Nam Vinh vẫn chưa vào, đưa chủ nhân tới đây thì rời đi, Cố Chiêu Quân gật đầu với Tống Dương:
- Nói ở đây hay về chỗ ở của ngươi?
Tống Dương đứng dậy muốn cáo từ Trần Phản, nhưng lại đọc được sự cô đơn trong ánh mắt đại tông sư khiến hắn do dự.
Lão nhân sợ nhất chính là cô độc. Một người không nhớ được gì hết, chỉ có thể tâm sự với một hậu sinh coi như thân thuộc, cuối cùng Tống Dương ngồi trở lại chỗ, chỉ vào Cố Chiêu Quân, nói với Trần Phản:
- Bằng hữu của ta, tán gẫu trong này sẽ không làm phiền ông chứ?
- Không làm phiền.
Lão đứng dậy, cười:
- Có khách nhân tới cửa thật là vui, ta đi pha ít trà, các ngươi cứ nói chuyện.
Trần Phản xoay người sang phòng khác, Cố Chiêu Quân hạ giọng lên tiếng:
- Đường đường Đại tông sư, đáng tiếc….
Lại nhìn Tống Dương:
- Lại làm chuyện điên rồ.
Tống Dương hiểu ông ta đã nói gì, lắc đầu:
- Bệnh của lão là thật, sẽ không nhớ chúng ta nói gì đâu, coi như ngồi tiếp chuyện một ông già đi.
- Đứa trẻ ngoan. Ta cũng là một ông già vậy.
Cố Chiêu Quân không nói nữa, đi vào trong phòng tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, Tống Dương có chút không ngờ:
- Ngươi bị thương? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thương thế của ông ta cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng đi đứng vẫn có chút bất tiện, không lọt qua được ánh mắt của hắn. Ông ta cười ha hả:
- Không cần ngươi quan tâm. Chuyện nhỏ, không đáng gì.
Tống Dương lại thở dài:
- Đừng cố, không cần đâu.
Cố Chiêu Quân hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu, vững vàng nhìn thẳng vào hắn, giọng vẫn bình tĩnh:
- Nói nghe xem.
- Đại tượng vô hình, đại âm hi thanh (vật lớn thì không có hình, tiếng lớn thì không có thanh – đại để là người giỏi thì phải biết giấu mình không được khoe khoang), Thừa tướng Yến quốc chỗ dựa vững chắc, nắm trong tay vài ngành sản xuất, quyền tài kinh người, ẩn giấu sau lưng triều đình.
Đây đều là Tống Dương nhắc lại những lời khi lần đầu tiên Cố Chiêu Quân tìm tới cửa nói với hắn, bỗng nhiên hắn đổi giọng:
- Họ Cố nắm trong tay một phương, Phó Thừa tướng như thế nào lại suy sụp như vậy. Nếu ông thực sự mạnh như thế, Phó gia sẽ không có việc gì. Không khó đoán, khi Phó gia bị nhổ tận gốc, có thể thấy ông cũng bại. Còn có…
Tống Dương tạm dừng, nhìn ông ta, ông ta vẫn bình thản:
- Ngươi nói tiếp đi, không cần khách khí.
- Phó Thừa tướng đã chết, tử sĩ sau lưng ông ấy còn lưu lại có thể được bao nhiêu? Chút lực lượng này người thường có khi xem như là rất siêu đấy, nhưng trong mắt "Chỗ dựa vững chắc" là ông, thì được tính là gì? Chưa đáng giá để mình ông bôn tẩu.. Đại tài chủ sẽ không vì mấy chục lượng bạc mà phí công phí sức, trừ phi cả nhà đã bại, đại tài chủ biến thành tá điền. Lão Cố, ông không phải tài chủ, tình hình của ông bây giờ không còn giống như trước nữa.
Không một chút thẹn quá thành giận do bị vạch trần, Cố Chiêu Quân mỉm cười:
- Đích xác không phải tài chủ, nhưng cũng không tới mức thê thảm như đầy tớ tá điền, đừng quên đại hỏa Khôi Đường… Tốt, không phải ta làm, nhưng ta có một phần.
- Lần này bị tập kích ông cũng bị thương,người bên cạnh thương vong hẳn rất nặng.
Nghe có vẻ hơi khắc nghiệt, tuy nhiên mọi người đều là người thông minh, nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng. Quả nhiên Cố Chiêu Quân cũng không ngại, chỉ lắc lắc đầu:
- Đúng vậy, bên người có mất đi vài người, thực có chút đau lòng, cũng chỉ cách tá điền một bước. Tuy nhiên ta còn sống, còn mạng là còn tiền vốn.
Nói xong, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Họ Cố, không chết được.
Sau đó, Cố Chiêu Quân đổi chủ đề, đột nhiên hỏi:
- A Y Quả đã bị ngươi nhìn ra?
Tống Dương muốn gặp ông ta, nhờ Nam Vinh truyển lời "Không thấy được lão Cố, A Y Quả đừng hòng đi Yến quốc". Đây là tin tức chỉ có Cố Chiêu Quân mới có thể hiểu được.
- Ông phải hợp nhất với lực lượng Phó Thừa tướng lưu lại, tùy tiện tìm người giả mạo con còn sót lại của Phó gia cũng được cần gì phải lôi kéo ta vào? Việc này không khó giải thích, trong tay đối phương nắm được cách phân biệt thật giả, ông không cách nào lừa dối. Ta vốn cũng đang tò mò không biết là cách gì, sẽ thần kỳ thế nào. Không lâu sau mới biết được, hóa ra là bí thuật vu cổ.
Hắn mỉm cười:
- Trước, khi ta bị bệnh, nàng đã chữa cho ta, có nói một câu: Nếu ngươi không phải ngươi Lão tử sẽ không cứu. – Một câu nói bất ngờ, nhưng Tống Dương đã cân nhắc ra hương vị trong đó, hắn có hai thân phận: "Ngươi" là Tống Dương, "Ngươi" cũng là con của Phó gia.
Cố Chiêu Quân nhướn lông mi:
- Chỉ bằng một câu của nàng ta? Quá cẩu thả.
- Không riêng gì câu này, còn có chút chuyện khác.
Tống Dương tiếp tục cười:
- Tỷ như pháp thuật cổ quái nàng dùng kiến, ta đã nhìn thấy toàn bộ; tỷ như ta đã nghe một vị tiền bối nói, người dùng cổ cứu người là tự mất nửa cái mạng; còn nữa, sau đó A Y Quả tặng cho ta một cổ liên lạc quý báu dị thường. Hơn nữa vừa rồi có nói, trước kia đã đoán được thế lực Phó gia có biện pháp phân biệt con cháu Phó gia thực sự, xâu chuỗi những việc này lại, đại khái cũng có kết luận.
Đêm hôm bị bệnh đó.
A Y Quả thả ra hai con kiến cho đánh nhau, còn mình thì ngoan ngoãn nằm ngủ, mặc cho quái kiến đánh nhau tới kiệt sức nàng mới đứng lên, dùng máu của mình và hai sợi tóc: một của Tống Dương, một là một sợi tóc bạc của ai đó không biết.
Vu cổ kế thừa ngàn năm đều có chỗ thần kỳ, hai con quái kiến bất cộng đái thiên, phân biệt uống xong hai chén máu có hai sợi tóc khác nhau, lập tức trở nên thân thiết…. Pháp môn huyền bí thời cổ đó người thời nay hoàn toàn không thể lý giải, Tống Dương cũng nghĩ ra đạo lý trong đó, nhưng ít nhất hắn có thể nhìn thấy được, quá trình này không phải theo như lời Dao Nữ, trước khi thi cổ phải thử phản ứng, có vẻ giống như một biện pháp thử quan hệ của hai sợi tóc.
A Y Quả cứu hay không cứu Tống Dương không quan hệ tới Nam Vinh thỉnh cầu, nàng quyết định cứu hay không cứu là từ biểu hiện sau đó của hai con quái kiến sau khi uống máu.
Cổ cứu người vô cùng trân quý, để có được cổ cũng phải mất nửa tính mạng, trừ phi cực kỳ thân thiết, nếu không bọn họ sẽ không cứu người, nhưng A Y Quả vừa thấy quái kiến thân thiết lập tức chuẩn bị bắt tay vào cứu người.
"Thiên lý bất đoạn" thiên hạ kỳ cổ, ngay cả Nhị ngốc cũng cũng sẽ không tùy tiện tặng người, A Y Quả ngốc sao? Tùy tiện lấy cái cớ không muốn nợ ân tình đã đưa luôn cổ này cho mình.
Còn có câu kia: nếu ngươi không phải ngươi, lão tử sẽ không cứu…. Tất cả chuyện đó Tống Dương rất nhanh đã hiểu.
- Trước khi cứu người phải tiên nghiệm bản thân mình trước… Ta là tiểu ngỗ tác Yến Tử Bình, kỳ sĩ Nam Lý, thân phận đó không đáng nhắc tới, nhưng thực ra thân phận đứa con thứ tư của Phó Thừa tướng sẽ có người chú ý, phải tìm hiểu.
Sắc mặt Tống Dương có vẻ hơi bất đắc dĩ
- Mấy sợi tóc bạc của A Y Quả hẳn là của Phó Thừa tướng. Phó Thừa tướng tuy đã chết nhưng để lại mấy sợi tóc cũng không phải khó, Hắc Khẩu Dao có thể dựa vào quái kiến, cổ huyết, tóc mà kết luận được quan hệ phụ tử, thực sự là thủ đoạn rất giỏi.
- Bởi vì ta là Tứ công tử của Phó lão, nên không đành để ta chết, thà rằng lấy nửa cái mạng ra cứu sống ta…. Ông đã tính như vậy đi?
Tống Dương chỉ lão Cố, ông ta cười ha hả gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy, ta không thể để ngươi chết, còn muốn dựa vào ngươi đi kiếm được mấy chục lượng bạc mà Phó Thừa tướng lưu lại kia, dưỡng lão và lo hậu sự đều phải dựa vào nó đấy.
Tống Dương không nghe ông ta nói gở, tiếp tục:
- A Y Qủa không phải người của ngươi, nếu không cũng không đáng dùng tóc để nghiệm chứng ta là Tứ công tử. Không phải người của ngươi, cũng chỉ có thể là thế lực Phó Thừa tướng lưu lại. Nàng đưa ta "Thiên lý bất đoạn", cũng thể hiện rõ sau này nếu ta gặp khó khăn, bọn họ sẽ toàn lực tương trợ. Việc này nếu đã biết như vậy cũng nên nghĩ đến một chuyện khác: Thế lực sau lưng Phó Thừa tướng làm sao tìm được ta?
Cố Chiêu Quân cười khá khách khí:
- Đương nhiên là ta nói cho bọn họ.
Tống Dương không cười, tuy nhiên thần thái vẫn khá thoải mái:
- Ta muốn gặp ông chủ yếu là vì việc này. Tình hình của ông ta cũng hiểu được, tình trạng của ta ông cũng rõ ràng, ai nấy đều hiểu rõ nhau, hành trình lần này đến Yến quốc tất cả tâm tư ta đều dồn vào án tử của Vưu Thái y, không nghĩ phức tạp, cũng không sức đâu mà đối phó những cái khác.