Edit: Cải Trắng | Beta: Cải Xanh
Kế An An ngó sang xem tiêu đề fanfic, sau đó cười sằng sặc như điên.
“Má ơi người này đặt tên đỉnh quá, ha ha ha ha ha! Bà chủ, chị có fan cp với Kiêu thần rồi đấy, chúc mừng chị nha. Ha ha ha ha ha ha!”
“…”
Tô Hà xấu hổ đến mức muốn biến mất khỏi thế gian cùng áng văn đó.
Gục đầu hoài nghi nhân sinh được ba phút, Tô Hà vội ngẩng lên trước khi bản thân bất tỉnh vì khó thở. Cô vô cảm nhấn mở group fan, duy chỉ có hai má đỏ bừng bán đứng tâm trạng.
[Ừm… đọc phần mở đầu tôi thấy tác giả nói mình chỉ đăng truyện tại một địa chỉ duy nhất, đó là văn học Tấn Giang. Tạm thời không nói đến việc group mình chê bai fanfic nhưng truyền bá bản text lậu là xâm phạm quyền tác giả rồi. Làm thế sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh fan Thiên Thần đấy. Kiến nghị mọi người không nên làm theo, cũng đừng tùy tiện truyền bá khắp nơi.]
[Offline đây, tôi có việc rồi. Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ.]
Gửi xong hai đoạn tin nhắn trên, Tô Hà dứt khoát nhấn tắt máy ném “bộp” lên ghế sofa, vô cảm quay đầu sang hướng khác, chờ mặt hạ nhiệt.
Kế An An ngồi cạnh cười đau cả bụng.
“Bà chủ, chương tiếp theo đâu? Chị share cho em link truyện đi, em nhất định sẽ đọc hết ha ha ha ha…”
Tô Hà phớt lờ, coi như không nghe thấy, đứng dậy muốn đi.
Đúng lúc này, di động rung.
“…”
Tô Hà thẹn quá hóa giận, suýt thì nổi điên. Ai ngờ, cầm điện thoại lên lại thấy số lạ gọi tới.
“Quen không?” Cô giơ cho Kế An An xem thử.
Kế An An lắc đầu: “Không ạ.”
“…Chắc không phải là paparazzi chứ?”
“Bà chủ, chị nghe thử đi.”
Tô Hà nhấn mở loa.
“Xin chào, cho hỏi ai đấy ạ?”
“Cô Tô, là tôi đây, Kỳ Lâu.”
Tô Hà và Kế An An ngạc nhiên nhìn nhau, song cô nhanh chóng nhấn quay trở lại chế độ nghe thường, áp lên tai.
“Ngài Kỳ? Anh gọi cho tôi có chuyện gì thế?”
“Nay đến đoàn làm phim không thấy cô, hỏi đạo diễn Vương mới biết cô xin nghỉ nên tôi hơi lo, muốn gọi điện hỏi thăm chút… tôi không làm phiền cô chứ?”
“À, đương nhiên là không rồi. Cảm ơn ngài Kỳ đã quan tâm.”
“Đồng nghiệp với nhau mà cứ gọi ngài Kỳ nghe xa lạ quá, hay cô gọi tôi là Kỳ Lâu đi? Không thì gọi Lăng Tiêu cũng được.”
Câu cuối cùng dĩ nhiên chỉ là một câu đùa vui. Tô Hà cười nhẹ, hùa theo: “Hoàng đế Lăng Tiêu lớn hơn tôi một tuổi, bảo tôi gọi thẳng tên có vẻ không lễ phép lắm. Nếu anh không thích cách gọi ngài Kỳ thì tôi sẽ gọi giống trợ lý của anh. Gọi anh Lâu nhé?”
“Ha ha, được.” Kỳ Lâu bật cười, yên lặng mấy giây rồi nói: “Xin lỗi vì không thể giúp cô vụ trên weibo hôm qua.”
“…” Tô Hà ngẩn ra.
Lát sau, cô lấy lại tinh thần, cười nói: “Anh Lâu quan tâm đồng nghiệp quá. Chuyện vốn không liên quan đến anh, dù anh có lòng giúp nhưng tôi chưa chắc đã chịu nổi ơn này.”
Kỳ Lâu cười nhẹ, lầm bầm: “Thế cô chịu nổi ơn của tiền bối Thương không?”
“Hả?” Tô Hà ngớ ra: “Anh nói gì cơ? Sóng bên tôi không ổn định lắm, nghe không rõ anh vừa nói gì.”
“Không có gì.” Kỳ Lâu hắng giọng tăng âm lượng về tần số bình thường, thong thả nói: “Đầu tiên là chung đoàn làm phim, tiếp đó lại quay show chung, chúng ta cũng có duyên phết đấy chứ. Lát nữa tôi đi follow các thành viên tham gia chương trình, cô nhớ follow lại tôi nhé, không tôi xấu hổ chết mất.”
Tô Hà cười nói: “Ok!”
“Thôi, cô nghỉ sớm đi, tôi ở đoàn làm phim đợi cô trở về. Chúng ta còn một cảnh quay chung chưa quay đấy… Tạm biệt!”
“Ừm, tạm biệt anh Lâu.”
Nửa phút sau, Kế An An trông thấy Tô Hà quay về phòng khách với vẻ mặt kỳ quái.
“Bà chủ, sao thế ạ? Bên đoàn làm phim có việc gì ạ?”
“…Không.”
“Ơ, thế sao trông nét mặt chị lạ thế?”
“Phía đoàn làm phim không có vấn đề gì, nhưng chị thấy Kỳ Lâu quái quái thế nào ấy.”
“???”
“Thôi, chắc do chị nghĩ nhiều.” Tô Hà xua tay.
“Chị đi tắm đây. An An, em để ý weibo giúp chị nhé, nếu thấy khách mời gameshow follow chị, nhớ nhấn follow lại nha.”
“Ok bà chủ!”
*
Tô Hà tắm xong quay về phòng khách ngay, vừa đi vừa lau tóc. Ra đến phòng ngoài, cô bắt gặp Kế An An thậm thụt như ăn trộm, hé mắt quan sát gì đó qua mắt mèo.
“Em làm gì thế?”
Kế An An giật mình hoảng loạn nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần, vẫy tay: “Ui, bà chủ, hình như ngoài cửa có paparazzi.”
Tô Hà ngạc nhiên: “Tìm đến cửa luôn? Khống chế dư luận rồi cơ mà?”
Tuy nói thế nhưng Tô Hà vẫn buông khăn lông, đi tới chỗ mắt mèo xem thử.
Cô vừa đi qua, Kế An An lập tức nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Cơ mà em thấy lạ lắm, không biết tay phóng viên ngoài kia có phải người từ tòa soạn lớn không. Em thấy quen quen…”
Tiếng vừa dứt, Tô Hà vặn khóa cửa, mở ra.
Kế An An ngớ người, vội vàng nháo lên ngăn…
“Bà chủ! Chị điên hả! Chị Quách nói không được mở cửa cho loại phóng viên mặt dày khốn khiếp đâu!”
Âm lượng đủ to đủ vang, hoàn hảo rót vào tai người đứng bên ngoài không sót một chữ.
Vương Tư Ngôn mới chỉ kịp cười: “…”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Anh Vương, đây là trợ lý của tôi, vừa ngốc vừa không có mắt nhìn. Mong anh thứ lỗi!”
Cô quay đầu nhìn Kế An An bằng ánh mắt phức tạp, dùng khẩu hình miệng nói: “Người đại diện của Kiêu thần… Em không nhận ra hả?”
Vương Tư Ngôn, người đại diện siêu nổi tiếng trong giới.
Tô Hà không tin Kế An An không biết người trước mặt là ai mà bản thân cô nàng cũng không ngờ mình không nhận ra nhân vật tầm cỡ ấy. Cô nàng mếu máo nhìn Vương Tư Ngôn, nói: “Anh, anh Vương… em xin lỗi, em hoảng quá không nhận ra anh.”
Vương Tư Ngôn lịch sự mỉm cười, tuy trông hơi gượng gạo: “Không sao, là tôi quá đường đột. Vốn muốn gọi điện báo trước nhưng không thấy ai nhấc máy.”
Tô Hà quay đầu nhìn Kế An An.
Kế An An sắp khóc tới nơi: “Cái đó… em thấy màn hình hiển thị người gọi là ‘X’, nghĩ chắc họ hàng hay bạn bè thân thiết của bà chủ nên không nhấc máy, muốn chờ chị quay lại…”
Tô Hà thở dài: “Thôi không sao.” Song, cô quay ra ngoài cửa, hỏi: “Hôm nay anh Vương đến đây để?”
Ánh mắt anh ta lóe lên tia sáng: “Cô Tô gọi lại cho số vừa gọi đi.”
Dù trong lòng tràn ngập nghi hoặc nhưng cô cũng hiểu chắc có chuyện gì đó không tiện nói thẳng trước mặt Kế An An nên nhanh chóng làm theo, lấy di động gọi lại cho Thương Kiêu.
Cuộc gọi chuyển tiếp chưa được mấy giây đã có người nhận.
Tô Hà ngắc ngứ nói: “Kiêu thần, anh Vương đến nhà em.”
“Ừm, anh biết. Em theo anh ấy xuống dưới đi.”
“?” Tô Hà sững người.
Thương Kiêu: “Anh ở trong xe đỗ dưới tầng.”
Cô không ngờ mình lại đoán đúng, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh…”
“Lo có paparazzi bám đuôi nên anh không lên.” Thương Kiêu thoáng ngập ngừng: “Muốn anh lên đó à?”
Giọng điệu anh như kiểu em muốn gì anh cũng làm khiến mặt Tô Hà “bùm” một phát nóng phừng phừng. Cô hoảng loạn dời mắt.
“Ý em không phải thế… Có chuyện gì thế anh? Sao tự dưng lại tới đây đón em?”
Lần này đến lượt Thương Kiêu lặng thinh.
Lát sau, anh bật cười đầy bất lực: “Em chưa đọc tin nhắn đúng không?”
Tô Hà: “?”
“Bà nội muốn anh đưa em về nhà họ Tô một chuyến.”
Tô Hà: “???!”
*
Bên nhà anh không đông người, ngoài anh ra thì còn đúng ba thành viên mà người lớn trong nhà chỉ có Thương Thịnh Huy và Lạc Hiểu Quân, điều này cô biết rất rõ. Thế nên, người Thương Kiêu gọi “bà nội” chỉ có một, đó là bà của Tô Hà, quý phu nhân uy nghiêm cao quý nhà họ Tô.
Tô Hà ngồi thừ người ra một lúc mới gọi về cho quản gia xác nhận.
Bà cụ Tô là người rất nghiêm khắc, nói một là một hai là hai nên cô không dám lề mề, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo rồi rời đi cùng Vương Tư Ngôn.
Trước khi đi, cô nói với Kế An An: “Có khi tối nay chị không về, em không cần chờ chị đâu.”
Cô nàng đương nhiên không biết Tô Hà đi đâu, nghe vậy trừng lớn mắt, bóp chặt lấy cổ tay cô, run rẩy nói: “Bà chủ… chị, chị không cầm lòng được nữa sao?”
“?”
Chờ hiểu được ý của Kế An An, Tô Hà nghẹn họng
Cô vươn tay búng trán cô nàng: “Đầu óc em cả ngày chỉ nghĩ mấy thứ ba lăng nhăng đó thôi hả?”
Kế An An lui về sau một bước, ấm ức che trán: “Chính chị nói đi gặp Kiêu thần xong lát sau lại bảo đêm nay không về. Sao có thể trách em nghĩ nhiều được?”
Tô Hà thở dài, cười nói: “Yên tâm đi, chị không chạm vào anh ấy đâu. Vẫn còn liêm sỉ nhé.”
Hiển nhiên, Kế An An không yên tâm.
Vương Tư Ngôn vừa bước chân ra ngoài cửa ngoái đầu lại, khó hiểu nhìn hai người “lưu luyến không rời”.
Tô Hà đẩy tay cô nàng ra: “Chị không nói chuyện với em nữa. Mai gặp nha.”
“Bà chủ! Hai người nhất định phải để ý… đừng để bị khui tin đấy.”
Kế An An thấy mình như bà mẹ già đau khổ lo lắng đứng bên cửa dặn dò con lời cuối.
Tô Hà cười khẽ, không đáp lời, nhưng Vương Tư Ngôn đi phía sau như hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn cô nàng.
Kế An An không hiểu sao vẻ mặt của Vương Tư Ngôn lại như muốn nói “tôi hiểu cảm giác của cô mà”, tràn đầy vẻ đồng tình.
Dưới sự hỗ trợ của Vương Tư Ngôn, Tô Hà xuống lầu, chui lên xe Thương Kiêu trong tâm trạng lo lắng, phòng bị.
Cô mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, dựa lưng vào lưng ghế, thở hắt ra một hơi, lầm bầm nói giỡn: “Chả hiểu đang làm minh tinh hay làm trộm nữa.”
Ngẩng đầu lên sau câu nói vô thưởng vô phạt, cô va phải đôi con ngươi đen láy thâm thúy.
Người nọ ngồi dựa vào ghế, cụp mắt nói: “Nếu không thích, sao em còn vào giới giải trí?”
Vẻ mặt Tô Hà cứng ngắc.
Vì anh.
Trong lòng cô bỗng có giọng nói đáp lời không chút do dự: Vì muốn ở gần anh.
Hồi ấy, cô vô cùng tò mò. Tò mò không biết âm nhạc có sức hút gì có thể khiến một người luôn hững hờ với cả thế giới như anh lại say mê chuyên tâm làm nhạc.
Cô muốn thử tìm hiểu, nghĩ mình làm vậy có thể kéo gần khoảng cách với anh. Gần thêm chút chút. Nhưng, sau một thời gian tra tấn bản thân, cô phát hiện mình chẳng có chút thiên phú nào về âm nhạc, hoàn toàn trái ngược với thiên tài âm nhạc như Thương Kiêu.
Cái duy nhất cô gặt hái được, chắc là biết khả năng diễn xuất của mình tạm ổn.
Tô Hà bật cười.
Đáng tiếc, cô không bật thốt được thành lời, cũng không thể nói ra.
“Chắc là vì… trai đẹp á?”
“Vì trai đẹp, sẵn sàng nháo loạn với bác trai?”
Thương Kiêu ngước mắt, mặt mày lạnh tanh.
“Anh biết à…”
Tô Hà rụt cổ, đáng thương cúi đầu, có ý định lấp liếm cho qua.
Ánh mắt Thương Kiêu khẽ lay động: “Thương Nhàn nói, em là vì anh.”
“???”
Tô Hà ngẩng đầu, dáng vẻ hoảng sợ hoàn toàn phơi bày trước mặt Thương Kiêu.
Thương Kiêu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng tuấn tú ấy vẫn không chút cảm xúc nhưng cặp mắt sâu thẳm lại xẹt qua tia bất đắc dĩ.
“…Nói anh là tấm gương xấu.”
Tô Hà thả lỏng toàn thân, nhưng khi mở miệng giọng run run.
Cô cười gượng, dời tầm mắt sang hướng khác: “Kiêu thần, anh biết nhấn nhá trọng tâm câu từ ghê.”
Ai đó lại không muốn cười đùa với cô, giọng điệu hờ hững hơi trùng: “Bao nhiêu năm như thế, đáng giá không?”
Nãy vừa bị dọa thần hồn nát thần tính, Tô Hà quyết định quay ra ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, lơ đãng cười: “Không lâu mà, trôi qua như một cái chớp mắt.”
“…”
Đợi một lúc lâu không thấy ai đáp lời, Tô Hà có chút bất an, quay đầu lại hỏi: “Kiêu thần?”
Thương Kiêu quay mặt đi.
“Đổi xưng hô đi.”
Tô Hà ngớ ra, thầm nghĩ: Nay mọi người làm sao thế? Mắc chứng ép buộc tập thể à?
Bụng nghĩ vậy chứ ngoài mặt cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Em nghe Kiêu… à anh ạ.”
Thương Kiêu lặng thinh.
Lát sau, khóe môi anh nhếch lên độ cong nhỏ, nở nụ cười hiếm hoi.
“Em nói với Kỳ Lâu chúng ta là anh em?”
“Vâng.”
Trong lòng Tô Hà bỗng dâng lên dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây sau người nọ thốt ra câu nghe nhẹ tựa mây trôi nước chảy: “Thế gọi anh trai đi.”
Tô Hà: “…”
Giờ cô thu lại câu “em nghe anh” còn kịp không?
Có phải người đàn ông này sống thanh tâm quả dục lâu quá nên có nhận thức sai lầm về mối quan hệ anh trai em gái không nhỉ? Thương Nhàn chắc chưa bao giờ gọi anh như thế đúng không???
“Tô Hà?”
“…Anh.”
Cô gắng gượng khắc phục cơn xấu hổ đang dâng trào, đóng tròn vai cô em gái ngoan ngoãn, dịu dàng, thuận theo cách xưng hô anh muốn. Nhưng, mới chữ đầu đã tiêu hết sạch can đảm của cô.
Bên tai nghe tiếng cười trầm khàn.
Tô Hà ngây ngốc ngẩng đầu, không biết người đàn ông ngồi cạnh đã xoay người ra ngắm nhìn phong cảnh ngoài từ bao giờ. Gương mặt tuấn tú đượm ý cười, con ngươi sáng bừng sức sống, tươi sáng hút hồn, khiến người khác cầm lòng không được mà sa đọa, không tài nào dời mắt khỏi anh.
Trước kia, Tô Hà nghĩ vẻ lạnh lùng của anh là quyến rũ nhất. Nay lần đầu thấy anh cười, tay cô lập tức rịn lớp mồ hôi mỏng.
Cô có lòng tin với sự tự chủ của mình không?
Aiz, đáp án là không.
Tô Hà đau đớn quay mặt đi.
Lời Phật dạy cấm có sai: Chữ sắc đi liền con dao(1).
(1)Trên đầu chữ “sắc” trong tiếng Trung có hình vẽ giống con dao: 色
Giày vò người khác quá rồi!
“…Thôi, không đùa với em nữa.”
Một lúc sau, giọng anh quay về đúng giọng tiêu chuẩn, thanh thanh trong trẻo, đọng lại âm khàn nhẹ.
“Em vì anh mà đặt chân vào giới giải trí, anh sẽ bồi thường em thỏa đáng.”
“?” Tô Hà khó hiểu quay đầu.
“Là em tự nguyện, không…”
“Nghĩ kỹ đi.”
Người đàn ông cúi người, rũ mắt nhìn cô.
Hai nút trên cùng áo sơ mi trắng bị cởi làm phần cổ áo hơi trễ xuống theo động tác của anh. Trên phần cổ trắng tuyệt đẹp kia, bên cạnh yết hầu gợi cảm là nốt ruồi nhạt. Nó đập vào mắt cô, làm lòng ngứa ngáy.
Giọng anh nghe khàn khàn: “Tô Hà.”
“Em muốn gì, anh cũng cho em.”
Tô Hà hoảng hốt, vô thức mở miệng: “Em muốn…”
Anh.
Em chỉ cần anh.