Truyện chỉ được đăng ở wordpress Vườn hoa nhà mình và trang wattpad Ngọc Hân, các trang khác đều là reup.
Trên thực tế, đa số người đứng trước mặt Ngu Độ Thu, hầu hết mọi người khi nhìn vào thiên tài khoa học kỹ thuật, con cưng giới thương nghiệp, đều sẽ cảm thấy mình thật tầm thường.
Không ai chịu nhận mình tầm thường, thừa nhận mình không bằng người khác, cảm giác ghen ghét vì vậy mà sinh ra, dù sao ông trời cũng "ghen tị với nhân tài", nhân loại làm sao có thể hoàn toàn thiện chí được.
"Có thời gian chúng ta lại nói chuyện, đáng lẽ sáng nay tôi phải đến San Francisco bàn công việc, ai ngờ bị nhốt ở chỗ này cả đêm, chuyến bay không thể bắt kịp, vì vậy tôi phải dời sang ngày khác." Bùi Trác thẳng lưng, cố gắng nâng cao vóc dáng của mình, cười tiến đến vỗ vỗ cánh tay Ngu Độ Thu, giống như anh em tốt: "Độ Thu, cậu vẫn giống như trước đây, đi đâu cũng xảy ra chuyện lớn."
Ngu Độ Thu nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình cánh tay, quay lại, nhẹ nhàng cười: "Là lỗi của tôi, như vậy đi, chú Hồng, chú sắp xếp một chút, dùng máy bay tư nhân của tôi cho bọn họ đi nhờ, hẳn là sẽ kịp, nếu không đuổi kịp...... Cậu muốn bàn công việc với công ty nào? Tôi sẽ gọi cho sếp của họ, bảo ông ấy đợi cậu."
Bùi Trác khóe miệng giật giật: "Không có việc gì, tôi......"
Ngu Độ Thu nói một cách nghiêm túc: "Không cần khách sáo, việc làm ăn quan trọng hơn, mấy năm nay ngành kinh doanh trang sức cạnh tranh rất gay gắt, lại có kim cương nhân tạo tung vào thị trường, thị phần trong nước của gia đình cậu đang ngày một thu hẹp, nghe nói hiện tại còn chưa tới 5%? Thật sự khó khăn. Đừng bỏ lỡ cơ hội này, cố nắm lấy đơn hàng này đi, cho anh trai cậu thấy khả năng của cậu, anh ấy sẽ không tiếp tục đối xử với cậu như con trai nữa."
Sự sỉ nhục sáng loáng như vậy, còn ở trước mặt Đỗ Linh Nhã, Bùi Trác không thể xuống đài đầy xấu hổ, nhưng đơn hàng này thực sự quan trọng với cậu ấy, sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng lựa chọn cúi đầu: "Được rồi, vậy cảm ơn cậu. Thật ra anh trai tôi quản tôi là chuyện bình thường, cậu cũng biết tình hình của bố của tôi, ông ấy không có cách nào quản tôi......"
Lúc này, một chiếc Gust với mặt trước hình vuông đang từ từ lái đến từ hướng gara, dưới sự hướng dẫn của người gác cửa ngường lại trước đám người.
Giám đốc khách sạn tiếp nhận công việc cửa người gác cửa, tự mình mở cánh cửa đối diện: "Ngu tổng, mời."
"Tạm thời như vậy, hôm khác gặp." Ngu Độ Thu không kiên nhẫn nghe chuyện nhà hắn, đỡ cửa xe, nhìn Đỗ Linh Nhã lên xe, tiếp theo đóng cửa xe lại, không màng đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Linh Nhã kinh ngạc nhìn chầm chầm từ cửa sổ xe phía sau, xoay người đi về phía chiếc Phantom phía sau, dặn dò: "Bảo Quốc, đưa cô ấy về. Lão Chu, Bách Triều, đi theo tôi."
Chu Nghị: "Vâng."
Bách Triều không đáp lời, lặng lẽ đi đến phía Phantom.
Lâu Bảo Quốc không cam tâm tình nguyện: "Thiếu gia, vì sao là tôi đưa, tôi cũng muốn ngồi Phantom!"
"Mày ngủ mơ đi." Chu Nghị chỉ chỉ vào vết sạo trên mặt mình, "Đỗ tiểu thư đã rất sợ hãi rồi, lại nhìn thấy bộ dáng này của tôi, có thể vui vẻ sao? Thiếu gia để mày đưa đi là cảm thấy mày ngoại hình đẹp, thân thương."
Lâu Bảo Quốc nghe xong, trong lòng mỹ mãn: "Thì ra là thế, vậy cũng không còn cách nào, ai bảo tôi đẹp trai hơn."
Chờ anh ấy nhận ra rằng rõ ràng có một ứng cử viên khác có ngoại hình đẹp hơn mình, ba người khi đã bỏ qua anh mà rời.
Đại lộ Khang Bình đi ngang qua khu vực phía đông của quận Tân Kim, cắt thành hai khu đô thị phía bắc và phía nam, với thành phố cũ ở phía nam và thành phố mới ở phía bắc. Địa hình phía bắc tương đối cao, các dinh thự đều được xây dựng dọc theo sườn núi, càng lên cao dân cư càng thưa thớt, cây cối càng tươi tốt, ở chỗ cao nhất, cũng không thấy vết tích của các tòa nhà hiện đại.
Paul được gọi là "tầng trên cùng vô hình", ẩn mình giữa cành lá sum suê, nhìn xuống những tòa nhà dày đặc và chúng sinh bận rộn dưới chân núi.
Phantom đang chạy trên một con đường bằng phẳng và rộng rãi, xuyên qua mạng lưới đường chằng chịt, chậm rãi lên dốc.
"Ba!"
Nút chai rượu champagne được mở ra, rượu có màu vàng trong suốt tỏa ra hương thơm nồng nàn của quả mơ, quả đào vàng và vani, rất đậm đà và ngọt ngào.
"Muốn uống một ly không?" Ngu Độ Thu giơ chai rượu hỏi.
Chu Nghị ờ ghế phụ gật đầu: "Cảm ơn thiếu gia, chai rượu này là tối hôm qua chú Hồng lấy ở quầy bar sao?"
"Ừm, trí nhớ không tồi. Cầm lấy đi, điều uống đi, chúc mừng tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, bình an về nhà." Ngu Độ Thu đưa cho Chu Nghị một ly, quay đầu hỏi người cùng tồn tại ở ghế sau, "Uống không? Tôi tự mình rót rượu cho là một đãi ngộ cũng không thường có."
Dáng ngồi của Bách Triều đoan chính và nghiêm túc, giống như vẻ mặt của hắn: "Dải lụa đỏ tượng trưng cho niềm vui chiến thắng, tôi hiện tại không nhìn thấy thắng lợi, cũng không có bất kỳ niềm vui nào."
"Làm bồi bàn có một đêm, hiểu rất nhiều chuyện." Ngu Độ Thu rót cho mình nửa ly, đặt chai rượu trở lại tay vịn ở giữa, "Còn tức giận sao?"
"Nếu người nhà của anh bị hại đã chết, anh không tức giận sao?"
Ngu Độ Thu không để bụng nói: "Người nhà của tôi rất khó bị hại chết, bọn họ có một đội vệ sĩ xuất thân từ bộ đội đặc chủng bảo vệ họ 24/24."
Bách Triều nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn: "Vậy nếu, đồng lõa của hung thủ giết người nhà đang ngồi bên cạnh thì sao?"
Chu Nghị ngồi ghế trước chậm rãi buông ly rượu xuống, cảnh giác nhìn chằm chằm kính chiếu hậu. Web đọc nhanh tại ﹛ T𝑟ùmT𝑟𝑢 yện﹒V𝗡 ﹜
Ngu Độ Thu quơ quơ rượu trong ly, dư vị đọng lại mùi thơm sữa nhàn nhạt, cùng với làn da và mái tóc trắng giống như sữa của hắn, khiến cho người ta một loại ảo giác ngây thơ.
"Theo sự điều tra sơ bộ của tôi, quan hệ cha con giữa anh và Bách Chí Minh hình như không được tốt lắm? Tại sao anh lại dốc sức vì vụ án của ông ấy như vậy?"
"Đứng là không tốt thật, ông ấy có vấn đề về chức năng tình dục, không thể có con, cho nên mới nhận nuôi tôi, hy vọng có người chăm sóc cho ông ấy khi về già mà thôi. Ông ấy rất nóng tính, khi tôi còn nhỏ thường xuyên bị đánh chịu mắng." Bách Triều chậm rãi kể ra, "Nhưng mặc kệ như thế nào, ông ấy nhận nuôi tôi, cho tôi tự do, tôi giúp ông ấy giải tỏa những bất bình, cũng coi như là báo đáp ân tình của ông ấy —— mà sự thờ ơ lạnh nhạt của anh, gián tiếp dẫn tới cái chết của ông ấy, tương đương với đồng lõa."
Ngu Độ Thu hừ nhẹ: "'Con người sinh ra tự do, nhưng đâu đâu họ cũng sống trong xiềng xích ', ông ta đơn giản là đem anh từ cái nhà giam này mang vào một cái nhà giam khác càng rộng lớn, không có gì để báo đáp. Hơn nữa ông ta bị tình nghi phạm tội, chết không đáng tiếc."
"Nếu ông ấy không phạm tội, anh sẽ cứu ông ấy sao?"
"Cũng không phải." Ngu Độ Thu uống một ngụm rượu, thoải mái thở dài một hơi, thình lình hỏi: "Anh nghe nói qua nghịch lý xe điện chưa?"
Bách Triều nhíu mày: "Nghe qua, một kẻ điên đã trói một nhóm người vào đường ray xe điện, có một chiếc xe điện mất khống chế sẽ giết chết họ ngay sau đó. Chỉ có thể kéo một cái cần gạt, để chiếc xe điện chuyển sang đường ray khác, nhưng kẻ điên ở đường ray khác cũng trói một người. Anh muốn nói rằng anh đã hy sinh Bách Chí Minh để cứu nhiều người hơn?"
Ngu Độ Thu lắc lắc ngón trỏ: "Bách Chí Minh chỉ là một trong số đám người kia, người đơn độc bị trói kia, là tôi. Hy vọng anh trong lúc làm vệ sĩ cho tôi nhớ kỹ một chút: Không cần biết trên đường ray có bao nhiêu người bị trói, anh đều phải bảo đảm an toàn cho tôi trước."
Chu Nghị ngồi ở ghế trước yên lặng nghe, không dám nói chen vào, nhớ tới khi mới vừa về nước viện sĩ Ngu luôn mãi dặn dò hắn: "Tôi chỉ có một đứa cháu ngoại, nếu nó gặp nguy hiểm, cậu nhất định phải bảo vệ nó thật tốt."
Lúc ấy hắn rất muốn trả lời: Thật sự, tôi làm vệ sẽ bên cạnh cháu ngoại ngài nhiều năm như vậy, sâu sắc cảm thấy, phần tử nguy hiểm lớn nhất, có lẽ là cháu ngoại ngài.
Bách Triều càng không lưu tình, trực tiếp hỏi: "Thế giới quan của anh có hai chữ ' đạo đức ' không?"
"Trên thế giới này không tồn tại cái gọi là đạo đức hoàn toàn, tựa như cái nghịch lý kia, cho dù anh chọn cái nào, đều bị lên án về mặt đạo đức." Ngu Độ Thu không chút để ý mà vờn tóc của mình, "Làm thương nhân, tôi đương nhiên sẽ chọn bên có tổn thất nhỏ nhất —— xe điện gặp được lực cản sẽ giảm tốc độ, nhiều nhất đâm chết mười mấy người, nếu tôi bị đâm chết, giao liên não-máy tính nghiên cứu trong nước giảm tốc độ ít nhất mười năm, đừng nói gì đến cai nghiện. Riêng năm ngoái, cả nước bắt giữ hơn 400.000 con nghiện. Nếu tôi có thể cải tạo tất cả 400.000 người này, sẽ cứu được bao nhiêu sinh mạng? Bao nhiêu gia đình được cứu? Anh còn cho rằng tôi hy sinh mười mấy người kia để bảo vệ mình là không đạo đức không? Còn cho rằng tôi không đem manh mối của Bách Chí Minh giao cho cảnh sát là máu lạnh không?"
Bách Triều: "Nhưng hiện thực là anh lấy Bách Chí Minh làm mồi nhử, nhưng lại không bắt được con cá lớn nào. Ông ấy có lẽ có thể sống sót, mang đến cho cảnh sát càng nhiều manh mối, anh lại mặc kệ cho hung thủ giết ông ấy, này là tổn thất nhỏ sao?"
"Chậc chậc, anh thật khó đối phó." Ngu Độ Thu ấn huyệt thái dương, cười khổ nói: "Tôi thừa nhận, chuyện này phán đoán của tôi có hơi sai lầm, nhưng tôi không ' mặc kệ hung thủ ', đừng nghĩ xấu về tôi như vậy. Tôi có phái người đi giám sát và bảo vệ Bách Chí Minh, nhưng ông ta vẫn mất tích một cách khó hiểu. Nếu hung thủ có thể ở dưới mí mắt của tôi cướp Bách Chí Minh đi, cảnh sát cũng sẽ vô dụng thôi."
Bách Triều không chút chịu thua: "Mặc kệ anh giải thích thế nào, tôi càng cho rằng anh là kẻ điên điều khiển xe điện, cho dù là hung thủ hay là người bị hại, đều chỉ là những món đồ chơi trong mắt của anh."
Ngu Độ Thu sửng sốt, ngay sau đó toát ra thần sắc kinh ngạc: "Tôi thích cách so sánh của anh."
Chu Nghị đỡ trán, yên lặng bưng ly lên, tiếp tục uống rượu của mình.
Một người dám dùng tay không leo lên tòa nhà cao 100 mét mắng người khác là kẻ điên, một người bị người khác mắng là kẻ điên còn đặc biệt vui vẻ, cũng không biết đến cuối cùng ai điên hơn ai.
Ẩn sau bóng cây, ngôi nhà bị che lấp dần dần lộ ra màu sắc thật của nó, "Nhất hào cung" ba chữ được khắc trên đá cẩm thạch, cánh cửa bằng đồng nguyên khối được chạm khắc hoa văn phức tạp đã cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi mở ra, nghênh đón nữ thần giương cánh trước đầu xe Phantom vào.
Ngu Độ Thu uống cạn rượu trong ly, đôi môi hơi ướt át nói một câu: "Tuy nhiên, so sánh còn có thể càng phù hợp hơn một chút: Nếu nói hung thủ là ẩn núp ở thành phố Bình Nghĩa một con rắn độc, tôi đây chính là ác long cố thủ ở trên bầu trời Bình Nghĩa, rắn ở trong mắt rồng chỉ là một con trùng thôi, không có gì phải sợ hãi, nhưng mà, nếu có nhiều hơn một con rắn, rồng cũng có thể vây chết
Bách Triều nghe ra ý bên ngoài: "Anh cho rằng ba vụ án này không phải do cùng một người làm?"
"Chỉ là suy đoán."
"Căn cứ vào đâu?"
"Phương thức gây án khác biệt quá lớn, trong vụ án hẻm mưa, Ngô Mẫn là bị cắt cổ mà chết, thủ pháp sạch sẽ lưu loát, tàn nhẫn mà đẫm máu, hơn nữa hung thủ còn khống chế một cảnh sát thân hình cường tráng, tôi không cho rằng một kẻ lưu manh như Lưu Thiếu Kiệt có bản lĩnh và năng lực. Hung thủ thật sự tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn, giết những người trung niên như Bách Chí Minh, chú hai tôi dễ như một con kiến? Tại sao lại hạ độc, ngụy trang thành tự sát? Tôi cảm thấy hắn khinh thường cánh làm như vậy." Ngu Độ Thu chỉ nghiêm túc một lát, lại cợt nhả, "Anh xem, tôi đang nghiêm túc tự hỏi như thế nào để bắt được thủ phạm, anh còn đem tôi là đồng lõa, Tiểu Bách nhãn lang."
Bách Triều ánh mắt nhìn hắn có chút hòa hoãn: "Thật là vô lý, nhưng hai tên hung thủ có lẽ là đồng lõa."
"Sai, tôi đoán là ba tên." Ngu Độ Thu nói.
Chu Nghị nhịn không được xen mồm: "Thiếu gia, ý của cậu là kẻ giết hại Bách Chí Minh, và kẻ giết hại chú hai cậu, không phải là cùng một người? Này...... Có thể sao?"
Ngu Độ Thu chống cằm, ngón trỏ gõ nhẹ vào má: "Rất có thể năng, vụ án của Bách Chí Minh đã được thiết kế chu đáo chặt chẽ, hung thủ đầu tiên làm ông ta mất tích, sau đó dìm chết, sau đó để cảnh sát tìm ra chất gây ảo giác trong cơ thể ông ta, chuỗi chứng cứ đã hoàn chỉnh, thấy thế nào cũng giống như ông ta hút quá liều ' rơi máy bay '. Trong suốt quá trình này, hung thủ ẩn thân, thủ pháp phạm tội cũng rất kín đáo. Nếu không có bản ghi âm của tôi, cảnh sát sợ sẽ không xem xét vụ án ' tự sát ' này, muốn tra cũng không có manh mối. Mà vụ án của chú hai, quá đột ngột và chấn động, điều tra một chút là có thể suy đoán ra chú bị đầu độc, thủ pháp phạm tội quá thô bạo, hung thủ như là nhất thời nổi hứng, hoặc là bị buộc phải làm."
Chu Nghị chợt nhận ra, tự vỗ vào đùi mình: "Có đạo lý!"
Bách Triều khó hiểu hỏi: "Nếu anh đoán là ba người, vì sao buổi sáng ở phòng hội nghị, cố ý làm đám cảnh sát hiểu lầm hung thủ là một người?"
Ngu Độ Thu vô tội nói: "Tôi không nói hung thủ là một người, tôi chỉ nói ba vụ án này có quan hệ, nếu bọn họ ngay cả chuyện này cũng không nghĩ ra, còn làm cảnh sát hình sự cái gì? Huống hồ này chỉ là suy đoán, tôi còn có chỗ chưa suy nghĩ cẩn thận."
Bách Triều cùng Chu Nghị trăm miệng một lời: "Chỗ nào?"
"Tối hôm qua anh nói cho tôi, khi thi thể Bách Chí Minh được phát hiện, trên người mang theo chứng minh thư, chi tiết này làm tôi không rõ lắm." Ngu Độ Thu tiếp tục dùng đầu ngón tay gõ vào mặt, "Rất kỳ lạ, nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ đem những đồ vật có thể biểu hiện thân phận của ông ta trên người Bách Chí Minh lấy hết đi, rồi ném vào trong biển, như vậy mặc dù Bách Chí Minh không bị cá biển ăn, trôi vào bờ, cũng đã phì thành người khổng lồ, cảnh sát phải dựa vào xét nghiệm DNA để xác định thân phận người chết, tiến trình phá án sẽ trì hoãn, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho hung thủ chạy trốn tới nơi khác thậm chí là nước ngoài. Việc xử lý thi thể qua loa này và sự sắp xếp cẩn thận của hung thủ giai đoạn trước có mâu thuẫn, tôi cảm thấy hắn cố ý để cảnh sát nhanh chóng xác định được thân phận của Bách Chí Minh."