Hôn Chí

Chương 12:




Edit: Mỳ
Beta: Cải Xanh.
“Không phải! Không có! Làm sao có thể!”
Tô Hà vội vàng chối bỏ theo phản xạ, lúc nói xong mới phát hiện thái độ vội vàng này là quá đáng, giống như là rất ghét bỏ Kỳ Lâu…
Tô Hà lấy lại bình tĩnh rồi nở một nụ cười để cứu chữa. 
“Bên anh Kỳ đã nói trước là không nhận kịch bản có cảnh hôn. Vả lại, cảnh này là nữ chính Cố Đình Tố nhìn thấy em và Lăng Tiêu đang hôn nhau nên có thể mượn góc quay mà!”
“Ừ.”
Thương Kiêu rũ mắt, không nhìn ra được cảm xúc thay đổi. 
Tô Hà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Kỳ Lâu vẫn luôn không nói gì, cô quay đầu sang cười khách sáo rồi nói: “Quan trọng hơn là, anh Kỳ đây có rất nhiều fan bạn gái, không thể để các cô ấy đau lòng, đúng không anh?” 
Kỳ Lâu yên lặng khoảng hai giây, bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.
“Nụ hôn màn ảnh đầu tiên là điều không thể tránh được, nếu như là cùng cô Tô đây, thì tôi cảm thấy không cần mượn góc quay cũng được.” 
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “????”
Trước đây chúng ta không oán ngày nay cũng chẳng có thù, anh bạn này muốn giết em à? 
Nụ cười của Kỳ Lâu nhạt dần. 
Người con gái trước mặt đang giận đến mức muốn bùng nổ, không phải là bởi vì anh, mà là…
“Không được trêu cô bé nhà tôi.”
Giọng nói từ bên cạnh Tô Hà truyền đến, mang theo cảm giác trầm lạnh quen thuộc.
Tô Hà nghe vậy thì ngẩn ra một lúc, chủ nhân của giọng nói đã nhẹ nhàng xoa đầu để động viên. 
“Vì thế, mong anh Kỳ cẩn trọng lời nói.”
“…!”
Tô Hà vừa mới tỉnh táo được một chút, thì lại bị hành động dịu dàng này của anh thổi bay đến tận chân trời, suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác. 
Giọng nói của Kỳ Lâu nhuộm đầy vẻ u ám.
“Xin lỗi, tiền bối Thương, là tôi lỡ lời.”
Thương Kiêu nhìn qua, thấy Tô Hà vẫn còn đang thất thần.
Khóe môi anh hơi cong lên, tựa như cười nhưng lại không phải.
Khi anh lên tiếng, giọng nói trầm khàn giống như vò rượu nguyên chất giữa mùa đông giá rét, lạnh lẽo, mát lạnh mà lại quyến rũ:
“Vào giới giải trí ba năm, em đã diễn cảnh hôn chưa?”
“…”
Tô Hà khẽ rùng mình.
Một giây trước bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu là sự động viên dịu dàng, giây tiếp theo đã giống như sư tử đá trang nghiêm trước cửa nha môn.  
Mà Tô Hà ở đây, giống như là viên đá tròn bị móng vuốt của sư tử đạp lên. 
“Viên đá tròn” rất khôn khéo lắc đầu: “Vẫn, vẫn chưa ạ.”
“Sư tử đá” đưa móng vuốt ra: “Ừ, phải chọn kịch bản cẩn thận, nếu không chú Tô sẽ rất tức giận.”
“Viên đá tròn” ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng, Kỳ Lâu không nhìn nổi nữa.
Anh ta cố chịu đựng biến sự bất an khó giải thích này thành một nụ cười, giả vờ tùy ý hỏi thăm: “Trước đó vẫn muốn hỏi, cô Tô và Thương tiền bối đây nhìn rất là thân thiết, chẳng lẽ quan hệ của hai người là…người yêu?”
Còi báo động “che chở thần tượng” của Tô Hà vang lên long trời lở đất. Chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cô đã nhanh chóng lắc đầu như đinh đóng cột.
“Đương nhiên là không phải!”
Kỳ Lâu nhíu mày: “Vậy là?”
Tô Hà: “Anh em! Nhà của chúng tôi thân nhau mấy đời rồi, nên xem nhau như anh em ấy mà.”
Thương Kiêu: “…”
Đúng là kiểu giải thích quen thuộc.
Kỳ Lâu lại cười: “Hóa ra tiền bối Thương lại là bề trên của cô Tô, chẳng trách lại quan tâm đến chuyện diễn cảnh hôn.”
Tô Hà sợ đến mức run cả người.
Được câu này của Kỳ Lâu nhắc nhở, cô mới phản ứng lại – dường như Thương Kiêu luôn xem mình như là anh trai của cô, có thể làm đến mức này cũng coi như đã làm hết phận sự. 
Vì vậy, chỉ cần thế là đủ rồi… không được tham lam hơn nữa đâu, Tô Hà.
Cô gái cụp mắt cười cười, cảm giác rung động ban nãy cũng tan theo gió, không còn sót lại gì cả.
“Anh Kỳ, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta đến gặp đạo diễn diễn thử một lần đi.”
“Được. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
“…”
Tô Hà quay đầu nhìn về phía Thương Kiêu.
“Đi đi.” Thương Kiêu đeo khẩu trang màu đen lên: “Anh đi trước đây.”
Ánh mắt của Tô Hà khẽ run, cuối cùng đành đè nén mọi cảm xúc của bản thân mình. Khóe mắt cô hơi cong, nở một nụ cười.
“Tạm biệt Kiêu thần.”
“…”
Thương Kiêu không trả lời.
Tô Hà vội đuổi theo Kỳ Lâu, đến nơi nghỉ ngơi của đạo diễn.
Vài phút sau.
“Không được, chỗ nãy không đúng!”
Đạo diễn chỉ vào tập kịch bản của Tô Hà.
“So với buổi sáng thì tốt hơn rồi, nhưng vẫn chưa đủ! Đã có cảm giác khao khát, nhưng loại tình cảm phức tạp đó vẫn chưa được biểu hiện ra ngoài! Lúc này Cố Đình Nhu biết người Lăng Tiêu yêu sâu đậm là Cố Đình Tố, mình chỉ là người thay thế – Cảm xúc phức tạp khi mất đi thứ cô yêu, 
“Tốt hơn buổi sáng rồi, nhưng với tôi nó vẫn chứa đủ! Cám giác khao khát thì có, còn cái tình cảm thì cô vẫn chưa thể hiện ra được! Lúc này Cố Đình Nhu đã biết, người mà Lăng Tiêu yêu là Cố Đình Tố, mình chỉ là người thay thế — Mất đi tình yêu lại hiểu thêm về sự quan trọng của nó là kiểu tâm trạng hết sức phức tạp. Cô phải dùng ánh mắt và vẻ mặt để diễn đạt nó!” 
“…”
Tô Hà nhíu chặt chân mày, trong đầu cố nhớ lại cảnh vừa diễn.
Kỳ Lâu không biết phải làm sao, chỉ nhìn sang đạo diễn.
Nhân lúc Tô Hà đang tập trung cao độ nhớ lại kịch bản, anh ta hơi nghiên người: “Đạo diễn Vương, có phải là anh hơi gắt gỏng với cô ấy quá không– từ lúc vào đoàn đến nay, mỗi cảnh quay đều đã đủ bóp nữ chính đến chết rồi. Cứ coi như là ông trân trọng tài năng đi, nhưng bộ ông không sợ hăng quá sẽ thành dở sao?”
Đạo diễn nghiêm mặt, đưa mắt nhìn một vòng, chủ yếu muốn chắc chắn là Tô Hà sẽ không nhìn về phía này, mới hạ thấp giọng: “Cậu nên biết rằng khả năng diễn xuất của cậu và cô ấy là ngang nhau, cô ấy bắt góc tốt — diễn xuất sắc vai này cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!”
“Đúng thế, vậy ông còn làm khó cô ấy làm gì?”
“Cũng bởi vì cô ấy có thể làm tốt hơn, nên tôi mới đòi hỏi thêm — mấy đoạn trước thì tốt rồi, nhưng ở đoạn này, tôi có cảm giác yếu hơn hẳn hai ba phần lận ấy.”
“…Ông nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Tôi đang nghĩ xem, có phải cậu đã làm gì xấu với cô ấy không, vậy nên cô ấy mới không thể diễn cảnh tình cảm này?”
“…”
Kỳ Lâu nghẹn họng. Qua một lúc sau, mới lấy lại được tinh thần, anh ta tức giận hừ cười một tiếng.
“Tôi thì lại muốn thế đó.”
Lông mày của đạo diễn Vương nhướng lên: “Muốn cái rắm! Có hạt gống tốt như thế ở trong đoàn, cậu mà ném đá giấu tay, thì tôi sẽ thay cha của cậu phạt cậu đấy!”
Kỳ Lâu: “…”
Sau khi đạo diễn Vương nói xong, vẫn không yên tâm liên tục đưa mắt nhìn Kỳ Lâu vài lần, cuối cùng hắng giọng gõ nhịp —
“Hai người tách nhau ra diễn! Kỳ Lâu, không được làm chậm trễ cô ấy. Tô Hà, cô tự tìm chỗ nào ít người mà luyện tập đi!”
Tô Hà trả lời một cách lơ đễnh, vừa cầm tập kịch bản trên tay suy nghĩ, vừa đi về phòng để đồ.
Đoạn đường phía trước nhân viên đang thì thầm: 
“Thật tội nghiệp.”
“Đúng đó, đạo diễn Vương dữ thật.”
“Trước kia nghe Lâm Hạm đồn là cô ấy không tốt, nhưng từ khi vào đoàn phim tôi thấy cô ấy diễn tốt cũng chuyên nghiệp hơn Lâm Hạm nhiều. Vả lại bị giáo huấn nhiều như vậy mà cô ấy vẫn luôn đúng mực, không hề bực bội một chút nào.” 
“Đúng vậy. Nếu là tôi bị bới lông tìm vết như thế, có lẽ sẽ khóc không dưới ba trăm lần đâu.” 
“…”
Khi Tô Hà đến gần, hai người này lập tức im lặng.
Lúc này cô ngẩng đầu lên, vô tình chạm mắt hai cô gái đối diện. Theo thói quen đã được gia đình họ Tô dạy dỗ từ trước, cô nhìn về phía hai người họ mỉm cười, rồi gật đầu.
Hai nhân viên giật mình. 
Không hiểu sao một người trong đó lại đỏ mặt, đưa cái ly nóng trong tay ra trước mặt: “Cảm ơn cà phê của cô Tô.” 
…Cà phê?
Tô Hà hơi sửng sốt.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì hai người họ đã đi mất rồi. Lúc cô quay đầu lại nhìn, mọi người trong đoàn ai cũng cầm trên tay một cốc cà phê.
Nếu vậy là…lấy danh nghĩa của cô tặng cho mọi người sao?
Chẳng lẽ là Kế An An?
Tô Hà vẫn không hiểu, vừa nhẩm thầm trong lòng vừa đi vào phòng để đồ. Đây là nơi yên tĩnh nhất ban ngày ở đoàn phim, mấy lần hết cảnh diễn cô đều tới đây để suy nghĩ. 
Cô vừa định đóng cửa, bất chợt xuất hiện bốn ngón tay thon dài từ bên ngoài giữ chặt cửa.  
Tô Hà bị giật mình, lùi lại phía sau, hoảng hốt nhìn lên. 
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy một người đội mũ và đeo khẩu trang màu đen che lại cả khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen kịt.
“…Kiêu thần?” Tô Hà ngỡ ngàng nhìn người đàn ông bước vào: “Anh vẫn chưa đi ạ?”
“Phải đi chứ.”
Thương Kiêu đóng cửa lại, giọng nói thản nhiên.
“Vậy anh đang —”
“Sau đó nghe có người bị mắng đến phát khóc.”
“…”
Tô Hà ấm ức đến mức hai má đỏ ửng. 
Thật ra bị mắng cũng không sao, nhưng đã bị mắng còn để Thương Kiêu thấy thì đúng là có hơi mất mặt.
Cô ấp úng giải thích: “Không, em không khóc.”
“Hay do cảnh diễn yêu cầu?”
“Dạ.”
“Có thể là do em chưa quen với Kỳ Lâu, để anh tập qua với em một lần.”
“Dạ…dạ??”
Dưới ánh sáng lờ mờ, vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt to tròn của cô gái trước mặt.
Trong mắt Thương Kiêu thoáng qua ý cười nhạt. 
Chờ Tô Hà lấy lại tinh thần, kịch bản trong tay đã bị người đối diện lấy đi. 
Phòng để đồ không mở đèn, cửa sổ lại nhỏ, chỉ có vài tia nắng chiếu vào, khiến tầm nhìn bị mờ cho dù là ban ngày. 
Giọng nói lạnh lùng của người kia vang lên trong bóng tối, gợi cho người ta nhớ đến hương mơ, được ủ vùi trong tuyết.
“Cảnh này là, Cố Đình Nhu dựa lên thân cây sau vườn hoa?”
“Hả?” Tô Hà lờ mờ trả lời.
“Ở đây không có cây, dùng mặt tường này thay thế đi.”
“…??”
Tô Hà chưa kịp phản ứng, không gian trước mặt đã bị rút ngắn.
“— nào.”
Cúi người xuống, chất giọng đầy vẻ nam tính, trầm thấp và xen chút mát lạnh.
[Nàng thích ta?]
Ký ức đứt quãng ùa tới, giọng của Thương Kiêu và Lăng Tiêu như hoà vào nhau, giằng xé nội tâm của cô.
Thanh xuân căng tràn sức sống, tia nắng thuở niên thiếu, chiếc áo sơ mi trắng năm ấy, lóe lên trong con ngõ nhỏ, nhịp tim đập loạn xạ của một cô gái, cố gắng đuổi theo phía sau, đôi mắt không ngừng tìm kiếm…
[Phải thích nhiều bao nhiêu, mới có thể lừa dối nhau? ]
Đủ để thích sao?
Cô hỏi thầm, hỏi đôi mắt đẫm lệ kia. Sau đó hơi nước ngưng tụ lại trong vắt như hai hạt châu, khi rơi xuống, mỗi giọt nước mắt như đang ẩn chứa một bóng hình.
Đó là bóng lưng của một chàng trai, lạnh lùng, hao gầy. Là sự cô đơn, truy đuổi, là bí mật, là xa mà không thể nào chạm tới. 

“— Cắt!”
Đạo diễn dùng sức vỗ tay, lời khen cũng thoái mái không kém lời khiển trách trước kia.
“Tốt, tốt! Đoạn này quá ổn, nhất là cảnh khóc, quá hoàn hảo luôn Tô Hà! Đúng là cái trạng thái lúc này! Nhất định phải giữ phong độ!”
Cảm giác căng thẳng của nhân viên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng nới lỏng, ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn nhau, bất ngờ vì chính họ cũng có thể cảm nhận được mình trong đó.
Từ khi vào đoàn phim đến nay, kỹ năng diễn xuất của Tô Hà được thể hiện quá rõ ràng. Song cả hội trường đều mất hồn theo từng cử chỉ, ánh mắt thì đây là lần đầu tiên.
“Tương lai vô hạn…”
Có người không nhịn được nói nhỏ.
Đạo diễn Vương vui mừng khôn xiết.
Bàn về danh tiếng, thì Tô Hà chỉ là một người mới, nếu như có thể nhờ ông ấy mà nổi tiếng, vậy thì ông ấy cũng có thể được tôn vinh.
“Chỉ trong một thời gian ngắn, mà cô đã tiến bộ hơn trước rất nhiều!”
Đạo diễn Vương bước đến, xúc động nói đùa.
“Có bí quyết nào không, chia sẻ cho Kỳ Lâu — Tôi không muốn cậu ấy như trước đây, kéo chân cô xuống.”
Tô Hà nhận khăn lạnh trong tay, che vành mắt đã đỏ vì khóc, rồi nở một nụ cười.
“Không có…chẳng qua là ban nãy có người tập kịch trước với tôi thôi.”
Đạo diễn Vương tò mò: “Ai mà lợi hại thế? Giá mà tôi có thể gặp được người đó.”
Ánh mắt của Tô Hà thoáng nhìn xung quanh.
“…Anh ấy đã đi rồi.”
Cả đoàn nhìn theo ánh nhìn của cô, chỉ kịp thấy mỗi bóng lưng bí ẩn.
Cũng vào lúc này.
Bên ngoài đoàn phim.
Có một người đàn ông ngồi trên xe bên đường, tay cầm điện thoại, đưa lên tai.
Chiếc xe có rèm che bắt đầu khởi động. 
Trong điện thoại là tiếng than vãn của Vương Tư Ngôn, to đến mức ngay cả tài xế ngồi phía trước cũng nghe thấy.
“Anh Kiêu, cậu đã tự mình đến thăm đoàn làm phim “Trình Phượng”, ngoài ra còn đãi cả đoàn làm phim người ta một chầu cà phê. Rốt cuộc ở cái đoàn ấy có giấu vị tiên nữ nào, cậu có thế cho tôi biết được không, ít nhất cũng phải để cho tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa chứ?”
Tài xế ngồi phía trước nghe thấy thì cũng tò mò, lén nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó sững sờ.

Đây là lần đầu tiên, nhìn thấy sự nuông chiều bất đắc dĩ ở vị thiên thần mà bọn họ luôn cho rằng sẽ mãi lạnh nhạt với tình ái nhân gian. 
Người nọ do dự hồi lâu mới mở miệng.
Tựa như vừa cười vừa than:
“Chủ nợ.”
Người ngồi đối diện như mắc nghẹn, dè dặt: “Nợ gì cơ?”
“Ừm, nợ tình?”
“…”
“Thì ra đã nợ nhau rất nhiều năm rồi.”
Thương Kiêu ngồi nghiêng người vào trong, thở một hơi dài hiếm thấy, khép hờ đôi mắt.
Đốt ngón tay thon dài đè lên lông mày.
Giọng của Vương Tư Ngôn run rẩy: “Vậy cậu định…thế, trả người ta thế nào?”
Thương Kiêu im lặng vài giây.
Cuối cùng nợ một nụ cười trầm thấp, mà không kém phần bất lực.
“Bồi thường bằng thân thể?”
“???!!!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, thì vang lên tiếng Vương Tư Ngôn như đã đi xa.
“Nhanh, nhanh, nhanh…Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.