Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 4:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Nhung cũng rất muốn biết mình vừa nói chuyện với ai.
Giọng nói vừa rồi mà cậu nghe được là Lương Thiếu, nhưng bây giờ Lương Thiếu đang còn nằm thù lù trên giường cậu ta, Lương Thiếu không phải Thẩm Thu Kích, Thẩm Thu Kích ngày nào cũng tập thể dục cũng không thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà bay từ cửa phòng tắm đến giường mình, huống chi đó là Lương Thiếu.
"Có phải vừa rồi cậu đứng hét trong phòng tắm không?" Thầm Thu Kích nhảy xuống khỏi xà đơn, vừa dùng khăn lau mồ hôi bên trán, vừa hỏi Cố Nhung: "Cậu không sao chứ?"
Mặt mũi gì đó không quan trọng, quan trọng là không thể để đối thủ một mất một còn Thẩm Thu Kích biết được nhược điểm sợ ma của cậu.
"... Tôi không sao."
Thấy Thẩm Thu Kích cũng đang nhìn mình, Cố Nhung nở nụ cười còn khó coi hơn khóc trả lời hắn, giọng nói mang theo chút run rẩy mà đến cậu cũng khó phát hiện.
Mà ánh mắt của Lý Minh Học dõi theo Cố Nhung từ khi cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, theo bản năng cau mày, lo lắng nói: "Cố Nhung... Cậu không sao thật chứ?"
Tất cả đèn trong ký túc xá đều bật sáng trưng, lại có mấy đứa bạn cùng phòng nói chuyện, nỗi sợ vừa rồi của Cố Nhung đã tan đi nhiều, hơn nữa chỉ sợ chuyện quỷ dị như vậy nó ra sẽ không ai tin, không chừng Thẩm Thu Kích còn cười nhạo cậu nhát gan, cho nên Cố Nhung rũ mắt im lặng vài giây, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, dáng vẻ xa cách lạnh nhạt ngày thường đã biến mất, còn nhẹ giọng an ủi bạn cũng phòng: "Tớ không sao thật mà, các cậu đừng lo cho tớ."
"Nhưng mà trông sắc mặt cậu rất kém." Lương Thiếu nằm trên giường cũng không nhịn được mà nói, "Trông như kiểu..."
Thẩm Thu Kích tiếp lời: "Như người chết."
Cả ký túc xá số 419 chìm vào im lặng.
"Các cậu nhìn tôi làm gì?" Thẩm Thu Kích hỏi họ, "Các cậu nhìn mặt Cố Nhung đi, tôi đang nói thật đó, không phải đang mắng cậu ấy đâu, mặt cậu ấy trắng như giấy A4 vậy, cho nên tôi mới bảo trông cậu ta như người sắp chết."
Lý Minh Học cũng không nhịn được nói: "Cố Nhung, trông sắc mặt cậu kém thật đấy, hôm nay cậu có đi viện khám không?"
Mấy người bọn họ đều hỏi Cố Nhung như vậy, bởi vì dù người bình thường có tắm rửa như thế nào, xông hơi trong phòng tắm lâu như vậy, sắc mặt sẽ hơi hồng lên, nhưng sau khi Cố Nhung tắm xong thì môi không còn chút máu, gò má xanh trắng, vành mắt biến thành màu đen, hệt như lời Thẩm Thu Kích nói —— như người chết vậy.
Sáng nay khi Cố Nhung bị ác mộng dọa tỉnh, sắc mặt cũng rất khó nhìn, nhưng không khiến người ta rùng mình như lúc này.
"À." Thẩm Thu Kích lạnh lùng cười một tiếng, giải thích thay Cố Nhung, "Cậu ấy không tới bệnh viện, cậu ấy tới cục cảnh sát sửa tên, nói muốn sửa lại tên cũ."
"Hả?"
Lương Thiếu và Lý Minh Học đều không hiểu nổi: "Không phải cậu vừa sửa tên à?"
"Tớ đổi ý rồi." Cố Nhung rất bình tĩnh, trên khuôn mặt trắng bệch là nụ cười nhạt, "Về sau mọi người cứ gọi tớ là Nhị Nhung đi, tớ sẽ không giận đâu, tớ nên sớm nghe lời mẹ mới phải."
Cố Nhung không cười còn được, cười rộ lên càng làm tôn vẻ yếu ớt của mình, tử khí trên mặt càng lúc càng đậm, khiến cho mấy người kia có cảm giác như xác chết nói chuyện, làm Lương Thiếu nuốt nước miếng: "Cố Nhung, hay là bọn tớ đưa cậu tới bệnh viện khám nhé?"
"À đúng rồi, ngày mai tớ sẽ tới bệnh viện, nhưng mà đi một mình là được."
Cố Nhung xua xua tay, mông cậu vẫn còn đau đây, hơn nữa còn càng lúc càng đau.
Vả lại cơ thể của cậu bây giờ cũng hơi khó chịu, cảm giác sợ hãi dần dần biến mất, thần kinh căng chặt cũng theo đó mà thả lỏng, nhưng mệt mỏi và buồn ngủ lại cuồn cuộn kéo tới, Cố Nhung đột nhiên mệt tới mức đứng không vững bèn định lên giường ngủ trước, cậu vừa leo lên thang vừa nói: "Hôm nay tớ hơi đau đầu, chắc là cảm rồi, tớ ngủ trước đây."
"Từ từ ——"
Cố Nhung vừa nằm xuống, Thẩm Thu Kích đã đưa cho cậu cái ly, bên trong là chất lỏng màu nâu thẫm, hắn giữ chặt Cố Nhung nói, "Cậu uống thuốc đã rồi ngủ tiếp, tôi pha thuốc hạ sốt cho cậu, uống rồi sẽ bớt đau đầu hơn."
"Cậu không bỏ thuốc độc vào đó chứ?" Có lẽ Cố Nhung vẫn giận Thẩm Thu Kích nói câu cậu trông như người sắp chết kia, cảm thấy không may mắn, cho nên bây giờ muốn cãi lộn với hắn.
"Sao lại thế được." Thẩm Thu Kích chớp mắt với cậu, vô tội nói, "Đến giờ uống thuốc rồi bạn(1)."
Cố Nhung đang định nhận cốc thuốc hắn đưa, định thần lại phát hiện đây là cốc của Thẩm Thu Kích, lập tức nhíu mày: "Đây là cốc của cậu à?"
Không đợi Thẩm Thu Kích lên tiếng, cậu lại ngắt lời, tuy rằng dùng từ rất lễ phép, nhưng lời nói lại không xuôi tai: "Phiền cậu đổi cốc giúp tôi được không?"
Ít nhất là Thẩm Thu Kích không muốn nghe.
Thẩm Thu Kích hít sâu mấy hơi, nghĩ đừng chấp nhặt với người bệnh, cuối cùng lại không nhịn được mà mắng Cố Nhung một câu: "Cố Nhung, đcm nhà cậu..."
Nhưng hắn mắng thì mắng, cuối cùng vẫn nghe lời Cố Nhung đi đổi cốc.
"Cảm ơn cậu."
Cố Nhung ngoan ngoãn nói cảm ơn, Thẩm Thu Kích thì vẫn lạnh nhạt.
Lý Minh Học chậc lưỡi lắc đầu: "Cảm động quá."
Lương Thiếu xoa xoa cánh tay, ghét bỏ nói: "Tởm quá! Tởm quá!"
Lý Minh Học quay lại bàn học của mình: "Thôi thôi, các cậu đừng ve vãn chim chuột nhau nữa, để cho hai thằng FA như tớ với Lương Thiếu được thở đi."
"Này, tôi vẫn còn trinh trắng nhé." Thẩm Thu Kích rửa cốc thuốc mà Cố Nhung uống xong, đặt lại trên bàn, "Nhị Nhung thèm khát tôi là chuyện của cậu ấy, không liên quan gì tới tôi hết."
Cố Nhung "phỉ nhổ" hắn: "Cậu cút đi."
Cố Nhung mắng Thẩm Thu Kích xong thì càng mệt mỏi, mông của cậu càng lúc càng đau, chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, nhưng sau khi chịu các loại "khổ hình" như bị chậu hoa chặt đứt đầu, bị xe trộn bê tông cán chết, bị mấy tên điên làm loạn ở bệnh viện xiên chết, còn có tiếng đạp nước không biết từ đâu ra trong phòng tắm kia, cảm giác khó chịu trước mắt chẳng là gì.
Hôm nay cậu không chết, cậu sống rồi, chỉ cần ngày mai tỉnh lại tới bệnh viện khám là được...
Khóe miệng Cố Nhung hơi nhếch lên, ôm hy vọng đi vào giấc ngủ.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, Cố Nhung bỗng có cảm giác có người đang bắt lấy mắt cá chân của mình.
Đó là một đôi tay lạnh lẽo ẩm ướt, rét lạnh cứng đờ không có độ ấm, buốt như băng chui vào ổ chăn ấm áp xoa lên lớp da người, khiến người ta lạnh đến mức nổi hết da gà da vịt.
Ban đầu Cố Nhung còn tưởng Thẩm Thu Kích đang chọc mình, nhưng đôi tay lại mềm nhẵn tinh tế, không giống đôi tay chai sần của Thẩm Thu Kích mà giống như tay con gái.
Đôi tay kia dịu dàng vuốt ve mắt cá chân của cậu một lát, đột nhiên trở nên hung dữ găm móng tay vào trong da thịt cậu, dùng sức kéo cậu xuống —— vì thế lúc này Cố Nhung mới phát hiện, đôi tay này hình như không phải đến từ đuôi giường mà như đến từ sau lưng cậu, cứ như có thứ gì đó xuyên qua tấm ván gỗ, duỗi thẳng từ dưới giường.
Nhưng Cố Nhung chỉ có thể cảm nhận cơn đau này, lại không thể chống cự được, cậu rợn hết cả da đầu, sợ hãi muốn mở to mắt, mí mắt lại nặng như ngàn cân không nhấc lên nổi, cơ thể cũng không cử động được.
Mãi tới khi mặt cậu bị người ta vỗ nhẹ vào, cảm giác chết lặng này mới dần rút đi.
"Bé Nhung..."
"Cố Nhung, mau tỉnh lại đi!"
Người dám gọi cậu là bé Nhung trong cái ký túc xá này cũng chỉ có mình Thẩm Thu Kích, Cố Nhung khó khăn mở mắt, quả nhiên thấy khuôn mặt kia của Thẩm Thu Kích đang phóng đại trước mặt mình.
"Cậu dám đánh tôi..."
Cố Nhung che mặt mình lại, giọng nói mềm nhẹ vô lực, câu hỏi vốn nên dùng giọng chất vấn để nói lại nghe như cậu đang ấm ức làm nũng, vì thế Cố Nhung im lặng một lát rồi sửa miệng, cố gắng khiến giọng mình trở nên hung dữ: "Dám đánh bố mày à?"
Lúc này Thẩm Thu Kích không muốn cãi nhau với cậu, hắn bắt lấy cổ tay cậu kéo ra khỏi cổ chăn, lại đắp cho cậu một lớp áo khoác: "Cậu phát sốt rồi, lên đi, bọn tôi đưa cậu tới bệnh viện."
"Tôi phát sốt á?"
Vừa rồi là mơ ư?
Cố Nhung không được tỉnh táo cho lắm, người cũng chẳng có chút sức nào, nghe Thẩm Thu Kích nói xong mới biết thì ra mình phát sốt.
"Đúng vậy, cậu sắp bị nóng tới hỏng não rồi." Thẩm Thu Kích dùng nước lạnh vỗ lên trán Cố Nhung, để cho cậu tỉnh táo không hôn mê, "Gắng lên, bọn tôi sẽ gọi xe đến viện cho nhanh."
Lương Thiếu và Lý Minh Học cũng cõng được Cố Nhung, nhưng Thẩm Thu Kích sức lớn hơn, thể lực cũng dai, để hắn cõng Cố Nhung càng tốt, cho nên sau khi mấy người ôm Cố Nhung xuống giường thì đặt lên lưng Thẩm Thu Kích, còn Thẩm Thu Kích cõng cậu chạy ra ngoài.
Mà trên người Thẩm Thu Kích cũng không có mùi mồ hôi đặc trưng của nam giới như Cố Nhung tưởng, trên thực tế mỗi lần Thẩm Thu Kích đi tập thể dục quay về ký túc xá, dù có mồ hôi ướt đẫm người cũng không thấy mùi gì, chờ hắn tắm rửa xong thì càng không có.
Cố Nhung chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh... Mùi hoa anh đào?
Cậu không nhịn được nói: "Cậu thơm quá..."
Cố Nhung nhớ rất rõ sữa tắm mà Thẩm Thu Kích dùng chính là loại Lux Sakura Bloom 39.8 tệ mua một tặng một nhằm kích cầu tiêu thụ của siêu thị Walmart, hình như hắn dùng hết lọ sữa tắm Lux Magical Spell kia rồi, bây giờ dùng sữa tắm hương hoa đào, cho nên trên người mới có mùi hoa anh đào.
Có lẽ vì chưa từng nghe Cố Nhung nói mấy lời này với mình, Thẩm Thu Kích suýt nữa trượt chân ngã sấp mặt, tí thì quẳng luôn Cố Nhung: "Đệt mợ, cậu nghe thử xem cậu đang nói cái quần què gì thế?"
Cố Nhung không trả lời Thẩm Thu Kích, bởi vì cậu lại có cảm giác mắt cá chân của mình bị người ta nắm lấy.
Cứ như Thẩm Thu Kích cõng cậu, mà có người nắm chặt lấy cổ chân kéo lê theo Thẩm Thu Kích, thậm chí Cố Nhung còn nghe được tiếng ma xát với đất cát vang lên khi có thứ bị kéo đi.
Cố Nhung hoảng sợ trừng lớn mắt, rốt cuộc cậu không khống chế nổi mình nữa, định quay đầu lại nhìn xem thứ gì đang nắm lấy chân mình không hay ở đó không có gì cả, chỉ là ảo giác của cậu thôi.
Ngay khi Cố Nhung đang muốn quay đầu lại, Thẩm Thu Kích đột nhiên nói: "Đừng quay lại."
Cố Nhung dừng lại: "Cái gì?"
"Phía sau cậu có quỷ." Không biết Thẩm Thu Kích đang đùa cậu hay đang dọa cậu, "Quay lại là đứt đầu cậu đấy."
"Ối, Thẩm đại ca, đã lúc nào rồi mà cậu còn dọa Nhị Nhung như thế?" Lương Thiếu nghe xong cũng cảm thấy không nghe nổi nữa, quay lại nói với Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, "Để tớ nhìn giúp cho Nhị Nhung, sau cậu chẳng có gì cả."
"Tôi không dọa cậu ấy thì sao cậu ấy tỉnh táo được." Thẩm Thu Kích cười hai tiếng, không tỏ ý kiến.
Cố Nhung không nói gì, lần nữa nằm lả trên lưng Thẩm Thu Kích, cảm giác bị nắm chân vẫn còn đó, nhưng tiếng kéo lê không còn nữa —— bởi vì người kia đã bò lên lưng cậu, đang siết lấy cổ cậu, phả từng hơi lên đó.
Rốt cuộc đây có phải là ảo giác của cậu không?
Cố Nhung cũng không biết mình đang vì sợ hãi hay vì phát sốt, nước mắt dần tràn ra khóe mi.
Ngay lúc này, Thẩm Thu Kích lại xóc Cố Nhung lên trên, nói chuyện với cậu: "Tôi đã dùng bình sữa tắm này lâu lắm rồi, sao bình thường cậu không nói tôi thơm mà đêm nay mới nói?"
"Trước kia tôi chưa từng ở gần ai tới vậy..."
Trong giọng Cố Nhung mang theo tiếng nức nở, lúc này cậu đang rất sợ hãi, trước đó còn hung dữ mắng Thẩm Thu Kích như thế nào, bây giờ lại không dám nói nặng lời với Thẩm Thu Kích, cũng bất chấp chuyện Thẩm Thu Kích phát hiện chuyện mình sợ ma, giờ cậu chỉ sợ Thẩm Thu Kích ném mình xuống, cho nên giọng nói lúc này chỉ còn lại nhát gan, ấm ức lại sợ hãi, khiến người ta nghe xong không khỏi sinh lòng thương xót.
Thẩm Thu Kích vẫn luôn cõng cậu chạy đi, nhưng người ta không hổ là sinh viên chuyên thể, một nam thanh niên như Cố Nhung nằm trên lưng hắn cũng không cảm thấy xóc chút nào, cậu chỉ cảm nhận được sức nóng hừng hực truyền đến từ nơi hai người dán vào nhau, còn có khi cậu ghé vào lưng Thẩm Thu Kích sẽ nghe được tiếng tim đập đều đều của hắn.
Ấm áp như vậy đã cho Cố Nhung chút cảm giác an toàn, cũng làm cho cậu càng thêm yếu ớt, cứ như con thú nhỏ gặp phải nguy hiểm chỉ có thể cố gắng tìm chỗ trú, lần đầu nhìn thấy sự ấm áp của Thẩm Thu Kích nên để lộ nhược điểm, không còn dáng vẻ lạnh nhạt quái gở trước kia nữa, chỉ còn sự đáng thương lã chã chực khóc: "Tôi sợ lắm, có phải tôi sắp chết rồi không..."
Thẩm Thu Kích an ủi cậu: "Xe tới rồi, chúng ta chỉ cần vài phút là tới bệnh viện, sao cậu lại chết được?"
Rốt cuộc Cố Nhung không còn sức nói chuyện với Thẩm Thu Kích nữa, ngay trước khi cậu chìm vào bóng đêm, ký ức cuối cùng chính là tấm lưng ấm áp của Thẩm Thu Kích và mùi thơm của sữa tắm Lux hương hoa anh đào.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhung: Cậu thơm quá.
Thẩm: Mắc ói quá, sắp chết rồi mà còn đùa giỡn lưu manh được à?
*
Nhung bé con sắp đến được bệnh viện rồi!
******************
Chú thích:
(1) Meme này gốc là meme "Đại Lang, mau dậy uống thuốc đi". Võ Đại Lang là một nhân vật trong Thủy Hử, có vợ là Phan Kim Liên nổi danh lẳng lơ, độc ác, bất chấp luân thường đạo lý để yêu em chồng. Để được ở bên tình nhân, Phan Kim Liên đã cho bỏ thạch tín vào thuốc để đút cho chồng uống để giết Võ Đại Lang. Vậy nên ý nghĩa của meme này là miệng thì đút thuốc nhưng trong lòng lại mang thù hận, muốn người đó chết quách cho xong.

Meme đến giờ uống thuốc rồi bạn:

Bonus Lux Sakura Bloom:

Lux Magical Spell: (hương lavender)

Lảm nhảm: Có nhầm không zị? Công tắm sữa tắm lux toàn mùi quyến rũ thế =)))))))))))) Btw ông công hơi súc zật tí nhưng chiều thụ lắm á nha =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.