Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao!

Chương 9:




Sau khai giảng một tháng là lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường, từng lớp phải làm ít nhất là ba tiết mục, còn về phần có thể được chọn lên biểu diễn hay không thì sẽ biết sau.
Phong Hiểu Tàn vẻ mặt khí thế đứng ở bục giảng thông báo. Lớp chúng ta sẽ đóng kịch, diễn viên chính là Trầm Dịch và Sở Mặc!
Sở Mặc kiên quyết phản đối. Ngay sau đó, lá cờ nhỏ phản đối của Sở Mặc giơ lên bị bao phủ giữa đại quân giơ cờ đồng ý. . . . . .
Phong Hiểu Tàn không biết từ đâu lấy ra một xấp giấy in, nghe nói đây là một bạn tác giả nổi tiếng trên mạng viết ra. Tình tiết truyện rất được yêu thích trong giới trẻ, biên kịch muội tử được trao quyền muốn biến nó thành kịch bản vở kịch.
Sở Mặc xem qua một lúc, vẻ mặt liền thế này o(*////▽////*)q. Sau đó thực không biết xấu hổ vứt bỏ lá cờ phản đối: “Chúng ta đóng kịch này đi.”
Lớp phó văn nghệ bỗng chốc quay nòng súng, mấy lá cờ nhỏ giơ phản đối còn lại trong lớp thấy vậy cũng đi theo Sở Mặc. Cuối cùng kế hoạch này đều được cả lớp bỏ phiếu thông qua.
Bạn học trong lớp Sở Mặc trên cơ bản là gia cảnh không tồi, vấn đề kinh phí rất nhanh được giải quyết. Mấy hủ nữ giàu có lớp khác vừa thấy nội dung vở kịch, chẳng hiểu lấy đâu vài trăm trực tiếp đặt lên bàn: “Không đủ thì tới tìm chị nha!”
$v$ ← Mặt Phong Hiểu Tàn liền biến thành như vậy.
Về nhân sự thì có thể gọi người của hội cos đến hỗ trợ, hơn nữa trong lớp cũng không ít người nguyện ý giúp đỡ. Cho nên tiết mục này không có gì phải lo lắng.
Sau đó, mấy tiết mục ca múa phụ liền bắt tay vào chuẩn bị .
Tuy rằng trong kịch bản vở kịch là nội dung cho BG*, nhưng mà Sở Mặc kiên trì muốn đích thân ra trận. Dù sao cũng không phải lần đầu cậu giả trang thành con gái.
*BG= Boy-Girl = Gái trai
Đám người Phong Hiểu Tàn mãnh liệt yêu cầu nhân vật nam chính Trầm Dịch diễn xuất. Tuy Sở Mặc vẫn còn có chút không được tự nhiên, phản đối nho nhỏ như trước bị bao phủ bởi làn sóng tán thành.
Phong Hiểu Tàn kiên quyết làm đạo diễn, Hồng Đồng Đồng muội tử chỉ đạo hậu trường. Những nhiệm vụ còn lại chỉ quyết định đơn giản.
Bận việc tới trưa, Sở Mặc rốt cụôc rãnh rỗi nghỉ ngơi.
=_= Mặc cho cậu vẫn yên lặng bỏ phiếu chống đối sau đó vẫn tiếp tục yên lặng bị làn sóng tán thành bao phủ.
Thời điểm ăn cơm trưa, Trầm Dịch lại kéo Sở Mặc đến tiệm mì sợi lần trước. Vẫn là tô mì hai phần thịt bò, một phần ở trên mặt, một phần chôn ở dưới đám mì.
Sở Mặc tiếp tục ghét bỏ tư thế ăn mì tao nhã của Trầm Dịch, sau đó tiếp tục bộ dáng ăn uống thô lỗ của bản thân.
Ăn xong, Sở Mặc đang lau miệng bị ánh mắt chờ mong của Trầm Dịch làm cho hoảng sợ. Cậu cúi đầu nghĩ nghĩ rồi rút khăn giấy ra đưa cho Trầm Dịch.
Sau đó, mặt Trầm Dịch đen lại.
Chết tiệt! Lão tử lại chọc giận hắn ?
Sở Mặc ném khăn giấy xuống, bĩu môi. Cái tên mì chưa lên men này, làm cái quái gì một lúc liền trở nên kì lạ, chẳng lẽ ở nước ngoài bị khi dễ thảm thương ?
Vì thế, Sở Mặc liền cho Trầm Dịch ánh mắt thông cảm, sờ sờ đầu tỏ vẻ an ủi.
“. . . . . .”
Đồ ngốc này, đúng là thật sự chẳng hay biết gì về truyền thuyết ở cửa hàng này.
Còn có, ánh mắt thông cảm vừa rồi là sao?!
Trầm Dịch trầm mặc suy nghĩ.
Một lúc sau về đến nhà, Sở Mặc liền bổ nhào lên giường, đầu mới vừa chạm lên gối đã bị Trầm Dịch kéo đứng dậy, “Gì vậy? Lão tử đang rất mệt.”
Trầm Dịch nhướng mày: “Chưa tiêu hoá, béo.”
Tiếp đó quét mắt đến bụng Sở Mặc.
Sở Mặc bật người đứng thẳng, che lấy bụng: “Ai cho cậu nhìn, có thịt cũng không cho xem, lão tử chính là không cơ bụng! Đi đi đi! Ít đứng trước mặt lão tử nói nhảm.”
Khoé miệng Trầm Dịch hơi hơi cong lên: “Tối hôm qua, ai một mực nhìn của tôi?”
Sở Mặc trừng hắn, bên tai có chút đỏ lên: “Đó là do cậu ăn mặc hở hang đứng trước mặt lão tử! Dâng lên tận cửa không nhìn mới lạ!”
“Lão tử tiêu hóa xong rồi!” Sở Mặc đi vài vòng trong phòng khách rời trốn nhanh về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.