Trời Sinh Cuồng Đồ

Chương 1:




Lời nhắc nhở ở đầu:
Ý thức đạo đức của công thụ trong bài viết này thấp, tam quan tương đối bất chính; tình tiết liên quan đến vụ án có thể không chuyên nghiệp; tiết tấu chậm, trước có nhiều nghi vấn sau mới bật mí. Cho nên, độc giả có tiêu chuẩn đạo đức cao, độc giả có yêu cầu cao về chuyên môn điều tra tội phạm và những độc giả thiếu kiên nhẫn xin hãy cân nhắc trước khi đọc.
Bất kể cốt truyện hay mối quan hệ như thế nào, không nên đưa ra kết luận quá sớm, vì sau này sẽ có nhiều tình tiết đào ngược.
Ngoài ra, tác giả có tra rất nhiều tư liệu, nhưng sẽ thay đổi cho phù hợp với cốt truyện, cho nên không hoàn toàn thực tế, xin đừng nghiêm túc. Có quá nhiều nguồn thông tin và không thể chỉ ra từng nguồn một, tóm lại, nội dung mang tính tương đối chuyên nghiệp và trên cơ bản đều đã kiểm tra qua tư liệu không thể bịa đặt, câu được trích dẫn sẽ được ghi chú, nếu như có để thiếu sót mong các bạn nhắc nhở
Cuối cùng, hy vọng mọi người thảo luận hoà bình, ở chung hòa bình, chân thành cảm ơn!
————————————————————
Cuối thu tháng 10, hiếm có cơn mưa to tầm tã.
Đầu ngõ đèn đường không xuyên qua được màn mưa dày, chỉ có rìa đường được chiếu sáng, ánh sáng lập lòe nhấp nháy, giống như đem lưỡi dao sắc bén từ trên trời giáng xuống, lao tới giết người nhanh chóng mà lạnh lùng.
Ngõ rộng không tới ba mét, đi vào trong mười bước sẽ thấy cửa sau quán bar bên cạnh, thông thẳng tới sau bếp, có 3 cái thùng rác cao bằng nữa thước ở đó, chủ quán tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chính quyền thành phố trong những năm gần đây, phân loại ướt và khô, còn có một cái thùng có thể tái chế để vứt bỏ vỏ chai rượu.
Một chiếc đồng hồ xanh nước biển lẳng lặng nằm trên đống chai rượu tứ tung, cơn mưa to không ngừng gột rửa, kim đồng hồ chỉ hướng 11 giờ.
Không khí quán bar sôi sục, xe cộ tấp nập ngoài đường, nửa đêm không một bóng người ghé tới con hẻm mưa u ám.
Không ai chú ý tới nước mưa chảy từ ngõ nhỏ ven đường đến cống thoát nước, nhuốm một màu máu nhạt
Người đàn ông nằm ở trước thùng rác vẫn còn giãy giụa, miệng vết thương trên người không ngừng chảy máu, mí mắt bị hạt mưa làm đau, miễn cưỡng mở mắt, chậm rãi đảo mắt liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh cũng ngã trên mặt đất.
Làn da của cô gái ban đầu trắng nõn, giờ phút này lại là trắng bệch. Khuôn mặt đối diện với hắn, hai vết cắt trên cổ chảy máu ào ạt,vẻ mặt kinh hãi còn chưa phai nhạt, đôi mắt trống rỗng mở to, miệng khẽ hé mở, tựa như muốn nói cái gì với hắn, có lẽ là lời xin lỗi,nhưng đáng tiếc hắn không có cách nào để nhận nó.
Năm phút trước còn là một cơ thể sống khỏe mạnh, giây lát đã biến thành một thi thể thê thảm, lạnh băng.
Không biết vì sao, sức lực của hắn hoàn toàn mất đi, ý thức rời khỏi cơ thể, hắn bất lực nhìn chính mình giãy giụa không đến năm phút, cũng chật vật ngã xuống, nếu như không ngoài ý muốn, hắn sẽ có kết cục giống cô gái.
Người đàn ông khó nhọc xoay cổ, nhìn về phía thùng rác.
Giá như...... Người nọ có thể nghe thấy.
Cuộc điện thoại trong ngõ kết thúc, có người đạp nước mưa đi tới, tiếng bước chân ngừng ở bên tai hắn, phía trên mưa bỗng nhiên ngừng.
Một chiếc ô dài đen kịt giống như một tấm màn cực lớn, che kín bầu trời phía trên, vị khách đưa ô ra sau cho thuộc hạ cầm, chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay mảnh khảnh qua cổ — bàn tay không cầm vũ khí sắc bén nhưng vừa rồi nó dễ dàng cắt mở động mạch cổ của cô gái, tà môn vô cùng.
Trong nháy mắt, người đàn ông nhìn thấy thứ gì đó trong giây lát nhấp nháy dưới ánh đèn đường yếu ớt, ánh sáng thoáng qua, giống như một loại ngọc quý thuần khiết.
Bản ghi của đồng hồ còn lại 3 giây cuối cùng, hắn muốn mở miệng, nhưng bị một vật sắc nhọn đã kề và cổ họng.
Giọng nói nặng nề của vị khách đeo mặt nạ kín mít, hắn bị tuyên án tử hình:
"Xin lỗi, cảnh sát Mục. ' Thần ' không cứu được ngươi...... Hắn không cứu được bất cứ kẻ nào."
-
Bảy tháng sau, ngày 27 tháng 5.
Quận Tân Kim của thành phố Bình Nghĩa, đúng như tên gọi, từ bầu trời đêm nhìn xuống, ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn ngôi nhà giống như vô số miếng vàng rải rác trên mặt đất tối.
Chính quyền thành phố dự định xây dựng quận thành khu công nghệ cao quốc gia, gần mười mấy năm qua đã xây dựng bốn, năm khu khoa học công nghệ, vườn ươm mới để thu hút các công ty khoa học công nghệ lớn nhỏ từ mọi tầng lớp xã hội đến định cư, để phù hợp với bầu không khí tổng thể công nghệ và chất lượng cao trong khu vực, tất cả các tòa nhà cũ sẽ bị di dời hoặc phá bỏ, các tòa nhà văn phòng mọc lên, san sát nối tiếp nhau. Các tụ điểm kinh doanh, giải trí mọc lên như nấm sau mưa, trở thành nơi đầu tư, buôn bán mới của giới nhà giàu mới nổi.
Chọn ngẫu nhiên một người qua đường ở các quận khác, hỏi họ về ấn tượng của họ với quận Tân Kim, tám chín phần mười đều sẽ nói: "À,nơi đó, người có tiền đều sống."
Khách sạn Grand Hyatt rộng 1700 mét vuông ở phía bắc đại lộ Khang bình là một ví dụ điển hình.
Bất kể mùa cao điểm hay mùa thấp điểm, đại lộ rộng thênh thang trước lối vào khách sạn 5 sao bạch kim trải thảm đỏ này luôn tấp nập xe cộ qua lại, trật tự rành mạch.
Nhưng mà đêm nay, trước cửa khách sạn Grand Hyatt xe qua lại như thoi đưa, hai người mặc đồng phục gác cửa đã tiếp đón khách hàng gần hai tiếng đồng hồ, cứ liên tục cúi đầu.
Không chỉ có hai người bọn họ khổ sở như vậy, quản lý tiền sảnh cũng có bổn phận túc trực cùng họ cả đêm, tươi cười hướng dẫn từng vị khách quý tới cửa xoay, sau đó được nhân viên tiếp đón dẫn đường tới sảnh tiệc ở tầng ba.
Đằng sau cánh cửa bằng đồng rộng mở, mười cột La Mã bằng vàng chống đỡ một không gian cho khách.
Mười giờ tối, âm nhạc chưa hết, người còn chưa đi, trong quầy bar bận rộn chuẩn bị đồ uống cùng rượu cho khách khứa. Các nhân viên pha chế có tay nghề cao, thái độ phục vụ cung kính, để tất cả các vị khách hưởng thụ phẩm giá tối cao, triết lý kinh doanh của khách sạn Grand Hyatt được thể hiện đầy đủ: Cao cấp, xa hoa, hào phóng ——
"Này! Anh đẹp trai! Hai vại bia Thanh Đảo!"
Nam nữ mặc lễ phục trước quầy bả đều sửng sốt, bị âm thanh to lớn không đúng chỗ như lại hợp tình này làm chấn động, quay đầu nhìn lại ——
Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mập mạp ôm vai một người đàn ông cao gầy khác, tiến đến.
Hai người đều mặc vest đen, sơ mi trắng, cà vạt đen, không phải là vệ sĩ thì chính là bán bảo hiểm.
Người đàn ông cao gầy cúi đầu bụm mặt, tránh né ánh nhìn từ bốn phương tám hướng giống như lũ quê mùa, hận không thể lập tức thoát khỏi hành tinh này, thấp giọng tức giận mắng: "Uống bia em gái mày! Mày muốn bàn nướng BBQ? Hay tỏi nướng? Cũng không chê mất mặt!"
Anh béo đã chạy muốn tới quầy bả rồi, đạp bàn một cái, cũng gầm nhẹ: "Mày cho rằng lão tử không muốn sao? Ai mà biết được cái nơi chết tiệc này không cho phép bán đồ mang đi, giả vờ cái gì, khi tháp tùng Bạch gia, tao luôn gọi gà rán và khoai tây chiên!"
"Vậy mày đi ra ngoài ăn, không ai ngăn cản mày, đừng ở chỗ này làm tao mất mặt."
"Hắc, nếu lão tử ra ngoài, thiếu gia xảy ra chuyện làm sao bây giờ? Tay chân mảnh khảnh của mày có thể chống đỡ được? Ai, soái ca, bia của tôi đâu?"
Người phục vụ quầy bar Ngô vĩ một đầu hắc tuyến, nhìn hai người đàn ông cao lớn khí thế mạnh mẽ, không dám chậm trễ, nhưng phía sau quầy rượu đều là rượu cao cấp của các nhà máy khác nhau, thật sự không có loại bia bình dân, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ xin lỗi: "Thực xin lỗi, hai vị, quầy bar chúng tôi không phục vụ bia."
"Không phục vụ? Yêu cầu nhỏ như vậy của khác hàng các người không thể đáp ứng, còn dám tự xưng khách sạn 5 sao?" Người đàn ông to béo rất tức giận, đôi mắt vốn chỉ to bằng hạt hạnh nhân khi tức giận mở to thành hạch đào lớn, hơn nữa làn da anh ta đen như thiết, trong như một vị Quan Công sống, như thể một chưởng là có thể phá nứt quầy bar.
Ngô Vĩ sợ tới mức run bần bật, nhũn cả chân không nhịn được mà lùi lại một bước, sau lưng đột nhiên đụng phải một người, cả người lại run lên, quay đầu nhìn lại, đối diện là ánh mắt như sắt bén như cái dùi, kinh ngạc nhảy qua một bên.
Người đàn ông bị đụng vào vỗ vỗ đồng phục phục vụ của mình —— rõ ràng là cùng kích thước,nhưng ở trên người Ngô Vĩ lại thấy rộng, ở trên người anh ta lại đặt biệt thích hợp, cơ bắp trên cơ thể làm thẳng nếp gấp trên đồng phục, như thể được thiết kế.
"Cẩn thận." Người đàn ông vỗ vỗ nếp nhăn trên quần áo, lạnh giọng nhắc nhở Ngô Vĩ.
Ngô Vĩ như gà con mổ thóc liên tục gật đầu.
Người đàn ông hướng tầm mắt về phía hai người trước quầy bar: "Xin hỏi, có yêu cầu gì sao?"
Đôi mắt anh sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy khó nhìn thấu, cũng cho người ta cảm giác xa cách, rất khó tiếp cận. Giọng nói tuy lịch sự, như lại không thể nghe ra nửa phần cung kính, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thái độ lạnh lùng đến mức làm người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng rõ ràng anh ta không cần lo lắng về việc bị khách hàng chán ghét.
Những vị khách nữ đang xem trò đùa xung quanh quầy bar đột nhiên ngừng cười, tất cả đều biến thành những quý cô e lệ và thanh lịch, nhìn người phục vụ mới một cách dè dặt và nhiệt tình.
Nam nhân cao ít nhất 1m85, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai đến làm người líu lưỡi, tóc mái rẽ ngôi lệch rải rát không điều trên trán, đôi mắt đen ẩn dưới đôi mày kiếm hơi cau lại, nó dường như đã trấn áp tinh thần ngang ngược khắp cơ thể anh ta, và vẻ ngoài hung hãn của anh ta có thể xuyên thủng trái tim mọi người ngay lập tức.
Người đàn ông cao béo đang trong cơn tức giận đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú sáng ngời cả quầy bar này, không khỏi sửng sốt, thanh chứa lửa giận bị cắt ngang, cơn giận lắng xuống, anh ta bình tĩnh hỏi, "Ồ, anh chàng đẹp trai, anh đang làm gì vậy? Có phải quản ở đây không?"
Tay bưng khay, người đàn ông vừa giao xong một chầu sâm panh, lắc đầu: "Không, tôi chỉ là bồi bàn thôi."
Người đàn ông cao gầy thật sự không đành lòng nhìn bạn đồng hành của mình mất mặt trong dịp cao cấp như vậy, liền nhéo nhéo phần thịt phồng lên trên cánh tay: "Có chuyện gì sao? Làm sao vậy, cẩn thận đừng kinh động thiếu gia, kéo ngươi về giết thịt cho chó ăn."
Người đàn ông mập mạp, cao to cường tráng kia thoạt nhìn không sợ hãi, nhưng khi nghe đến đây thì ngây người: "Không được, tôi chỉ muốn uống một ly bia quê hương thôi sao tôi đã tận tụy với nhiệm vụ của mình, không dễ gì mới trở về nước, thiếu gia có thể giết tôi vì một chai bia Thanh Đảo không?"
"Thanh Đảo bia phải không?" Người phục vụ mới sau quầy bar bắt chuyện, buông khay xuống, nhàn nhạt nói, "Khách sạn không phục vụ bia, bất quá, nếu ngài có thể đợi 20 phút, tôi có thể đến siêu thị cách đây hai con phố mua cho ngài."
Người đàn ông béo cao lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: "Được, được! Anh chàng đẹp trai, vẫn là anh biết ý. Tiểu đệ kia nhìn như mới tới đây, cũng không hiểu chuyện gì đâu!"
Ngô Vĩ, người vừa được gọi là "anh chàng đẹp trai", biết rằng mình bị lép vế trước "anh chàng đẹp trai và có năng lực", nên anh ta cay đắng gật đầu đồng ý, nhưng có một điều anh ta phải tự mình làm rõ: "Cái kia...... Tôi không phải mới tới, tôi đã làm việc 3 năm, anh ta mới vừa tới mấy ngày hôm trước......"
"Thật xấu hổ khi nói rằng anh đã làm việc 3 năm nhưng không bằng người mới!" Người đàn ông mập mạp chuẩn xác cắt lời.
"......" Ngô Vĩ không thể phản bác, đau khổ nhìn theo anh chàng đẹp trai nổi tiếng rời đi.
Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa, người đàn ông cao gầy cuối cùng cũng dám buông tay ngẩng đầu lên——khuôn mặt gầy góc cạnh sắc sảo, ánh mắt kiên nghị, trông như trẻ ra so với tuổi ba mươi chín, nhưng có một điểm dưới mắt phải của hắn, vết sẹo gớm ghiếc kéo dài đến tận cằm, như thể khuôn mặt hắn bị xé ra rồi khâu lại, trông rợn người. Những vị khách xung quanh sợ hãi và bình tĩnh rời khỏi quán bar.
Nam tử cao gầy từ lâu đã quen bị người khác sợ hãi, cho nên cũng không an tâm, tiếp tục giáo huấn đồng bạn: "Đừng uống say, thiếu gia nói đêm nay có thể xảy ra chuyện."
Người đàn ông cao béo khinh thường khịt mũi, vỗ vỗ bụng, phát ra âm thanh như gõ quả dưa hấu dưới bộ đồ bó sát: "Lâu đại nhân, tôi, Hoắc Tuyền, đừng nói một phát, mười mấy lon bia có thể đánh ra cả Liên minh báo thù, yên tâm."
"Thật sao?" Một giọng nói già nua tươi cười vang lên sau lưng hai người.
Ngô Vĩ nhìn kỹ hơn, lại một người bán bảo hiểm khác đến.
Ông già này cũng mặc bộ bà ba, tóc hoa râm, được xịt keo định hình rất kỹ, còn sung sức hơn ông già đang tản bộ trong công viên hóng mát, thẳng lưng tráng kiện khỏe mạnh.
Nghe thấy thanh âm, nam tử cao béo cùng nam tử cao gầy, lập tức đứng thẳng xoay người, quan tâm hỏi: "Chú Hồng, sao lại xuống đây, người không phải đi theo thiếu gia sao?
Tác giả có chuyện nói:
Đã lâu không gặp! Một nổ lực mới, hy vọng mọi người thích nha! >3<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.