Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 63: Tam quan




Trần Phản sắc mặt hưng phấn, ném xuống nửa xâu tiền, dương tay cầm chấn vỡ bao vây phía sau, vỡ bố như điệp nhẹ nhàng bay múa, trong tay Trần Phản trường cung một màu đỏ thẫm.

Đao phong cuốn dương, lôi cuốn cát đá, Tống Dương phá núi tìm đường.

Dây cung chấn động, Trần Phản cài tên, kình bắn, một hào quang màu vàng lóa mắt chấn khởi, tất cả mọi đang xem cuộc chiến đều không tự chủ được nheo mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ:

-Chói mắt quá..

Không phải bắn tên vào ban ngày,, mà là nhất tiễn rực rỡ, mãnh liệt dưới trời nắng gắt.

Trần Phản vẫn chưa giết người, tiễn lão bắn về phía đao Tống Dương.

Trong ánh mặt trời chói chang tiếng tiễn xé gió gần như đâm thủng màng tai vang lên, tiếng thét dài Sơ Vũ biến thành gào thảm khàn khàn, chi đao cũng không chịu nổi một kích của giáp đỉnh tông sư đánh rách tả tơi.

Đao vỡ, nhưng thế vẫn còn đang tiếp diễn. Cuộc chiến vẫn chưa xong, ngang ngược cầm đao lên, nhưng sẽ không để mất đao lần nữa, đây là sự ngang ngượcTống Dương.

Chỉ có Trần Phản mới có thể hiểu rõ áp lực đáng sợ, một trận oanh liệt sắp tới. Trần Phản lại giương cung, nhưng lần này không có tiễn, dây cung run lên, lại là một phát bắn. Hư chiêu, mặc dù không có tiễn lại ngưng thế, chấn ngày chi thế.

Cuối cùng hai bên cùng giao kích, ngoại trừ chiến đoàn giữa hai người, quanh mình không ai xem có thể hiểu… Hào quang chói mắt tiêu tan, những mảnh đao vỡ leng kengrơi xuống, bụi đất đầy trời bị gió đêm thổi tung, Tống Dương thở hồng hộc ngã ngồi trên mặt đất.

Trần Phản một tay cầm cung khí định thần đứng một chỗ, Tống Dương gật gật đầu:

- Cũng không tệ lắm.

Tống Dương tinh thần uể oải, nhưng vẫn chưa bị thương, nhảy lên, sắc mặt âm trầm, dường như một đầu đối mặt thiên địch ấu sư.

Trần Phản mỉm cười:

- Không đánh, trong phòng ngươi mấy người kia cũng chưa chết, bị thương cũng không nghiêm trọng, được dịp cho ngươi chữa bệnh.

Tống Dương sửng sốt, không nói thêm điều gì, quay người lại chạy về phòng mình. Trần Phản xoay người quay lại nhà trọ qua chỗ Thừa Hợp quận chúa, Tần Trùy và Hồng Ba vệ như lâm đại địch, Nhâm Sơ Dung lại rất trấn tĩnh, nhẹ giọng truyền lệnh, sai nhóm vệ sĩ tản ra. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Đi đến trước ngựa quận chúa, Trần Phản mở miệng:

- Đưa ta.

Quận chúa mỉm cười, mở ra tay trái vẫn nắm chặt, một quả đồng tiền nằm trong lòng bàn tay trắng nõn.

Đồng tiền là bay đến trong tay nàng... Ngay khi nàng dẫn người đuổi tới nhà trọ, đúng lúc Hồng Ba vệ kết trận chuẩn bị xung phong, Nhâm Sơ Dung tay trái nắm dây cương bỗng nhiên chợt lạnh, miếng đồng tiền này bay ra.

Lúc ấy Trần Phản đang dùng một xâu tiền không ngừng hóa giải thế công Tống Dương...

Đồng tiền đương nhiên là được Trần Phản bắn tới, lực đạo vừa đủ, vừa vặn rơi vào trong tay quận chúa, mà Hồng Ba vệ bảo vệ bên ngườ Nhâm Sơ Dong, căn bản là chưa từng phát hiện có 'Ám khí' đột kích.

Là cảnh cáo cũng là nhắc nhở.

Cảnh cáo quận chúa, nếu Hồng Ba Vệ tập kích nàng chắc chắn chết không thể nghi ngờ; đồng thời cũng nhắc nhở quận chúa:

- Hai người ẩu đả trong dịch quán đã hơn xa trận chiến giữa hai người có thực lực ngang nhau, Tống Dương đã xuất toàn lực mà Trần Phản thật sự còn thong dong, nếu lão thật muốn giết Tống Dương, không thể đợi được Hồng Ba Vệ tới; thậm chí nếu Tần Trùy dẫn Hồng Ba Vệ phóng ngựa tiến tới, khoảng cách hơn một trăm trượng ngắn ngủi, cũng đủ Tống Dương chết ba lượt.

Nhâm Sơ Dung không rõ ràng Trần Phản rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nàng ít nhất hiểu được, Trần Phản có thể giết Tống Dương mà chưa giết... Thật sự là không muốn giết, một khi đã như vậy, an tâm xem cuộc chiến là được. Huống chi, Tống Dương lôi kéo muội muội, Nhâm Sơ Dung muốn nhìn hắn bị người khác đánh một chút.

Trần Phản lấy đồng tiền, cũng không nói gì nữa, trở về dịch quán.

----------------------------------

Mọi người đều chú ý đến trận ác chiến Tống Dương và Trần Phản, nhóm vệ sĩ ở dịch quán cũng không ngoại lệ, căn bản không ai không đi qua phòng Tống Dương.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, nhìn như tai họa đột nhiên rơi xuống, khi trên mặt đất có một người – người câm.

Khi mới bắt đầu đấu người câm nghe được động tĩnh, miễn cưỡng tới muốn được hỗ trợ, nhưng gã bị thương đi đường đã khó, cắn răng kiên trì chạy tới phòng chủ nhân chống đỡ không được, ngã trên mặt đất mà không đứng dậy được.

Tống Dương trấn tĩnh lại, kiểm tra qua đồng bạn mới yên tâm, trước chỉ huy vệ sĩ dịch quán, tôi tớ đem người bị thương bố trí ổn thỏa, lại viết ra phương thuốc suốt đêm để cho người ta đi bắt thuốc, bận rộn một hồi, Tống Dương tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt lại lẳng lặng nhớ lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, đồng thời thúc giục nội kình cẩn thận cảm thụ một trận, đứng lên đi tới chỗ ở Trần Phản...

Tống Dương đến phòng, Trần Phản cũng không bất ngờ, hỏi:

- Đến nói lời cảm tạ?

Tống Dương gật gật đầu:

- Cần tạ ơn nhất định phải cảm tạ, nhưng ta càng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Một hồi ác chiến không hiểu ra sao hiện tại đã không khó lý giải. Từ lúc bắt đầu khi bị một văn tiền hóa giải thế công, đến sau lại càng tỏa càng mạnh, thẳng đến cuối cùng Trần Phản phảidùng đến vũ khí thực sự, mớihóa giải được thế công dũng mãnh của Tống Dương... Ác chiến qua đi, chân khí trong cơ thể hùng hậu mà điềm đạm, chắc chắn, cao hơn lúc trước, Tống Dương còn chưa rõ, võ công mình lại đột phá đến cảnh giới nào, hơn nữa lúc này đây thể hiện ra đi rất nhanh.

Hiện tại kinh mạch hắn như thế nào, hắn đích thực nguyên tựa như gì, hoàn toàn tương xứng. Trần Phản vừa rồi dùng trận chiến ấy, trợ giúp Tống Dương nâng cao cảnh giới khắp cơ thể, luyện thành bậc cao, và ất tự tông sư một đường chi cách.

Trần Phản nhìn ánh mắt Tống Dương, như đang nhìn một tác phẩm đắc ý, ánh mắt vui mừng:

- Trước giết mấy đồng bạn ngươi, để trong lòng ngươi phải hận, lại ngăn đường lùi của ngươi, đẩy ngươi vào tuyệt cảnh, lúc này mới có thể ép ngươi phải liều mạng.. Vốn lòng ta một ứng cử viên tốt trong làNhâm Tiểu Bộ, đáng tiếc, nàng là người Hồng Ba phủ, lại có thân phận Công chúa, đả thương nàng thật sự phiền toái, cẩn thận ngẫm lại hay là buông tha cho, lui mà đi cầu tiếp theo.

- Không ngờ ngươi và Công chúa lại tình xuân nồng đượm, quả nhiên là thiếu niên phong lưu Yên tâm đi, chuyện hai ngươi ta sẽ không nói ra ngoài.

Tống Dương cười cười:

- Ta và nàng lưỡng tình tương duyệt, ở với nhau cũng rất bình thường, không có gì mất mặt. Chuyện này sẽ gây ra phiền toái, cho nên ta sẽ không chủ động tuyên dương, nhưng bị người khác nói ra ngoài ta cũng không cần quan tâm, càng không sợ.

Sau khi chậm rãi nói, Tống Dương cau mày lại trong chốc lát, sau đódậm chân, nétthong dong trên mặt biến thành hổn hển:

- Còn nữa, ngươi tuổi không nhỏ, địa vị cũng lớn, có phải hay không cũng nên xem lại, ỷ vào ngũ cảm của đại tông sư đi nghe lén ngoài cửa sổ người khác, rất thú vị sao? Rất đứng đắn sao?

-(ngũ cảm là ngũ giác ý, nhìn nghe ngửi nếm chạm)

Nói xong, không để cho Trần Phản nói lại, Tống Dương liền liên thanh thúc giục:

- Nói nghiêm túc, việc này cũng không liên quan gì.

Trần Phản vẫn như chưa quay lại đề chính, mà là không hiểu ra sao cả hỏi han:

- Sư phụ ngươi chưa nói cho ngươi ba trấn quan trọng sao?

Tống Dương mờ mịt lắc đầu.

Ba trấn quan trọng chỉ chính là ba yếu huyệt, ấn đườngnê hoàn, ngực thiên trung, bụng quan nguyên.

Ba đạo đại huyệt này Tống Dương đương nhiên là biết, ở y kinh cũng gọi thượng, trung, hạ đan điền, phân biệt chủ chưởng thần, khí, tinh, được cho trọng yếu nhất trên cơ thể là huyệt vị.

Thượng, trung, hạ đan điền và sinh đều đến, theo cơ thể sinh trưởng mà không ngừng lớn mạnh, mặc dù không học võ luyện khí, chúngcũng tự nhiên mà như vậy, và ngoại giới 'Giao lưu', hơi thở phun tinh nạp ôm lấy lực nội, lắng đọng, vô tình chung, chúng liền khóa sức mạnh hùng hậu lại. Người thường, thậm chí thượng phẩm võ sĩ đều không thể nào phát hiện, chỉ có tu tập đến tông sư cảnh giới, mới có thể cảm nhận được sức mạnh ở ba đại đan điền.

Nhưng chỉ gần như là 'Cảm thụ' mà thôi, tinh lực cất giấu trong ba đại huyệt sẽ không được sử dụng, hoàn toàn ngược lại, chúng còn có thể khiến cho tốc độ nội kình vận chuyển chậm lại, giống như giữa một dòng sông lớn đột nhiên hiện ra ba khối đá ngầm cứng rắn, ngăn nước sông chảy, khiến sông lớn không thể quá mức chảy xiết.

Chân khí vận chuyển quá nhanh, một khi không khống chế được liền chỉ có một kết cục: Tẩu hỏa nhập ma. Cho nên ba đại huyệt tuy rằng làm nội kình vận chuyển chậm lại, thực tế hiệu quả cũng là bảo vệ chủ nhân.

Bởi vậy, chúng cũng bị gọi ba trấn quan trọng, là cửa ải trấn thủ hiểm yếu, có tác dụng bảo vệ.

Tuy nhiên mọi việc không phải tuyệt đối, ba trấn quan trọng có tác dụng phòng ngừa khống chế chân khí, nhưng không phải nói dùng chúng tuyệt đối không được sai sót nhầm lẫn. Nếu chân khí hấp tấp, cũng có khả năng sẽ phá tan chúng, mà ba đại huyệt một khi thất thủ, trong đó Tiên Thiên tinh khí cất giữ sẽ phát tán đi hết, hối nhập nội kình... Cũng là vì vậy, người đang 'Tẩu hỏa nhập ma' ở mức độ nhẹ, kình lực đều đã tăng vọt, sinh lực mạnh thêm.

Tuy nhiên mạnh thêm quá nhanh sẽ xung vỡ kinh mạch, đến lúc đó nhẹ thì tàn phế suốt đời, nặng thì chết thảm tại chỗ.

Đại khái ba trấn quan trọng như vậy, Trần Phản lại tiếp tục nói:

- Thời gian trước có một nhân vật có chút tà đạo, ngộ ra pháp môn kích thích 'Tam quan', dựa vào thủ đoạn châm cứu, dùng tính mạng đặt cược, có thể khiến tu vi trong khoảng thời gian ngắn tăng vọt.

Đối với Tống Dương mà nói dị thường mới mẻ, lại không biết, nửa năm trước Vưu Thái Y chính là dựa vào 'Tà đạo pháp môn' này khai thông ba quan, hát vang "Tương tiến tửu"nhằm phía kẻ thù.

Tà đạo pháp môn là từ ngoài vào trong, một khi thi triển liền chắc chắn chết không thể nghi ngờ, còn ta lại là từ trong ra ngoài. Nói xong, sắc mặt Trần Phản lại hiện ra đắc ý tươi cười:

- Cho trong lòng ngươi bi hận, cho ngươi lâm vào đường cùng, khiến cho ngươi liều mạng không lối thoát, buộc ngươi phẫn nộ điên cuồng nổi điên, buộc ngươi chân nguyên táo bạo... Nói thẳng ra, chính là khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.