Kể từ khi Lục Nam Trấn tìm được cô thì dường như ngày nào anh cũng đến, vốn dĩ anh còn muốn nhắc đến chuyện đưa cô về nhà gặp mặt người lớn, nhưng với tình hình bây giờ thì có lẽ vẫn chưa phải lúc, ít nhất thì anh vẫn muốn chờ đứa bé trong bụng của cô ổn định đã. Tuy là không đưa cô về nhà, nhưng Lục Nam Trấn sớm đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần Trần Dao gật đầu là họ sẽ lập tức đăng ký kết hôn, hiển nhiên mọi quyền quyết định đều nằm trong tay của cô.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lục Nam Trấn đưa Trần Dao đi mua sắm một vài món đồ cần thiết trong nhà. Lúc hai người họ đi đến một cửa hàng quần áo thì anh lại kéo tay cô đi vào, vốn dĩ Trần Dao là người tiết kiệm, nhưng bộ quần áo của cô cũng còn mặc được nên không vội mua mới, nhưng bây giờ có anh ở đây, anh sẽ không bạc đãi vợ mình.
Nhưng không biết là có tính là duyên số hay không, ngay khi Lục Nam Trấn vừa vào không lâu thì An Tương, Đàm Tuyết Du và một số phu nhân khác cũng có mặt ở đây. Khi An Tương nhìn thấy Lục Nam Trấn thì khá ngạc nhiên, vì bà ấy biết thằng con này sẽ không có kiên nhẫn đi mua sắm đâu, nên trước đến giờ nếu cần thì An Tương đều chỉ gọi Lục Nam Kỳ, không ngờ hôm nay bà ấy lại có thể gặp được Lục Nam Trấn ở đây, đúng là bất ngờ đấy.
Bước đến chỗ của Lục Nam Trấn, An Tương liền hỏi:
- Nam Trấn, sao con biết mẹ ở đây?
- Con không biết.
- Vậy sao con ở đây?
- Đưa Dao Dao đi mua sắm.
Quả nhiên vẫn là Trần Dao, nhưng có lẽ An Tương cũng nhìn ra được kể từ ngày bà ấy đuổi Trần Dao đi thì thái độ của Lục Nam Trấn đối với bà ấy hoàn toàn thay đổi. Không phải là quá lạnh nhạt, nhưng anh luôn luôn dùng những câu nói tôn kính, giống như là đối với một trưởng bối, chứ không phải mẹ mình.
Lúc này thì Trần Dao cũng vừa thử xong mấy bộ quần áo mà anh đã chọn, cô hiển nhiên là kiểm tra số tiền trước tiên, ngay sau khi thấy giá tiền thì liền lập tức cởi ra, sau đó ôm lấy quần áo đi đến chỗ của Lục Nam Trấn, nói:
- Thiếu gia, mấy bộ quần áo này quá đắt tiền rồi. Em cũng không cần nhiều quần áo như vậy đâu, hay là...
Còn chưa để Trần Dao nói xong thì cô lại nhìn vào ánh mắt của Lục Nam Trấn, thấy hướng mắt của anh có gì đó nên cũng xoay người lại, đập vào mắt cô chính là An Tương và Đàm Tuyết Du. Hiển nhiên vẻ mặt của An Tương cũng không quá vui vẻ, còn Đàm Tuyết Du thì không cần nói, hoàn toàn không đặt cô vào trong mắt. Trần Dao bây giờ mới giật mình, theo quán tính liền lùi lại, nhưng Lục Nam Trấn lại nắm chặt lấy tay cô, sau đó thay đổi thái độ, nhẹ nhàng nói:
- Em không thích chỗ quần áo này sao?
- Vâng ạ.
- Vậy không mua ở đây nữa, chúng ta đi chỗ khác.
Nhưng Lục Nam Trấn còn chưa kịp rời đi thì Đàm Tuyết Du lại nhìn sang An Tương, rồi mỉm cười nói:
- Bác gái à, dù sao bây giờ anh Nam Trấn cũng ở đây rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi mua sắm đi.
An Tương bây giờ liền liếc sang chỗ của Trần Dao một cái, nhưng rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Đàm Tuyết Du nói:
- Con thấy như vậy ổn sao?
- Vâng ạ, dù sao thì con nghĩ có Trần Dao ở đây thì bác cũng sẽ không bị nói là hà khắc với con dâu tương lai.
An Tương nghe thấy liền gật đầu, sau đó còn nhìn về Lục Nam Trấn và Trần Dao, có chút khó xử nhưng vẫn hắng giọng một chút, nói:
- Đi cùng đi.
Trần Dao vốn dĩ muốn đồng ý nhưng Lục Nam Trấn lại giữ cô lại, sau đó liền xoay lưng bước đi, mặc kệ lời nói của An Tương. Hiển nhiên hành động của anh liền làm cho An Tương tức giận, bà ấy liền lớn giọng mắng.
- Lục Nam Trấn, con có ý gì hả! Tiểu Du có ý tốt muốn mẹ và Trần Dao ở cùng nhau. Bây giờ thái độ của con là sao đây! Là nghe không hiểu hay cố tình không hiểu!
Cô thật sự không dám tin là mối quan hệ giữa anh và mẹ đã căng đến mức này, Trần Dao liền nhẹ nhàng kéo kéo áo của anh, nhưng Lục Nam Trấn cũng không có ý định nhượng bộ, anh vẫn quay lưng với bà ấy, sau đó nói:
- Muốn mua sắm cùng con dâu của mẹ thì mẹ nên có thành ý một chút, không phải cứ nghe theo người ngoài rồi mới đối xử tốt với cô ấy. Nếu như mẹ đã không có thiện chí với Dao Dao thì con cũng không ép. Nhưng hi vọng mẹ đừng khiến con phải rời khỏi Lục gia! Mẹ nên nhớ, cả đời con cũng chỉ cưới Dao Dao!
Nói xong thì Lục Nam Trấn liền cùng Trần Dao rời khỏi khu trung tâm thương mại, bỏ lại An Tương tức giận đến mức nói không nên lời. Đàm Tuyết Du thì cũng có chút không hiểu mà cắn môi, rõ ràng với thân phận thì cô ta tốt hơn Trần Dao gấp trăm lần, tại sao hai anh em nhà này đều mù mắt hết vậy chứ, đúng là điên rồi!
Nhưng Đàm Tuyết Du cũng chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng, lúc này cô ta còn phải lấy lòng của An Tương liền nữa, nên ngay lập tức Đàm Tuyết Du lại nói:
- Bác đừng tức giận, chắc là anh Nam Trấn không hiểu cho tấm lòng của bác thôi... Nếu như bây giờ ở bên ngoài có người nói ra nói vào thì e là... Mà thôi, con nghĩ là không ai dám nói gì đâu, qua mấy ngày nữa lại bình thường ấy mà.
Vốn dĩ Đàm Tuyết Du cũng biết rất rõ con người của An Tương có một sự ám ảnh lớn với hai chữ "thân phận", bây giờ cô ta ở đây nói bóng nói gió, chắc hẳn là An Tương cũng nghe hiểu.
#Yu~