Lúc vừa bắt đầu, Kỳ Thù còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí tự hỏi rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Trong cuốn sách Mạc Thất đưa cho cậu có ghi rõ ràng thể chất lô đỉnh chỉ có thể làm người thừa nhận, nên cậu chưa bao giờ nghi ngờ vị trí của mình, thậm chí còn chăm chỉ học hỏi nhiều kiến thức liên quan để thực hành tốt hơn.
Nhưng tại sao…..
Cậu không nghĩ ra, cũng không có cơ hội nghĩ nữa.
Không bao lâu, Kỳ Thù đã bị cơn khô nóng trong cơ thể đốt lên.
Nếu bảo Kỳ Thù lựa điều sự việc đáng tiếc nhất trong đời, vậy thì việc cậu hạ dược rồi câu dẫn sư tôn lên giường nhất định phải đứng trong top 3.
Cũng không hiểu Mạc Thất lấy đâu ra dược này, dược hiệu tốt đến mức khiến Lăng Tiêu tiên tôn cũng không chống đỡ được.
Dược hiệu nóng bỏng rất nhanh đã thiêu đốt lý trí hai người ra tro, giường nhỏ trong nhà gỗ kẽo kẹt lắc lư cả một đêm, Kỳ Thù bị làm tới mức hoảng hốt rồi mà vẫn không ức chế được xao động trong cơ thể.
Trong lúc miên man, cậu còn có suy nghĩ muốn rút kiếm chém Mạc Thất.
Lư hương phải ước chừng đến nửa đêm mới cháy hết, trong phòng đã không còn mùi huân hương ngọt nị kia nữa, nhưng Kỳ Thù vẫn không có cơ hội thở dốc.
Một khi bắt đầu song tu thì không thể dễ dàng kết thúc, đây cũng là điều trước đây sư tôn đã nói với cậu.
Kỳ Thù mới tu luyện có mười năm, làm sao có thể so sánh với Lăng Tiêu tiên tôn công pháp đã hơn trăm năm, nhưng công pháp song tu chính là để hai người vứt bỏ phương pháp tu hành trong quá khứ để linh mạch tương liên, tu vi đồng tiến.
Sao mà đồng tiến chứ?
Nhiều gấp mấy lần rồi.
Kỳ Thù khóc không ra nước mắt.
Cậu đã không rõ quá trình này kéo dài bao lâu, chỉ biết mình cứ bị sư tôn lăn qua lăn lại đùa nghịch.
Trong lĩnh vực tu luyện, trước giờ Lăng Tiêu tiên tôn vẫn vô cùng nghiêm khắc, giờ chuyển sang song tu cũng không ngoại lệ.
Không để ý tới Kỳ Thù đang khóc lóc van xin, hắn làm cậu xong còn không ngừng bảo cậu chứa đựng thứ của hắn mà tu luyện, hấp thu để luyện hóa, xong lại tiếp tục.
Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như vậy, đến lúc xong xuôi, Kỳ Thù có thể ra cửa hít thở không khí thì ngoài sân đã đầy tuyết đọng.
Kỳ Thù: "..."
Rõ ràng lúc họ mới bắt đầu song tu là mùa thu mà???
Kỳ Thù đứng dưới mái hiên, không thể tin nổi mà nhìn một khoảng tuyết trắng, trong nhất thời có hơi hoảng hốt.
Quả nhiên, chỉ có mình không được, sư tôn nhà mình……quá được rồi.
Hơi thở quen thuộc từ sau lưng truyền đến, lưng Kỳ Thù cứng lại, cổ tay bị kéo lên.
“Đừng lo lắng, hôm nay không phải tu luyện.” Cố Hàn Giang bắt mạch cho cậu, lắng nghe cẩn thận, “Tu vi của em đã tăng rất nhanh.”
Bản thân Kỳ Thù cũng cảm giác được điều đó.
Mặc dù song tu rất mệt mỏi, nhưng mỗi lần kết thúc, cậu đều có cảm giác cơ thể mình rất nhẹ nhàng. Nửa tháng thôi nhưng tu vi không biết đã tăng nhiều hơn bao nhiêu so với quá khứ, cảm giác với thiên địa cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Vốn cậu nghĩ muốn giúp sư tôn, thế mà cuối cùng lại là sư tôn giúp cậu tăng tu vi.
“Đa tạ sư tôn, vậy chúng ta……”
“Nếu tiếp tục như vậy, không tới ba năm năm năm nữa, em có thể đạt tới cảnh giới của ta hiện giờ.”
Kỳ Thù: “???”
Ba năm năm năm ấy hả???
Eo cậu đứt mất.
Kỳ Thù khóc không ra nước mắt, Cố Hàn Giang nhíu mày: “Em không muốn?”
“Đương, đương nhiên là không!”
Cố Hàn Giang gật đầu: “Ta biết, em rất thích, đêm qua em còn quấn lấy ta không rời.”
“……” Kỳ Thù suy yếu nhìn đi chỗ khác, “Sư tôn, đừng nói nữa…..”
Lăng Tiêu tiên tôn trên giường quả thực như thay đổi thành người khác vậy, hung ác tàn nhẫn, khiến cậu muốn trốn cũng trốn không thoát, dù cậu cầu xin thế nào cũng không chịu ngưng, ấy thế mà cậu lại càng yêu dáng vẻ đó của người mới chết chứ.
Tóm lại là…..rất thoải mái.
Chân trời lại hạ tuyết, Cố Hàn Giang cầm tay Kỳ Thù đi ra sân.
Sắc trời còn sớm, Cố Hàn Giang cũng chưa buộc tóc lên, sợi tóc đen như mực buông xuống bên hông, Kỳ Thù duỗi tay vuốt ve mái tóc như tơ lụa kia vài lần.
“Tóc của sư tôn…..” Kỳ Thù kinh hỉ nói.
“Ừm, đã khôi phục.” Cố Hàn Giang nói, “Tuy nói giai đoạn song tu này tăng tiến tu vi cho em, nhưng đồng thời cũng bù đắp linh lực thiếu hụt cho ta. Đa tạ, A Thù.”
“Sư tôn không cần nói vậy.” Kỳ Thù vui vẻ nói, “Có thể giúp sư tôn là tốt nhất rồi.”
“Được.” Cố Hàn Giang dẫn cậu ngồi xuống bàn đá trong sân, điềm nhiên nói: “Vậy thì nói chuyện khác đi.”
“…….Người trong lòng mang thể chất lô đỉnh của em là ai?”
Kỳ Thù: "..."
Kỳ Thù: "???"
Cố Hàn Giang lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo: "Mấy ngày trước, một con hắc ưng đã gửi bức thư này."
"Lúc đó em đang tu luyện, ta thấy bức thư này từ Côn Luân tới, nghĩ trong môn phái có việc gấp nên mới thay em mở nó ra."
“Là thư của Mạc Thất, em có muốn đọc không?”
“Không, đừng đọc!” Kỳ Thù nắm lấy bức thư, gấp gáp nói: “Sư tôn, người nghe em giải thích, em chỉ vì lo lắng bí mật của người bại lộ nên mới bịa ra lời đó để lừa gạt Mạc Thất, em thực sự không có người trong lòng nào hết, em— "
Cố Hàn Giang đè lại cánh môi cậu, ngăn không cho cậu nói tiếp.
“Ta không hỏi chuyện này.” Hắn nhìn chăm chú vào mắt Kỳ Thù, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa hơi buồn cười, “Em vẫn luôn nghĩ ta mang thể chất lô đỉnh, tu vi không thể tăng tiến nên cứ một mực đòi giúp ta. Là vậy phải không?”
Kỳ Thù cũng ngơ ngác: “……Không phải vậy sao?”
Kế tiếp, rốt cuộc Kỳ Thù cũng biết tiền căn hậu quả việc tâm ma của Cố Hàn Giang tồn tại, cùng tu vi bị hạn chế và việc sư tôn suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma.
Trước giờ đều không có cái gì mà thể chất lô đỉnh hay không song tu thì sẽ chết.
Tất cả đều là do Kỳ Thù hiểu lầm.
“Em muốn yên tĩnh một chút.” Kỳ Thù lên giường nằm, vùi đầu vào chăn, vành tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
Mấy tháng nay mình đã làm những việc ngu ngốc gì vậy???
Nhìn lại toàn bộ, nguyên nhân ban đầu chính là do giấc mơ kỳ quái của Kỳ Thù. Cảnh tượng kỳ lạ trong mơ lại vừa vặn lúc sư tôn xuất quan, linh lực bị hao tổn đến suýt nữa tẩu hỏa nhập ma mới khiến Kỳ Thù tin sái cổ giấc mơ đó.
Sau đó, theo nguyên lý vào trước là chủ, cậu quy kết mọi chuyện cho nguyên nhân thể chất của sư tôn có vấn đề.
…….Nước vào đầu rồi sao?
Cố Hàn Giang vừa bước vào đã thấy đồ đệ ngốc nhà mình lăn lộn trên giường. Hôm nay thức dậy, vốn Kỳ Thù chỉ mặc một lớp áo mỏng, làn da trắng nõn hiển hiện, giấu đầu lòi đuôi mà lộ ra cả vóc dáng.
Hắn nhìn đi chỗ khác, trầm giọng nói: "Được rồi, ta không trách em chuyện này, em không cần phải vậy..."
“Là lỗi của em.” Kỳ Thù vùi đầu vào chăn bông, giọng nói như bị bóp nghẹt lại, “Thật giống như một kẻ ngốc vậy.”
Hiểu lầm thôi còn đỡ, vậy mà cậu còn nghĩ sư tôn sẽ chết nếu không cùng người khác song tu, dẫn đến việc thời gian trước, ngày nào cậu cũng quấy rầy sư tôn, thậm chí còn hạ dược sư tôn để đạt được mục tiêu của mình.
Thế mà…..thế mà suýt nữa cậu đã bị làm chết trên giường.
Đúng là tự làm bậy không thể sống mà.
Cố Hàn Giang lắc đầu, ngồi xuống mép giường: “Em không muốn biết vì sao lại có giấc mộng kỳ lạ đó sao?”
Kỳ Thù từ trong chăn ngẩng đầu.
“Giao yêu kia am hiểu huyễn thuật, chỉ sợ em đã trúng chiêu ngay từ lần đầu giao thủ cùng nó rồi.” Cố Hàn Giang nói, “Sau khi trừ bỏ được nó, có phải em chưa từng mơ lại giấc mơ đó không? Chỉ đáng tiếc……”
Chỉ đáng tiếc là mới mơ vài lần mà Kỳ Thù đã không hề nghi ngờ mà tin tưởng nội dung đó. Cho nên dù sau đó không nằm mơ thì cậu cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
“…….” Kỳ Thù lại chôn đầu vào chăn, “Càng nói càng thấy em đúng là đứa ngốc mà.”
Sư tôn vừa nói, Kỳ Thù đã nghĩ ra hết thảy.
Giao yêu kia am hiểu nhân tâm, lần đầu gặp Kỳ Thù đã nhìn rõ nhược điểm duy nhất của cậu, chính là đối với sư tôn cầu mà không được. Cho nên, để trả thù cậu, súc sinh kia cố ý nhiều lần tạo ra cảnh trong mơ, muốn để Kỳ Thù làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với sư tôn của mình.
Đáng tiếc, nó đã không tính được hai việc.
Thứ nhất là sư tôn cũng có tình cảm với cậu, thứ hai là…..Kỳ Thù quá hèn nhát.
Ngay cả khi giấc mơ đã cho Kỳ Thù biết phải làm gì nhưng cậu vẫn bối rối và thậm chí còn không dám nghĩ tới việc đó.
Bởi vì cậu thực sự không dám.
Nếu Giao yêu kia mà còn sống, chắc chắn nó sẽ khinh bỉ Kỳ Thù không có tiền đồ.
Kỳ Thù ôm chăn bông lăn lộn trên giường. Khi chuyển động, lớp áo lót hơi lỏng lẻo, dưới vạt áo lộ ra một chiếc eo hẹp và mỏng, trông rất chói mắt.
Cố Hàn Giang cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, hắn duỗi tay kéo người vào lòng.
“Nếu em cứ miên man suy nghĩ, chi bằng tranh thủ thời gian tu luyện thêm một chút.” Lăng Tiêu tiên tôn nghiêm túc ném ra những lời này, ngón tay hơi lạnh cũng luồn vào vạt áo cậu dò xét.
Dùng thân thể mà dạy cho Kỳ Thù thế nào là chăm, chỉ, tu, luyện.
Qua mấy ngày, Cố Hàn Giang cùng Kỳ Thù tạm biệt thợ săn, trở lại Côn Luân.
Vốn dĩ, theo kế hoạch của Kỳ Thù, họ có thể sống ở đây cho đến mùa xuân năm sau. Nhưng Cố Hàn Giang lại cho rằng thế gian trọc khí quá nặng, không thích hợp để tu luyện.
Hắn đồng ý sẽ sống ở đây với Kỳ Thù, ban đầu là để trải nghiệm cuộc sống phàm trần. Nhưng hiện tại bọn họ đã bắt đầu tu luyện công pháp song tu rồi, tự nhiên nên đổi đến nơi có khí tức đỉnh phong, cũng sẽ thuận lợi cho việc nâng cao tu vi.
Thế gian này, nơi thanh khí thịnh vượng nhất, chỉ có Côn Luân.
Đối với quyết định này, Kỳ Thù đồng ý cả hai tay.
Trong lĩnh vực tu hành, Lăng Tiêu tiên tôn thực sự là vừa cần cù lại vừa nghiêm khắc, không chỉ bản thân không ngủ không nghỉ mà còn không cho cả Kỳ Thù nghỉ ngơi, thời thời khắc khắc giám sát. Ngắn ngủi nửa tháng mà đã sửa dụng đến phân nửa cuốn “Song tu 108 thức” mà Mạc Thất gửi tới, đến mức eo Kỳ Thù như sắp hỏng tới nơi.
Sau khi trở về Côn Luân, khôi phục lại thân phận Tiên tôn cùng đệ tử, chắc cậu cũng có thể…..nghỉ ngơi chút.
Đích xác là như vậy.
Cố Hàn Giang vừa về Côn Luân, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà đã bị Thanh Lan tiên tôn mời đi. Vừa đi đã mất vài canh giờ, Kỳ Thù nhàm chán ở Bách Trượng Phong đi qua đi lại.
Đúng lúc đó, ở sân luyện kiếm chỗ tiền sơn có một đám đệ tử đang học.
Kỳ Thù còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng nói trung khí mười phần vọng lại.
“……Rút kiếm lưu loát vào, tới lúc đấu pháp cùng yêu tà, ngươi còn có thời gian do dự sao?”
Là Lục Thừa Viễn.
Cái tên này, dạy dỗ các sư đệ cũng không biết dịu dàng chút, mười mấy đứa nhóc bị hắn quát mắng đến run rẩy, đỏ bừng cả mắt.
Loảng xoảng một tiếng, thanh kiếm dài của ai đó rơi xuống đất.
“Ngươi…..”
Lục Thừa Viễn cau mày, đang định nổi khùng thì có một giọng nói đột nhiên cắt ngang.
“Sao cầm kiếm mà cũng không xong, trước đây ta dạy các ngươi như vậy sao?”
Mọi người quay đầu lại, trông thấy Kỳ Thù.
Kỳ Thù vung tay lên, thanh kiếm rơi trên mặt đất nhẹ nhàng bay tới chỗ cậu. Cậu cầm chuôi kiếm, đi tới trước mặt đệ tử kia, nói: "Côn Luân đạo thuật lấy kiếm pháp làm trọng, đối với kiếm tu mà nói, kiếm càng là nền tảng tu luyện, cầm cho chắc, không được đánh rơi nữa."
Giọng nói của cậu rất ôn hòa, khác hoàn toàn với Lục Thừa Viễn. Đệ tử kia nước mắt đã sắp rơi xuống mà còn khó tin: “Kỳ sư huynh, ngươi sao lại…..”
Lục Thừa Viễn quát lên, "Con mẹ nó ngươi trở về khi nào vậy hả?"
“Ngươi quản ta làm gì?” Kỳ Thù khoanh tay đứng trước mặt hắn, “Ta còn chưa nói ngươi đó, dạy kiếm thuật thì phải từ từ mà dạy, hung cái gì mà hung, đây là việc chỉ cần dạy hai câu là có thể học thành sao?”
"..." Lục Thừa Viễn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng ở đây còn có nhiều sư đệ như vậy, chỉ cắn răng nói: “Ngươi lại đây.”
Sau đó hắn kéo Kỳ Thù sang một bên.
“Làm gì thế hả?” Trong một góc của sân học kiếm, Kỳ Thù giằng tay hắn ra, theo bản năng mà nhìn xung quanh, “Đừng có lôi lôi kéo kéo, để người khác trông thấy còn ra gì nữa hả?”
Đặc biệt không thể để sư tôn thấy, nếu không chẳng biết đêm nay lại phải song tu bao nhiêu lần nữa.
Lục Thừa Viễn nhíu mày nhìn cậu: “Ta còn đang muốn hỏi ngươi, tu vi của ngươi là sao hả?”
“Gì?” Kỳ Thù sửng sốt, giờ mới phản ứng lại.
Hơn nửa tháng qua cậu song tu với sư tôn nên cảnh giới tăng rất nhanh, Lục Thừa Viễn nhận ra cũng không có gì lạ.
Kỳ Thù cười đắc ý: “Ngươi đoán xem.”
Lục Thừa Viễn: “Ngươi thực sự song tu với người khác sao?!”
Kỳ Thù: "..."
“Đừng có giả bộ, dược lần trước là Mạc Thất nhờ ta kiếm giúp.” Vẻ mặt Lục Thừa Viễn rất khó tả, “Tên tiểu tử kia từ nhỏ đến lớn đều ở Côn Luân, lấy đâu ra mấy thứ đó, là ta trộm ở chỗ cha ta đó.”
Kỳ Thù: "..."
“Ngươi được đấy.” Lục Thừa Viễn cười hì hì, “Bảo sao lúc trước trừ yêu xong không chịu cùng chúng ta trở về, thì ra là cố ý hành động đơn độc, muốn đi thân mật nha.”
“Dược kia cũng không tệ đúng không, nghe nói nó được chế từ tinh huyết ngàn năm của mị yêu, chỉ cần một chút xíu, tư vị kia, chậc chậc……”
Kỳ Thù hít sâu một hơi, cảm thấy hôm nay mình ra cửa không mang theo kiếm đúng là sai lầm.
Cũng may sân luyện kiếm này có không ít tiên kiếm bình thường để đệ tử trong phái luyện tập, chỗ họ đang đứng nói chuyện vừa lúc có giá vũ khí bên cạnh.
Kỳ Thù bước qua, đầu ngón tay lơ đễnh đảo qua những thanh tiên kiếm đó.
Lục Thừa Viễn vẫn đang lảm nhảm ở phía sau cậu: "... Mà này, hôm nay sao ngươi lại trở về? Bị cục cưng đuổi ra khỏi giường à?"
Với một tiếng động nhẹ, Kỳ Thù rút một thanh kiếm từ giá vũ khí.
Vẻ mặt Lục Thừa Viễn thoáng thay đổi: “Này, đừng có ỷ mình song tu tăng tiến tu vi rồi gây sự với ta nhá, nói cho ngươi biết, ta sẽ không……”
Tạch.
Một đạo kiếm quang bổ tới, cắt đứt một lọn tóc trên trán Lục Thừa Viễn.
Một lát sau, cả sân luyện kiếm đều vang lên tiếng chửi bới của Lục Thừa Viễn.
“Kỳ Thù, mẹ nhà ngươi! Có giỏi thì đừng dùng linh lực, chúng ta dùng kiếm đi, còn lâu ông đây mới thua ngươi…..”
Kỳ Thù lại vung kiếm chém rách một nửa áo choàng của Lục Thừa Viễn, chế nhạo: "Ai muốn tỷ thí với ngươi, sư huynh chỉ dạy cho ngươi một bài học thôi."
Cậu vừa nói vừa rút kiếm lao lên, nhưng trước mắt chợt tối lại.
Cậu rơi thẳng vào ngực một người.
Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt có chút không vui của Cố Hàn Giang: "Em đang nghịch cái gì vậy?"