Hôm Nay Tổng Tài Lại Sủng Tôi

Chương 4: Thỏa thuận




Đến buổi sáng, ngay khi Lục Nam Trấn thức dậy thì đã không thấy Trần Dao đâu, không cần nói thì anh cũng biết cô gái này đã đi mất từ sớm, có lẽ là không muốn bị người ta đàm tiếu sau lưng. Lúc này anh mới chú ý đến chỗ thuốc mà bản thân đã để ở đầu giường, trước khi Trần Dao đủ tuổi thì anh cũng đã có phát sinh quan hệ với vài người phụ nữ khác, chỗ thuốc đó chính là để cho họ uống, vì anh không muốn bọn họ mang thai.
Tuy nhiên, bây giờ cô gái nhỏ anh nuôi đã đủ tuổi rồi, anh cũng chẳng cần chỗ thuốc đó làm gì nữa, nên anh sớm đã thay nó bằng vitamin. Vì anh biết rõ Trần Dao sẽ không bao giờ quên uống thuốc, nên tránh để cô nghi ngờ thì anh cũng chỉ dám thay nó bằng vitamin chứ không dám bỏ đi, anh sợ rằng nếu anh bỏ đi thì cô sẽ tự ra ngoài mua thuốc trôi nổi, lại làm hại đến thân thể thì nguy.
Lúc này Lục Nam Trấn chỉ vừa mới quay về giường thì Trần Dao đã đến, cô nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào, nhìn thấy anh ở trên giường thì cô chỉ nghĩ anh vừa mới dậy, nhanh chóng chuẩn bị nước để anh tắm, sẵn tiện cũng chuẩn bị quần áo cho anh thay. Nhưng Lục Nam Trấn lại bước nhanh chân vào nhà tắm, trực tiếp ôm Trần Dao vào lòng, nhỏ giọng, nói:
- Sao không ngủ thêm một chút, tôi cũng không bảo em dậy sớm làm gì.
- Thiếu gia, đây là công việc của em mà. Ngài nhanh tắm rửa thay đồ, rồi còn đi làm ạ.
Mặc dù Lục Nam Trấn không có hứng thú lắm, nhưng anh vẫn gật đầu, trong lúc này anh lại nảy lên vài ý nghĩ đen tối, liền bảo Trần Dao cởi quần áo cho mình, còn giúp mình tắm rửa, dù rằng không phải lần đầu tiên, nhưng Trần Dao dù sao cũng là nữ, gương mặt nhỏ cũng bất giác đỏ lên. Khi này thì anh liền nắm lấy tay của Trần Dao, trực tiếp lôi cô vào bồn tắm, thoải mái hôn lấy cánh môi nhỏ của cô.
Nụ hôn triền miên đến ướt át được một lúc thì Trần Dao đã đẩy nhẹ anh một cái, sau đó liền nói:
- Thiếu gia, anh nên nhanh lên, nếu không sẽ trễ giờ ạ.
- Dao Dao, trưa nay em đưa cơm đến công ty cho tôi. Buổi trưa Dịch Phong sẽ đến đón em, và hiển nhiên em nên mặc đồ mà tôi đã chuẩn bị.
- Dạ, thiếu gia.
Sau đó thì Lục Nam Trấn cũng ăn sáng cùng gia đình, sau đó thì lại đến công ty để làm việc, Lục Nam Kỳ cũng cùng anh trai đến công ty. Bây giờ ở đây chỉ còn lại An Tương và những người hầu, trong lúc mọi người đang tất bật dọn dẹp thì An Tương lại gọi Trần Dao đến, cô cũng không hiểu chuyện gì mà bước đến, nhìn xuống bàn thì là rất nhiều ảnh của các vị tiểu thư, chỉ cần nhìn qua cũng đủ hiểu ý đồ của phu nhân là gì.
- Dao Dao, cô hiểu rõ Nam Trấn nhất, mau nhìn xem trong mấy cô gái này, có ai sẽ lọt vào mắt của nó không.
Trái tim của Trần Dao bây giờ kịch liệt xáo động, tựa như có ngàn mũi kiếm đang đâm vào một cách không thương tiếc, nhưng cô cũng không dám nói gì, liếc qua vài tấm ảnh chân dung thì cô liền nói:
- Thưa phu nhân, các tiểu thư đây đều là hoa là ngọc, Dao Dao nghĩ ai rồi cũng sẽ lọt vào mắt của Thiếu gia thôi.
- Vậy sao? Vậy cô nghĩ sao về cô gái này, tiểu thư nhà Đàm, là con gái của một thương nhân chuyên về trang sức, lại còn xinh đẹp, biết nấu ăn, lại còn có tài đánh đàn nữa.
- Vâng ạ.
Đương nhiên chuyện kết hôn của Lục Nam Trấn sẽ là chuyện lớn, vì anh không chỉ là Thái tử nhà họ Lục, mà anh còn là cháu đích tôn nhà dòng họ, vợ của anh thì cũng phải môn đăng hộ đối, vốn dĩ Trần Dao đã sớm biết rồi, nhưng mãi vẫn không ngăn được suy nghĩ của bản thân, cô đúng là ngốc mà. Lần này An Tương làm như vậy rõ ràng là có mục đích, bà ấy sớm đã biết rằng Lục Nam Trấn có ý với Trần Dao và ngược lại, Trần Dao cũng đã yêu chủ nhân của mình, vì muốn để cô chết tâm, nên An Tương mới phải bày ra chuyện này.
- Dao Dao này, cô làm ở đây cũng đã hai năm rồi nhỉ?
- Vâng ạ.
- Đợi khi nào Nam Trấn kết hôn, thì tôi sẽ đưa cô một số tiền, sau này tìm gì đó mà làm, hay tôi tìm một gia đình trung lưu tốt tốt một chút, sau đó gả cô đi, thế nào?
- Cảm ơn phu nhân đã hậu ái, Dao Dao cũng chưa có ý lập gia đình. Nếu như... Nếu như Thiếu gia kết hôn thì chỉ mong phu nhân cho Dao Dao xin lại giấy bán thân, con sẽ tự sinh tự diệt ạ.
- Được. Vậy hôm nay tôi sẽ hẹn Đàm tiểu thư đến văn phòng của Nam Trấn, có gì cô phải nói thêm vài câu biết chưa.
Trần Dao cũng không biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Sau đó thì An Tương cũng phẩy tay cho cô lui xuống, ngay khi cô đi vào bếp thì đã suýt nữa là gục ngã rồi, hiển nhiên người hầu trong nhà đều nhìn ra được tâm ý của hai người đối với nhau, nhưng thân phận cách biệt, họ cũng đã khuyên Trần Dao từ bỏ rất nhiều lần. Nếu như người cô có ý là Nhị thiếu, thì còn may ra, còn đây là Đại thiếu gia, người sẽ gánh vác cả một gia tộc, thì chuyện đó nàng Lọ Lem cũng chỉ là cổ tích mà thôi.
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.