Hồi Phong Thất Tuyệt

Chương 7: Tình thiên nan bổ




Già Lam Kiếm rốt cục đã ngưng lại, tựa hồ đã quay về sau ngàn năm vạn năm mệt mỏi, trong tuyệt vọng ẩn tàng vô hạn sát cơ.
A Nan Đao chầm chậm đưa xéo lên, ôn nhu như tình nhân mở rộng vòng tay.
* * * * *
“Đại ca, Hồi Phong Thất Tuyệt thực sự là không có chiêu thức nào có thể phá giải ư?”
Hắn cất tiếng hỏi.
“Hồi Phong Thất Tuyệt, tuyệt chiêu là ở thức thứ bảy...”. Hàn Tiếu nhấp một ngụm trà nóng, mặt lộ vẻ ngưng trọng, “hai trăm năm trước Trảm Tình sư thái sáng tạo ra Hồi Phong Thất Tuyệt, chưa có ai phá được thức thứ bảy Tình Thiên Nan Bổ này”.
“Vậy còn huynh, huynh có thể phá giải được không?” Hắn đưa mắt nhìn vị nghĩa huynh này trong lòng tràn đầy hi vọng.
“Không thể...”.
Trái tim hắn đột ngột trầm xuống.
Hàn Tiếu đưa mắt nhìn hắn đầy thâm ý: “Tuy không thể phá giải, nhưng trong đao pháp của huynh có một chiêu “Trừu Đao Đoạn Thủy” lăng lệ hơn cả, có thể cùng với đối phương lưỡng bại câu thương. Chỉ là, đệ muốn học sao?”.
* * * * *
Già Lam Kiếm cuối cùng cũng chuyển động, giống như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, lạnh lùng đâm vào ngực hắn.
Nhát kiếm lạnh lùng.
Nhát kiếm thương tâm.
Nhát kiếm buồn đau.
Tĩnh Diệt lão ni ở bên cạnh quan chiến khóe miệng khẽ mỉm cười. Tiểu ni cô kia lo lắng kêu “A!” một tiếng, không dám nhìn thiếu niên anh khí bừng bừng này bị hủy dưới kiếm.
Không ai biết rằng nghĩa huynh của hắn là cao thủ dùng đao thiên hạ đệ nhất Hàn Tiếu, cũng không ai biết Trừu Đao Đoạn Thủy của họ Hàn có thể ngang ngửa với Tình Thiên Nan Bổ.
A Nan Đao vẫn bất động. Già Lam Kiếm cắm phập vào ngực hắn!
Hắn nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tiểu Miêu...”.
Già Lam Kiếm đâm vào một tấc liền dừng lại.
Nàng bất động nhìn hắn thật lâu, đột nhiên dâng tràn lệ nóng, lao vào ngực hắn. Già Lam Kiếm rơi xuống vùng cát bụi.
Hắn vội vàng ôm chặt lấy nàng, tựa hồ như nếu buông tay, nàng sẽ biến mất khỏi chốn hồng trần này.
Nàng bụm vết thương của hắn, nước mắt mênh mang: “Chàng có đau không?”.
Hắn liên tục lắc đầu, ngẩng lên hướng về phía Tịch Diệt lão ni sắc mặt đang tái xanh chậm rãi nói: “Tình Thiên nhưng vẫn có thể dùng tình bù vào”.
Sau đó, hai người dìu nhau đi xuống núi.
Tịch dương vẽ lên một dải ráng vàng rực rỡ theo thân ảnh hai người, gió đêm phơ phất, tay áo phất phơ, từ xa nhìn lại, họ như hai kẻ thần tiên...
Tiểu ni cô lặng lẽ dùng ánh mắt tiễn hai người đi xa, tâm tư cuộn sóng, nhìn theo đến mê mẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.