Hôn Chí

Chương 15:




Edit: Cải Trắng
Beta: Cải Xanh
Chương 15
Tại công ty giải trí JA, tầng sáu, bộ phận quản lý nghệ sĩ.
Vương Tư Ngôn làm quản lý kiêm thêm cả chức phó tổng giám đốc, có hẳn một văn phòng độc lập trên tầng, chọn một phòng nhỏ bên cạnh làm phòng họp.
Lúc này, anh ta đang ngồi bên trong phòng họp, mặt mày xám ngoét, thỉnh thoảng lại ai oán nhìn về phía bên cạnh.
Chỗ kế bên Vương Tư Ngôn là chủ vị, người ngồi chẳng còn ai khác ngoài vai chính đang nổi như cồn của JA, sau lưng lại là ông chủ, Thương Kiêu.
Cuộc họp hôm nay là cuộc họp nhỏ thường kỳ của JA diễn ra mỗi tuần một lần, người có mặt đều là những người làm việc trong đoàn đội của Thương Kiêu. Nội dung buổi họp xoay quanh việc thảo luận một số vấn đề trong tuần, cũng soạn một bản báo cáo hoặc gặp mặt báo cáo thẳng với Thương Kiêu.
Cũng bởi vậy mà đội ngũ dự cuộc họp này bị Hà Nguyên – người biết chuyện chế nhạo bằng một biệt danh mới, “Tiểu đội của thiên thần.”
“Anh Kiêu, có một chuyện tôi muốn xác nhận với anh.”
Đối diện bàn họp là một người phụ nữ ước chừng 30 tuổi. Cô ấy đẩy mắt kính, mở miệng nói: “Tối qua, sau khi chúng ta liên lạc khẩn cấp với bên weibo chính thức của đoàn làm phim, thuận tiện xác nhận thời gian quay phim của vai khách mời thì bên đó áng chừng quay mất hai tuần. Dựa theo lịch trình của anh thì tạm ấn định bắt đầu quay vào thứ hai. Nếu lịch trình cá nhân của anh không có vấn đề gì thì chúng ta quyết định thế nhé?”
Người đàn ông tựa người vào ghế dựa chỗ cuối bàn họp không mở miệng, chỉ hơi hé mắt, nhìn sang người bên cạnh.
Vương Tư Ngôn chần chừ, sau đó lấy trong túi mình ra điện thoại của Thương Kiêu, lật xem lịch trình có sẵn, gật đầu.
“Thứ hai tuần sau không có lịch trình cá nhân.”
Thương Kiêu: “…Quả nhiên ở chỗ anh.”
Từ ngữ điệu đến giọng nói của Thương Kiêu đều lạnh lùng, trong trẻo. Nói đến cuối, anh hơi nhấc tay lên, ngón tay vừa thẳng vừa thon.
Mọi người: “?”
Vương Tư Ngôn hiểu ra ngay, đau khổ nói: “Anh Kiêu, thật sự không thể đưa di động cho cậu.”
“Vì sao?”
“Lần trước cậu nhấn thích thôi đã khiến phòng kế hoạch và bên nhà mạng phải tăng tốc làm số lượng công việc gấp bội. Tối qua còn share, suýt chút nữa Hà Nguyên lấy dây thừng treo cổ trước giường tôi rồi. Cậu nói xem, nếu để nháo loạn ra mạng người, có phải không ổn không?”
Thương Kiêu cười lạnh: “Anh bảo anh ta đến tìm tôi.”
“…”
Vương Tư Ngôn chỉ có thể trơ mắt nhìn di động bị lấy đi.
Hội nghị tiếp tục. Phần sau đến công việc của đoàn đội, Thương Kiêu không tham gia nhiều, mở khóa màn hình lướt xem.
Trên weibo có không ít người đang thảo luận việc anh vào đoàn làm phim đóng vai khách mời nhưng độ hot đã giảm đi nhiều. Anh lướt xem có lúc đã mất hứng thú.
Ngón tay thon dài sạch sẽ đang định nhấn nút thoát khỏi weibo bỗng khựng lại, dời sang chỗ tìm kiếm bên cạnh.
Đầu ngón tay múa mấy lần trên bàn phím ảo.
Vài giây sau, giao diện đổi mới.
[Tô Hà]
[V chứng thực: Diễn viên Tô Hà]
Tay trượt, giao diện bị kéo lên trước.
Bài đăng weibo gần đây nhất mới đăng giữa trưa, chỉ có một tấm, từ góc độ đến ánh sáng đều giống chụp lén.
Hình như, cô gái trong ảnh đang nằm nghỉ trên ghế dựa. Cái chăn mềm mại bị cô ôm vào ngực hơn phân nửa, lười biếng ngáp dài. Đôi mắt xinh đẹp hơi híp, cong cong như vầng trăng non, bên trong long lanh ngập nước. Mũi cao thẳng, nhỏ nhắn, phớt hồng, thể hiện rõ cô rất buồn ngủ.
Ngũ quan xinh đẹp tôn thêm vẻ kiều diễm cho gương mặt. Bình thường, nhìn nét của cô rất sắc, hệt chú hổ nhỏ hay dọa người. Nay khí thế ấy lại biến mất do cơn buồn ngủ, biến thành chú mèo nhỏ biếng nhác.
Thương Kiêu ngắm hồi lâu, vô thức cong môi, bật cười nhẹ.
Mọi người trong phòng họp dừng hoạt động, không hẹn mà cùng quay đầu trộm nhìn.
Phía cuối bàn dài có người nọ mặc áo sơ mi trắng, đóng kín các cúc từ cổ đến tay áo, mỗi đường nét đều là sự quen thuộc không hề cẩu thả họ đã quen, cực kỳ gọn gàng.
Nhìn lên trên một chút là khuôn mặt lạnh lùng hơi nghiêng, ý cười nhẹ nhàng lướt qua rất khẽ. Trong trẻo tựa đóa hoa mai, vẻ lãnh đạm quyến rũ say lòng người.
Bất luận là X quang nào nhìn thấy cảnh này cũng khó tự kiềm chế, thật uổng phí khi đó chỉ là nhìn điện thoại di động lạnh băng.
Phí quá!
Có người không kìm lòng được mà cầm điện thoại của mình lên, căn chuẩn góc độ, “tách tách” mấy cái không gây ra tiếng động.
“Xóa.”
Giọng nói lạnh tanh đột ngột vang lên trong phòng họp.
“…”
Người mới chụp ảnh lòng đau như cắt làm theo.
Chờ người kia xóa xong, Thương Kiêu buông di động.
Vương Tư Ngôn ngồi bên cạnh thu hồi ánh mắt kỳ dị. Nãy chỉ mới liếc sơ một cái, anh ta đã bị rơi vào hoang mang.
Kia là ảnh Lâm Hạm?
Nhưng sao cứ có cảm giác… khí chất không giống nhỉ?
*
“A a a, bà chủ ơi, Lâm Hạm làm em buồn nôn quá!”
Kế An An ngồi xổm xuống trước ghế dựa của Tô Hà, suy sụp kêu to.
Tô Hà vừa uống được ngụm nước, cất bình giữ nhiệt đi.
“Cô ta làm gì em?”
“Bà chủ, chị xem đi!”
“?”
Tô Hà sững người, đang tính xoay lại thì Kế An An đẩy di động đến trước mặt.
Màn hình hiện giao diện weibo.
[Lâm Hạm]: Hôm nay đóng phim mệt thật đó! Vừa kết thúc công việc mà chân tôi như muốn đứt lìa. Cơ mà giữa trưa nay tôi nhận được một tin tốt [vui vẻ] Quả nhiên, bỏ công ắt sẽ có hồi báo! [cố lên] [cố lên]
Phần bình luận phía dưới toàn cổ vũ:
[Em gái Hạm vất vả rồi!]
[Em gái Hạm nhà chúng ta là chuyên nghiệp nhất! Có điều, phải giữ gìn sức khỏe em nhé, mệt chết thì bọn chị đau lòng lắm [ôm một cái] ]
[Trời không phụ người chăm chỉ đâu! Em Hạm cố lên!]
[Mong chờ tin tốt từ chị!]

Tô Hà nhoẻn miệng cười, duỗi tay đẩy ra.
“Đọc xong rồi.”
Kế An An bực mình: “Bà chủ, chị nói xem, cô ta lấy đâu ra tự tin mà kênh kiệu, bắt đoàn làm phim đợi mình một tiếng rưỡi hả? Chị phải dặm lại lớp trang điểm đến ba lần! Cô ta cả người nồng nặc mùi rượu đến đoàn làm phim, sau khi kết thúc công việc thì đăng weibo… Chị nói xem, cô ta có biết xấu hổ không? Biết xấu hổ là như nào không?”
“Nhưng giờ chẳng ai nói gì. Em có nói cũng không ai tin.”
“Sao… sao có thể như vậy được?” Kế An An tức đến chống nạnh: “Chị vất vả làm việc còn cô ta thì thong dong lười biếng, đến cuối thì cư dân mạng lại khen cô ta tới nở hoa! Quả thật không còn thiên lý nữa!”
Tô Hà mỉm cười.
“Đường còn dài. Em gấp cái gì?”
“Cũng đúng, còn dài mà nhỉ.” Kế An An oán hận nói: “Em không tin con gà rừng này có thể bay lên đầu làm phượng hoàng. Em đợi đến ngày cô ta bị lột cái mặt nạ giả tạo kia xuống.”
Một lúc sau, cuối cùng Kế An An cũng hết tức.
“Nhưng bà chủ ơi, chị có biết tin tốt cô ta nhắc đến là gì không? Nãy em đi lấy nước, có nghe người trong tổ bàn tán về việc Lâm Hạm nhận được một hạng mục hot. Thật hay giả thế?”
Nhắc đến đây, sắc mặt Tô Hà hơi phức tạp.
“Chị có biết việc này.”
“Hả?” Kế An An tò mò quay đầu hỏi cô: “Rốt cuộc hạng mục đó hot tới mức nào mới khiến Lâm Hạm kích động không nhịn được muốn tuyên bố với cả thế giới thế?”
Tô Hà im lặng hai giây: “Cái của chị.”
Kế An An “phụt” một tiếng, phun hết chỗ nước vừa uống ra khỏi miệng.
“Bà chủ, cái tìm đến chị á?”
“Suỵt!” Tô Hà đặt ngón trỏ bên môi ra hiệu: “Ký hợp đồng bảo mật, không được để lộ ra.”
Kế An An ngẩn ngơ: “Ờ nhỉ! Thế sao cô ta lại dám tuyên bố với cả thế giới?”
“Chắc cô ta chưa nhận được hợp đồng.”
Sau một thoáng lưỡng lự, Tô Hà nói nốt nửa câu sau: “Thậm chí, chị còn nghi ngờ cô ta không nhận được.”
“Dạ? Sao lại thế ạ? Cô ta tự tin lắm cơ mà?”
Tô Hà: “Chương trình có sáu khách mời, tính cả chị thì đã xác định được năm người, người thứ sáu thì… nghe nói là khách mời bí mật, muốn giữ lại công bố vào ngày ghi hình.”
Kế An An chớp mắt, hưng phấn nói: “Trong năm người đó không có Lâm Hạm ạ?”
“Ừm. Hơn nữa, dựa theo địa vị của bốn người kia, Lâm Hạm không thể ngồi lên vị trí khách mời bí mật được.”
Kế An An cố kìm nén cơn vui sướng: “Thế chẳng phải cô ta mất công cao hứng sao?”
“Cơ mà không thể lường trước được. Đợi kết quả công bố xem sao.”
“Bà chủ, bao giờ công bố ạ?”
“Hôm nay là ngày mấy?”
“A, để em xem… mùng 5 ạ.”
“Ừm, mùng 5 à.” Tô Hà cong mắt cười: “Tối mai công bố nha.”
“!”
*
Tối ngày mùng 6.
Một tài khoản mới tên [Weibo Official “Vượt qua dị giới!”] đăng bài đầu tiên lên weibo.
[Weibo Official “Vượt qua dị giới!”]: Chương trình truyền hình sắm vai các nhân vật trong thế giới giả tưởng – “Vượt qua dị giới” chính thức lên sóng cuối tháng!
Đoàn tàu đã tiến vào quốc gia thần bí, một thế giới xinh đẹp kỳ ảo mời bạn ghé thăm. Các hành khách đã chuẩn bị xong chưa? @Kha Du @Kỳ Lâu @Cầu Thần Tường @Tô Hà @Hạ Thi Ý
Và vị khách mời bí mật số sáu @[Kẻ thần bí X] – Ngạc nhiên động trời, mong được chào đón!!!
Cùng lúc đó, đoạn phim tuyên truyền đặc biệt tổ chương trình bỏ vốn sản xuất được chiếu trên các màn hình led lớn ngoài trời.
Cư dân mạng bùng nổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Hạm tức điên rồi!
[Kẻ thần bí X]: Có thể đặt tên tôi ở cạnh bà xã @Tô Hà không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.