Hôi Phi Yên Diệt

Chương 18: Ai là nỗi đau của ai




Đêm hôm đó, tôi như trở về quê hương nhỏ phương bắc, trở về buổi sáng sớm có tuyết rơi đầu mùa. Tĩnh Ảnh đứng giữa khung cảnh đầy tuyết rơi trắng xóa, nói với tôi, "Phi Yên, nụ cười của anh chỉ thuộc về em. Nên nước mắt của em sẽ chỉ dành cho anh thôi nhé?"
Tĩnh Ảnh, Tĩnh Ảnh...
Trong lúc mơ màng, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi thấp vội vàng, "Phi Yên, tỉnh lại mau, có người!"
Vừa nghe được có người, tôi sợ tới mức giật bắn mình, lập tức choàng tỉnh. Lôi đứng trước mặt tôi, đêm hôm qua tôi thế nhưng ngủ quên mất.
Hắn kéo tôi dậy, giấu tôi ở một nơi bí mật gần đó, còn bản thân đứng mai phục ngay cửa hang.
Rất nhanh liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng nhánh cây bị gạt đi, một bóng người chui vào, nhưng nhất thời chưa thấy rõ bên trong, ánh mắt cần chút thời gian để thích ứng với bóng tối.
Lôi Trạm bịt miệng kẻ địch từ phía sau, làm đối phương kêu không thành tiếng, sau đó bàn tay dùng lực, "Rắc" một tiếng, vặn gãy cổ người kia, gọn gàng nhanh chóng.
Tôi chưa bao giờ thấy Lôi Trạm giết người, không ngờ lại là như thế này... Tôi theo bản năng sờ sờ cổ.
Lôi Trạm nhìn tôi, ánh mắt lộ ra ý cười nghiền ngẫm.
"Đằng sau!" Tôi hoảng sợ kêu lên, thì ra có hai người.
Lôi Trạm nhanh chóng quay lại, đá bay súng lục của đối phương, sau đó lao vào vật lộn tay không.
Lôi Trạm đang bị thương, đêm qua còn hạ nhiệt độ, thể lực cạn kiệt, chẳng mấy chốc liền rơi xuống thế yếu.
Nếu hắn chết, tôi đây cũng không sống được, kẻ địch sẽ không lưu người sống. Giờ khắc này, tính mạng của hai chúng tôi đã trói buộc cùng nhau.
Làm sao bây giờ? Tình thế cấp bách, tôi nhìn thấy khẩu súng dưới đất, nhưng lập tức bỏ qua suy nghĩ này. Tiếng súng sẽ kéo thêm nhiều người nữa đến, làm sao bây giờ? Trái tim tôi như nhảy ra ngoài cổ họng... Tôi đột nhiên nhớ tới con dao tối qua...
Cuối cùng, kẻ địch ngã gục trên người Lôi Trạm, tôi găm sâu lưỡi dao vào lưng hắn.
Tôi ngã ngồi dưới đất, nhìn hai tay, không thể tin được điều mình vừa làm, trái tim đập thình thịch thình thịch. Đôi mắt người chết trợn trừng nhìn tôi, trong lòng tôi không khỏi run rẩy. Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, những lời này quả thật không sai.
Lôi Trạm ngồi dậy, cười tao nhã, giơ ngón tay cái với tôi, "Làm tốt lắm!"
Nghe hắn khen, tôi không có lòng dạ nào cảm tạ, ngay lúc đó tôi không còn lựa chọn nào khác, đứng trước ranh giới sinh tử, ai ai cũng sẽ hành động theo bản năng, bản năng sinh tồn, về điểm này, người và thú không có gì khác biệt.
"Đừng thẫn thờ nữa, nơi này không còn an toàn, chúng ta phải đi ngay." Hắn kéo tôi dậy, nhặt khẩu súng.
Ra khỏi hang, chạy chưa được bao xa, chúng tôi đã bị phát hiện. Bọn chúng không bỏ cuộc, nhất quyết phải dồn Lôi Trạm vào chỗ chết. Lần này e là...
Viên đạn gào thét bay qua, Lôi Trạm nắm chặt tay tôi, đột nhiên một viên viên đạn xẹt qua cẳng chân của tôi, tôi ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh chạy đi!" Mang theo tôi là gánh nặng, chạy một mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất, cho dù không cam lòng, hắn cũng sẽ không đem mạng mình ra giỡn, phải không?
Hắn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, còn có cả... Đau lòng, tại sao lại là đau lòng?
Sau đó, hắn ôm lấy tôi, lạnh lùng nói, "Đời này em đừng hòng thoát khỏi anh."
Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của hắn, tôi nói không nên lời.
Cứ như vậy, một người bị thương ôm một người bị thương khác, trốn chạy, viên đạn không ngừng xẹt qua, tôi thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, ngay cả môi cũng bắt đầu nhợt nhạt. Vết thương trên vai hắn lại bắt đầu rỉ máu, nhưng cánh tay ôm tôi không nơi lỏng chút nào.
Tôi không khỏi hoang mang, Lôi Trạm, vì một trò chơi, vì một chấp niệm, có đáng để anh làm vậy không?
Ngay tại thời khắc mành chỉ treo chuông, phía trước chợt xuất hiện mấy bóng người, bọn họ tạo vòng vây nghiêm mật. Lòng tôi nghĩ, lần này hẳn phải chết.
Đang tuyệt vọng hết sức, đột nhiên tôi nghe thấy người cầm đầu gọi một tiếng "Thiếu gia".
Lòng tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, là Cảnh Sanh...
Anh ta đón tôi từ tay Lôi Trạm, sắc mặt lập tức xanh trắng, hoảng sợ kêu, "Thiếu gia!"
Tôi quay đầu, thấy Lôi Trạm ngã gục, sau lưng có ba vết đạn, một trong số đó rất gần tim.
Lôi Trạm hôn mê mấy ngày, luôn ở trong phòng điều trị. Bác sĩ nói hắn mất máu quá nhiều, bị thương rất nặng, nếu viên đạn kia chệch thêm nửa centimet, hiện tại hắn đã ở nhà xác.
Mấy ngày nay tôi luôn ở cạnh hắn, không phải vì muốn, mà là vì căn bản không đi được. Chỉ cần vừa buông tay, nhịp tim của hắn sẽ không ổn định, ngay cả bác sĩ cũng không thể giải thích tại sao.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người nằm trên giường, quả thật khác biệt một trời với Lôi Trạm mọi khi. Lúc này hắn yếu ớt là thế, sinh mệnh tựa như đốm lửa sắp tàn, chỉ cần nhẹ nhàng thổi cũng sẽ dập tắt.
Từ khi quen hắn, tôi chưa từng coi hắn là người. Thậm chí việc lần này xảy ra, tôi còn hoài nghi, liệu đây có phải là một cái bẫy khác hay không? Nếu thật là bẫy, hắn không khỏi quá tuyệt tình, nhất thiết phải tự tổn hại bản thân như vậy sao?
Tôi thật sự không tìm thấy đáp án.
Nhìn nghiêng mặt hắn, tôi mới nhận ra, đây là một sinh mệnh, sau lưng hắn cũng có một kí ức đau thương, đáy lòng hắn cũng có nơi mong manh dễ vỡ.
Nghĩ tới ánh mắt khi đó của hắn, tựa như con sói bị nhốt trong lồng sắt, phẫn nộ, ai oán, đớn đau, thậm chí... Cả tuyệt vọng. Lại vẫn kiêu ngạo như vậy, lạnh lùng nhìn chúng sinh. Ngày xưa, trái tim tôi thường đập nhanh vì ánh mắt ấy của sói.
Tại sao lại nhìn tôi như vậy? Rõ ràng chính hắn mới là người làm tôi tổn thương cơ mà...
Lúc này Cảnh Sanh bước tới, nhìn tôi khó xử, dường như có hơi bất ngờ, sau đó lắc đầu, chất giọng pha chút bất đắc dĩ.
"Phi Yên, em có thể hận cậu ta, có thể oán, có thể ghét, thậm chí... Có thể yêu. Nhưng đừng bao giờ thương xót cậu ta! Có những người không được phép thương xót!"
Nghe xong, trong lòng tôi chấn động, tôi... Đang thương xót Lôi Trạm ư?
Tôi ngơ ngác nhìn Cảnh Sanh, ánh mắt anh ta tràn ngập cô đơn, ánh mắt ấy, vẫn khiến tôi đau lòng như trước.
"Chính như em nói, sau lưng ai cũng có nỗi khổ riêng, Lôi không phải là ngoại lệ. Cậu ta lạnh lùng mạnh mẽ cũng chỉ để sinh tồn trong gia tộc này. Quá khứ của cậu ta, em căn bản không thể tưởng tượng nổi. Liên tiếp bị người nhà hãm hại, hơn nữa lần sau tàn ác hơn lần trước, lần sau tuyệt tình hơn lần trước. Tàn nhẫn đã trở thành bản năng, nhưng sâu trong nội tâm, Lôi vẫn tồn tại một nơi yếu ớt."
Sau đó, Cảnh Sanh thở dài, ánh mắt nhìn phương xa, dường như đang lục tìm hồi ức.
"Em biết không, ngày anh tới nhà họ Lôi, Lôi Trạm mới mười tuổi, khi đó cha mẹ cậu ta vừa qua đời. Lần đầu tiên thấy Lôi, cậu ta ngồi co ro trong góc tường, không ngừng nói, "Con xin lỗi ba, con xin lỗi..."
Khi đó anh mười hai tuổi, thấy vậy không đành lòng. Vì thế đi qua nói, "Thiếu gia, không ai trách cậu hết. Không ai trách hết, Cảnh Sanh sẽ luôn ở bên cậu."
Lôi nhìn anh, ôm anh rồi khóc rống, thế nhưng kể từ đó, cậu ta không rơi thêm một giọt nước mắt nào, kiên cường đến không giống một đứa trẻ mới mười tuổi. Nhiều năm trôi qua, cậu ta đã sống bằng cách đó."
Tôi im lặng lắng nghe Cảnh Sanh, nghĩ lại điều Lôi Trạm nói trong hang, "Người đầu tiên anh giết, là ba anh." Ánh mắt bình tĩnh là vậy, không có một chút gợn sóng.
"Phi Yên, nếu em không thể cho thứ Lôi muốn, tuyệt đối đừng bao giờ chạm đến điểm yếu lòng của cậu ta. Làm vậy sẽ rất nguy hiểm với cả hai, hậu quả là thứ em sẽ không thừa nhận nổi."
Sau đó, anh ta lại thở dài, nói, "Nếu lúc trước, không phải vì em thương xót anh... Em đã không gặp Lôi, mọi chuyện bây giờ cũng đã không xảy ra."
Nhìn Cảnh Sanh đau lòng mà bất đắc dĩ, trái tim tôi không khỏi run rẩy. Cảnh Sanh, vì sự thương xót của em, phải chăng đã khiến anh tổn thương không cách nào cứu vãn?
"Cảnh Sanh, em xin lỗi."
Cảnh Sanh nghe xong, buồn bã đáp, "Phi Yên, đừng nói ba chữ này với cậu ta, sự dịu dàng của em, chính là liều thuốc độc tàn nhẫn nhất."
Tôi khiếp sợ đến không nói nên lời, Cảnh Sanh đi rồi, chỉ còn lại mình tôi với Lôi Trạm còn chưa thức tỉnh.
Cảnh Sanh, lời khuyên của anh đến muộn quá, nếu em lỡ chạm vào nơi ấy, vậy phải tính sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.