Đề nghị này của Cố Nhung có khác gì hôn nhau gián tiếp không?
Hơn nữa người nói ra mấy lời là bạn cùng phòng mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mang tên Cố Nhung của hắn ư?
Thẩm Thu Kích cảm thấy hình như mình cũng bệnh rồi, bằng không thì là hắn điên rồi mới xuất hiện ảo giác, phải đến khoa não khám, bằng không cũng là tai bị ù, đến khoa tai mũi họng khám.
"Khăn lông thì thôi đi, bàn chải đánh răng cũng dùng chung à?"
Kết quả là hắn không nghe nhầm, vài giây sau Cố Nhung đã sửa miệng.
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của cậu ngập tràn bối rối, cuối cùng giơ con dao gọt kiwi trong tay lên như đang ra một quyết định hy sinh thật lớn, đỏ mắt nói: "Cắt bàn chải đánh răng thành hai nửa, tôi xài một nửa cậu xài một nửa, khăn lông cũng cắt thành hai miếng."
Thẩm Thu Kích: "..."
Điên rồi điên rồi, Cố Nhung điên thật rồi.
Cố Nhung nói xong còn muốn làm ngay, không gọt kiwi nữa, làm bộ lập tức đi chia bàn chải đánh răng.
"Đừng động, trên tay cậu còn kim truyền thuốc đấy, tôi chỉ đùa cậu chút thôi, cậu xem tay cậu chảy cả máu rồi kìa." Thẩm Thu Kích nhanh chóng giữ Cố Nhung lại, "Lát nữa tôi đi siêu thị mua là được."
"Vậy cậu dẫn tôi theo đi!" Cố Nhung lập tức níu lấy góc áo Thẩm Thu Kích, dù sao cậu không muốn ở một mình trong phòng bệnh này nữa.
Lời vừa rồi của bác sĩ Thẩm Thu Kích cũng nghe thấy, bây giờ Cố Nhung đang bị bệnh nặng, hắn nào dám đưa Cố Nhung đi, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, cầm di động của Cố Nhung nói: "Để tôi đặt hàng trên chuyển phát Dada(1), bảo người ta giao cho chúng ta, được chưa?"
"Được được được."
Cố Nhung không quan trọng tiêu bao nhiêu, cậu thấy rốt cuộc mình đã thành công giữ được Thẩm Thu Kích, mà cậu vật lộn với Thẩm Thu Kích lâu như vậy, ông lão quái đản cũng không đi vào thì yên tâm lau nước mắt, rốt cuộc cũng có thể thư thả nằm nghỉ ngơi trên giường rồi.
Thẩm Thu Kích đảo mắt nhìn cậu, thấy thanh niên nhắm mắt nằm lẳng lặng trên giường như con búp bê chế tạo từ ngọc sứ trắng, chỉ là tay cậu đang nắm chặt góc áo của hắn như đang lo hắn sẽ nhân lúc cậu không để ý mà bỏ chạy.
Thẩm Thu Kích nhướng mày, nắm áo mình cố ý rút ra.
Giây tiếp theo, thanh niên lập tức hé một mắt ra nhìn hắn, thấy người còn ở phía sau thì nhắm mắt lại, động ngón tay trắng nõn tìm góc áo hắn.
Thẩm Thu Kích đành phải nhét áo lại vào trong tay cậu.
Bây giờ Cố Nhung đang rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, nói thật là cậu không dám ngủ, bèn câu có câu không nói chuyện với Thẩm Thu Kích ——
"Thẩm Thu Kích, cậu còn biết chuyển phát Dada à?"
Cố Nhung khó mà không tò mò, vì sao Thẩm Thu Kích không có điện thoại thông minh nhưng lại thuộc lòng tất cả các ứng dụng thông minh và ứng dụng tiện lợi như vậy?
Thẩm Thu Kích nghe xong thì đảo mắt nhìn cậu, nhướng mày nói: "Cậu cho tôi là người tối cổ đấy à? Tôi chỉ không có điện thoại thông minh mà thôi."
Cố Nhung nắm chặt góc chăn cười hehe, thay đổi đề tài nói chuyện: "Đúng rồi, Thẩm Thu Kích, sao cậu không gọi tôi là bé Nhung nữa?"
Thẩm Thu Kích buồn bực hỏi cậu: "Không phải cậu không cho tôi gọi à?"
"Đệch, mau gọi tôi là bé Nhung đi."
"......."
Mọe, sao mà nghe gay thế này?
Biểu cảm trên mặt Thẩm Thu Kích vô cùng phức tạp, trước kia hắn có thể tùy tiện gọi tên nhũ của Cố Nhung, bây giờ bị Cố Nhung yêu cầu như vậy, hắn lại gọi không nổi. Mà Cố Nhung không thấy hắn lên tiếng còn thúc giục: "Cậu gọi đi."
"....... Bé Nhung."
Lúc này Cố Nhung mới cảm thấy thỏa mãn, ôm gối đầu điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn, ấm ức nói: "Tôi hối hận vì không nghe lời mẹ dặn, đi sửa sang cái tên cứng như thế, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, khi sửa tên tôi sẽ không sửa thành "Cố Vanh" làm gì, cứ gọi là "Cố lông xù mềm mại như bông" là được rồi."
Cái chữ "bông" kia là nghe ẻo nhất.
Thẩm Thu Kích đảo mắt nhìn Cố Nhung co thành một cục nằm trong chăn, thấy hai má trắng nõn của cậu bị sốt đến đỏ bừng, nước mắt cứ rơi lã chã trông rất đáng thương, cảm thấy cái tên này cũng rất biết dính lấy hắn.
Buổi phẫu thuật mông của Cố Nhung diễn ra rất thuận lợi.
Chẳng qua cậu là ngoại lệ của khoa hậu môn trực tràng, toàn bộ bệnh viện đều biết cậu bị bệnh viêm xoang lông, cho nên cậu không có tên, các y tá đều gọi cậu là "Bệnh nhân viêm xoang lông."
Khi làm phẫu thuật không có Thẩm Thu Kích ở đó nên Cố Nhung hơi căng thẳng, bởi vậy y tá tiêm cho cậu một liều an thần, sau đó hỏi cậu đã bình tĩnh lại chưa? Cố Nhung bảo chưa, cậu nói cho y tá biết thậm chí cậu còn muốn gào ầm lên nữa kia.
Vì thế y tá lại tiêm thêm cho cậu một mũi nữa.
Lúc này Cố Nhung mới yên tĩnh lại.
Trong quá trình giải phẫu cũng không có gì ngoài ý muốn, đây cũng là lần đầu Cố Nhung được làm phẫu thuật thế này, cho nên trong quá trình phẫu thuật cậu có thể nghe được tiếng dao kéo rạch vào thịt, còn có tiếng thì thầm của hai bác sĩ mổ chính: "Ông Lương, ông mau gọi Tiểu Ngô và Tiểu Dương đến đây đi, không phải các cô vẫn luôn muốn thấy bệnh viêm xoang lông à? Để cho các cô xem."
Còn có "Ông Trương, ông nói xem có thể cắt miệng vết thương này thành hình tam giác không?" nữa.
Bọn họ cho là Cố Nhung ngủ rồi nên không nghe được, nhưng thật ra Cố Nhung không ngủ, cậu có thể nghe thấy rất rõ, còn biết mông của mình bị rất nhiều người nhìn, có cả trai lẫn gái.
Mẹ nó, đúng là thê thảm.
Cố Nhung rơi lệ suy nghĩ: Rốt cuộc vì sao mình lại đến nông nỗi này?
Tất cả những điều đó đều là vì cậu sửa tên, nhưng về sau có sửa lại như cũ cũng vô dụng, cậu vẫn luôn chết đi, chuyện này thế nào? Còn có vì sao lần chết trước cậu không quay về ký túc xá mà quay về thời gian Thẩm Thu Kích sắp rời khỏi bệnh viện?
Sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, Cố Nhung nằm trên giường bệnh được đẩy về phòng. Thẩm Thu Kích đang tập squat trong phòng bệnh, thấy Cố Nhung được y tá đẩy về mà vẫn còn sức kết hợp với y tá nâng Cố Nhung lên giường, tố chất thân thể quả là không tầm thường.
"Mỗi ngày đều phải đổi thuốc hai lần, mấy hôm nay cậu chỉ có thể nằm sấp, bình thường đừng động vào miệng vết thương, cũng không được để nước dây vào, nếu muốn tắm rửa phải dùng màng bọc giữ miệng vết thương, nhờ người khác càng tốt..."
Y tá dặn dò những điều cần chú ý, bây giờ Cố Nhung đã thành người cực kỳ sợ chết, cho nên nhớ rất kỹ mỗi lời dặn dò, lúc sau còn đặt canh bồ câu hầm, nói phải bồi bổ cho mình, dù sao sau khi phẫu thuật cậu cũng không cần ăn thức ăn lỏng.
Mà Thẩm Thu Kích vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc cho Cố Nhung —— hai người bọn họ đều xin nghỉ hai tuần.
Chuyện Cố Nhung phẫu thuật phía trường học không thể không ký giấy cho cậu nghỉ, nhưng Thẩm Thu Kích làm cách nào để xin nghỉ được hai tuần thì Cố Nhung không biết.
Trên một phương diện, vì có Thẩm Thu Kích ở đó, cậu sẽ không chết, cho nên Cố Nhung hy vọng Thẩm Thu Kích có thể ở cùng mình, nhưng mặt khác, tuy rằng bình thường hai người bọn họ không hòa thuận lắm, nhưng cậu vẫn làm Thẩm Thu Kích bị chậm chương trình học, trong lòng Cố Nhung có chút băn khoăn.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Cố Nhung đưa cho Thẩm Thu Kích một xấp giấy đỏ.
Thẩm Thu Kích ngước mắt nhìn cậu một cái, hỏi: "Cậu làm gì đấy?"
Cố Nhung dùng giọng mềm mại nhẹ nhàng như đang dỗ dành người ta: "Mấy hôm nay cảm ơn cậu đã chăm cho tôi, đây là tiền mời cậu ăn bữa cơm."
Lại mời ăn cơm nữa?
Lý do của Cố Nhung không hề thay đổi.
Thẩm Thu Kích nhận lấy xấp giấy đỏ kia đếm đếm, phát hiện vậy mà tới tận năm ngàn đồng, vào thời buổi ví điện tử phát triển như vậy, làm khó Cố Nhung chuẩn bị thật nhiều tiền mặt, hắn cười lắc đầu, trả lại tiền cho Cố Nhung: "Cậu Cố hào phóng thật đấy, nhưng tôi không tiêu được nhiều như vậy, cậu thanh toán hai mươi đồng tiền điện thoại cho tôi là được."
"Chỉ cần hai mươi đồng thôi à?" Cố Nhung rất bất ngờ vì bị hắn từ chối.
"Ừ, điện thoại cũ không tốn bao nhiêu tiền cước." Thẩm Thu Kích gật đầu, "Tháng nào tôi cũng chỉ tiêu đúng năm đồng để duy trì phí thôi."
Cố Nhung không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Thẩm Thu Kích lắm, nhưng theo cậu biết thì Thẩm Thu Kích rất nghèo, thường thường ra ngoài tìm việc kiếm phí sinh hoạt, trên người chưa bao giờ mang theo quá hai mươi đồng tiền mặt, tài khoản tiết kiệm bằng không, không có máy tính, di động cũ mèm, mỗi ngày ở ký túc xá ngoại trừ tập thể hình ra thì không hề có hoạt động giải trí nào khác.
Cố Nhung đoán là điều kiện gia đình của hắn không tốt lắm, cho nên mới không ra ngoài chơi, cũng không có tiền mua điện thoại đời mới và máy tính, lần này cậu đưa Thẩm Thu Kích năm ngàn đồng là muốn cảm ơn hắn, cũng là muốn giúp hắn.
Nhưng bây giờ Thẩm Thu Kích không cần tiền, Cố Nhung cũng hết cách, sau khi suy nghĩ vài giây, Cố Nhung dứt khoát đưa cho Thẩm Thu Kích ba trăm tiền điện thoại, dù sao hai mươi đồng cũng ít quá —— hơn nữa bây giờ tiền card điện thoại ít nhất cũng phải ba mươi đồng, cậu đưa cho Thẩm Thu Kích hai mươi đồng thì hơi phiền.
Cố Nhung trả xong tiền điện thoại bèn thả lỏng người nằm sấp xuống, hai người bạn chung phòng của cậu có bệnh nhân rò hậu môn vừa phẫu thuật xong hai ngày trước, có lẽ bệnh nhân tắc ruột là bạn thân của ông, hai người trò chuyện câu được câu mất: "Ông Tiết này, giải phẫu xong nhẹ nhàng hơn nhiều, trước đây tôi còn ỉa không ra, còn ông thì sao?"
Bệnh nhân rò hậu môn cười hai tiếng: "Tôi cũng ổn, chỉ là lúc nào đánh rắm sẽ cảm giác có luồng khí chạy tới chạy lui sau mông."
Cố Nhung: "..."
Thẩm Thu Kích: "..."
Vốn dĩ trong lòng Cố Nhung vẫn đang rầu muốn chết, nghe xong cuộc trò chuyện của hai người bạn cùng phòng thì bị chọc cười, chỉ là cậu còn chưa cười được bao lâu đã nghe thấy một tiếng "Rầm" thật lớn ngoài cửa sổ phòng bệnh, Cố Nhung nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhịn đau chống nệm kéo nửa người ngồi dậy, mà hai người bạn cùng phòng vừa rồi còn trò chuyện nay đã hét chói tai chạy ra khỏi phòng bệnh, thật ra nếu không phải nửa người dưới của cậu vừa gây tê phẫu thuật, hiệu quả còn chưa biến mất nên không thể nhúc nhích, chỉ sợ cậu sẽ giống với hai người bạn cùng phòng chạy vụt ra khỏi phòng bệnh —— bởi vì có một cái đầu người đẫm máu lăn từ ngoài cửa sổ tầng bảy vào đây.
Tiếng động cực lớn vừa rồi chính là tiếng động phát ra khi phần cổ của cái đầu kia nện vào mép giường.
Vết máu đỏ tươi lan từ chỗ cửa sổ đến mép giường nói cho mọi người trong phòng biết bên ngoài có người nhảy lầu.
Có lẽ ông ta nhảy xuống từ tầng cao nhất bệnh viện, chỉ là khi rơi xuống bị lệch vị trí, cái đầu va vào bệ cửa sổ phòng Cố Nhung ở tầng bảy, một nện này chặt bay cái đầu, máu tươi khi đầu lìa khỏi cổ cũng bắn đầy cửa sổ phòng bệnh Cố Nhung, nhuộm cửa kính thủy tinh trong suốt sạch sẽ thành màu đỏ máu, thậm chí còn có vài giọt máu bắn thẳng lên khăn trải giường và chăn Cố Nhung.
Cố Nhung ngơ ngác ôm chiếc gối, giường cậu kê sát cửa sổ, cái đầu người lăn vào phòng bệnh bọn họ vốn nên dừng lại dưới giường bệnh của bệnh nhân rò hậu môn, lại không biết vì sao lại lăn đến trước giường bệnh của cậu, cứ như có người đá qua từ giường bệnh bệnh nhân rò hậu môn kia vậy. Mà đầu người sau khi dừng lại trước đầu Cố Nhung cũng lộ rõ trước mắt cậu, cặp mắt không nhắm kia trừng lớn với Cố Nhung, mà càng quỷ dị hơn chính là khóe môi của cái đầu kia câu lên, cứ như đang cười với thanh niên trên giường.
"Đừng nhìn." Thẩm Thu Kích bước lên che mắt Cố Nhung lại.
Môi Cố Nhung khẽ hé, nhưng cậu không nói được gì, có lẽ là do mấy ngày nay không ngừng chết đi sống lại nên Cố Nhung đã được rèn luyện lòng dũng cảm, cậu không khóc cũng không hét toáng lên, chỉ là không ngừng run rẩy, chứng minh trong lòng đang vô cùng sợ hãi.
Bảo vệ và cảnh sát nhanh chóng chạy tới, nhóm Cố Nhung cũng được bọn họ đổi phòng bệnh, nhưng Cố Nhung đã bỏ thêm tiền đổi thành phòng đơn, nơi này có sô pha có TV, Thẩm Thu Kích ở đây cũng có thể ngủ thoải mái hơn, chủ yếu là —— tầng này không cao lắm, chỉ là tầng hai mà thôi, các phòng trong tầng này đều là phòng bệnh cao cấp, mỗi giờ sẽ có y tá qua thăm.
Bởi vì tầng không cao lắm, cho nên Cố Nhung có thể nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của bệnh nhân ra ngoài đi dạo dưới lầu, âm thanh như vậy có thể khiến cậu yên tâm hơn, huống chi bây giờ Cố Nhung rất sợ ở trên tầng cao, hoặc là tự cậu lộn cổ xuống, hoặc là người khác nhảy lầu rớt đầu vào đây, mà phải xui thế nào mới có thể khiến cậu gặp phải cả hai thứ này?
Đúng là xui muốn chết.
Tác giả có lời muốn nói: Trước kia ——
Thẩm: Bé Nhung ơi.
Nhung: Kêu cmm.
Về sau ——
Nhung: Mau gọi tôi là bé Nhung đi.
Thẩm:?
***************
(1) Chuyển phát Dada: Một hình thức chuyển phát trực tuyến của Trung Quốc, giống Shopee, Lazada của Việt Nam.