Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 47: Giấc mơ của Thụy Tinh. .




Sau khi trở về từ di tích Thất Diệu, người tôi có chút biến đổi khác thường. Trong cơ thể có một lực lượng nóng rực áp chế con bướm xanh ở ngực. Nếu tôi tập trung chú ý thì trên cánh tay phải sẽ xuất hiện hình long chim màu đỏ. Càng ngày tôi càng cảm thấy cô bé bị thiêu cháy trong đỉnh Bạch Ngọc kia là kiếp trước của tôi. Nhưng mà, nữ quỷ bị hồn phi phách tán mà còn đầu thai được sao?
Tôi vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại, mang theo Vân Nam bạch dược và băng gạc vào, hít sâu một hơi, ướn ngực, ngẩng đầu, hóp bụng, cầm con dao rạch một lỗ lên ngực trái, sau đó dùng móng tay kéo da chỗ con bướm xanh ra. Đúng là tự mình hại mình mà, nếu không phải tôi đã uống thuốc giảm đau thì tôi rất muốn ngất đi.
Bôi thuốc lên vết thương xong thì dùng băng gạc và bông y tế băng bó lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Miêu ca bị máu chảy ra ngoài cửa làm hoảng sợ, không thèm gõ cửa mà trực tiếp phá cửa đi vào thì thấy tôi ngồi dưới đất với một vũng máu.
“Bà xã… Đứa bé vô tội, em đây là…” Miêu Ca nói lời thấm thía.
“Chết tiệt, anh vẫn hữu tâm vô lực mà, em lấy đâu ra đứa bé?” Tôi tức giận nói: “Nếu anh không ngại, có thể đưa em lên giường nghỉ một lát không? Em cảm thấy em bị thiếu máu.”
Miêu Ca ôm lấy tôi, tôi thề là tôi không có nhân cơ hội ăn đậu hũ, tuy người Miêu ca lạnh như băng nhưng lại có cảm giác an toàn, tôi ghé đầu vào chỗ ngực trái anh ấy, chỗ đó rất yên lặng, không hề có tiếng tim đập.
Miêu ca đặt tôi lên giường nhưng vẫn không chịu buông tay. Tôi cũng biết điều nên để anh ấy nằm như vậy.
“Miêu ca, anh không muốn biết em ở Thiểm Tây gặp chuyện gì à?” Tôi hỏi anh ấy.
“Không muốn, em bình an trở về là được rồi.”
Miêu ca, anh nói dối nhé, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy cảm động.
“Miêu ca, anh nói xem, có phượng hoàng không?”
“Tự dưng lại hỏi cái này, sao hả, nhìn thấy phượng hoàng ở di tích?” Miêu Ca cười hỏi.
Tôi lắc đầu: “Có người nói máu phượng hoàng có thể làm người ta trường sinh bất tử, có thật không?”
Miêu Ca đột nhiên nghiêm túc: “Bà xã, em muốn Trường Sinh hả?”
Câu này giống hệt câu Cao Ngạn Quân hỏi tôi lúc trước, đương nhiên tôi không muốn chết, nhưng mà trường sinh bất tử thì tốt sao? Nếu cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, thì sống sẽ trở thành một loại tra tấn. Tôi không biết Miêu ca đã chết bao lâu, cái cảm giác trong trời đất không có ai thân thiết rất khó chịu đúng không? Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi.
“So với việc sống mà cô độc thì em tình nguyện chết đi cùng một người.” Tôi nói
Miêu Ca nhìn tôi rồi cười, vuốt chỗ tóc rối của tôi sang một bên.
Em nói ra suy nghĩ của mình rồi, nhưng mà, Miêu ca, anh không có gì để nói cho em sao? Khi anh sống lại, anh có chán ghét sinh mệnh ngắn ngủi mà đi tìm kiếm phù phiếm suốt đời không?
Buổi chiều Miêu ca lại ra ngoài, trước khi đi anh ấy nghe một cuộc điện thoại, tôi loáng thoáng nghe thấy giọng của Bại lộ cuồng ở đầu dây bên kia. Tất cả mọi dây thần kinh đều căng lên, xem ra Miêu ca lúc còn sống đúng là anh trai của cô ta. Vậy thì Miêu ca đã nhớ ra chuyện lúc sống rồi sao? Tuy anh ấy không nói gì với tôi, nhưng tôi hiểu ý của anh ấy, anh ấy hy vọng tôi không biết cái gì, bình an mà sống với anh ấy.
Tôi xắn tay áo lên, nhìn ấn ký hình long chim màu đỏ trên tay, cậu bé tên là Thanh Ngô kia chắc đã đi đầu thai rồi nhỉ. Trong truyền thuyết, có hai con phượng hoàng hóa thân: Một là Kim Phượng tiên nữ ở ngoài Tam Thập Tam Thiên chăm sóc Nữ Oa nương nương, một người khác là Thanh Loan đồng tử thủ hộ cửa cung Nữ Oa.
Ngàn năm trước, tên của tôi là Phượng Tiên, thuở bé đi theo đại tế tự trong thôn tu hành, khi lên bảy tuổi, trở thành tế phẩm cho Kim Phượng tiên nữ nên bị hỏa thiêu trong đỉnh Bạch Ngọc, còn Thanh Ngô là tế phẩm cho Thanh Loan đồng tử.
Chỗ ấn kí có cảm giác như bị đốt cháy, nhưng không hề đau đớn. Tôi chạm vào cái đèn bàn trên đầu giường, đèn bàn bị đốt cháy thành tro. Nếu chỉ là tế phẩm bình thường thì sẽ không có sức mạnh lớn như vậy. Sức mạnh này giống như là do phượng hoàng ban cho. Mọi người hay nói đại nạn không chết ắt có hạnh phúc cuối đời, chẳng lẽ tôi dục hỏa trùng sinh thành Ultraman (siêu nhân)?
“Linh linh linh linh linh linh…” Di động kêu, là Chu lão gia gọi, bảo là Chu Thụy Tinh đang bị sốt mà luôn gọi tên tôi, nên bảo tôi đến.
Nếu nó lớn hơn mười tuổi nữa thì tôi sẽ nghĩ là nó yêu thầm tôi. Tiếc là nó mới lên tiểu học, tôi chỉ có thể nghĩ là nó tìm thấy tình thương của mẹ từ tôi. Nghe nói Chu phu nhân khó sinh mà chết, Chu Thụy Tinh chỉ nhìn thấy mẹ qua ảnh thôi. Chu lão gia thì luôn đi ra ngoài vơ vét của cải, trong nhà chỉ còn mỗi anh trai, bọn người hầu thì không thích tính cách cổ quái của nó. Do đó tôi suy ra là nó tìm thấy bóng dáng người mẹ ơtr tôi.
Dù bị thương nhưng tôi không thể bỏ mặc Chu Thụy Tinh, quấn thêm vài lớp băng gạc nữa rồi tôi bắt xe về Chu gia. Chu lão gia rất sốt ruột cứ đi qua đi lại. Con trai cả không có nhà, con dâu bệnh nặng, bây giờ con trai nhỏ cũng bị sốt nặng, tuổi ông ấy chưa quá lớn mà đã có cảm giác cô đơn rồi.
“Cháu gái, màu vào đi, từ tối qua đến giờ nó vẫn luôn sốt cao và mê sảng, luôn gọi cháu.” Thấy tôi đến, Chu lão gia liền kéo tôi vào phòng Chu Thụy Tinh.
Chu Thụy Tinh nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, nếu không phải nó vẫn hé miệng rên hừ hừ, tôi sẽ nghĩ là nó đang ngủ.
“Lão gia, vẫn 40°, không giảm chút nào.” Một cô giúp việc đo nhiệt độ cho nó nói, một người khác đổi túi chườm đá mới cho nó.
“Thụy Tinh! Thụy Tinh!” Tôi ngồi bên giường Chu Thụy Tinh gọi.
Chu Thụy Tinh hừ hừ hai tiếng, không mở mắt.
“Thụy Tinh, con tỉnh lại đi, chị Cao đến rồi này.” Chu lão gia vội vã nói.
Hai mắt Chu Thụy Tinh miễn cưỡng hé ra một đường, giơ tay ra chỗ tôi: “Chị, chị đã trở lại rồi, không đi nữa đúng không?”
“Ừ, em phải nhanh khỏi ốm nhé, chị ở đây với em.” Tôi cầm tay Chu Thụy Tinh, thì có cảm giác trời đất xoay chuyển, Chu lão gia và mấy người giúp việc đều trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Tôi phát hiện mình đang đứng ở cửa nhà họ Chu, trước mắt là phòng khách.
“Bác Chu? Chị họ?” Tôi gọi to.
Không ai trả lời, đặng đặng đặng đặng, Chu Thụy Tinh xuất hiện ở trên cầu thang, trong tay cầm con búp bê cũ nát.
Tôi định mở cửa thì cửa lại tự mở ra. Đây không phải là Chu gia, mà là một không gian khác. Tôi từng nghe nói đứa bé mắc chứng tự bế thì có một không gian của riêng mình. Đây không phải là không gian do Chu Thụy Tinh sáng tạo ra chứ.
Tôi chạy đến chỗ Chu Thụy Tinh, Chu Thụy Tinh cười với tôi, rồi bỏ chạy. Tôi tốt xấu gì cũng là người thường xuyên tham gia đại hội thể dục thể thao, sao có thể không đuổi kịp một thằng bé chứ. Khi tôi sắp bắt được nó thì nó đột nhiên dừng lại, làm tôi cũng phải dừng theo. Có một người bỗng dưng xuất hiện.
Người đó chính là Chu đại thiếu gia Chu Thụy An, nhưng khí chất lại khác nhau hoàn toàn, mặc dù khuôn mặt giống hệt Chu Thụy An, nhưng biểu tình lại vô cùng đáng sợ, cũng không phải bộ mặt dữ tợn, bề ngoài anh ta vẫn là bộ dáng phong độ như cũ, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
“Anh rể?” Tôi vẫn ôm một tia hy vọng mà gọi.
Chu Thụy An không nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Thụy Tinh, ánh mắt ngày càng hung ác, một bàn tay bóp cổ Chu Thụy Tinh, nhấc Chu Thụy Tinh lên.
Hai chân Chu Thụy Tinh cách mặt đất đạp lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
“Anh rể! Anh làm cái gì đấy!” Tôi đi tới gỡ tay Chu Thụy An đang bóp cổ Chu Thụy Tinh ra, cơ thể lại xuyên qua bọn họ, tôi nhìn tay mình, không dám tin lại giơ tay chạm vào tay Chu Thụy An, quả nhiên lại xuyên qua. Chỗ này giống như là không gian trước máy chiếu phim vậy, tôi không tồn tại ở đây, thì tôi đang ở trong trí nhớ của Chu Thụy Tinh sao?
Chu Thụy An lôi Chu Thụy Tinh đi, Chu Thụy Tinh vô lực như con búp bê cũ trong tay nó, tôi nhanh chóng đi theo, vào trong phòng Chu Thụy An ném Chu Thụy Tinh vào góc tường. Tôi ngồi đó đau lòng nhìn vết thương trên người Chu Thụy Tinh, tôi không thể ngăn cản được chỉ có thể giương mắt nhìn.
Trong phòng còn có mấy người hầu nữa, tôi sốt ruột sao bọn họ không đến giữ Chu Thụy An lại, khi thấy mắt bọn họ không có tầm nhìn, mới biết bọn họ bị người ta mê tâm trí.
Chu Thụy An đạp Chu Thụy Tinh mấy cái, ánh mắt anh ta không đơn giản chỉ là tức giận, mà anh ta muốn giết Chu Thụy Tinh.
“Tùng, cậu thật nghiêm khắc với trẻ con.” Một cô gái ăn mặc hở hang lắc mông đi vào.
Tôi mở to hai mắt nhìn, cô gái này, cho dù cô ta mặc cái áo lông dày bịch vào thì tôi cũng có thể nhận ra được, cô ta rất có thể là em chồng tôi – Bại lộ cuồng, sao chỗ nào cũng có mặt cô vậy hả!
“Tùng, mọi người đều nghĩ cậu là con ngoan anh hiền nhỉ.” Bại lộ cuồng tựa vào vai Chu Thụy An nói.
Chu Thụy An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Tùng… Không phải là danh hiệu của Cao Ngạn Quân sao, nhìn kỹ lại mới thấy, thân hình Chu Thụy An rất giống với Cao Ngạn Quân nha, như vậy đã có thể giải thích được vì sao khi anh ta nhìn thấy tôi lại mất tự nhiên như vậy. Nhưng tôi vẫn không thể tin được, anh rể Chu là tiêu chuẩn dạy con của các trưởng bối đấy, rất khó tưởng tượng người đàn ông tao nhã đó lại là tên côn đồ trước mắt.
“Hừ, tên nhóc không thú vị, nếu không phải cậu còn có chút bản lĩnh thì còn lâu tôi mới đồng ý với anh tôi cho cậu gia nhập.” Bị Chu Thụy An đẩy ra, Bại lộ cuồng bĩu môi oán giận.
“Anh” mà Bại lộ cuồng nói không phải Miêu Ca chứ! Trong đầu tôi như bị máy bay ném bom tàn phá, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Tuy Miêu Ca thường xuyên đi làm việc gì đó mà tôi không biết, nhưng tôi chưa bao giờ lo lắng về anh ấy, nhưng tôi đã quên, tôi không biết gì về cuộc sống lúc trước của Miêu Ca, càng không biết anh ấy muốn đi theo con đường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.