Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 4: Ký ức năm xưa




Ta bị hắn túm cổ áo túm đến điện Thái Hòa.
Toàn bộ quá trình Lục Vân Giản đen mặt, cả người ngập tràn tức giận túm lấy, các cung nhân đụng phải trên đường đều thức thời né qua.
Lòng ta như tro tàn, cũng không giãy giụa, chỉ đem đầu vùi đến càng thấp.
Rốt cuộc vẫn là có chút mất mặt.
Tiến vào điện Thái Hòa, Lục Vân Giản cho lui mọi người, ta cảnh giác hắn có thủ đoạn gì đối phó ta: “Ngươi muốn làm sao!”
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ im lặng đi về phía trước.
Ta đành phải đuổi kịp, mở cửa tiến vào nội thất, lại thấy trên bàn rượu và thức ăn được bày biện, trước bàn có một người ngồi ngay ngắn, thấy chúng ta tiến vào liền cười nói: “Các ngươi cuối cùng cũng tới rồi.”
Đúng là Lâm Uyển.
“Uyển Uyển tỷ!” Ta kinh hỉ đi lên.
Niềm kinh hỉ này cũng không phải làm bộ. Mấy người chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cho nhau đều thân thuộc vô cùng.
Hiện giờ đã lâu không gặp, đặc biệt là tái kiến sau đại biến, ta xác thật rất vui vẻ.
Lục Vân Giản cũng ngồi lại đây.
Ta oán trách nói: “Ngươi sớm nói mang ta tới gặp Uyển Uyển tỷ chứ, hại ta một đường lo lắng hãi hùng.”
Hắn cười lạnh: “Ngươi sẽ không cho rằng những việc này được bỏ qua đấy chứ? Chúng ta về sau sẽ tính.”
Ta hướng hắn thè lưỡi.
Lâm Uyển ở bên cười: “Hai người các người vẫn là vừa thấy mặt liền cãi nhau, một chút cũng không đổi.”
Lời này của nàng có vài phần phiền muộn, ta nghe vào trong lòng cũng có chút cảm khái.
Chuyện cũ đủ loại, bất luận ân thù đều không thể quay về được nữa.
Lục Vân Giản rót đầy rượu vào ly của chúng ta, ta bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Hắn một bên rót đầy cho ta, một bên nói: “Uống nhanh như vậy làm gì, một hồi say không ai quản ngươi.”
Ta mặc kệ hắn.
Chẳng qua……
Ta lắc đầu, hình như là có chút choáng.
Khiếp sợ nhìn về phía chén rượu, lòng nói không đến mức ấy chứ, đây là rượu gì vậy, vừa vào trong bụng đã say?
Cũng mặc kệ ta khó tin ra sao, thân mình qả thật lung lay sang bên cạnh, trước khi mất đi ý thức chỉ nhớ rõ khuôn mặt đầy hoảng loạn của Lục Vân Giản.
—— hắn có phải cũng bị dọa sợ rồi không?
Ta mơ một giấc mơ.
Sở dĩ biết đây là mơ là bởi vì nơi này xuất hiện khi còn nhỏ.
Rõ ràng là lần đầu tiên ta gặp được Lục Vân Giản.
Đó là đêm hội đèn tết Thượng Nguyên, thiên hạ rơi đầy tuyết, Hoàng Hậu nương nương cử hành yến hội ở trong cung, mời trong thành gia quyến của thần tử từ phẩm giai trở lên tham gia.
Cha ta là thái phó, phẩm giai không thấp, nương ta tự nhiên có tham gia tư cách.
Vì thế đêm đó nương ta trang điểm chải chuốt cho ta một chút liền muốn mang ta tiến cung.
Khi đó cha ta mới vừa mua cho ta một con thỏ con, ta yêu thích không buông tay, hứng thú đối với việc tiến cung không lớn.
Nhưng dưới sự thúc giục của nương, ta không tình nguyện vẫn phải đi.
Mọi người dựa theo quy củ hướng Hoàng Hậu cùng các hoàng tử thỉnh an, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn.
Hắn ngồi ở cuối cùng trong chúng hoàng tử, nhỏ nhỏ gầy gầy, rất ít được chú ý tới. Nhưng ánh mắt đầu tiên ta vừa nhìn đã chú ý tới hắn.
Bởi vì ngày đó tất cả mọi người đang cười, chỉ có hắn là không. Cho nên thoạt nhìn rất kỳ quái. - ủng hộ đọc truyện trên app tyt
Sau khi thỉnh an Hoàng Hậu xong, bà liền cùng mọi người tùy ý thăm hỏi một hồi liền phân phó mở tiệc.
Bàn của chúng ta đối diện với bàn của hoàng tộc, từ góc độ này của ta có thể vừa vặn nhìn đến Lục Vân Giản.
Cùng ta ngồi cùng bàn trừ bỏ một đại cô nương tuổi tác bằng ta ra thì đều là người lớn cả, cô nương kia ta nghe người ta nói là nữ nhi Uy Võ tướng quân, tên là Lâm Uyển.
Ta sớm đã đói bụng, mặc kệ người khác hàn huyên như thế nào, ta chỉ lo ăn.
Trong bữa tiệc nếm đến một loại bánh gọi là hoa hồng bánh thập phần không tồi, vì thế ta móc khăn ra, cầm hai khối bọc lại.
Các nàng nhìn thấy, một vị phu nhân hỏi ta: “Hân Nhi muốn làm cái gì vậy?”
“Con muốn mang về nhà cho thỏ nhỏ nhà con ăn.” Ta khách khí nói.
Ta nói thập phần nghiêm túc, lại không nghĩ mọi người nghe xong đều che miệng cười.
Ta mờ mịt: “Không thể sao ạ?”
Lần này người nói chuyện chính là Hoàng Hậu nương nương: “Đương nhiên có thể…… Đây là nữ nhi nhà thái phó sao, thật sự rất đáng yêu.”
Ta vui rạo rực, ta cũng được khen, liền hướng Hoàng Hậu nương nương nói lời cảm tạ, lấy điểm tâm càng thêm yên tâm thoải mái.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền nhìn đến Lục Vân Giản nở một nụ cười trào phúng với ta.
Ta đột nhiên không vui vẻ nữa.
Cơm nước xong, không khí liền không còn khẩn trương như khi bắt đầu, chúng phu nhân tốp năm tốp ba ngồi vây quanh bên cạnh Hoàng Hậu nương nương tán gẫu, bọn nhỏ theo các cung nhân mang ra ngoài chơi.
Hồng mai viên ở bên ngoài cung Hoàng Hậu nương nương treo rất nhiều đèn lưu li, mỗi người được chọn một ngọn mang về.
Ta chọn một chiếc hình cá vàng nhỏ, vô cùng yêu thích, tiểu cung nữ bên cạnh giúp ta cầm, ta cởi áo choàng làm người tuyết dưới cành mai.
Tiểu cung nữ cũng ở bên cạnh hiệp trợ, nàng một bên đưa tuyết cho ta, một bên cùng ta nói chuyện phiếm.
Trò chuyện trò chuyện, ta bỗng nhiên nhớ tới người khi ăn cơm cười trào phúng kia, liền thuận miệng hướng tiểu cung nữ hỏi thăm tình huống của hắn.
Tiểu cung nữ nói, hắn là Tứ hoàng tử, tuy cũng là hoàng tử, nhưng rất không được sủng ái.
Ta mờ mịt: “Vì sao lại không được sủng ái?”
Tiểu cung nữ nói: “Mẫu phi của Tứ hoàng tử là quý phi được Thánh Thượng sủng ái nhất, nhưng bởi vì sinh hắn nên khó sinh mà chết, Thánh Thượng cực kỳ bi thương, đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên đầu ngài ấy ……”
Nàng ta còn chưa nói xong, một nắm tuyết ném tới trên mặt nàng ta, nàng chấn kinh ngã xuống.
Chỉ nghe thấy “Tạp lạp” một tiếng.
Ta cũng bị dọa đến nhảy dựng, chưa kịp phản ứng, liền thấy Lục Vân Giản từ trên cây nhảy xuống, biểu tình dữ tợn: “Không cho nói tới mẫu phi ta!”
Tiểu cung nữ lập tức bò dậy quỳ xuống, sợ tới mức một câu cũng không dám nói.
Mà lúc này ta cũng ý thức được ngọn đèn cá vàng nhỏ Hoàng Hậu nương nương ban cho mà ta vô cùng yêu thích kia, nát.
Vì thế ta nhất thời bùng nổ.
Hét lên một tiếng hướng hắn nhào tới.
Hai chúng ta nháy mắt lao vào nhau đánh túi bụi.
Khi đó hắn thật sự rất gầy yếu, ta cũng không biết có phải hắn cố ý nhường ta hay không, nói tóm lại là ta cưỡi ở trên người hắn, ấn hắn, kéo tóc hắn.
Chờ khi có người kéo hai chúng ta ra, các đại nhân vội vội vàng vàng chạy tới, tóc của hắn đã giống ổ gà.
Lúc này ta mới phát hiện, người kéo hai chúng ta ra trừ bỏ tiểu cung nữ vừa nãy còn có một người —— Lâm Uyển.
Tiểu cung nữ lôi kéo ta, Lâm Uyển lôi kéo hắn, hai chúng ta vẫn trừng mắt nhìn nhau như cũ.
“Sao lại thế này!” Hoàng Hậu nương nương mở miệng, lại không uy nghiêm như trong tưởng tượng.
Ta nhấp miệng không nói lời nào, hắn cũng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn là tiểu cung nữ giúp ta xách đèn tự thuật lại tình huống một lần.
Ta vốn tưởng rằng chuyện này sẽ được bỏ qua, dù sao thì cũng chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, nhưng không nghĩ tới, Hoàng Hậu nương nương vậy mà lại bảo hắn xin lỗi ta.
Cái này làm ta ngây ngẩn cả người.
Tuy ta tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết hắn chính là hoàng tử, hơn nữa vẫn là ta động tay trước, bảo ta xin lỗi hắn còn không hết. Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương lại nói như vậy.
Ta lặng lẽ xem thần sắc hắn, thấy hắn nhíu chặt mày, không biết là xấu hổ hay là giận, ánh mắt phẫn hận trừng mắt nhìn mỗi người.
Tiếp theo hắn không nói một lời liền chạy đi.
Hoàng Hậu nương nương giống như thực khoan dung cười cười: “Tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi, không sao cả.”
Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy, lúc nãy bà ta nhíu mày một chút.
Xong việc, nương ta đem ta kéo đến một bên sửa sang lại xiêm y, đau lòng hỏi ta: “Có bị thương không?”
Ta lắc đầu.
Thật cẩn thận hỏi lại bà: “Mẫu thân, có phải ta làm sai rồi không?”
Nương ta liếc mắt nhìn ta một cái: “Dù thế nào thì con cũng không được động thủ chứ!”
Ta gật gật đầu, nói như vậy xác thật là vấn đề của ta.
Bà lại tiếp tục nói: “Lại nói, ta cũng nghe nói việc của Tứ hoàng tử, năm đó sau khi quý phi nương nương khó sinh mà chết, Thánh Thượng liền không quan tâm hắn, đây là hậu cung, thái độ của Thánh Thượng sẽ đại biểu cho hết thảy, những người khác, mặc kệ là chủ tử hay là nô tài, đương nhiên đều sẽ coi thường hắn.”
Ta nghe thấy lời này bỗng nhiên có chút chua xót.
Cùng là đánh nhau, nương ta ở chỗ này an ủi ta, quan tâm ta, còn hắn thì sao? Chỉ là, hắn không có mẫu thân.
Ta xoay người liền chạy.
“Con làm gì đó?” Nương ta gọi với ở phía sau.
“Con đi xin lỗi hắn!” Ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.