Sau khi Tôn Hiểu Bác vừa mới xem xong đoạn clip kia thì nghĩ đến câu mà Phương Chí Quốc đã nói qua: "Nhất định ông ấy sẽ quay được câu chuyện của cậu"... Cả đoạn đường đi hắn đều nghĩ làm như thế nào để diễn tả một cách chân thực nhất câu chuyện của mình cho Lâu Vũ hiểu, lúc này trong đầu một biên kịch như hắn khung cảnh này như đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, tương lai mọi người đều là đạo diễn và biên kịch nổi tiếng, đây như là một giai thoại tri âm tri kỷ như Bá Nha Tử Kỳ(*)!
(*)Tương truyền một năm nọ, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở. Trên đường trở về đến sông Hán, gặp đêm trung thu trăng thanh gió mát, ông lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt. Cao hứng mang đàn ra gảy nhưng bản đàn chưa dứt đã bị đứt dây. Nào ngờ nơi núi cao sông dài này dường như có người biết nghe đàn, lại cũng ngờ thích khách, Bá Nha truyền quân lên bờ đi tìm thì vừa hay có tiếng chàng trai nói vọng xuống, rằng mình là một tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe. Bá Nha có ý nghi hoặc sao một người đốn củi lại biết nghe đàn, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông không còn mảy may ngờ vực nữa, bèn mời xuống thuyền đàm đạo. Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực.
Chàng trai trẻ đó chính là Tử Kỳ (Chung Tử Kỳ), một danh sĩ ẩn dật, đốn củi bến sông để được sớm tối phụng dưỡng mẹ cha già yếu. Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao rừng thẳm về kinh cùng mình để sớm hôm đàm đạo và vui hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng Tử Kỳ thoái thác vì việc hiếu. Quan sự không thể chần chừ, Bá Nha đành phải xuôi thuyền về kinh, không quên hẹn Tử Kỳ tại chốn này một ngày nọ ông sẽ trở lại đón cả gia quyến Tử Kỳ về với mình.
Mùa thu năm sau Bá Nha trở lại bến sông xưa, nhưng không còn gặp được Tử Kỳ vì Tử Kỳ đã mất trong một cơn bạo bệnh. Tương truyền, trước khi chết Tử Kỳ còn trăng trối phải chôn chàng nơi bến sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để giữ lời hẹn với Bá Nha. Bá Nha tìm đến mộ Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm.(Nguồn Wikipedia)
Nhưng mà dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trong túp lều bằng nhựa đầy dầu mỡ, ánh đèn chân không sáng chói mắt, ngay cửa quán đầy tiếng ầm ĩ, khói dầu bay lên, những khách hàng để tay trần, Lâu Vũ đang ở bên cạnh bếp lửa đảo muôi rất và nhanh, căn bản là Lâu Vũ không thèm liếc Tôn Hiểu Bác một cái.
Tuyệt đối không ngờ là sau khi gặp mặt... Bởi vì việc buôn bán của đạo diễn Lâu quá tốt nên hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện =-=
Vốn dĩ khi bọn họ tới đã không còn là sớm, ở trong quán có rất nhiều khách ngày mai vẫn phải làm việc nên đã bắt đầu ra về hết người này đến người khác, Khổng Kiến Trung đầu đầy mồ hôi vội vàng giúp đỡ tính tiền lấy tiền, đường đường là đạo diễn của 《 Huyễn Hải lục 》nhưng lại vội vàng đến mức xoay như chong chóng, từ đó có thể thấy được việc buôn bán của quán nhỏ này của Lâu Vũ rất là náo nhiệt.
Tôn Hiểu Bác nhìn thấy có cơ hội liền nhanh chóng bước đến bên cạnh bếp lửa: "Đạo diễn Lâu! Tôi có một kịch..."
Lâu Vũ nhấc cái nồi trong tay lên, một ngọn lửa lớn bừng lên, Tôn Hiểu Bác vội vàng lùi về phía sau nửa bước, Lâu Vũ đặt cái nồi lên trên bếp lò nên thế lửa ngay lập tức bị ép xuống, Tôn Hiểu Bác tiến lên lớn tiếng nói: "Đạo diễn Lâu, kịch bản của tôi thật sự rất tốt! Ông xem..."
Thời gian tiếp theo Lâu Vũ múc một thìa dầu ở bên cạnh đổ vào nồi, một ít ớt khô cùng hồ tiêu được bỏ thêm vào trong nồi, một luồng khói dày đặc bốc lên rất mạnh, mắt mũi tai miệng của Tôn Hiểu Bác đều bị sặc, việc nấu đồ ăn Trung Quốc có uy lực tấn công rất lớn, có thể so được với vũ khí sinh hóa, nhất thời Tôn Hiểu Bác ho tới mức không nói ra lời.
Khổng Kiến Trung để bát đĩa xuống vừa mới quay đầu thì nhìn thấy Tôn Hiểu Bác bị sặc đến mức ho khan, nhìn thế kia không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời nhìn Lâu Vũ nói: "Hiểu Bác đúng là một biên kịch có tiếng cũng có miếng xuất thân ở liên đoàn Ivy, cầm một kịch bản tốt đầy chân thành tới cửa mời hợp tác, ông xem tính tình thối tha của mình..."
Hắn quay đầu nhìn Tôn Hiểu Bác: "Không có việc gì chứ?"
Tôn Hiểu Bác ho tới mức nước mắt nước mũi cũng đều chảy ra, liên tục xua tay.
Lâu Vũ thuần thục đảo muôi vừa xào đồ ăn vừa cười hừ một tiếng: "Kịch bản tốt?"
Ánh mắt của hắn rơi thẳng vào trên người Hoắc Lãng cùng Nhan Tô Tô, ý tứ hết sức rõ ràng.
Nói thật đừng nói là Lâu Vũ, mà ngay cả những thực khách đang nói chuyện rất náo nhiệt ở trong túp lều này khi nhìn thấy khí chất hơn người của Hoắc Lãng cùng với nhan sắc xinh đẹp của Nhan Tô Tô thì cũng nhất thời im lặng một chút, châu đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán về lai lịch của hai người này, nhìn giống như đại minh tinh nhưng làm sao họ lại tới một cái quán ven đường này chứ?
Mấy năm đầu, loại cơ hội Lâu Vũ hợp tác để lăng xê tuấn nam mỹ nữ cũng không phải là không có.
Nhìn theo ánh mắt của Lâu Vũ thì Khổng Kiến Trung đã biết là Lâu Vũ hiểu lầm, hắn bất mãn nói: "Ông cũng quá là trông mặt mà bắt hình dong rồi! Tôi nói cho ông biết tiểu Hoắc là... Ách, sản xuất, dù sao thì cậu ta cũng không phải là diễn viên, còn Tô Tô là diễn viên, dáng vẻ của cô ấy rất đẹp nhưng cũng là người biết vươn lên, có bộ phim nào quay mà không chọn nhan sắc chứ? Tại sao ông lại khẳng định có dáng vẻ xinh đẹp thì không chịu quay phim cho tốt?"
Lâu Vũ không mặn không nhạt nói một câu: "Mấy vị muốn ăn bữa khuya sao? Nếu không ăn thì làm phiền nhường một chút, quán này của tôi quá nhỏ, xoay chuyển không được, xin thông cảm một chút."
Tôn Hiểu Bác đã dừng ho, ngẩng đầu lên nhìn với gương mặt đầy nước mắt, không phải chứ, cái giá của Lâu Vũ cũng quá là lớn đó?
Khổng Kiến Trung cũng đau đầu: "Ông là một con lừa có tính tình lì lợm."
Hoắc Lãng lại rất biết nghe lời gật đầu nói: "Muốn, ông chủ chúng tôi ngồi ở chỗ này."
Nói xong anh đã ngồi xuống một cái bàn trống ở cạnh bếp, nghiêm túc cầm lấy tờ thực đơn đầy dầu mỡ kia bắt đầu xem: "Ông chủ, chúng tôi có tất cả là bốn người, không có món ăn có phần sao?"
Lâu Vũ liếc trắng mắt: "Không có."
Hoắc Lãng "Ùm" một tiếng lại lật tờ thực đơn kia: "Ông chủ, quán này của ông có chứng nhận vệ sinh không?"
Lâu Vũ đặt nồi lên bếp rồi xoay người lại nheo mắt nhìn: "Không có."
Hoắc Lãng lắc lắc tờ thực đơn, giọng điệu thương lượng: "Vậy còn giảm giá thì sao?"
Lâu Vũ:...
Bỗng nhiên Khổng Kiến Trung rất vui vẻ, hắn cũng không có nóng nảy, ở bên cạnh Hoắc Lãng tìm một cái ghế ngồi, lại gọi Tôn Hiểu Bác: "Hiểu Bác, cậu nhanh ngồi xuống đi."
Tôn Hiểu Bác vừa ho khan vừa ngồi xuống, Nhan Tô Tô nhìn hắn đầy thân thiết rồi sau đó quay đầu nhìn Lâu Vũ thật thà hỏi: "Ông chủ Lâu có nước không?"
Nhìn thấy gương mặt Lâu Vũ tuy đen thui (bực mình) nhưng vẫn quay đầu đi lấy một bình đổ nước ấm vào, quả thực Khổng Kiến Trung rất vui, được đó, vẫn còn chưa đến tổ mà đã sai bảo đạo diễn trước rồi, chơi lớn với quy mô lớn vậy được đó!
Tôn Hiểu Bác ở bên cạnh cười đến mức ho khan cũng không dừng lại được, Tô Tô giỏi lắm!
Lâu Vũ bước đến rất nhanh, Nhan Tô Tô vẫn nghiêm túc lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ông chủ Lâu."
Tôn Hiểu Bác ngồi bên cạnh vừa ho vừa cười đến mức không thở được, vừa đau khổ nhưng không nhịn được cười.
Vẻ mặt Nhan Tô Tô đầy tò mò đưa nước cho Tôn Hiểu Bác: "Các sản phẩm trong quá trình oxy hóa nhiệt gây kích thích niêm mạc đường hô hấp của anh còn ho là một quá trình đào thải. Đây là cơ chế bảo vệ sinh lý bình thường, nhưng do anh cười quá nhiều, đồng thời cũng kích thích hô hấp co cứng... Vì vậy, nhiều nhóm cơ xung đột, anh không có khó chịu à?”
Nhất thời biểu cảm trên mặt của Tôn Hiểu Bác cứng lại còn Khổng Kiến Trung thì lại cười càng dữ dội hơn, Tôn Hiểu bác không nhịn được lại ho khan thêm một tiếng.
Nhan Tô Tô: "Uống miếng nước đi, có thể giảm bớt được cảm giác khó chịu... "
Tôn Hiểu Bác uống một ngụm nước, Lâu Vũ hơi kinh ngạc liếc mắt đánh giá Nhan Tô Tô một cái, Khổng Kiến trung nở nụ cười hừ một tiếng nhưng lại không nói thêm một chữ nào.
Hoắc Lãng để tờ thực đơn xuống: "Ông chủ, một đĩa đậu phộng, một đĩa đậu tương, bốn miếng móng giò kho."
Tôn Hiểu Bác phun ra một ngụm nước, móng giò kho?!
Sau khi một bàn thực khách tính tiền xong rồi rời đi thì Lâu Vũ cũng bưng ba đĩa đã gọi lên nhưng sau khi hắn bưng đồ ăn lên cũng không có rời đi mà bất thình lình hỏi Nhan Tô Tô một câu: "Trong đĩa này có mấy miếng là ở chân trước, mấy miếng ở chân sau?"
Tôn Hiểu Bác:....
Khổng Kiến Trung:...
Hoắc Lãng không có nói chuyện chỉ bình tĩnh bắt đầu bóc vỏ đậu phộng.
Nhan Tô Tô "Oa" một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ sau đó vẻ mặt đầy hứng thú nhìn bốn miếng móng giò kho ở trong đĩa được đặt trên bàn, cô lấy một đôi đũa dùng một lần lật bốn miếng móng giò đang tỏa ra hơi nóng hầm hập lên, móng giò béo ngậy, dùng đầu đũa ấn xuống khi bỏ ra thì cảm xúc co giãn rất tốt, có thể tưởng tượng được nếu cắn vào thì cũng không cần quá nhiều sức nhưng khi nhai thì lại cảm giác được độ dai giòn vừa phải và hương thơm mê người, Khổng Kiến Trung nhịn không được mà nuốt nước bọt, bận việc một lúc lâu cơm chiều hắn ăn đã được tiêu hóa gần hết rồi.
Nhưng đây rõ ràng là đề bài Lâu Vũ dùng để kiểm tra Nhan Tô Tô, Khổng Kiến Trung cố nén con sâu tham ăn trong bụng, không có quấy rầy Nhan Tô Tô đi tìm đáp án, loại ý chí này có thể so với việc thí sinh tham gia kì thi vào các trường cao đẳng đại học, quyết tâm một tháng không chơi mạt chược của cha mẹ...
Sau khi cẩn thận xem một lúc thì Nhan Tô tô ngẩng đầu đầy hứng trí mà nói: "Mặt cắt của bốn miếng móng giò này được giải phẫu khá là giống nhau cho nên đều cùng chung một loại.
Khổng Kiến Trung nhịn không được mà cho Nhan Tô Tô một ngón tay cái.
Làm bạn già của Lâu Vũ mà mấy năm nay Lâu Vũ lại bày quán mà làm ăn, chung quanh khá lộn xộn, nếu không phải có một tay nghề nấu nướng tốt thì đoán chừng đã sớm bị chết đói rồi, mà món móng giò kho cũng là do năm quay bộ phim đó nên đã học tập sở trường của một ông chủ, đối với việc soi mói nguyên liệu trước và sau khi nấu đối với hắn là khác biệt rất lớn, đều là phương thức nấu ăn đó, hắn tuyệt đối không có khả năng trộn lẫn thêm thứ gì vào đó để bán cho người khác.
Nếu là một người tham ăn thì có lẽ cũng có thể đoán ra được, nhưng Nhan Tô Tô lại không phải là người như vậy, cô ấy chỉ vỏn vẹn dựa vào việc lật xem mặt cắt mà cũng có thể đoán ra được nguồn gốc là đến từ một bộ phận thì quả thực là có năng lực!
Tôn Hiểu Bác nhìn thấy mà ngẩn cả người, không biết sao mà quên luôn cả việc ho khan.
Cho nên cuối cùng thì bốn miếng này là của chân trước hay là của chân sau vậy?
Nhan Tô Tô ngẩng đầu nhìn Lâu Vũ nở một nụ cười rất rực rỡ sáng sủa: "Đều lấy từ chân trước!"
Khổng Kiến Trung cười ha hả: "Lão Lâu, ngồi xuống đi!"
Lâu Vũ hừ một tiếng nhưng vẫn ngồi xuống, hắn cũng nhìn ra được đối với nguyên liệu nấu ăn Nhan Tô Tô cũng không có chút nghiên cứu gì, cũng không phải là người tham ăn, nếu có thể đoán được thì hoàn toàn dựa vào khả năng quan sát cùng năng lực suy luận của cô.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tại sao cô lại đoán như vậy?"
Khụ, dù có tự cao tự đại như thế nào thì là một tác giả cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình.
Tôn Hiểu Bác cũng nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô mà chờ đáp án.
Giống như vô số lần giảng giải đáp án cho bạn học, Nhan Tô Tô vui vẻ lật đến mặt cắt của miếng móng giò nói: "Đây mọi người xem đi, không phải chỗ này có rất nhiều bắp thịt, dây chằng cùng gân cốt với lớp da mỏng..."
Khổng Kiến Trung thật sự không nhịn được khi thấy có người miêu tả nguyên liệu nấu ăn như vậy: "Đó là thịt nạc cùng gân... Được rồi cô nói tiếp đi."
Nhan Tô Tô cũng không có một chút tức giận nào vì bị cắt ngang: "Đúng, dây chằng khá nhiều, gân cốt cùng lớp da mỏng có thể hỗ trợ được các khớp có thể xoay chuyển linh hoạt theo nhiều hướng, các bắp thịt này được phân bố khá đều ở phía sau, nha, mọi người có nghĩ ra được cái gì không?"
Chào đón sự hướng dẫn của Nhan Tô Tô là những gương mặt mờ mịt không hiểu nhưng Nhan Tô Tô không hề tức giận, vô cùng kiên nhẫn giơ cánh tay trắng nõn thon gọn rất xinh đẹp của bản thân mình lên làm một động tác nắm chặt bàn tay lại: "Mọi người xem, khi cơ ở trên khung xương co lại thì có thể kéo được các đốt xương ở trên bàn tay chuyển động theo..."
Nhan Tô Tô giang hai tay ra dùng một tay chọc chọc vào bàn tay của mình: "Những cái này đều là đốt ngón tay cùng bắp thịt nha ~ "
Ngón tay của cô ở dưới bóng đèn chân không giống như là một miếng Dương Chi Bạch Ngọc vô cùng xinh đẹp đang phát sáng, như là một đoạn hành lá thẳng, gần như là không có nhìn thấy được các đốt ngón tay, nhìn thấy không có chút sức thuyết phục nào.
Nhưng Tôn Hiểu Bác vô cùng hiểu rõ được ý tứ của cô, vẻ mặt như là được giác ngộ rất lớn: "Cho nên ý của cô là nói bắp thịt của hai cái chân heo khi co lại sẽ như vậy..."
Hắn đặt hai cánh tay của mình ở phía trước cơ thể, thực hiện những động tác cào cào về phía sau, điều này vô cùng giống với cảnh động tác của những động vật có vú với bộ guốc số chẵn đang bới đất kiếm ăn... Mọi người đều cùng nhìn Nhan Tô Tô một chút rồi bật cười thành tiếng.
Tôn Hiểu Bác buồn bực thu hai cánh tay của mình lại.
Nhan Tô Tô lại ở bên cạnh gật đầu liên tục:"Chính là như vậy! Cho nên chính là chân trước."
Heo là động vật ăn tạp, có đặc tính là kiến ăn trong đất, hai chân trước có kết cấu như vậy chính là để thích hợp với đặc tính tồn tại của loài động vật này, trái lại hai chân sau lại không được linh hoạt như vậy, lại thêm có tác dụng dùng để chống đỡ trọng lượng của cơ thể nên khung xương to chắc khỏe hơn, lượng bắt thịt khá là ít, lớp gân cốt cùng dây chằng cũng ít nếu đổi thành việc sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn thì xương cốt nhiều gân cốt ít, ít thịt rất không thích hợp để kho nhưng lại thích hợp việc để hầm lấy nước canh hơn.
Khổng Kiến Trung ngồi ở bên cạnh vừa cười vừa lau nước mắt: "Tôi nói này Hiểu Bác, bản thân cậu nên suy nghĩ một chút đi, không chỉ có thể làm biên kịch thôi đâu mà còn có thể ở diễn được một nhân vật trong bộ phim hài nào đó thì tuyệt đốt sẽ rất xuất sắc."
Lâu Vũ cười nói: "Tôi thấy cũng được rồi."
Khổng Kiến Trung quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đồng ý?"
Lâu Vũ không nói chuyện mà hỏi lại: "Vì sao mấy người tới tìm tôi?"
Mọi người không khỏi nhìn về phía Hoắc Lãng, dù sao việc muốn tìm Lâu Vũ là chủ ý của anh.
Đôi mắt sắc bén của Lâu Vũ nhìn thẳng về phía Hoắc Lãng, xem ra, ở trong nhóm người bọn họ anh ta là người quyết định?
Hoắc Lãng bỏ đậu phộng xuống, suy nghĩ sau đó đầy chân thành nói: "Bởi vì chúng tôi tìm ngài quay thì sẽ tiết kiệm được tiền. Nếu như dự toán của tôi nhiều gấp một trăm lần thì khẳng định tôi sẽ tìm đến đạo diễn Khổng cùng với đạo diễn Phương rồi."
Lâu Vũ:...
Khổng Kiến Trung vừa mới nhanh chóng lấy một miếng móng giò thì không còn cười được nữa rồi.
Sau đó hắn thu lại nụ cười đầy nghiêm túc nói: "Lão Lâu, ông nói ông đó, luôn chê bai phim của lão Phương đầy mùi tiền, còn ông xem lại mình đi, tối nay có người không có hơi tiền tới tìm ông thì ông không nhanh chóng mà đồng ý đi, chẳng lẽ ông định mở quán ven đường này cả đời sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sợ đến cảm giác với ống kính ông cũng chẳng còn nữa."
Đạo diễn dùng ống kính để kể chuyện xưa, cảm nhận ống kính cũng như tác gia (nhà sáng tác văn học) có cảm giác với chữ viết, sự nhạy cảm của họa sĩ với sắc màu vậy, là đạo diễn đối với cảm giác với ống kính, đạo cụ phải được sắp xếp như thế nào, nhân vật phải xuất hiện trong ống kính như thế nào, đứng như thế nào, đặt ở trong tỉ lệ vàng nào thì mới có thể cho ra được một câu chuyện có hình ảnh đẹp, có đôi khi đây chỉ là một loại trực giác quen thuộc, đây chính là cảm giác đối với ống kính.
Mấy đi cảm giác với ống kính cũng giống như tác gia mất đi sự nhạy cảm với chữ viết, họa sĩ không phân biệt được màu sắc nữa thì sẽ đáng sợ đến mức nào chứ?
Hoắc Lãng mỉm cười: "Đạo diễn Lâu, những người xem như chúng tôi đã rất lâu không được xem một bộ phim gay cấn một cách đúng nghĩa rồi."
Lâu Vũ thở dài thườn thượt, lườm Tôn Hiểu Bác: "Kịch bản đâu?"
Tôn Hiểu Bác đang chuẩn bị giới thiệu kịch bản thì bỗng nhiên nhớ tới tuy vẫn là kịch bản của 《 Truy nghi 》... Nhưng bây giờ không phải muốn chuyển Tô Tô thành nhân vật chính sao?
Nhất thời hắn há hốc mồm nói: "Ách, tôi vẫn còn chưa viết xong toàn bộ..."
Lâu Vũ:...
Cuối cùng thì Khổng Kiến Trung cũng không nhịn được nữa mà bật cười thật to, trên bàn ăn này là những người quan trọng của một đoàn làm phim:
Hoắc Lãng tuổi còn trẻ, lớn lên giống diễn viên nhưng lại đám nhận công việc của nhà sản xuất mà lại còn không kéo được quá nhiều tiền bạc nữa chứ;
Nhan Tô Tô lớn lên nhìn như một bình hoa, vừa mở miệng là làm cho người ta muốn quỳ, trước mắt chỉ diễn một vai phụ khách mời trong một bộ phim tiên hiệp nhưng lại là một nhân vật chính của một bộ phim gay cấn;
Tôn Hiểu Bác có kinh nghiệm cùng bối cảnh khá tốt nhưng kịch bản còn viết cho xong mà đã vỗ ngực giải thích cho đạo diễn biết về kịch bản;
Lâu Vũ là một đạo diễn đã hơn mười năm vẫn chưa từng quay chụp lần nào, trước mắt vẫn dựa vào việc mở quán ven đường để sinh sống.
Đây là một tổ kịch lạ lùng như thế nào chứ, đột nhiên có phần mong chờ tương lai bọn họ sẽ làm ra được cái gì đó ha ha ha ha...