Hôn Chí

Chương 17:




Edit: Cải Trắng
Beta: Cải Xanh
Avatar weibo Thương Kiêu bảy năm nay chưa từng thay đổi. Ảnh được đặt vẫn là khung hình được chia hai nửa đen trắng, ngay đường ranh giới là bóng hình cao lớn thon gầy. Lấy bóng hình ấy làm trung tâm chia thành trái trắng phải đen.
Hai sắc thái hoàn toàn trái ngược giao nhau, chạm nhau cắt ra hình ảnh sắc nét. Mà bóng hình ấy trải dài, trải xuống mặt màu hai bên màu tương phản cân xứng với dáng người, tạo thành chữ “x” viết hoa.
X, thiên thần Thương Kiêu.
Anh là người có tính cách khá lạnh nhạt, cái này thì không cần là fan cũng biết. Đến weibo cũng mang đậm phong cách cá nhân, cơ bản là đổi mới bài đăng theo tháng.
Nhưng hôm nay, khi nhấn vào giao diện quen thuộc ấy, bọn họ phát hiện anh vừa share hai bài, share từ tài khoản một diễn viên không tiếng tăm gì.
[Kiêu]: Nhận vai “Kẻ thần bí X” (Share) // @Tô Hà: Đã đủ người! Thuyền trưởng ơi, xuất phát thôi! // @Official weibo “Vượt qua dị giới!”: …
[Kiêu]: Đến ôm đi. //@Tô Hà: Tôi được cái “đùi vàng” nào coi trọng tôi còn không biết luôn á! Ba ba “đùi vàng” ơi, ra cho con ôm đùi.
Toàn server bùng nổ.
Tập thể X quang nổi điên.
Nếu weibo của Tô Hà được vật chất hóa, vậy nói cửa nhà bị san phẳng cũng không ngoa. Nền nhà bị toàn bộ cư dân mạng dẫm sụp luôn.
May mà server cũng không chịu nổi sự đổ xô tới đặt câu hỏi cư dân mạng nên khi số lượng tăng lên theo cấp số nhân… chỉ một phút sau màn hình đã hiện mấy chữ [không thể truy cập].
“…”
Tô Hà thức tỉnh từ trong nỗi sợ, thân thể cứng ngắc.
Cô ngẩng đầu, nhìn Kế An An bằng ánh mắt vô tội.
Tô Hà đang định mở miệng thì Kế An An khom lưng nhặt điện thoại lên, nhấn mở loa ngoài, giọng nói chói đến đau tai của người đại diện phá vỡ sự yên lặng trong phòng khách…
“Tô Hà! Em và Kiêu thần có quan hệ gì?”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Tình anh em xã hội chủ nghĩa ạ?”
Quách Như: “…”
Quách Như suýt chút nữa tức điên lên.
Bên cô ta đang loạn cào cào, chẳng có thời gian đâu mà hỏi vặn Tô Hà, chỉ cao giọng dặn dò: “Mai em đến công ty cho chị… à không, mai em đừng ra khỏi cửa! Thành thật ở nhà đợi đi. Chị sẽ xin đoàn làm phim cho em nghỉ. Công ty sẽ xử lý mọi chuyện trước. Giờ ngoại trừ chị ra em không được mở cửa cho ai, ai liên lạc hỏi gì em cũng không được để lộ tin tức ra ngoài. Nghe rõ chưa?”
Tô Hà xoa xoa lỗ tai vừa phải chịu lượng âm thanh lớn, cười khổ: “Chị Quách, em có điếc đâu.”
Quách Như nghẹn lời. Sau vài giây im lặng, cô ta hỏi với giọng phức tạp: “Chị có một câu muốn hỏi em, em phải trả lời thật cho chị.”
“Dạ?”
“Em và Thương Kiêu quen nhau bao lâu rồi?”
“…”
“Sao nào? Không tiện nói à?”
“Không ạ.” Tô Hà thành thật đáp: “Em đang cố nhớ lại. Ký ức hồi nhỏ em không nhớ lắm, tạm chưa tính ra bao lâu.”
Quách Như: “…”
Cô ta nuốt lại mấy chữ “xem như em lợi hại” vào bụng, thở dài thườn thượt.
“Làm việc với chị ba năm nhưng không để lộ sơ hở gì. Tô Hà, em che giấu kỹ thật đấy.”
Tô Hà cười: “Em có giấu đâu, là chị không hỏi em.”
“Được rồi. Em nhớ mở máy, chờ chị kết thúc cuộc họp bên này xong sẽ gọi điện lại cho em.”
Dứt câu, Quách Như bối rối cúp điện thoại.
“…Bà chủ, những gì chị nói với chị Quách là thật ạ?” Kế An An hỏi.
“Không thì sao?”
Tô Hà cười nhạt, thoạt nhìn không mấy hứng thú.
“Đến nước này còn giấu diếm chẳng phải sẽ thành giấu đầu lòi đuôi sao.”
Kế An An quan sát biểu cảm của Tô Hà, cẩn thận hỏi: “Giờ chị đang lo cho bên Kiêu thần hả?”
Tô Hà chớp mắt, cười nhẹ: “Rõ ràng thế sao?”
“… Nãy lướt xem cư dân mạng chửi bới, nét mặt chị còn không thất thần đến mức này đâu.”
“Ồ.”
“Bà chủ, nếu chị lo thì gọi một cuộc hỏi thăm đi.”
“…” Ánh mắt Tô Hà chợt lóe, thoáng qua tia ngập ngừng: “Vậy có ổn không?”
Kế An An cạn lời: “Có gì không ổn chứ? Đây là do Kiêu thần chủ động cõng nồi giúp chị mà. Dù chị có đơn giản nói một tiếng cảm ơn cũng là việc nên làm.”
Dứt câu, Kế An An thở dài: “Bà chủ, chị kỳ quái lắm đấy. Cách chị đối xử với Kiêu thần khác hẳn khi đối xử với người ngoài luôn. Cứ như người bị tâm thần phân liệt ấy.”
“Kỳ quái chỗ nào?”
Tô Hà cầm lấy di động, đứng dậy, trước khi ra đến cửa buột miệng lẩm bẩm: “Càng để ý, càng cẩn thận hơn.”
Kế An An ngơ ngác ngẩng đầu. Tô Hà đang thất thần, hiển nhiên không phát hiện ra vừa rồi mình nhỡ miệng nói cái gì, cầm điện thoại ra ngoài hành lang.
Kế An An nhìn chằm chằm mất mấy giây, cúi đầu thở dài.
**
Trước kia, cô nàng luôn lo ngay ngáy có ngày bà chủ mình bị lộ chuyện kết hôn nhưng giờ mới thấy mình lo thừa, cái đáng lo hơn phải là bị khui tin “ngoại tình”.
Đã thế, đối tượng khiến cô đạp chân thuyền khác còn là thiên thần Thương Kiêu.
Tưởng tượng đến cảnh kia, Kế An An run rẩy kịch liệt.
Tô Hà đứng trên hành lang dài, dựa lưng vào tường, cầm di động mở danh bạ lên, ngón tay cẩn thận dò đến chữ “X” trong danh sách.
Ngay khoảnh khắc chuẩn bị chạm vào màn hình, máy rung lên hiện giao diện khác.
Tô Hà sợ đến đờ người.
Đợi đến khi hoàn hồn, cô mấy thêm một lúc nhìn màn hình để định hình, dở khóc dở cười ấn nhận cuộc gọi.
“Anh Nhàn.”
“Tô đại minh tinh, cậu chưa bị X quang đuổi cùng giết tận hả?”
“Cảm ơn đã quan tâm. Tớ vẫn còn chút hơi tàn.”
“Ha ha ha, cậu với anh tớ đang làm gì trên weibo thế? Ngoại tình online à? Trâu đấy! Tớ nghe nói server bị tin của hai người đánh sập rồi.”
“Cảm ơn lời khen của anh Nhàn. Nhưng từ ngoại tình không dùng thế được đâu nhé.”
Sau một hồi trò chuyện, tâm trạng Tô Hà hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu dựa cả người vào tường, nở nụ cười vô tư thường ngày.
“Mà lần này sập server không ảnh hưởng mấy đến tớ. Dù sao tớ cũng là sao xẹt, công lao của anh cậu tất.”
Thương Nhàn cười phá lên.
“Khiêm tốn quá! Với hiểu biết của tớ thì chuyện này không thể không có công lao của cậu.”
Nói đến đây, cô nàng đột chuyển hướng: “Cơ mà, giờ thiên thần chịu đứng ra cản giúp cậu, thì cậu tiến thêm hai bước nữa là ngồi được cạnh thần rồi… sau đó nữa là có thể tùy tiện ăn ai đó sạch sành sanh… thế nào, muốn không?”
Tô Hà ngẩn ra.
Mấy giây sau, cô cụp mắt, bật cười.
“Người khác không hiểu thì thôi, sao đến cậu cũng chế nhạo tớ thế? Lời năm đó anh ấy nói, cậu cũng nghe thấy mà.”
“Năm đó là năm đó, không thể tính cho hiện tại được.”
Thương Nhàn tạm ngưng.
“Dù cho năm đó anh ấy có coi cậu là em gái thì những gì trước mắt đủ chứng minh hiện thực khác lý thuyết.”
“Hả?”
“Chứng minh tình cảm anh ấy dành cho cậu không như những gì anh ấy nói. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt Thương Kiêu chỉ có âm nhạc, nào có em gái? Hơn nữa, nhà tớ có mối quan hệ nhiều đời với biết bao nhà, con gái các nhà khác có thấy ai anh ấy nhận làm em gái mình đâu?”
Tim Tô Hà bỗng hẫng một nhịp.
Chờ thêm hai, ba giây nữa, cô cử động cổ, để phần ót tì lên tường. Lúc này đây, hoa văn trên bờ tường hành lang nhuốm nắng chiều rực rỡ, khắc ra cành lá mềm mại và những đóa hoa.
Tô Hà nâng tay, đùa nghịch với tia nắng, xem chúng len qua kẽ tay mình chiếu xuống.
“Anh Nhàn này, nếu ba năm trước cậu nói thế này, chắc tớ tin sái cổ luôn đấy. Dù sao thì hồi ấy tớ y như con ngốc.”
Thương Nhàn: “…”
Thương Nhàn: “Cậu đã ngốc mấy năm rồi, vậy thì phải biết nếu lần này tiếp tục ngốc thì kết quả chắc chắn sẽ khác.”
Tô Hà nhịn không được cười khẽ.
“Đêm nay cậu sao thế? Sao đột nhiên gọi cho tớ nói mấy lời vô căn cứ như vậy, chỉ vì mấy từ anh ấy đăng trên weibo thôi sao?”
“Tại hai ngày trước anh ấy…”
Thương Nhàn tắt đài, ậm ừ cho qua rồi sửa miệng: “Không có gì. Nhưng mà tớ cảm thấy, mấy lời trên weibo như tín hiệu… anh ấy không hề né tránh mối quan hệ giữa hai người, không sợ bị phóng viên lần ra được việc hai người ẩn hôn. Cậu nhận ra không? Đây là chuyện ba năm trước anh ấy không thể làm.”
Tô Hà chớp mắt: “Trước kia anh ấy không thể làm vậy sao?”
“Đương nhiên là không rồi! Cậu quên trước đây chúng ta làm cớ thế nào à? Ngày trước anh ấy luôn tưởng cậu là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, không quấy rầy không làm gì ảnh hưởng đến cậu là sự tôn trọng mà anh ấy dành cho cậu… sao có thể làm chuyện không chừng mực như tối nay được?”
Tô Hà bị Thương Nhàn nã pháo liên thanh vào tai, nghe đến choáng váng đầu óc, thậm chí còn không thèm suy ngẫm tin tức mới lộ ra, chỉ nghi hoặc theo bản năng.
“Vậy sao anh ấy…”
“Cậu tự đi tìm đáp án đi.”
Thương Nhàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nhủ tớ chỉ giúp cậu được đến đây thôi. Sau đó, cô nàng nhanh chóng muốn cúp điện thoại.
“Ấy, Bạc Ngật tìm tớ, không nói nữa nhá… cậu tự ngẫm lại đi.”
Dứt câu, cuộc gọi kết thúc.
Nhưng vẫn loáng thoáng nghe được một câu trước khi cúp.
“Anh dập máy em, em cúp ngang điện thoại của vợ anh, đúng là luật nhân quả không chừa một ai, sướng quá má ơi…”
“?”
Tô Hà khó hiểu buông di động.
Cô một mình đứng ngẩn ngơ ngoài hành lang. Đứng một lúc thì mỏi chân, cô đành ngồi xổm xuống, khuỷu tay chống đầu gối, tay ôm cằm, thả hồn theo mây.
Nhưng dù Tô Hà nỗ lực làm đầu óc thanh tỉnh cỡ nào, lời Thương Nhàn nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, chạy loạn không cho nghỉ ngơi tích tắc nào.
Không giống nhau… thật sao?
Tô Hà không kìm lòng được mà nhớ đến lúc ở đoàn làm phim. Nhờ căn phòng đựng đồ nhỏ hẹp kia mà cô được đứng cạnh anh ở khoảng cách gần, gần đến mức hơi thở hai người hòa quyện vào nhau. Trong tích tắc ấy, bỗng nhiên cô rất hâm mộ nhân vật Cố Đình Nhu trong phim, ít ra, Lăng Tiêu từng có phút giây nào đó yêu nàng ta thật lòng.
Mà Thương Kiêu luôn là người lạnh lùng, thanh cao, như một thiên thần đứng trên cao bễ nghễ nhìn xuống.
Bao nhiêu năm trôi qua, thế giới của anh chỉ có âm nhạc, những cái khác đến một ánh mắt anh cũng lười bố thí, càng không để người nào bước vào thế giới mình.
“Thương Kiêu…”
Tô Hà vô thức nhẹ giọng nỉ non tên anh.
Hai tiếng ấy luôn khiến cô an tâm, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra…
“Sao thế?”
Một thanh âm hờ hững tiếp lời.
Tô Hà giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu lên, tưởng bản thân nghĩ đến người nào đó đến mức hoang tưởng.

Ấy vậy mà hiện thực luôn tàn khốc hơn suy nghĩ.
Tô Hà run rẩy cầm điện thoại đang lóe sáng lên, giọng vừa nhỏ vừa run: “Em… gọi sang… lúc nào…”
Đầu bên kia vang lên tiếng cực nhỏ, tựa tiếng cười: “Không lâu đâu.”
Tô Hà cũng đã thấy thời lượng cuộc gọi.
2 phút 07 giây.
Ôi!
Tô Hà chỉ muốn đâm đầu vào đâu đó ngất quách đi cho xong. Rõ ràng người kia không đứng trước mặt mình nhưng mặt cô vẫn đỏ rực.
“Em em em em em không cẩn thận nhấn vào.”
“Ừm, anh biết.”
Gương mặt xưa nay luôn trưng vẻ lạnh nhạt bỗng nứt ra, xuất hiện nụ cười nhẹ làm bừng sáng cả mặt, như là tuyết rơi ngày đông bỗng chuyển thành dòng suối trong veo mùa hạ, khiến lòng người hoảng hốt.
Tô Hà khóc không ra nước mắt.
Cô mới nói thầm cái gì ý nhỉ? Anh có nghe thấy không? Đã nghe được những gì rồi?
Nhưng những lời này, cho dù có mượn lá gan của Tô Hà ba năm trước, cô cũng không dám hỏi ra miệng.
Vì thế, Tô Hà cẩn thận chuyển chủ đề: “Chuyện trên weibo, có phải ảnh hưởng không tốt đến anh không?”
Đầu bên kia lặng thinh.
Tô Hà hơi sốt ruột: “Nếu thật sự có vấn đề, để em đi tìm cha em…”
“Sao trước kia không đi?”
“Hả?” Tô Hà ngẩn ra.
Thương Kiêu lặp lại lời nói: “Trước kia gặp những chuyện tương tự, sao em không đến tìm bác trai?”
“Do cãi, cãi nhau.”
“Chuyện ảnh hưởng đến mình thì không đi, liên quan đến anh lại muốn.”
Nụ cười của Thương Kiêu nghe có phần bất lực.
“Cả chuyện vừa rồi nữa. Rõ ràng bản thân bị mắng cả đêm nhưng lại đến tìm anh, hỏi anh xem có làm sao không trước…”
Anh than nhẹ: “Tô Hà.”
Tô Hà bị mắng đến váng đầu. Nghe thấy anh gọi tên mình, cô yếu ớt đáp lời.
“Sau này cách xa Thương Nhàn ra, đừng để nó dụ dỗ.”
Tô Hà: “…”
Nếu đây không phải thiên thần của cô, chắc chắn cô sẽ oán hờn người đó.
“Thế, anh không có việc gì thật chứ? Em thấy fan club anh loạn cào cào lên rồi.”
“…Em ở trong fan club của anh?”
Tô Hà: “!”
Cô vội vàng bịt kín miệng, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi.
Sau hai giây do dự, cô bán đứng Kế An An.
“Trợ, trợ lý của em là fan anh. Con bé có tham gia fan club của anh.”
Yên lặng chưa được mấy giây, bên kia lại vang lên tiếng cười trầm.
Tê dại trên lỗ tai nhanh chóng lan toàn thân. Nếu không phải giờ Tô Hà đang ôm đầu gối ngồi xổm thì cũng bị dọa đến mềm nhũn người quỳ sụp.
“Ừm. Bảo trợ lý em đừng xem nữa. Bên JA đang xử lý.”
Tô Hà thầm thở phào.
“Em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm… Vậy, Kiêu thần ngủ ngon.”
Người đầu kia điện thoại muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng, cuối cùng từ bỏ.
“Ừm, ngủ ngon.”
“…”
Cuộc gọi kết thúc.
Đèn trong phòng họp sáng trưng, mười mấy người ngồi quanh bàn họp dài. Lúc này, bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ, nét mặt ai nấy đều kỳ quái, quay qua nhìn người đang ngồi ở chính giữa.
Áo sơ mi trắng cởi bung hai nút trên cùng, phần cổ thon dài lộ ra nốt ruồi nhạt. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt người đàn ông quay về vẻ lạnh tanh.
Anh buông di động, ngón tay thon dài đan vào nhau.
Giọng điệu lạnh tanh, không mảy may liên quan gì tới sự dịu dàng trước đó.
“Tiếp tục đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cú sốc quá lớn, bọn họ chưa kịp hoàn hồn.
Người ngồi bên phải Thương Kiêu, trên ghế đầu tiên – Vương Tư Ngôn cử động cơ miệng, cố gắng muốn nở nụ cười thật tươi nhưng không thành công.
“Anh Kiêu, mới nãy là?”
“Tô Hà.”
Vừa nói xong, Thương Kiêu chợt quyết định thêm, gõ mặt bàn nói: “Vợ tôi.”
“??!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.