Edit: Mỳ | Beta: Cải Xanh
Người nhà họ Tô ai cũng rất nghiêm khắc. Tô Hà và Thương Kiêu đến chào hỏi bà nội Tô thì điện thoại luôn cài đặt ở chế độ im lặng. Cho nên lúc JA và Hình Thiên gọi liên tục nhưng hai người không hề hay biết.
Câu nói của Tô Yến đều khiến mọi người kinh ngạc, cảm giác bất an trước khi xuống xe của Tô Hà đã trở thành sự thật.
Cô cầm máy tính bảng của Tô Yến lướt nhanh, sau đó áy náy ngẩng đầu xin lỗi bà nội Tô: “Thưa bà, công việc của cháu có việc gấp, có lẽ cháu phải ra ngoài gọi điện thoại ạ.”
Bà nội Tô gật đầu.
“Đi đi.”
Tô Hà đứng dậy, vừa lấy điện thoại ra vừa vội vàng bước ra khỏi phòng.
Sau khi cô ra ngoài, Tô Nghị Thanh cảm thấy hơi xấu hổ: “Thương Kiêu à, thằng bé Tô Yến còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng do bác dạy dỗ nó chưa nghiêm.”
“Không sao đâu ạ, bác hai không cần phải lo lắng chuyện đó.” Thương Kiêu từ trên ghế dựa đứng dậy: “Một mình Tô Hà ngoài đó cháu không yên tâm, cháu xin lỗi không tiếp chuyện được ạ.”
Anh khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
*
“Tô Hà, cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại! Không phải chị đã nói em cả ngày hôm nay em không được ra ngoài sao? Thế mà giờ em lại đi, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy??”
“…” Cách cái loa cũng có thể cảm nhận được sự nổi giận của đối phương, Tô Hạ chột dạ không nói gì, tựa người vào góc tường: “Em xin lỗi, chị Quách, trong nhà em tạm thời có chuyện gấp.”
“Chuyện này sau này hẵng nói.” Giọng Quách Như trở lại bình thường: “Tô Hà, em nói xem em có phải là đòn gánh không — bên Kiêu thần vừa mới đè xuống xong, bên Kỳ Lân lại nổi lên?”
Tô Hà bị chọc cười: “Chị Quách, chị vui tính thật đấy.”
“Chị buồn —-”
Quách Như giận đến mức trợn trắng mắt.
“Được, được, được, chị không thể nào so với tấm lòng bao la của em. Em nói rõ cho chị, giữa em với Kỳ Lâu có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Kỳ Lâu là thanh mai trúc mã của em?”
“Chị Quách, giữa bọn em chỉ đơn giản là quan hệ đồng nghiệp thôi.”
“Vậy sao hai bọn em lại lén tương tác với nhau hả! Em có biết fan bạn gái của Kỳ Lâu mắng em đến mức không còn hình dạng rồi không, lưu lượng mà em cũng dám động vào à?”
“…”
Tô Hà nghe xong chỉ muốn xướng cho mình một vở <Nỗi oan Đậu Nga>.
“Bọn em thật sự chỉ là đồng nghiệp, follow lại nhau thôi.”
“Vấn đề là em không chú ý thời điểm khi em follow, trong danh sách follow của Kỳ Lâu chỉ có vài người. Em nghĩ xem mình có thích hợp để nằm trong đó không?”
Tô Hà thành thực trả lời: “An An đã giúp em follow lại, em không thấy danh sách đó.”
Quách Như: “…”
Quách Như: “Bắt đầu từ hôm nay, weibo của em sẽ chuyển giao cho công ty, chị sẽ xử lý chuyện này cho em, em có thể lên đó kiểm tra, nhưng không được phép đăng gì càng không được phép bình luận bất kì câu nào, em hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.”
“Chuyện của em Kỳ Lâu thì đoàn đội của Kỳ Lâu và đoàn phim đã họp khẩn cấp rồi. Đoàn phim không muốn phải tổn thất trước khi đóng máy, họ không đồng ý việc tạo CP cho bọn em, Kỳ Lâu chưa chuyển hình tượng xong, cũng sẽ không vì em…”
“Quyết định này quá sáng suốt!” Tô Hà tìm được kẽ hở trong lời nói nhanh chóng chen vào, ý trên mặt chữ: “Sự nghiệp còn đang phát triển, sao có thể xào CP chứ?”
“Hừ.”
Quách Như cười lạnh: “Đúng như ý em nói, sự nghiệp em đang đi vào lòng đất, chị thấy em chắc cũng sẽ không muốn tương tác kiểu đấy chứ?”
“…”
“Được rồi, lần này chị sẽ làm rõ, em yên tâm đi.” Quách Như thở dài.
“Chị Quách vất vả rồi.”
Giọng Quách Như đầy phức tạp: “Em còn biết chị vất vả à… Mà chị thấy lạ là, ba năm trước chị vẫn đang quản lý em thì bình yên bao nhiêu, không có sóng gió nào. Sao mà bắt đầu từ tháng này giống như bị ma ám thế?”
Tô Hà vô tội hỏi: “Phải không ạ?”
“Chương trình thực tế <Vượt qua dị giới> còn chưa quay chẳng qua em chỉ là diễn viên phụ trong mà đã gây ra bao nhiêu chuyện cho chị như vậy, chuyện sau này chị cũng không dám nghĩ tới. Chờ <Vượt qua dị giới> phát sóng em còn có thể gây ra chuyện lớn gì nữa đây… Tại sao trước đây lại không biết em là người có thể chất “dẫn nhiệt” nhỉ?”
Tô Hà tỏ vẻ mình không đáng tin cậy nhưng cô đã nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình:
“Xin lỗi chị Quách, sau này em sẽ biết thân biết phận, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối gì nữa đâu.”
“Không sao, em cứ việc làm. Chỉ cần không phạm phải lỗi gì lớn, không đâm thủng bầu trời thì em muốn làm gì cũng được.”
Tô Hà: “…??”
Tô Hà đang tự hỏi không biết có phải tại mình khiến Quách Như nổi điên dẫn đến việc chị đấy nói sai không thì chợt cô nghe được Quách Như bật cười “Video kia của em chị đã xem rồi. Nếu sớm biết em có kỹ năng và thể chất như vậy thì ba năm trước chị đã dồn hết sức mà nâng đỡ em rồi. May là em còn trẻ, nên bây giờ cũng không tính là muộn.”
Quách Như ngừng một lát, giọng nghiêm túc.
“Tô Hà hãy tin chị, em có điều kiện cũng có khả năng đặt chân đến đỉnh cao của giới này, tuyệt đối đừng bước sai. Bây giờ không phải là khoảng thời gian cho em hẹn hò đâu.”
Tô Hà im lặng không nói.
Quách Như cũng không quan tâm, cuộc gọi lập tức kết thúc.
Nhìn điện thoại đã trở lại trang chủ màn hình, Tô Hà thở dài.
Xem phản ứng bây giờ của Quách Như có vẻ sức chịu đựng cũng bình thường, lỡ như một ngày nào đó chuyện cô và Thương Kiêu ngầm kết hôn bị lộ… cô có nên chuẩn bị trước thuốc trợ tim cho chị ấy không?
Tô Hà đang tự mua vui cho mình, vừa quay đầu sang đã thấy một người đàn ông dáng người rất cao đứng ở trước cửa sổ sát đất ngay chỗ rẽ hành lang.
Khuôn mặt lạnh lùng như được chạm khắc.
Bên ngoài hành lang cách anh mấy bước là khu vườn nhà kính của nhà họ Tô. Cỏ cây hoa lá tranh nhau khoe sắc nhưng tất cả đều bị người đứng trước mắt này cướp đi ánh nhìn.
Tô Hà theo bản năng đi đến.
“Sao anh…cũng ra đây.”
Thương Kiêu không trả lời, chỉ hỏi: “Giải quyết xong rồi?”
“Vâng.” Tô Hà gật đầu nhẹ, do dự hai giây mới hỏi: “Anh nghe nói rồi?”
“JA đã báo cáo cho anh rồi.”
Tô Hà ngại ngùng: “Em với Kỳ Lâu không có quan hệ gì cả, anh đừng nghe Tô Yến nói lung tung. Bọn em follow nhau là vì Kỳ Lâu nói mọi người trong chương trình đều follow nhau…”
“Những lời này, sao em không nói với người đại diện?”
Tô Hà ngẩn ra, theo bản năng đáp: “Em không muốn đùn đẩy hết mọi trách nhiệm cho Kỳ Lâu.”
Khóe môi Thương Kiêu nhếch lên, trong mắt hiện lên một ý cười nhạt.
“Là anh trách nhầm Thương Nhàn.”
“??”
“Thì ra là em vẫn luôn ngốc như thế.”
“…”
Thương Kiêu không trêu Tô Hà nữa.
“Sau này đừng ngốc như thế nữa. Em có thể nói với anh, cũng có thể nói với người đại diện của em.”
Tô Hà giải thích: “Em sợ anh hiểu lầm, hơn nữa lúc nãy Tô Yến còn nói như vậy…”
“Không sao cả.”
Tô Hà ngẩn ra.
Giọng nói ấy lại vang lên, vẫn rất bình tĩnh.
“Anh không để ý những chuyện này.”
“…”
Thương Kiêu nghiêng người sang, đi một bước mới phát hiện người kia vẫn không theo sau.
Anh dừng chân, xoay người lại.
Người con gái ấy vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Đôi mắt xinh đẹp cũng tối sầm lại, sự hoạt bát và nhanh nhẹn khi nãy cũng gần như tan biến đi hết.
Ánh mắt cô mất mác như vừa đánh mất một cái gì đấy.
Rõ ràng lúc nãy phải không như vậy…
Thương Kiêu vô thức nhíu mày, “Tô Hà?”
Cô sực tỉnh.
Cô vội vàng ổn định lại cảm xúc, ánh mắt rũ xuống, bước nhanh đến bên cạnh Thương Kiêu, giọng điệu ung dung hoạt bát.
“Em không sao. Em về phòng trước nhé.”
“…”
Thương Kiêu không nhúc nhích.
Chờ bóng dáng người con gái khuất khỏi tầm mắt, Thương Kiêu im lặng một lúc lâu cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra bấm gọi.
Vài giây sau điện thoại lập tức được kết nối.
“Thương Nhàn.”
“Anh?”
“Anh có chuyện muốn hỏi em.”
“?”
“Sao con gái bọn em lại đột nhiên nổi giận.”
“…???”
*
Tầng hai, trong căn phòng ngập tràn ánh mặt trời.
Tô Nghị Thanh hỏi: “Mẹ, hình như mẹ không thích Thương Kiêu nhỉ?”
Bà nội Tô không trả lời. Bà chỉ im lặng vẫy tay với cháu nội mình.
“Tiểu Yến à, lại đây, lại đây với bà nội nào.”
Tô Yến lén nhìn Giang Như Thi một cái, mới ôm máy tính bảng đi qua.
Bà nội Tô vỗ về Tô Yến, rồi mới chậm rãi nói: “Con trai cả nhà họ Thương này tính cách quá lạnh lùng. Lần đầu gặp thằng bé, nó cũng chỉ lớn hơn Tiểu Yến mấy tuổi. Một đứa trẻ mới mười ba mười bốn tuổi lại yên lặng đứng rủ mắt một góc, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, bất kỳ ai cũng không nhìn thấu được thằng bé đấy.”
“Chuyện này… chín chắn cũng là chuyện tốt. Không phải trước kia mẹ đã nói thanh niên thời nay đều quá thực dụng và thiếu kiên nhẫn sao?”
Tô Nghị Thanh lại nói:
“Hơn nữa theo như con thấy, Thương Kiêu lịch sự hơn đứa em trai ngỗ nghịch của thằng bé nhiều. Nghe nói từ nhỏ thằng bé đã rất thận trọng, chưa từng nghe nói làm ra chuyện thất trách nào.”
Bà nội Tô nghe vậy chỉ khẽ cười, không phân biệt được vui buồn:
“Chưa từng thất trách chính là thất trách lớn nhất.”
“Con chỉ thấy thằng bé thận trọng, nhưng không thấy thằng bé trời sinh nó lạnh lùng, ngoài lịch sự và thận trọng ra, nó không làm gì khác. Chuyện đấy không đáng sợ sao?”
Tộ Nghị Thanh kinh ngạc.
Bà nội Tô quay đầu lại hỏi: “Khi còn bé con chưa từng phạm sao lầm sao? Ai lúc nhỏ mà chưa từng phạm sai lầm? Con trai cả nhà họ Thương lại chưa bao giờ. Thằng bé chịu đựng mọi thứ đến mức đáng sợ, đây là dáng vẻ của một đứa trẻ sống trong nhung lụa từ bé nên có sao?”
Nói dứt câu, bà nội Tô cụp mắt thở dài.
“Ban đầu nếu không phải vì con bé Tô Hà xin mẹ đồng ý hôn sự này, sao mẹ có thể đồng ý chứ.”
Nét mặt của Tô Nghị Thanh cứng đờ, ngay cả Giang Như Thi đều kinh ngạc nhìn sang: “Không phải hôn sự được trưởng bối hai bên quyết định sao? Sao lại là Tô Hà xin?”
“Với cái tính của Tô Hà, con làm bác Hai của nó mà còn không biết sao. Nếu con bé không muốn, thì ai có thể ép nó gả đây?”
Tô Nghị Thanh không nói lên lời.
Bà nội Tô ngoảnh lại, xoa đầu đứa cháu nội chưa hiểu chuyện: “Cho nên Tiểu Yến à, sau này không được nói không thích anh rể trước mặt chị của cháu nhé. Chị sẽ rất buồn đấy, cháu biết chưa?”
Tô Yến yên lặng mấy giây mới bực bội gật đầu một cái.
Tộ Nghị Thanh khôi phục tinh thần: “Mẹ, nếu Tô Hà đã tự chọn, mẹ việc gì phải lo lắng. Thương Kiêu chín chắn như thế ít nhất có thể chăm sóc Tô Hà.”
Bà nội Tô không biết đang nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt nhìn xa xăm một lúc lâu không thấy khôi phục. Mãi cho đến một lúc sau, mới nghe được tiếng bà thở dài.
“Mẹ lo lắng gì chứ?”
“Sợ thằng bé không rung động, Tô Hà cũng không đòi hỏi. Mẹ lại càng sợ thằng bé rung động… nếu như rung động, Tô Hà có nhận nổi không?”
Tác giả có lời muốn nói: Tô Hà: Không nhận nổi không nhận nổi, tạm biệt!