Trời Sinh Cuồng Đồ

Chương 5:




"Vậy anh không mắt nhìn rồi, sợi dây chuyền đó chỉ mấy trăm vạn, mà đứng trước mặt anh là người đàn ông trị giá mấy chục tỷ, trộm lấy trái tim anh ta đi." Ngu Độ Thu đã lâu không gặp người đàn ông nào có thân hình mượt mà như vậy, cố ý trêu đùa, không ngừng tiến tới trước mặt Bách Triều, lúc này mới phát hiện đối phương so với mình cao hơn một hai centimet.
Anh cúi đầu xem, cảm thấy có thể là vấn đề giày dép, anh đang đi dép lê.
Được một nửa, bị người nhéo cằm ngẩng đầu lên.
Bao tay chống trượt của Bách Triều còn chưa kịp cởi, vuốt ve gương mặt anh, cảm giác thô như giấy nhám, mặc dù động tác thực nhẹ, vẫn là có chút đau.
"Tôi không muốn tán tỉnh trái tim của anh."
Ngu Độ Thu trong lòng hơi xao động, há miệng cắn bao tay của hắn, nghiêng đầu, cởi được bao tay của hắn, nhổ xuống đất: "Tôi có thể cân nhắc nuôi anh, chỉ cần anh nghe lời."
Bách Triều bỗng nhiên cười nhạt.
Ánh sáng đèn bàn chia khuôn mặt của hắn thành một bên sáng một bên tối, hình dáng ban đầu lạnh lùng và cứng rắn như dao như rìu, đôi mắt dưới hàng lông mày kiếm không nhìn thấy ánh sáng, thâm thúy như màn đêm, nhưng khi hắn cong môi, liên quan đến cơ bắp của mặt, những thay đổi vi diệu diễn ra trong cơ bắp, cả khuôn mặt tức khắc sinh động lên, ánh mắt sáng ngời.
Ngu Độ Thu nhất thời cảm thấy anh phải bắt được người đàn ông này, nếu không về sau có ngủ với bao nhiêu người thì vẫn sẽ nghĩ về món thịt ngon mà mình đã không ăn.
Nụ cười của Bách Triều thoáng qua, trở về dáng vẻ lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi rất không nghe lời."
Hắn xoay người bỏ đi.
Ngu Độ Thu nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy cổ áo hắn, dùng sức kéo hắn lại!
Cùng lúc đó Bách Triều xoay người bóp cổ anh!
Ngu Độ Thu nghiêng người nén tránh, nắm lấy cánh tay vạm vở của hắn, kéo sang phải, tay còn lại khép lại như một con dao, không chút do dự chém vào sau cổ hắn!
Bách Triều khom lưng, đột ngột rút con dao sắc bén trên lưng xuống, gầm lên một tiếng, nhưng không ngã xuống, ngược lại nhân cơ hội nhào tới, hai tay ôm chặt lấy eo anh, một dùng sức đem anh khiêng lên vai, bước hai bước lớn, ném mạnh xuống giường rồi đè xuống, cuối cùng bóp lấy cổ họng anh.
"Suỵt...... Im lặng, đại thiếu gia, nếu không tôi giết anh." Bách Triều thở hổn hển, sau lưng đau dữ dội, giữa lông mày hiện ra tia tức giận, nhưng ngón tay lại rất nhẹ nhàng đẩy tóc mái trên trán của Ngu Độ Thu, cúi người nhìn chăm chú gương mặt vì thiếu oxy mà đỏ lên của anh, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở ấm áp, "Không bằng anh nghe lời, thế nào?"
Ngu Độ Thu há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, lông mày đau đớn nhíu lại, giống như sắp ngạt thở.
Bách Triều chần chờ nửa giây, thoáng thả lỏng tay.
Nhưng mà giây tiếp theo, ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhói! Trái tim như bị nắm đấm chia năm xẻ bảy, ho một tiếng, muốn hộc máu, không thể chống đỡ, ngã xuống!
Ngu Độ Thu lật người cưỡi lên eo hắn, bóp chặt cổ hắn.
Trong lúc xô xát, áo choàng tắm đã bị bung ra, tuột khỏi một bên vai Ngu Độ Thu xuống xuống dưới, nửa thân trên cơ bắp cường tráng, làn da trơn bóng tinh tế, trung hoà cảm giác mạnh mẽ, sẽ không làm người ta cảm thấy người này rất mạnh mẽ, giá trị vũ lực rất cao.
Nhưng trên thực tế, Bách Triều bị anh ta bóp cổ sắp chết.
Ngu Độ Thu cúi đầu, tóc xõa xuống khuôn mặt tuấn tú, anh cười lạnh: "Người muốn giết tôi quá nhiều, anh thậm chí không thể xếp hàng, bảo bối."
Tác giả có chuyện nói:
Tiểu Bách là công! Niên hạ công! Đừng có lộn nha~
Ngu Độ Thu khống chế sức lực bóp cổ, bình tĩnh bấm chuông đầu giường.
Chỉ mười giây sau, tiếng cửa dãy phòng vang lên một trận huyên náo.
Khóa nhận diện khuôn mặt đã đăng kí khuôn mặt của đoàn tùy tùng của anh ấy, Lâu Bảo Quốc có mặt lớn nhất, lần đầu quét mặt đã thành công, đầu tàu gương mẫu lao vào phòng ngủ: "Thiếu gia! Ngài không sao ——"
Trên giường hai người đầu bù tóc rối chào đón họ.
Một người bị bóp cổ đè ở phía dưới, một người trần trụi cưỡi ở trên.
"A này......" Lâu Bảo Quốc mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi lại hồng, nhất thời khó phân biệt đây là tư thế. Thiếu gia nhà hắn trước nay chỉ làm top, nhưng cảnh tượng trước mắt giống như không phải là cảm giác chung của "top", nhưng nhưng mà! Thiếu gia nhà hắn lại đang nắm quyền chủ động......
Chu Nghị theo sau, không nhìn Lâu Bảo Quốc đang sững sờ, đi lên trước kéo xuống cà vạt của mình, trói hai tay Bách Triều ra sau lưng, kéo hắn xuống giường, ném hắn xuống mặt đất.
Ngu Độ Thu thở dài ra một hơi dài, vẫy vẫy cánh tay đau nhức: "Tên này thật lợi hại, người bình thường bị tôi bóp cổ như vậy đã sớm ngất xỉu. Đi tra xem anh ta vào phòng tôi bằng cách nào, về sau đừng tái phạm sai lầm này nữa."
Trên cổ Bách Triều có một dấu tay màu đỏ tươi, vội vàng hít dưỡng khí, không rảnh lên tiếng.
Lâu Bảo Quốc như ở trong mộng mới tỉnh, chạy nhanh cùng Chu Nghị điều tra khắp nơi, tìm được một số đạo cụ leo núi trên ban công thư phòng, cầm lấy ném trước mặt Bách Triều.
Ngu Độ Thu thu thập áo choàng tắm, ngồi ở mép giường, vắt đôi chân dài, dùng mũi chân gõ gõ người trên mặt đất: "Bảo bối, anh thật lỗ mãng, vì một sợi dây chuyền mà bỏ mạng? Tôi không tin. Thành thật trả lời đi, tới làm gì?"
Bách Triều thở hổn hển, nói: "Tôi tới gặp anh."
Ngu Độ Thu sửng sốt, sau đó cười to: "Ha ha, lúc này biết lấy lòng tôi sao? Đáng tiếc đã muộn rồi."
Bách Triều bất động thanh sắc nhìn chằm chằm cho đến khi anh cười xong: "Tôi biết vì sao Ngu Văn Thừa tự sát."
Ngu Độ Thu dừng lại.
Lâu Bảo Quốc khinh thường: "Thằng nhóc này khẳng định là vì tự vệ mình mà nói hươu nói vượn."
"Trước hết để nghe anh ta nói như thế nào." Ngu Độ Thu mỉm cười, "Nếu anh ta nói bậy, liền đem anh ta quăng ra ngoài...... Ý tôi không phải là cửa."
Toàn bộ dãy phòng chỉ có một cửa ra vào...... Cùng với nhiều cửa sổ.
Lâu Bảo Quốc toàn thân run rẩy, nhớ tới Ngu Văn Thừa ngã chết thảm hại. Hơn mười mét đã ngã thành như vậy, trăm mét chẳng phải là rơi nát nhừ?
Bách Triều đối tượng bị uy hiếp lại rất bình tĩnh, tựa hồ đã chấp nhận số mệnh, cũng không giãy giụa, hỏi một câu có vẻ không liên quan: "Anh đã tìm được thông tin gì về tôi?"
Ngu Độ Thu lật ra tư liệu ở đầu giường, đếm kỹ từng tờ: "Không nhiều, tôi vội vàng thu thập, biết anh là là cô nhi, lớn lên ở viện phúc lợi, tám tuổi có người nhận nuôi, sống cùng với cha nuôi, năm nay 25, làm vệ sĩ cho một công ty trang sức, ồ, là công ty của Bùi thị, là bạn học cũ của tôi, anh ta hôm nay cũng tới, thật trùng hợp."
"Hai cái giờ thu thập nhiều như vậy, không tính là ít." Bách Triều không mang theo cảm tình mà khen, "Nhưng này đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, cha nuôi của tôi tên Bách Chí Minh, ba tháng trước, đã chết."
Ngu Độ Thu khép lại tư liệu, ra vẻ có hứng thú: "Hả? Nói về việc đó đi."
Bách Triều rũ mắt, ánh mắt ảm đạm: "Năm nay ngày một tháng hai, ông ấy xin nghỉ dài hạn ở công ty, bỏ nhà ra đi, từ đó không rõ tung tích, tôi lúc ấy đi công tác ở nước ngoài, không có kịp thời phát hiện. Nửa tháng sau, có người ở quận Tân Hải trên bờ cát phát hiện thi thể của ông ấy. Mùa đông thi thể nổi lên chậm, thời điểm phát hiện đã sưng to hư thối, không thể nhận dạng, nhưng từ quần áo cùng giấy tờ tùy thân đoán là ông ấy, là ông ấy không sai."
Bản thân Chu Nghị cũng có con gái, không muốn nghe những câu chuyện gia đình đổ vỡ như thế này, lập tức đồng tình: "Ông ấy nhảy xuống biển tự sát sao?"
Bách Triều lắc đầu: "Khoảng thời gian đó, ông ấy có chút lo lắng không giảng thích được, giống như tâm sự nặng nề, nhưng không đến mức tự sát. Sau khi cảnh sát kiểm tra, ở trong túi áo của ông ấy phát hiện một LSD có hình con tem."
Lâu Bảo Quốc bối rối: "LSD? Là cái quỷ gì?"
Chu Nghị không nghe nổi: "Bỏ cái giọng hành lá Sơn Đông của anh đi."
Bách Triều không trả lời, nhìn về phía Ngu Độ Thu.
Ngu Độ Thu chợt hiểu: "Thì ra là thế."
Lúc này Chu Nghị cũng bối rối: "Thiếu gia, LSD rốt cuộc là cái gì?"
Lâu Bảo Quốc: "Cái giọng lẩu Tứ Xuyên của anh cũng không hơn gì tôi!"
Ngu Độ Thu dùng khẩu âm Mỹ lưu loát nói: "LSD, Lysergic acid diethylamide, một chất gây ảo giác mạnh, cũng được gọi là ' thuốc điên '. Ra đời ở Châu Âu, phổ biến ở Mỹ, Steve Jobs đều từng hút quá. Nhẹ thì choáng váng, nôn mửa, nặng thì suy sụp tinh thần, sinh ra ảo giác khủng khiếp, đáng sợ nhất chính là sau khi ảo giác biến mất, người hút rất dễ bị trầm cảm, có ý nghĩ tự tử, cho nên loại chất gây ảo giác này bị đại đa số quốc gia liệt vào loại ma túy mới."
Bách Triều bỗng chốc giương mắt: "Làm sao anh biết nhiều như vậy? Người bình thường sẽ không hiểu biết nhiều chi tiết như vậy."
"Vừa lúc xem qua thôi, trí nhớ của tôi rất tốt."
Bách Triều không hiểu cười lạnh một tiếng.
Ngu Độ Thu khó hiểu: "Anh có gì bất mãn?"
"Chỗ nào cũng đều bất mãn." Bách Triều quay mặt đi, giống như đang giận dỗi, "Đối với trí nhớ của anh đặc biệt bất mãn."
Mấy chữ cuối cùng của anh càng nói càng nhẹ, Ngu Độ Thu không nghe rõ, đang định nghiên người để hắn nói lại, lúc này, Chu Nghị rốt cuộc cũng tiêu hóa xong giờ mới phản ứng lại: "Cho nên, anh nói chú hai của cậu chủ cũng là vì LS...... Cái này là thuốc tự sát?"
Bách Triều gật đầu.
Lâu Bảo Quốc vỗ đầu kêu lên: "Tôi hiểu rồi! Cha nuôi của anh và chú hai của thiếu gia đều đã uống thuốc!"
Chu Nghị, Bách Triều: "Anh hiểu cái rắm."
"......"
Ngu Độ Thu cười nói: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những tin tức quan trọng, nhưng mà, điều này vẫn không thể giải thích được vì cái gì anh lại xông vào phòng tôi vào ban đêm, nếu anh cảm thấy cha nuôi của anh tự sát là đáng ngờ, tại sao anh không đi đến tìm cảnh sát khu đó? Chạy đến khu Tâm Kim làm gì?"
Ánh mắt Bách Triều cực kỳ thâm trầm, giống như một hồ nước lặng, sâu không thấy đáy. Tuy rằng bị trói, có chạy đằng trời, nhưng Ngu Độ Thu lại cảm thấy chính mình mới là con mồi bị theo dõi. Anh không thích cảm giác này, hất cằm thúc giục.
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cha nuôi của tôi uống thuốc, ông ấy nhất định là bị người ta sát hại. Tôi nghe nói rằng dự án mới của anh có liên quan đến cai nghiện ma túy, những người nghiện ma túy ẩn nấp ở thành phố Bình Nghĩa rất có khả năng sẽ đến gây rắc rối cho anh, có lẽ hung thủ giết cha nuôi tôi là một trong số họ."
"Làm sao có quan hệ, tôi chỉ là thương nhân. Việc bắt hung thủ, vẫn là giao cho cảnh sát đi."
"Manh mối quá ít, hiện tại cảnh sát bất lực, chỉ có cho là tự sát. Đi theo anh, có lẽ sẽ có manh mối mới xuất hiện." Bách Triều nhếch môi, "Đêm nay không phải có sao? Hành vi bất thường của Ngu Văn Thừa rất giống vơi các triệu chứng dùng LSD, quy mô của thành phố Bình Nghĩa lớn như vậy, LSD ở trong nước không mấy phổ biến, tôi đoán chắc chắn phải có mối liên hệ giữa hai trường hợp ' tự sát ' bất thường này. Nếu anh sẵn sàng cùng tôi truy tìm hung thủ, để báo đáp, tôi có thể làm bảo vệ cho anh mà không cần thù lao."
Ngu Độ Thu nhún vai: "Tôi đã có hai vệ sĩ riêng hàng đầu, còn có mấy chục vệ sĩ và quản gia đi theo, không thiếu người."
"Nhân tiện, tôi có thể làm phiên dịch viên cho họ, tôi có thể nói tiếng Anh."
Lâu Bảo Quốc: "...... Đều là do Chu cẩu học tiếng Anh không tốt, lại có người tới cướp chén cơm!"
Chu Nghị: "Bánh bao thịt như mày không biết xấu hổ mà nói tao?"
Ngu Độ Thu vẫn từ chối: "Tôi cũng không thiếu phiên dịch."
"Nhưng anh muốn tôi." Bách Triều lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, lại rất nhiệt tình nói, "Không muốn ở cạnh tôi mỗi ngày sao?"
Ngu Độ Thu mỉm cười: "Này xác thật là một sự dụ hoặc lớn, tôi thích người thông minh như anh, được, thêm một vệ sĩ cũng không có hại gì."
Chu Nghị thấp giọng nói bên tai anh: "Thiếu gia, ta còn chưa tra rõ lai lịch của hắn...... Có phải quá vội vàng?"
"Cho dù anh ta có lai lịch trong sạch thì sao, về sau sẽ không phản bội tôi sao? Sớm có được sớm hưởng thụ, chờ tra ra vấn đề lại đuổi đi."
Cái logic kỳ quái này lại hợp lý một cách khó hiểu, là phong cách thường ngày của Ngu Độ Thu, Chu Nghị bất đắc dĩ: "Được, vậy bây giờ nên xử lý hắn như thế nào?"
Ngu Độ Thu nghĩ nghĩ, sau đó chỉ vào ghế sô pha trong phòng: "Trói ở đó đi, anh ta không phải muốn bồi tôi sao? Để cho anh ta nhìn tôi ngủ ngon."
Chu Nghị không dám nghi ngờ sở thích xấu xa của anh, cùng với Lâu Bảo Quốc đem hai chân Bách Triều cột vào sô pha, Bách Triều cũng không phản kháng, yên tĩnh ngồi mặc cho bọn họ trói anh lại.
"Tôi muốn ngủ, đêm nay mệt mỏi đủ rồi." Ngu Độ Thu nằm trên giường, vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, "Các anh cũng đi ngủ đi, chờ ngày mai có kết quả pháp y, xem có giống hắn nói hay không."
Lâu Bảo Quốc cùng Chu Nghị nghe theo mệnh lệnh rời đi, căn phòng yên tĩnh, phạm vi ánh đèn bàn chiếu tới, lại chỉ có hai người.
"Sau này khi ngủ tôi đều bị đối xử như vậy sao?" Bách Triều hỏi.
Ngu Độ Thu nằm nghiêng nhìn anh, bóng anh tương phản với ánh đèn được mạ vàng một vòng ánh vàng: "Để xem biểu hiện của anh...... Chậc chậc, vệ sĩ của Bùi gia dáng người đều đẹp giống như anh sao?"
Ánh mắt trên giường quá mức làm càn, Bách Triều không tự nhiên mà khom lưng, nhưng dù vậy, đôi tay bị trói tay sau lưng, lồng ngực khó tránh khỏi căng ra, áo mỏng không thể che được cơ ngực cường tráng nhô ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.