình: - Ngàn đao phát ra cùng một lúc, loạn đao phân thây!

Rồi sau đó Tống Dương thanh âm không ngừng, nhìn xuống phía dưới nói ra: nguồn TrumTruyen.vn

- Mười hai người 'gánh xác' đều tụ tại đây, đột nhiên gặp cường địch, đồng thời đứng dậy đánh về phía địch nhân, đối phương lại dùng một lần ném ra trăm ngàn đao, lưỡi đao sắc bén... Những người 'Gánh xác' này còn đang nhào vào, tựa như một cái vạc lớn đổ đầy nước, bị người triệt để đánh nát, như vậy mới có hiện trường huyết tinh thế này."

- Mấy trăm lưỡi đao sắc bén lập tức cắt nát những người 'Gánh xác' này, dư lực không hết, lại đánh vào trên tường, để lại những...vết đao. Bất quá, ngươi lại nhìn kỹ xem, tất cả vết đao nông sâu đều không khác biệt... Cái này cổ quái, cho dù tuyệt đỉnh cao thủ thực sự lợi hại, có thể đồng thời đánh ra mấy trăm ám khí, cũng không có khả năng đem sức phân phối đồng đều đến từng kiện ám khí, dấu vết để lại trên tường, độ nông sâu lý ra không đồng nhất mới đúng.

- Ta suy đoán, trên tay hung, có lẽ có một cỗ hung khí uy lực vô cùng lớn, có thể trong nháy mắt phóng xuất ra mấy trăm tấm đao mỏng như cánh ve sầu. Cũng chỉ có lực từ cơ quan, lò xo, dây cung xoắn mới có thể phân phối đồng đều như thế được, lưu lại độ nông sâu của các vết đao đồng đều; cũng là bởi vì có cơ quan, khoảng thời gian mỗi khoái đao tựa như cánh ve sầu bắn ra bằng nhau, lúc này mới cắt ra mảnh xác lớn nhỏ đồng đều. Mười hai người 'Gánh xác', đều chết bởi kiện hung khí đó. Sau khi giết người, hung thủ nhặt lại từng cái khoái đao đã bắn ra, rồi mới từ từ rời đi.

Sơn Khê Man tộc thể trạng cường kiện, cơ thể thiên phú mạnh khỏe, trong tộc bọn hắn cũng có truyền lưu quyền thuật cổ quái, cực khó đối phó. Huống chi người 'Gánh xác' cũng đều là kẻ mạnh mẽ trong Man tộc, nếu như không phải dựa vào món hung khí lợi hại như vậy, muốn một lần hành động đánh lén mười hai kẻ 'Gánh xác', cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tống Dương không phải là quái vật, cũng không muốn tại hung phòng trì hoãn thêm, nói xong một phen, quay người trở về tiền đường, lúc này mới tiếp tục nói với Tiểu bộ khoái:

- Lưỡi đao có thể mỏng như cánh ve, lại sắc bén đến cắt thịt như đậu hủ, thợ rèn Man tộc khó mà rèn được; vũ khí còn có thể đồng thời phóng ra các lưỡi đao sắc bén như vậy, không cần hỏi cũng biết là phức tạp tới cực điểm, thợ mộc của Man tộc đoán chừng cũng không có trình độ cao như vậy... Cái vũ khí giết người lợi hại này, nhất định là người Hán làm. Lúc trước đã từng nói qua, tộc người Sơn Khê Man tính bài ngoại cao, xa lánh người Hán, cho nên những đồ vật của người Hán, bọn chúng cũng sẽ không dùng. Bởi vậy sơ lược có thể kết luận, hung thủ là người Hán."

Một phen thao thao bất tuyệt, Tiểu bộ khoái nghe thấy thật hợp lý, ánh mắt sáng ngời không ngừng gật đầu, thấy Tống Dương dừng lại gã vội vàng truy vấn:

- Còn gì nữa không, nói tiếp đi.

Tống Dương mở trừng hai mắt:

- Còn có cái gì?

- Bản án, ngươi nhìn ra người chết là người "gánh xác" của Sơn Khê Man; đoán ra hung thủ là người Hán; đoán ra hung khí là một cỗ máy bá đạo. Còn có phát hiện cái gì khác lạ nữa không?

Tiểu bộ khoái vẫn chưa thỏa mãn, gã là cảm thấy câu chuyện này thật là dễ nghe đây, đang tính toán nghe cho hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.