Nhân lúc rảnh rỗi khi quay, đang là lúc điều chỉnh bối cảnh, Khưu Nhạc nhân cơ hội bắt đầu lướt điện thoại di động, sau đó hắn kêu nhỏ một tiếng: "Chị gái nhỏ, hot search ngày hôm qua của chị đều đã áp chế luôn cả tin của Hướng Hàm Tinh xuống rồi!"
Tô Tô đang đứng ở phía sau máy giám sát xem xong vừa mới trở lại, đạo diễn tổ B đang giảng giải cho cô diễn viên làm thế nào để bắt được ống kính, làm thế nào để đối diện với ống kính, nghe thấy Khưu Nhạc nói thì cô có phần không rõ chân tướng lắm: "Hướng Hàm Tinh? Là đại minh tinh kia sao?"
Đạo diễn tổ B có chút ngoài ý muốn: "Áp chế được cả tin của Hướng Hàm Tinh?"
Hắn biết Khổng Kiến Trung cùng Dư Ân Trạch muốn mượn hình tượng tiểu tiên nữ để tuyên truyền một đợt, nhưng khi lên hot search cùng với top một hot search thì tuyệt nhiên đó là hai khái niệm không giống nhau, không phải đỉnh lưu chân chính của giới giải trí thì rất ít khi có thể lên được top một, nhưng Hướng Hàm Tinh là tiểu hoa lưu lượng hót nhất những năm gần đây, được giới giải trí công nhận là đỉnh lưu lượng mới, nghe nói vừa mới có một tác phẩm rất lớn.
Mọi người trong tổ kịch luôn bận rộn cũng bớt chút thời gian để bát quái:
"Đúng vậy, ngày hôm qua có một hot search là phòng vé của cô ta đột phá trăm triệu nhưng kết quả lại bị Tô Tô đẩy xuống."
"Hô hô, Dư lão đại chợi thật quá lợi hại, mà cũng do dáng vẻ Tô Tô của chúng ta rất xinh đẹp mà!"
"Nghe nói ngày hôm qua lúc đoán tiểu tiên nữ là ai còn có người đã kéo Hướng Hàm Tinh ra kết quả khi so sánh hai người thì ngũ quan lại không tinh xảo bằng Tô Tô ha ha ha ha..."
Hướng Hàm Tinh có bối cảnh rất lớn, từ khi xuất đạo đến nay chỉ hoạt động trong giới thời trang cùng giới điện ảnh, không có hoạt động trong giới truyền hình nên người trong tổ khi bàn tán hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào.
Khưu Nhạc vô cùng cao hứng nói: "Bộ phim duy nhất của chị còn chưa có công chiếu mà đã có nhiều người thích như vậy rồi, tương lai fan của chị nhất định sẽ nhiều hơn Hướng Hàm Tinh cho mà xem!"
Nhan Tô Tô suy nghĩ hỏi: "Nếu còn chưa có chiếu vậy thì vì sao bọn họ lại thích chứ?"
Khưu Nhạc "Ách" một tiếng: "Đoàn đội tuyên truyền đã công bố ảnh trong phim cùng tạo hình của chị nha ~ "
Vẫn còn rất nhiều việc không thể nói rõ ràng được, trước mặt nhiều người trong đoàn làm phim như vậy Khưu Nhạc rất không tốt khi cho lời nhận xét.
Nhan Tô Tô có vẻ đăm chiêu: "Cho nên thật ra... Vẫn là vì dáng vẻ xinh xắn?"
Nếu đổi người khác khi nói như vậy thì sẽ khó tránh khỏi bị ghét bỏ vì tự kỷ nhưng biểu cảm của Nhan Tô Tô quá chân thành, mọi người chung quanh bị lời nói ngay thẳng này chọc cho bật cười ha hả: "Không sai ha ha ha ha ha ha..."
Lại là vấn đề "Dáng vẻ xinh xắn, ài, lại có quá nhiều fan làm Nhan Tô Tô có chút buồn rầu, xem ra không thể kéo dài được nữa, nhất định phải bớt chút thời gian để đi nghiên cứu đề tài làm cách nào để gia tăng giá trị nhan sắc của bản thân, ít nhất thì cũng phải định nghĩa được vẻ "Đẹp" tiêu chuẩn là gì, phạm trù cùng mấy phương hướng nghiên cứu để gia tăng...
Cũng không biết Khưu Nhạc lấy từ nơi nào được vở và bút: "Cho nên, chị gái nhỏ nhanh ký tên cho em đi."
Viết tên không phải là vấn đề gì lớn, rất nhanh Nhan Tô Tô lấy bút Khưu Nhạc đưa để viết.
Khưu Nhạc lấy lại vở thì hết sức kinh ngạc, chữ của Nhan Tô Tô không phải là loại rồng bay phượng múa như nhiều minh tinh khác, chỉ là những nét bút rất rõ ràng ba chữ "Nhan Tô Tô", nhưng cũng bởi vì nét bút rõ ràng này nên mới nhìn ra được bản lĩnh, loại ánh sáng hời hợt nhưng có năng lượng lan tỏa này quả thực như xuyên qua từng chữ chiếu thẳng vào mặt.
Bên cạnh còn có nhân viên công tác khác nhìn qua cũng cực kỳ giật mình, cũng có nhiều minh tinh viết chữ rất là đẹp, nhưng nhìn tốt như Nhan Tô Tô thì thật sự không nhiều lắm, mà còn chữ viết này cùng với dáng vẻ bề ngoài của Nhan Tô Tô làm cho người ta cảm giác khác nhau quá lớn, vốn cho rằng nếu là đẹp thì cũng là kiểu chữ xinh đẹp thanh tú nhưng mà những chữ này lại đều mang khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Khưu Nhạc nắm chặt lấy quyển vở, kích động đến mức mắt sáng lấp lánh: "Chị gái nhỏ có thể viết cho em một câu được không?"
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Nhan Tô Tô đang cầm bút viết thì ngẩng đầu nhìn hắn: "Viết cái gì?"
Khưu Nhạc rất lớn tiếng: "Chính là câu nói kia, 'Dường như ánh trăng bị mây che phủ, như bông tuyết bay bay theo làn gió.'!"
Những người khác trong đoàn làm phim sôi nổi lườm nguýt, có phải Tô Tô đã đắc tội với tiểu tử này khi nào hay không? Mà lại còn hơn phân nửa là đắc tội không hề nhẹ.
Trong vòng này có quy tắc ngầm, trừ phi đối phương nổi tiếng về am hiểu thư pháp nếu không sẽ không dễ dàng nhờ minh tinh viết tên bản thân mình cùng chữ khác. Minh tinh thôi, vẫn thường xuyên ký tên, nghệ danh của bản thân mình thì khẳng định sẽ luyện tập qua, hơn phân nửa là sẽ không khó coi, thậm chí còn mời học giả có tiếng tăm để thiết kế qua sau đó rồi luyện tập, đây cũng là một phần trong việc xây dựng hình tượng; nhưng những chữ khác nếu như minh tinh viết thư pháp tốt thì cũng không đến mức phải luyện tập viết tên của mình, cũng không biết xấu hổ nhờ người ta viết chữ khác rồi làm cho người ta không chịu nổi, đó không phải là kéo người ta xuống đài sao?
Huống chi những chữ Khưu Nhạc muốn viết... Tuy là bắt nguồn từ trong kịch bản nhưng nét bút rất nhiều, còn chưa tính đến việc chữ viết bên trong còn có mấy chữ lạ mà bây giờ Nhan Tô Tô cũng không có cầm kịch bản, đây không phải là muốn chèn ép làm khó người khác sao?
Đạo diễn tổ B ho khan một tiếng, chuẩn bị kêu mọi người đi quay phim, những người ở trong vòng luẩn quẩn như bọn họ rất hiểu được cách sắp xếp bậc thang. Nhưng khi hắn còn chưa có mở miệng thì Nhan Tô Tô rất nhanh đã viết xong rồi, đạo diễn tổ B là người thứ nhất ngó đầu qua, câu này so với tên của Nhan Tô Tô thì còn dài hơn, lại càng nhìn ra được phong cách viết chữ, quả thật là tự nhiên phóng khoáng, lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, giống như mây che ánh trăng, gió thổi làm bông tuyết bay bay ngay trước mặt.
Mọi người trong đoàn làm phim sau khi vây lại xem thì nhất thời đầy hưng phấn nói: "Oa! Chữ Tô Tô thật là đẹp! Làm sao mà luyện ra được chứ!"
Trong ánh mắt Khưu Nhạc lộ ra một chút kiêu ngạo, hừ, những ánh mắt mới vừa rồi của bọn họ hắn đều thấy được, bọn họ còn tưởng rằng hắn cố ý để cho chị gái nhỏ phạm sai lầm a, hiện tại thấy được đi, quả nhiên chị gái nhỏ vô cùng lợi hại!
Nhan Tô Tô giải thích: "Kỳ thi vào các trường cao đẳng đại học đều có điểm viết trên giấy... Tất nhiên nếu như không tham gia kỳ thi vào các trường cao đẳng đại học thì cũng vô dụng."
Trong giọng nói đầy tiếc nuối vì ngân hàng câu hỏi đã được dụng tới mức tối đa nhưng độ khó của đề thi không đạt tiêu chuẩn, có thể nói là thấy thất vọng khi không đạt tới yêu cầu của bản thân mình.
Không tham gia vào kỳ thi các trường cao đẳng đại học a, nhưng ở trong vòng này như vậy cũng là bình thường. Không ai chú ý đến vấn đề này, tất cả mọi người đều kích động đi đến chỗ nào đó lấy một quyển vở nhỏ:
"Tô Tô viết cho tôi một câu, ách, nếu không viết 'Chúc mừng phát tài'?..."
"Đi đi đi, chữ của Tô Tô nhìn tốt như vậy đừng để cho cậu bị đạp hư, Tô Tô viết cho tôi chữ 'Sớm ngày thoát kiếp độc thân' đi, tôi nhất định sẽ dán ở trong nhà..."
...
Lúc đang lộn xộn này, đạo diễn tổ B đang chuẩn bị chấn chỉnh lại một chút thì giọng nói của Khổng Kiến Trung truyền tới: "Đều đang làm cái gì đó?"
Mọi người ngay lập tức kìm nén sự hưng phấn lại, đạo diễn tổ B: "Đạo diễn Khổng, mọi người đều đang trêu đùa nhờ Tô Tô kí tên cho đó."
Khổng Kiến Trung, Dư Ân Trạch một trái một phải, đứng giữa là một người đàn ông mắt đeo kính mặc một cái áo POLO(*), nhìn ra được số tuổi của hắn cũng không có lớn nhưng đã có khá nhiều tóc bạc, nhìn ra giống như còn trẻ nhưng tóc đã bạc, hắn nghe vậy thì vui đùa nói: "Hô hô, nếu không thì cũng ký cho tôi một chữ đi?"
(*) Là một trong số những loại áo có cổ, hay còn được nhiều người biết đến là áo cổ gập. Áo thun polo được may bằng chất vải thun co giãn, với khả năng thấm hút mồ hôi cực tốt, đem đến cho người dùng sự thoải mái, dễ chịu và thông thoáng trong quá trình sử dụng
Khổng Kiến Trung vội vàng giới thiệu: "Đây là tổng giám đốc Ngô của Bamboo video, về sau 《 Huyễn Hải lục 》 của chúng ta sẽ được chiếu trên Bamboo video."
Đạo diễn tổ B bừng tỉnh hiểu ra được, vậy là tâm nguyện của đạo diễn Khổng đã đạt được rồi! Theo như cách nói ở trong nghề thì vị này tổng giám đốc Ngô là người mua, khách hàng là cao nhất vậy khẳng định sẽ muốn đích thân đi dạo trong đoàn làm phim rồi.
Những người trong tổ đều rất nhanh trí, đều chào hỏi với Ngô Phường: "Chào tổng giám đốc Ngô."
Phụ trách tất cả các công việc đưa video vào trang web nên cũng không phải là Ngô Phường chưa từng tới đoàn làm phim, nhưng rõ ràng đoàn làm phim 《 Huyễn Hải lục 》rất ngay ngắn trật tự, không khí lại càng tốt, hắn cũng đầy hào hứng chào hỏi: "Quấy rầy công việc của mọi người rồi, không có việc gì, mọi người cứ tiếp tục đi."
Khổng Kiến Trung lại giới thiệu nói: "Bây giờ những công việc quay chụp quan trọng phần lớn đều đã hoàn thành, vì Tô Tô vào tổ muộn, vốn mọi người cho rằng sẽ mất một tháng nhưng không ngờ khi quay phim cô ấy rất có linh hồn, ước tính thời gian hoàn thành sẽ rất là nhanh."
Những lời này không phải tổ nào cũng có thể nói ra được. Bởi vì trong quá trình quay chụp luôn luôn xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn làm cho tổ phải kéo dài thời gian, tổ của Khổng Kiến Trung còn có thể nói trước được việc hoàn thành công việc thì có thể thấy được kinh nghiệm quay phim của Khổng Kiến trung rất là phong phú.
Ngô Phường gật đầu liên tục, Dư Ân Trạch biết Ngô Phường là fan nguyên tác của 《 Huyễn Hải lục 》thì nói với Nhan Tô Tô: "Tô Tô, tổng giám đốc Ngô cực kỳ thích 《 Huyễn Hải lục 》, hay là cô ký tên đi?"
Ngô Phường vười gật đầu tiến lên, vừa hay nhìn thấy được một câu kia cô viết cho Khưu Nhạc thì không khỏi hơi hơi giật mình: "Chữ của Tô Tô xem ra viết rất khá."
Nếu vừa rồi nhờ Tô Tô kí tên chỉ là một câu nói đùa, vốn dĩ chỉ cảm thấy Nhan Tô Tô đóng vai tiểu tiên nữ chỉ là do ngoại hình thích hợp, nhưng hiện tại trong tự đáy lòng Ngô Phường cảm thấy đoàn làm phim để cho Nhan tô Tô đóng vai một tiểu tiên nữ có năng lực mạnh mẽ nhưng trong lòng lại không nhiễm bụi trần thì quả thật rất là phù hợp.
Khổng Kiến Trung đã xem qua không ít chữ của danh gia, nên khẳng định chữ viết của Tô Tô đã được luyện tập thật tốt, cô gái nhỏ này mới đầu nhìn chỉ cảm thấy dáng vẻ rất tốt, có linh tính, từ khi hợp tác đến bây giờ thì thật là thanh khiết thông minh, lại còn có ý chí nghị lực cùng kiên trì, khẳng định trong tương lai trong vòng luẩn quẩn này sẽ có một vị trí riêng.
Ngô Phường cười nói: "Lúc tuổi còn trẻ tôi cực kỳ thích 《 Huyễn Hải lục 》, cảm thấy được nhân vật chính ở bên trong giống như đang đi du lịch các giới vậy, nghe thấy những điều chưa từng nghe thấy, thấy những điều chưa từng thấy đặc biệt là những chuyện vô cùng tàn khốc, cho nên về sau từ khi đi làm thì đi theo sáng lập ra Bamboo video. Tô Tô, cô có thể viết cho Bamboo video một câu thơ được không?"
Khổng Kiến Trung là một người sáng tác nghệ thuật, Ngô Phường chỉ nói mấy câu ngắn ngủi những hắn nghe ra được rất nhiều điều, thiếu niên chí khí dâng trào, lúc gây dựng sự nghiệp ở giữa gặp rất nhiều gian khổ, tuổi còn trẻ nhưng tóc bạc chỉ sợ là cũng có nguyên do, hắn không khỏi thở dài: "Tổng giám đốc Ngô cũng là người có chuyện xưa, làm việc cũng không dễ."
Trong lúc này hai bên lại nhìn nhau cười, lại nhiều hơn một chút ngầm hiểu, Khổng Kiến Trung nói với Nhan Tô Tô: "Tô Tô nhìn rồi viết một câu đi."
Đạo diễn Khổng nói làm việc không dễ, ài, làm thí nghiệm cũng không dễ dàng gì a... Nhan Tô Tô nghiêng đầu suy nghĩ, lật sang một trang mới của quyển vở, đặt bút xuống viết lên trang giấy trắng: "Nhân thương yêu thẳng tiết từ nhỏ gầy, tự hứa cao tài lão càng mới vừa. Từng cùng hao lê đồng vũ lộ, chung theo buông bách đến băng sương."(**)
(**) Bài thơ vịnh trúc của Vương An Thạch
Dịch nghĩa: Người ta yêu cây tre phải thẳng, rõ ràng và thân mảnh, họ khen cây tre càng ngày càng cứng khi già đi. Tre đã từng được ẩm ướt bởi mưa và sương cùng với cây ngải cứu và cây kế, và cuối cùng vẫn kiêu hãnh đứng vững trong mùa đông băng giá với cây thông và cây bách.
Ngô Phương nhận bài thơ này, cùng Khổng Kiến Trung đều nở nụ cười: "Thơ của Vương An Thạch!"
Từng cùng hao lê đồng vũ lộ, chung theo buông bách đến bang sương (đã giải thích nghĩa ở phía trên)... Không biết cô gái nhỏ này cố ý hay là vô ý... Trước mắt bất luận là ngành video clip hay vẫn là ngành điện ảnh và truyền hình, nhìn thì thấy cực kỳ thịnh vượng nhưng không phải là giống trong bài thơ đã viết "Đồng vũ lộ" (con đường đây sương gió) sao?
Nhưng bất luận là Ngô Phường hay là Khổng Kiến Trung thì cũng đều đã ngửi thấy mùi của bão táp sắp tới, chung theo buông bách đến băng sương... Đây là lời chúc bọn họ muốn nghe nhất khi là những người làm công việc này.
Ngô Phường đưa một tấm danh thiếp qua: "Nếu như cô gái nhỏ có rảnh thì cho phép được mời cô cùng người đại diện của cô đến Bamboo video uống trà."
Nhan Tô Tô nói cảm ơn, Khưu Nhạc đứng bên cạnh cũng không khỏi kích động mà nói: "Chị gái nhỏ đây chính là lão đại nhà đầu tư đó."
Thông thường người ở trong vòng này muốn bắt chuyện cũng đặc biệt tốn sức, giống như chị của hắn, mà Nhan Tô Tô lại dễ dàng nhận được lời mời.
Nhan Tô Tô gật đầu, cô cũng hiểu được đối phương cực kỳ đáng tin cậy, bởi vì đối phương không có nhìn mặt cô. Cô nhắn tin gửi cho Hoắc Lãng: "Có người mời anh dùng trà."
Khưu Nhạc ở một bên nhìn:???
Không phải, người ta nói mời người đại diện đi chỉ là khách khí biểu đạt việc muốn hợp tác cùng tôn trọng mà thôi! Là để cho chị cùng người đại diện của chị cùng đi! Chẳng lẽ chị không muốn nhân cơ hội kết bạn với lão đại một chút sao???
Nhìn trên gương mặt thanh lệ đầy mơ hồ của Nhan Tô Tô không để ý một chút nào, lại tiếp tục cúi đầu nhìn vào trên màn hình máy giám sát, tâm tình Khưu Nhạc có phần phức tạp.
- - - - - - - - - - - - -
Vào thời điểm Hoắc Lãng cực kỳ bận rộn thì nhận được tin nhắn của Nhan Tô Tô: "Có người mời anh dùng trà."
Hoắc Lãng:...
Thời điểm anh nhận được tờ danh thiếp của Bamboo video mà Nhan Tô Tô gửi tới thì Hoắc Lãng mới đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ trả lời đơn giản: "Nhận được."
Bên ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân lanh lảnh, là giày cao gót bước trên mặt đất, Hoắc Lãng nhíu mày ngẩng đầu, ngày hôm nay những gương mặt mà mỗi một trang đưa tin lớn đang vội vã đưa tin đều lần lượt xuất hiện trước mặt anh.
Hướng Hàm Tinh mang theo một cái túi nhỏ đứng ở bên cạnh cưa, mỉm cười: "Hoắc ca, không mời em vào ngồi sao?"
Hoắc Lãng đứng dậy: "Cô Hướng, mời vào."
Hướng Hàm Tinh ngồi vào chỗ của mình, Hoắc Lãng đặt một chai nước khoáng trước mặt cô ta, lấy xuất thân của Hướng Hàm Tinh thì cô ta cũng hơi nhíu mày. Ngày hôm qua cô đã biết fan của Nhan Tô Tô thành lập một hội tự xưng là "Bình Nước", không biết có phải là Hoắc Lãng cố tình hay không.
Giọng điệu của Hoắc Lãng vẫn ung dung, không có bất cứ dao động đặc biệt nào: "Điều kiện của công ty đơn sơ xin thứ lỗi."
Lấy địa vị của Hướng Hàm Tinh trong vòng vào lúc này thì việc dùng nước để tiếp đãi cô cũng là lần đầu tiên gặp được nhưng cô ta chỉ mím môi cười, hai lúm đồng tiền xuất hiện rất nhạt: "Hoắc ca, anh đồng ý trở về nhất định bác trai sẽ rất vui mừng, anh có rảnh thì cũng nên trở về..."
Hoắc Lãng từ chối cho ý kiến: "Hôm nay cô Hướng tới có chuyện gì sao?"
Hướng Hàm Tinh trầm mặc rất lâu, mới thấp giọng nói: "Cô gái kia... Nhan Tô Tô, cô ấy rất được."
Hướng Lãng gật đầu: "Cảm ơn đã khích lệ."
Nhất thời Hướng Hàm Tinh bị nghẹn lời, cô chưa từng bị giống như bây giờ, cảm thấy Hoắc Lãng không có chút kẽ hở nào, cô ta nhẹ nhàng cắn môi, mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hoắc Lãng: "Anh vì cô ấy nên mới trở về sao?"
Hoắc Lãng không có ngập ngừng, không chút do dự gật đầu: Đúng là có một phần nhỏ là bởi vì Nhan Tô, nhưng anh không có nói như vậy là vì anh không thích cho ai bất cứ một không gian tưởng tượng xa vời nào.
Hướng Hàm Tinh hít một hơi thật sâu, sau đó dáng người tao nhã đứng lên, cô ta nhìn hoàn cảnh làm việc chung quanh thật sự cảm thấy rất giản dị sơ sài, sau đó lại nhìn người có một gương mặt anh tuấn không hợp với nơi này một chút nào: "Hoắc... Tiên sinh,《Truy nghi 》 quả thật là một dự án tốt. Quấy rầy rồi, xin chào."
《 Truy nghi 》 chính là bộ phim trinh thám bị treo lơ lửng mà Phương Chí Quốc muốn quay, Hoắc Lãng ngồi tại chỗ suy tư một khắc sau đó liền gửi một tin nhắn, hiển nhiên hai bên đã kết nối với nhau rồi, đối phương trả lời lại, Hoắc Lãng đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện: "Got it. See you then." (Ok. Hẹn gặp lại.)
- - - - - - - - - - - - - -
Nhan Tô Tô quay 《 Huyễn Hải lục 》 rất nhanh tiến vào giai đoạn kết thúc, hôm nay cô đã hoàn thành xong công việc, bởi vì trong đoạn thời gian này có nhân duyên rất tốt, mọi người trong đoàn làm phim cùng nhau liên hoan, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là phần diễn của cô đã kết thúc, cũng có nghĩa là quá trình quay của toàn bộ bộ phim 《 Huyễn Hải lục 》 rất nhanh sẽ kết thúc, mọi người đều nhân cơ hội này mà tụ tập một phen.
Bởi vì Nhan Tô Tô là mượn của Phương Chí Quốc, Khổng Kiến Trung có ý nghĩ muốn mời Phương Chí Quốc tới, nhưng phía bên kia đang ở thời gian sắp xếp phim điện ảnh, nhất định rất bận rộn đến mức hoa mắt chóng mặt, hơn phân nửa là không có rảnh để đến không ngờ được vậy mà Phương Chí Quốc vẫn đến.
Công việc vất vả sắp kết thúc, tất cả mọi người trong đoàn làm phim ăn uống cực kỳ no đủ thì đến thời điểm khoác lác, Trương Khiêm nhịn không được khoe ra: "Ngày mai Tô Tô sẽ không đến đoàn làm phim, cũng may tôi nhanh trí tự mình đi tìm cô ấy viết cho tôi một bài thơ..."
Khưu Nhạc:!
Vậy mà anh dám ở sau lưng tôi tìm chị gái nhỏ viết chữ!
Sự giật mình cùng tức giận trên mặt Khưu Nhạc quá rõ ràng, Trương Khiêm nhìn vẻ mặt của hắn thì rất là đắc ý, nhưng mà tất cả những người khác đều cực kỳ trầm mặc đầy kỳ lạ nhìn hắn.
Trương Khiêm cảm thấy có phần kỳ quái: "Mấy người..."
Miêu Khiết nói đầy sâu xa: "Cũng không phải chỉ có mình cậu có thể một mình đi tìm Tô Tô.
Nhất thời mọi người bất ngờ cười rộ lên, Nhan Tô Tô cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Đạo diễn đưa tay vẫy những người đứng đầu trong đoàn làm phim về ngồi chung một bàn, Khổng Kiến Trung cảm thấy hôm nay Phương Chí Quốc có chút trầm mặc khác thường, năm đó bọn họ quay phim là những bộ phim truyền hình đầu tiên trong đài truyền hình, hắn, Phương Chí Quốc còn có một người bạn thân khác có biệt hiệu là Tam kiếm khách, có thể thấy được tình cảm vô cùng vững chắc, tuy về sau Phương Trí Quốc ra ngoài quay phim, hắn cũng rời khỏi hệ thống quay phim truyền hình, không bị hạn chế những đề tài cố chấp trong đài truyền hình nữa, mà đi theo con đường thị trường, hai người hai hướng phát triển khác nhau nhưng nhiều năm tình cảm cùng sự hiểu biết lẫn nhau, hắn có thể cảm thấy được Phương Chí Quốc có chỗ không thích hợp.
Bên kia những người trẻ tuổi nói chuyện vô cùng náo nhiệt, nhưng Phương Chí Quốc lại thay đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lãng.
Thân là người đại diện của Nhan Tô Tô, hôm nay là ngày chúc mừng cô hoàn thanh xong công việc đương nhiên Hoắc Lãng cũng đến, ngồi cùng nhóm người chịu trách nhiệm chính trong đoàn làm phim đang cảm kích mọi người đoàn làm phim trong khoảng thời gian này đã chăm sóc Nhan Tô Tô, Khổng Kiến Trung bởi vì sự quyết đoán của Hoắc Lãng trong sự kiện tuyên truyền lần trước mà đã có ấn tượng khá tốt với anh, nhưng Phương Chí Quốc có chuyện gì cần nói với Hoắc Lãng chứ?
Khổng Kiến Trung nhạy cảm cảm thấy được chỉ sợ là dự án điện ảnh kia đã có biến rồi.